Anh vẫn cúi đầu, bóng tối bao trùm lấy anh, cô đơn đến kì lạ…
Phải! Từ đầu tới cuối người cô yêu chỉ có một… mà người đó không phải anh!
Anh hận bản thân mình! Hận cái thứ gọi là tình yêu này! Ngay từ đầu đã biết trước rằng… tình yêu này của anh và cô…. không có kết quả!
Nhưng anh lại luôn bị cái thứ gọi là tình yêu này sinh ra ảo tưởng cho chính bản thân!
Anh biết anh không xứng để cô đáp lại tình cảm của mình… nhưng là anh rất ít kỉ…!
Anh khao khát muốn được cô yêu thương! Một chút thôi… thương hại cũng được… chỉ cần cô quan tâm anh một chút thôi… anh cũng rất hạnh phúc…
Khi nghe cô mời anh đến sinh nhật cô… cô biết anh vui đến nhường nào không?
Hôm đó ngay khi cô mời anh đi tiệc sinh nhật của cô…. làm anh sinh ra một ảo tưởng chính là cô muốn anh tham dự sinh nhật cô!
Nhưng không… anh sai rồi… ngay từ đầu đã sai… thì ra hôm nay cô chính là muốn tuyên bố “chồng tương lai” của mình.
“Chồng tương lai” 3 chữ không dài cũng không ngắn… nhưng nó đủ để cho anh thức tỉnh và nhận ra…anh và cô… vốn không thể thuộc về nhau!
Cô như một cây thuốc phiện. Khiến anh trầm luân mãi trong tình yêu của cô… mãi không thể thoát khỏi nó…
Anh nhìn hộp quà trong tay, tay vô thức đặt lên ngực trái… nơi này của anh… nó đau quá… nó hình như đang chảy máu…
Cái cảm giác này thật khó chịu! Không khí nơi đây khiến anh thật khó chịu!
Anh không muốn nghe! Không muốn! Không muốn nghe cô tuyên bố “chồng tương lai” của cô.
Anh sợ sau khi nghe xong anh sẽ chết mất… tình cảm này của anh ngay từ đầu đã chết… nhưng anh luôn đặt ra ảo tưởng cho bản thân…. khiến cho nó sống qua ngày lại càng thêm mãnh liệt…
Nhưng nếu lại ở đây thêm một phút giây nào nữa… nghe cô tuyên bố “chồng tương lai” của mình… tình yêu này của anh sẽ chết… nó sẽ chết mất….
Không! Tình yêu này dành cho cô đối với anh là cả mạng sống.
Nếu nó chết… anh cũng sẽ chết mất…!
Không! Anh không muốn!