Song Kiếm

Chương 71 - Bán Mình Chôn Vợ

trước
tiếp

Đường Hoa phá tan nóc nhà bay lên giữa không trung, giận dữ chửi mắng: “Ta XX, thằng tiện nhân chết tiệt này ngay cả chủ thuê cũng định xử lý luôn.”

Tinh Tinh: “…”

Đường Hoa hất nhẹ mái tóc: “May mắn sự bén nhạy của ca đây đã sớm nhìn thấu được lòng lang dạ thú của hắn. Khặc khặc! Muốn giết ta à…”

“Ngươi thuê hắn à?”

“Ừm… Cũng không thể nói là thuê được, vì ta không đưa tiền cho hắn.”

“Vậy hắn…”

“Hắn nợ ta một cái nhân tình. Thằng chết bầm này, nợ nhân tình của ta mà còn canh cánh trong lòng định mổ ta đấy, ngươi nói xem hắn có vẻ hơi ân oán rõ ràng quá có phải hay không?” Đường Hoa vẫn có chút không vui, vốn đã thoả thuận là sẽ dùng nhân kiếm hợp nhất để làm thịt Vô Cực với Công Chúa, nhằm làm mất mặt Phong Vân Nộ đến cực điểm luôn, thế mà lại không ngờ tên bại hoại này vừa xuất hiện, là mỉm cười với mình một cái, thế là mình biết chuyện không hay ngay. May mắn vạn phần, chính mình cũng là nhân vật X lưu, cho nên mới không bị chết vì ám toán.

Tinh Tinh lặng lẽ một hồi, rồi dặn dò: “Ngàn vạn phải nhớ là đừng nói với người ngoài rằng đây là chuyện do ngươi đầu têu đấy! Ta thấy tình hình này thì ngươi có nhận lỗi hay không cũng đã không còn ý nghĩa nữa rồi.”

Đường Hoa nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào hôm nay ngươi vốn định bảo ta phải xin lỗi Phong Vân Nộ à?”

Tinh Tinh sững người, hỏi lại: “Vậy ngươi định thế nào nữa?”

“Coi bộ ý nghĩ của chúng ta có phần chênh lệch đấy… Ta còn cho rằng hôm nay hắn phải cắt đất đền tiền cầu hòa đấy chứ, hôm qua ta đã phải khó khăn lắm mới hạ quyết tâm là sẽ không lấy số tiền này đó.”

“… Thực sự ngươi dám nghĩ như vậy á?”

“Dám nghĩ? Theo đạo lý mà nói thì bọn họ chính là bên khiêu khích trước đấy. Theo thực lực mà nói thì ta cũng đâu có sợ bọn họ.”

“Vạn nhất người ta ngày ngày truy sát ngươi thì sao?”

“Bao nhiêu người?”

“…” Tinh Tinh không nói nữa, quả thật là không thể nào mà ngày nào cũng điều mấy trăm người đi truy sát được. Mà ngươi truy sát cũng đâu có biểu thị rằng người ta sẽ không phản kích lại đâu. Người ta chẳng cần làm gì nhiều, cứ đi ngang qua thấy thuận tay thì tạc cho một trận là được. Khắp cả trò chơi mà không có gánh nặng công đức trên người cũng chỉ có một mình hắn thôi.

Thật ra Tinh Tinh đã nghĩ sai rồi, cái gánh nặng công đức mà Đường Hoa đang mang khá là nặng đấy chứ. Như Sát Phá Lang thì tốt xấu gì cũng có thể tính toán xem mình có thể giết người được hay không, nhưng bên phía hắn thì lại mờ mịt quá. Giống như là việc phải chạy trối chết khỏi một quả bom vậy, Sát Phá Lang chỉ cần bảo trì vận tốc 50 km/h là an toàn, còn mình thì lại không biết phải chạy đến bao xa a… Có điều trong phương diện giết người thì Đường Hoa vẫn cứ ôm tâm lý may rủi, thế nên mắt thấy hiện nay đã càng chạy lại càng xa hơn, càng chìm lại càng sâu hơn… Nhất định phải hạ quyết tâm sắt đá, chuyển hơn ngàn điểm công đức của mình thành số dương mới được! Trong khoảnh khắc này Đường Hoa đã kiên định tín niệm của mình.

* * * * * *

Thư Sinh xem đặc san xong cười ha ha một tràng rồi nói: “Tên Phong Vân Nộ này, thật là không biết hắn nghĩ như thế nào nữa. Lúc Vô Cực người ta còn tại vị đã cố ý dặn dò rằng có bốn người không nên chọc vào, hắn thì ngược lại, vừa thượng vị là đã đụng thẳng vào hai cao thủ, mưu toan lợi dụng việc này để tạo thanh thế cho bản thân mình ngay. Thanh thế thì đã tạo ra được thật đấy, có điều lại là thanh thế đầu bụi mặt lấm…”

“Dù sao thì bản thân người ta đã uy trấn cả thảy trò chơi rồi đấy.” Nhất Kiếm Cầu Bại nói: “Nhật báo mới ra có nói, Phong Vân Nộ đã xếp hàng thứ hai trong bảng cao thủ này.”

“Hạng đầu là Gia Tử à?”

“Không, hiện giờ hắn là hạng tư. Người thứ nhất là Sát Phá Lang, người thứ hai là Phong Vân Nộ, người thứ ba là Huy Hoàng.”

“Huy Hoàng?”

“Ừ! Vô Biên đặc san đã miêu tả về vai trò của hắn trong một trận chiến với BOSS… Có thể nói là có hơi khuyếch đại thổi phồng lên chút, nhưng quả thật là dưới sự dẫn dắt của hắn đã diệt được BOSS, hơn nữa còn ở trong tình huống BOSS có Hiên Viên kiếm nữa. Nếu không phải sự nổi bật lần này đã bị Sát Phá Lang và Phong Vân Nộ chiếm hết thì đứng hàng đầu chắc không có vấn đề gì lớn đâu.”

Thư Sinh rất kinh ngạc: “Không phải chứ! Ta vừa nghe nói Huy Hoàng độ kiếp thất bại mà.”

“A? Chuyện khi nào vậy?”

“Mới vài phút trước này.”

* * * * * *

Thông tin Huy Hoàng độ kiếp thất bại rất nhanh được truyền đi trong toàn giới. Huy Hoàng độ chính kiếp, vì công đức của hắn vẫn luôn rất cao, lại thêm mấy ngày nay ở Lôi Châu thuận tay trợ giúp NPC cho nên công đức đã đột phá thành tám trăm mười điểm, đã trở thành người thứ nhất độ chính kiếp. Theo như lời bọn sư đệ hộ pháp cho hắn nói, thì Huy Hoàng vẫn luôn luôn chuẩn bị cho việc độ chính kiếp của mình, và có vẻ như độ khó của chính kiếp cũng không cao lắm. Nhưng điều khiến bọn hắn nghi hoặc chính là nom như Huy Hoàng đang tự tìm đường chết vậy, những thứ lấy ra để độ kiếp đều là những sản phẩm dở kém, mấy thứ pháp bảo và thanh Vọng Thư dỏm trong tay hắn lúc trước đều không thấy đâu cả, cho nên chỉ kiên trì được có năm phút là đã bị đánh bay về môn phái.

Chính kiếp và phụ kiếp thì không giống nhau, chính kiếp sẽ có báo động trước sáu tiếng đồng hồ, còn phụ kiếp thì chỉ trước có mười phút thôi. Đồng thời chính kiếp thì có hệ thống bảo hộ, trong lúc độ kiếp thì có thể hoàn toàn được miễn dịch với công kích của người chơi. Đã độ khó chỉ như vậy, đối với Huy Hoàng có thực lực cường thịnh mà nói thì tuy cũng hơi nguy hiểm, nhưng cũng không phải là không có cơ hội, và cũng không thể nào phải tuyên cáo thất bại vào phút thứ 5 như thế mới đúng chứ.

Người khác không biết nguyên nhân thì nhao nhao suy đoán, chứ mấy người bọn Đường Hoa thì biết rất rõ ràng, thanh phi kiếm Vọng Thư dỏm có thể so sánh với tiên kiếm kia đã bị nổ mất rồi, mà cái chong chóng thì cũng đã bị Hiên Viên kiếm huỷ mất xác, thế nên hắn toàn thân trên dưới không có lấy một thủ đoạn phòng ngự nào, nếu có thể qua được thiên kiếp mới là lạ đấy.

“Sao hắn lại không đi nhờ bọn mình hỗ trợ nhỉ?” Sao đi nữa thì Đường Hoa cũng còn có một Lôi kỳ mà, rồi mình lại là tiên thể nữa, ít ra cũng phải mạnh hơn một mình hắn nhiều.

Mặc Tinh nhắc: “Ngươi không thấy trên báo có nói à: Người độ chính kiếp sẽ miễn dịch với PK, nhưng đồng thời sấm sét của chính kiếp cũng sẽ miễn dịch với người chơi, cũng tương đương với việc hắn đang ở một mình trong một bản đồ riêng vậy. Cho dù bọn mình có đi thì cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.”

Tôn Minh than một hơi: “Chẳng có tí kích thích nào cả.”

Đường Hoa phát một cái tin nhắn: “Lang! Buổi chiều, gặp mặt ở cái miếu đổ nơi phố Đông.” Sau đó nói: “Lấy hết tiền có thể lấy được ra đây, nếu có thể mượn được thì đi mượn đi.”

“Để mần chi?”

“Cũng đâu thể nào để cho chúng ta nhận được chỗ tốt mà bắt hắn phải hứng chỗ tệ chứ phải không?” Đường Hoa nói: “Ta đi gom chút bảo bối đã, chờ kết thúc vụ Lôi Châu này xong thì ta đi Côn Lôn thăm hắn xem sao. Các ngươi cố gắng lưu ý kênh đấu giá trong bang hội xem có thứ gì tốt hay không nhé, tiền bao nhiêu không thành vấn đề, chủ yếu là đồ phải tốt mới được. Vô Biên, quảng cáo trên báo của ngươi giúp ta, rằng thu mua tiên kiếm từ tam giai đổ lên, giá cả hạng ưu!” Nói xong thì lại quay ra phát tin nhắn cho những người như Phá Toái đang hưởng thụ những ngày êm dịu, rồi nhà tư bản Thiếu Gia, rồi giám đốc PR Thi Thi, nội dung là: bán mình chôn vợ, cấp tốc mang toàn bộ tiền bạc trong người đến địa điểm XX.

* * * * * *

“Thiếu Gia ngươi mà chỉ có 50 kim à, ngươi định quăng tiền đuổi ăn mày đấy phỏng?”

Thiếu Gia xoè quạt ra: “Khủng hoảng kinh tế, làm ăn buôn bán nhỏ, mà người ghi sổ nợ thì lại nhiều…”

“300! Có cách gì thì xoay đi, không có cách thì cũng phải có cách.” Đường Hoa phất tay.

“Ta nói nếu ngươi định tăng cường trang bị của chính ngươi hoặc là cần tiền xài gấp thì bao nhiêu cũng không thành vấn đề, nhưng đây là ngươi đang xớn xác làm việc tốt đấy. Ngươi có biết giá cả của một cây tiên kiếm bây giờ là bao nhiêu không? Nhất Kiếm Cầu Bại người ta đang ra giá một ngàn kim để treo giải tiên kiếm tam phẩm kia kìa, nhưng mà cũng chưa có đấy…”

“Bộ tiên kiếm rất khó tìm sao?” Đường Hoa lắc lắc thanh tiên kiếm mà đến giờ mình vẫn chưa trang bị được: “Ai… Thiếu Gia à, thực ra cũng chỉ là một chút ý tứ như vậy thôi, vì ta không thể yên tâm khi ta và hai người bạn của ta toàn lấy hết chỗ tốt được… Nếu ngươi muốn cho trong lòng ta thoải mái hơn thì ngươi gom giúp ta chút ít đi được không?”

“… Được rồi! Ba trăm thì ba trăm.”

* * * * * *

“274 kim!” Phá Toái quăng một tờ ngân phiếu qua: “Gia Tử, nếu như chờ sự kiện Lôi Châu kết thúc rồi cho ta một ít thời gian thì ta có thể gom chút nữa cho ngươi, chứ hiện giờ ta lột cả toàn thân mấy đàn anh cũng chỉ có bấy nhiêu đây thôi.”

* * * * * *

“Ta đi cùng ngươi vậy, thiếu bao nhiêu thì ta bồi thêm cho, chỉ cần thực sự có tiên kiếm để mua.” Thi Thi ra tay đúng là có khác, chỉ cần một câu thôi, tiền không phải là vấn đề, chỉ cần có hàng là OK!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.