Xích Cước đạo nhân giận vô cùng, vừa cười vừa nói tiếp:
– Đến cả cái tên Võ Lâm Lục Tuyệt mà hai người cũng không biết thì thực là quê mùa quá! Qúi hồ ngươi chống đỡ nổi ba thế kiếm của đạo gia này thì quả thật là ngươi đã hên lắm rồi! Thế mà ngươi lại còn gọi một tên non choẹt kia lên chống đỡ hộ …
Trì lão Tàn thấy đạo sĩ khinh thị mình như vậy liền biến sắc mặt.
Xích Cước đạo nhân vừa dứt lời đã múa kiếm xông lại tấn công Nhất Quái liền.
– Hà hà! then sắt tự gãy, cửa đá tự mở!
Nhất Quái cứ đứng yên không thèm đếm xỉa tới, chỉ giơ bàn tay hộ pháp ra chộp luôn kiếm của đạo sĩ.
Thanh Lam, Văn Úy và Hồng Tiếu ba người thấy ông ta liều lĩnh như thế đều cả kinh thất sắc. Không ngờ Xích Cước đạo nhân lại còn kinh hãi thêm, vội lui về phía sau nửa bước, đang định thâu kiếm lại, nhưng đã muộn rồi. Y thấy cánh tay tê tái, thanh kiếm Đồng Da đã lọt vào tay của đối thủ.
– Hà hà!
Nhất Quái vừa cười vừa cầm kiếm của đạo sĩ lên xem, rồi dùng hai ngón tay trỏ và giữa khẽ búng vào thân kiếm một cái.
– Lão quái vật không nên …
Lão Tàn chưa quát xong, mọi người đã nghe thấy có tiếng kêu “cách” thanh cổ kiếm của đạo sĩ đã bị Nhất Quái búng gãy làm đôi liền.
– Lão tặc, đạo gia phải thí mạng với ngươi!
Xích Cước đạo nhân hai mắt như phun lửa, đột nhiên hét lớn một tiếng nhảy xổ ngay vào người lão Quái.
– Sư đệ, không nên liều lĩnh như thế!
Trên cây có tiếng người vọng xuống. Tiếp theo đó lại có một người nữa nhảy xuống, nhưng Xích Cước đạo nhân đã xông lại tấn công đối thủ rồi, người nọ có khuyên bảo cũng không kịp nữa, Nhất Quái giận dữ quát lên:
– Tiểu bối có quay trở về không? “Bộp” một tiếng. Xích Cước đạo nhân chưa trông thấy đối thủ ra tay như thế nào, mà người y đã bị đánh bắn tung lên như cái diều đứt dây và bay ra ngoài xa liền. Nhưng người nhảy xuống sau đã vội đuổi theo, chộp lấy người y và nhẹ nhàng đặt y đứng xuống đất. Lúc ấy Xích Cước đạo nhân đã bị đẩy đến mặt tái mét, mồm hộc máu tươi liền.
Người nọ mặt cũng biến sắc, vội móc túi lấy hai viên thuốc ra nhét vào mồm Xích Cước đạo nhân và khẽ bảo:
– Sư đệ mau điều công vận khí đi!
Y đặt Xích Cước đạo nhân ngồi xuống đất, rồi từ từ quay lại chắp tay chào Nhất Quái và hỏi:
– Ngài là cao nhân ở phương nào? Vừa rồi sư đệ Lý Thừa Phong xúc phạm tới ngài, tuy y vô lễ thực, nhưng ngài hủy kiếm, đả thương người như vậy cũng hơi quá đáng một chút.
Nhất Quái tính rất nóng nảy, xưa nay ưa mềm chứ không ưa cứng, ông ta nghe thấy đối phương hỏi như thế, liền trợn một mắt lên, đột nhiên hỏi lại:
– Ngươi là ai?
Thanh Lam và các người đã trông thấy rõ người đó cũng là một đạo sĩ tuổi trạc năm mươi, lưng đeo một cái áo ngắn màu đồng cổ.
– Bần đạo ở Đồ Long đảo, tên là Trà Nguyên Giáp!
– Đồ Long đảo ư? Hà hà! Không ngờ ngươi lại ở Đồ Long đảo tới!
Nhất Quái vừa cười vừa nói như vậy, rồi nói tiếp:
– Các ngươi cậy có mấy miếng võ rất tầm thường của Đồ Long đảo mà cũng dám vào Trung Nguyên này làm tàng phải không?
Nguyên Giáp nghe thấy đối phương nói như vậy, kinh hãi vô cùng bụng bảo dạ rằng:
“Tên tuổi của Đông Hải Tam Tiên cũng không kém gì Võ Lâm Lục Tuyệt, trên giang hồ có thể nói là không ai không biết đến, sao hai lão già quái dị này thấy mình báo danh như thế mà không có vẻ gì kinh ngạc cả? Vả lại chúng còn dám nói khoác như thế, không hiểu chúng là người của môn phái nào?”.
Y có biết đâu hai lão quái vật này đã bốn mươi năm chưa xuất hiện trên giang hồ. Bốn mươi năm trước, trong võ lâm làm gì có cái tên Võ Lâm Lục Tuyệt với Đông Hải Tam Tiên?
Nguyên Giáp trố mắt lên nhìn Nam Quái, Bắc Tàn một hồi. Y là một người được liệt danh vào nhóm Đông Hải Tam Tiên, tất nhiên y phải sành sỏi hơn người khác nên y chỉ ngắm nhìn một lúc đã nhận thấy hai ông già quái dị này nhất định không phải là những người tầm thường trong võ lâm, lại thêm có hai nam, một nữ là thiếu niên hết, đứng ở bên cạnh mà họ cũng không phải là những tay xoàng xĩnh kém cỏi gì đâu. Vì vậy y càng kinh hoảng thầm và đáp:
– Nhân vật của võ lâm Trung Nguyên rất đông đảo, mà bần đạo lại chỉ có một chút tài ba hèn mọn thôi, thì đâu dám làm tàng!
Nhưng lần này anh em bần đạo vì thừa lệnh của sư môn mà vào mãi tận Trung Nguyên này để tìm kiếm một người.
Lúc này lão Tàn đã ngồi xuống đất, nghe nói liền gật đầu lia lịa và đỡ lời:
– Ăn nói như thế mới phải là người hơi biết điều chứ?
Nhất Quái cũng lên tiếng hỏi:
– Lão già Tư Mã bảo các ngươi vào đây tìm kiếm Thiên Lý Cô Hành Khách phải không?
Đồng Địch Tiên Trà Nguyên Giáp nghe thấy ông già ấy gọi sư phụ mình là lão già Tư Mã như vậy, trong lòng không vui, liền biến sắc mặt, nhưng chỉ thoáng cái thôi y lại trấn tĩnh ngay và đáp:
– Thiên Lý Cô Hành Khách nhân lúc sư huynh đệ bần đạo đang bận hầu hạ sư tôn, liền lẻn lên Đồ Long đảo lấy trộm keo Sừng Rồng.
Y không những đả thương các môn hạ đệ tử mà còn đánh gẫy hơn trăm cây dừa đồng. Trước khi bỏ đi, y còn ngâm hai câu …
Không đợi chờ đạo sĩ nói dứt, Nhất Quái đã cười ha hả và ngâm luôn:
– Người có lúc bi hoan ly hợp, trăng có khi mờ tỏ tròn khuyết.
Nguyên Giáp liền biến sắc mặt, vội hỏi lại:
– Sao ngài lại biết ngâm hai câu thơ ấy?
Nhất Quái lắc đầu đáp:
– Với tài của các ngươi, dù có gặp Thiên Lý Cô Hành Khách thực, hà hà! các người còn kém y xa!
Nguyên Giáp rờ tay vào cây sáo đồng, quát hỏi tiếp:
– Nếu vậy thì ngài là ai?
Nhất Quái chưa kịp trả lời, Trì Lão Tàn ngồi ở dưới đất liền khẽ đáp:
– Ngươi về nói với lão già Tư Mã hay, bảo hai lão già bất tử chúng ta chính là người đã đánh cuộc với y ở bờ sông tại Đông Hải vào hồi năm mươi năm về trước. Ngươi chỉ cần nói như thế thôi là lão già ấy sẽ biết chúng ta là ai liền!
Lời nói của lão Tàn tuy nhỏ, nhưng khi lọt vào tai Nguyên Giáp thì lại kêu như tiếng sấm mặc dù đạo sĩ này đã được liệt danh vào nhóm Đông Hải Tam Tiên.
Nguyên Giáp vừa nghe thấy ông già nói mấy câu như vậy, trống ngực lại càng đập mạnh thêm. Y đâu dám nói nhiều, chỉ đảo tròn đôi ngươi một vòng, rồi mỉm cười chắp tay vái chào và nói tiếp:
– Hai vị đã là bạn cũ của gia sư, xin thứ lỗi tội không biết của bần đạo! Nếu hai vị giá lâm đảo Đồ Long một chuyến thế nào gia sư cũng hết sức hoan nghênh!
Trì lão Tàn cười nhạt đáp:
– Ngươi tưởng hai lão bất tử chúng ta đây không dám tới đảo Đồ Long của các ngươi hay sao?
Nhất Quái nghe thấy lão Tàn nói như thế cũng trợn ngược mắt lên nghiêng đầu hỏi lão Tàn rằng:
– Ai bảo lão quái này không dám nào?
Nguyên Giáp vội cúi mình vái chào lần nữa, rồi nói tiếp:
– Nếu vậy mời hai vị thể nào cũng tới tệ đảo!
Nhất Quái liền đáp:
– Đạo sĩ nhỏ kia, ngươi hãy về nói lại cho lão già hay, thể nào chúng ta cũng sẽ tới!
Lúc ấy Xích Cước Tiên Lý Thừa Phong đã điều hơi vận tức xong, cũng đứng dậy theo. Nguyên Giáp cùng Thừa Phong liền quay người định đi.
– Xin đạo trưởng hãy ngừng bước!
Nguyên Giáp nghe thấy lời nói ấy liền ngừng bước và ngửng đầu lên nhìn thấy thanh niên áo xanh trong nhóm hai nam một nữ đứng ở phái sau hai ông già quái dị, đã lên tiếng hỏi mình. Y thấy thiếu niên này mặt ngọc, môi son hai mắt sáng như điện rõ ràng nội công của người này đã có hoa? hầu rất thâm hậu nên y đoán chắc thiếu niên này thế nào cũng là môn hạ của hai lão quái. Y nghĩ thầm:
“Không hiểu thiếu niên này gọi ta đứng lại có việc gì thế?”.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng y vẫn lên tiếng hỏi:
– Tiểu thí chủ có việc gì muốn chỉ giáo bần đạo thế?
Thì ra thiếu niên ấy chính là Hoành Thiên Nhất Kiếm Giang Thanh Lam, mới đây được khét tiếng trên giang hồ. Vì chàng nghe thấy Đồng Địch Tiên nói đến chuyện Thiên Lý Cô Hành Khách lẻn đến Đồ Long đảo lấy trộm keo Sừng Rồng, chàng bỗng nghĩ tới khi ở trên Ngao Sơn, mình lỡ tay chặt gãy hai răng cưa ở chiếc bánh xe Độc Băng Luân của Vương ốc Tản Nhân, sau được Hắc Y Côn Luân Hắc Ma Lạt nhận lời đi kiếm keo Sừng Rồng để gắn lại hai răng cưa ấy hộ. Lúc bấy giờ Vương ốc Tản Nhân có hỏi lại Hắc Y Côn Luân rằng:
– Liệu người có thể lấy được keo Sừng Rồng không?
Từ đó đến giờ chàng vẫn cứ thắc mắc hoài, không hiểu keo Sừng Rồng sản xuất ở đâu? Bây giờ chàng nghe thấy đạo sĩ nọ nói như thế mới hay thứ keo đó ở Đồ Long Đảo tại Đông Hải. Vì vậy mà chàng tiến lên gọi Nguyên Giáp ngừng chân lại là thế. Nhưng tới khi Nguyên Giáp quay người lại hỏi, thì chàng lại sượng sùng, vội chắp tay chào và đáp:
– Tiểu sinh là Giang Thanh Lam, môn hạ phái Không Động …
Trì lão Tàn vội đỡ lời nói:
– Nhỏ kia, ngươi nên nói là môn hạ của Côn Lôn mới phải!
Thanh Lam nghe nói liền ngẩn người ra, vì chàng không hiểu Trì lão Tàn nói như thế có dụng ý gì, nên chàng hơi đứng yên một chút, rồi mới lên tiếng nói tiếp:
– Vì vừa rồi tiểu sinh nghe thấy đạo trưởng nói đến Long Giác Cao nên tiểu sinh mới muốn thỉnh giáo một việc. Không biết …
Đồng Địch Tiên không đợi chờ chàng nói xong, đã cười khỉnh, đáp:
– Tiểu thí chủ quá nặng lời đấy thôi! Sự thực Long Giác Cao là một thứ thiên tài địa báu, rất khó chế luyện, khắp thiên hạ chỉ có Đồ Long đảo mới có thôi. Mấy năm gần đây, có rất nhiều người cứ lên đảo xin keo liên tiếp. Đối với nhân vật của các phái trong võ lâm, gia sư không khinh ai và cũng không trọng ai, người có lập một cái trận ở giữa tên là Thiết Gia Trận. Nếu ai qua được trận ấy thì tùy người đó muốn lấy bao nhiêu cũng được. Nếu tiểu thí chủ cần thứ keo ấy, xin mời thí chủ cứ việc lên đảo Đồ Long một chuyến!
Nói xong, y lại cười nhạt, rồi cùng Xích Cước Tiên quay đầu đi luôn.
Nhất Quái thấy vậy liền nổi giận, nói với Thanh Lam rằng:
– Chú em, nếu chú muốn lấy keo Sừng Rồng cũng không khó khăn gì hết! Cái trận Thiết Gia ấy có phải là đầm rồng hang hổ gì đâu mà chú phải sợ? Lão Lầu này sẽ đi với chú một phen. Nếu lão già Tư Mã nghĩ đến tình cũ nghĩa xưa mà biếu cho chúng ta một gói thì mới biết điều. Bằng không, dù trận đó là trận Đồng Gia, hay Thiết Gia, chúng ta cũng bất chấp, mà sẽ làm đảo lộn một phen cho y xem!
Thanh Lam chưa kịp nói tiếp thì Trì Lão Tàn đã cướp lời:
– Lão Quái vật, mấy chục năm trước đây, võ công của lão già Tư Mã cũng không kém gì chúng ta. Mấy chục năm nay, y ẩn cư ở trên đảo Đồ Long tiềm tu mặc niệm, chắc công lực của y phải hơn trước nhiều. Y để Long Giác cao, một vật quý báu như thế, ở trong trận Đồng Gia, để giả bộ làm ra vẻ đường hoàng, tha hồ cho người ngoài vào lấy! Lão Quái vật thử nghĩ xem, mấy chục năm nay, lão có nghe thấy ai nói là có người nào đã lên Đồ Long đảo lấy được Long Giác cao đem về không? Như vậy đủ thấy Đồng Gia trận của y lợi hại như thế nào? Chúng ta đừng có quá coi thường trận ấy. Đáng lẽ vừa rồi nhỏ này chỉ cần giở nhãn hiệu phái Côn Lôn ra, lại thêm có tên của hai lão già bất tử chúng ta đến tận nơi hỏi xin, may ra lão già Tư Mã còn nể mặt mà tặng cho chút ít. Nhưng bây giờ các người đã làm hỏng hết kế hoạch ấy rồi!
Nhất Quái hờn giận hỏi:
– Lão đã làm gì mà lão Tàn bảo lão đã làm hư hỏng rồi?
Lão Tàn vừa cười vừa đáp:
– Thế lão quái còn không nhớ tính nết của lão già Tư Mã bướng bỉnh như thế nào hay sao?
– Có phải lão Tàn nói y hiếu thắng, hay bênh vực kẻ dưới phải không?
– Ngươi đã biết như vậy là được rồi, thế tại sao vừa rồi ngươi lại còn nói:
“Dù trận ấy là Đồng Gia trận hay Thiết Gia trận, ta cũng phải làm đảo lộn nó một phen!” Lời nói này mà lọt vào tai lão Tư Mã thì khi nào y lại chịu để yên cho? Huống hồ …
– Huống hồ cái gì?
– Huống hồ vừa rồi ngươi lại bẻ gẫy thanh kiếm Đồng Gia của chúng, và còn đả thương người của chúng nữa.
Nhất Quái nghe thấy lão Tàn nói như thế, tức giận khôn tả liền thét lên:
– Chả lẽ lão Lầu này lại sợ y hay sao?
– Ai bảo là ngươi sợ y? Nhưng ngươi đã làm khó dễ cho việc lấy keo Sừng Rồng của thằng nhỏ này đấy chứ!
– Theo ý lão Tàn thì nên làm như thế nào mới lấy được?
– Ngươi chả nói với tên đạo sĩ nhỏ ấy rồi là gì? Ngươi bảo thế nào cũng đi tới đó, bây giờ chúng ta hãy tới đó trước rồi hãy tính toán sau, chứ còn biết làm sao nữa.
Nhất Quái quay đầu lại hỏi Thanh Lam:
– Chú em định đến bao giờ mới đi Đồ Long đảo?
Cho tới bây giờ Thanh Lam cũng chỉ biết có một mình Lầu Nhất Quái thôi, chứ Trì lão Tàn thì chàng chưa hề gặp bao giờ, tất nhiên chàng không biết rõ lai lịch của lão Tàn ra sao?
Nhưng xem ra hai lão quái vật này đều có vẻ thương mến mình, nhất là Lầu Nhất Quái chỉ muốn cùng mình đi Đồ Long đảo để giúp mình lấy được keo Sừng Rồng ngay. Nhưng chàng còn do dự vì vậy chàng không trả lời ngay.
Hồng Tiếu vội xen lời nói:
– Không thể đi ngay được! Lão tiền bối quên rằng chúng ta còn phải ở đây đợi chờ em gái của tiểu bối là gì? Hiện nó đang đi tìm kiếm Giang công tử, chúng ta đã hẹn với nó sẽ tái gặp ở Giang Nam, chẳng lẽ lão tiền bối đã quên mất chuyện ấy rồi hay sao?
Thấy Hồng Tiếu nói đến chuyện Hồng Tuyến cô nương, và biết nàng hiện giờ đang ở đâu, Thanh Lam mừng rỡ vô cùng đảo ngược đôi ngươi một vòng, rồi đưa mắt ngắm nhìn Hồng Tiếu ngay.
Nhất Quái cười ha hả, đáp:
– Lão tàn phế, mấy đứa nhỏ này còn phải đợi chờ con bé, còn chúng ta ở lại đây làm chi? Chi bằng hẹn mấy đứa nhỏ này một tháng sau sẽ gặp nhau ở trên bờ bể Đông Hải vậy.
Lão Tàn có vẻ thắc mắc, ngơ ngác hỏi:
– Chúng ta tuy già, nhưng lòng đã già đâu? Nên chúng ta vẫn có thể đi với lũ trẻ này được, hà tất phải đi riêng làm chi?
Nhất Quái lắc đầu, đáp:
– Mấy ngày hôm nay bị hai đứa nhỏ này quẩn chân, lão Lầu đã cảm thấy buồn phiền lắm rồi. Nếu lão tàn phế không chịu đi riêng thì lão Lầu này đi trước vậy!
Bất đắc dĩ lão Tàn phải nhận lời:
– Thôi được, hai lão quái vật chúng ta cùng đi với nhau vậy! à này, hai đứa nhỏ kia, các ngươi đừng có quên một tháng sau chúng ra sẽ gặp lại nhau ở trên bờ bể Đông Hải nhé?
Nhất Quái nghe nói liền đắc chí cười ha hả, múa tay chân rồi đi luôn, và đi nhanh như một luồng gió vậy, chỉ thoáng cái đã mất dạng liền.
Khi nào lão Tàn lại chịu lép vế, cũng giở khinh công tuyệt mức ra đi theo luôn.
Thanh Lam không ngờ hai ông già nói đi là đi liền, và lại đi nhanh như thế. Chàng đang ngẩn người ra thì bỗng thấy có một vật gì phi tới. Chàng vội giơ tay ra bắt, nhưng khi ngửng đầu lên thì không còn trông thấy hình bóng của hai lão quái vật đâu nữa.
Thanh Lam cúi đầu nhìn, mới hay đó là một cuốn sách rất mỏng. Chàng liền kêu “ủa” một tiếng, buột miệng đọc luôn những chữ viết ở trên bìa sách:
“Lưỡng Nghi chân giải”.
Chàng liền nghĩ thầm:
“Lưỡng Nghi chân giải là gì?”.
Dưới ánh trăng, Hồng Tiếu trông thấy trong tay Thanh Lam có cầm một cuốn bí kíp liền nói:
– Giang công tử, đó là bí kíp của Trì lão tiền bối tặng cho công tử đấy!
– Trì lão tiền bối tặng cho tôi ư?
Thanh Lam hỏi như vậy, lại cúi đầu nhìn vào cuốn sách mong mỏng có đề bốn chứ “Lưỡng Nghi chân giải” ấy, trong lòng chàng thắc mắc thêm và nghĩ tiếp:
“Lạ thực, sao mới gặp mặt mình lần đầu mà ông già áo vàng đã tặng cho mình pho võ công bí quyết này rồi?”.
– Giang công tử này, ông ta còn truyền thụ cho tôi ba miếng võ đấy!
Hồng Tiếu tiến tới gần, với giọng rất nũng nịu mà nói như thế.
Thanh Lam liền giở cuốn “Lưỡng Nghi chân giải” ra xem, chàng thấy trên trang đầu có viết mấy hàng chữ thảo như sau:
“Bốn mươi năm trước đây, lão phu vì bị tẩu hoa? nhập ma mà phải lẩn trốn vào trong một tử cốc. Nhờ có chút thiên tiên chân khí bảo vệ lấy chân nguyên nên mới thoát chết, và phải tốn một công chữa chạy mười mấy năm liền mới khỏi được. Môn bí quyết chữa khỏi tẩu hỏa nhập ma này là tự lão phát minh ra, lão muốn truyền lại cho người sau, nhưng bấy lâu nay chưa gặp được một người nào đáng truyền thụ cho cả. Vì thế lão đã quyết định suốt đời không ra khỏi tử cốc và sẽ khắc pho bí quyết này lên trên vách đá để đợi chờ người hữu duyên. Không ngờ đợi chờ liền hai mươi năm cũng không thấy người nào có duyên may tới cả! Ngươi tuy là môn hạ của Côn Lôn, nhưng ngươi đã vào tử cốc rồi, tức là người hợp đúng với lời thề của lão phu nên ngươi đáng được pho Lưỡng Nghi chân giải này. Lương Nghi chân giải là một môn nội công rất huyền ảo, lão không muốn để nó thất truyền, nên mới đem theo ra đây đi tìm kiếm ngươi để tặng cho, vậy ngươi nên chịu khó luyện tập để khỏi phụ lòng của ta.”.
Dưới ký tên:
Tử Cốc Tàn Tú.
Đọc xong mấy hàng chữ đó, Thanh Lam mới hay ông già áo vàng vừa rồi chính là Tử Cốc Tàn Tú, không ngờ ông ta từ Ngao Sơn không quản ngại xa xôi đến tận Giang Nam để tặng cho mình cuốn Lưỡng Nghi chân giải này, thảo nào vừa rồi, mới gặp mặt, ông ta đã nói:
– “Lão phu đang tìm ngươi đấy!”.
Vợ chồng Văn Úy vội chạy lại xem, Hồng Tiếu khẽ hỏi:
– Công tử cũng quen biết ông già ấy đấy à?
Thanh Lam lắc đầu đáp:
– Tên ông ta là Tử Cốc Tàn Tú, hồi nọ tiểu đệ bị rớt xuống Tử Cốc đã được trông thấy tên của ông ta khắc ở dưới đáy thung lũng.
Hông Tiếu nghe chàng nói xong, tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Văn Úy và hỏi:
– Đại ca! Tên ông ta chả là Trì lão Tàn là gì? Sao lại gọi là Tử Cốc Tàn Tú nữa?
– Trì lão Tàn ư?
Thanh Lam nghe thấy Hồng Tiếu nói cũng kinh ngạc và bụng bảo dạ rằng:
“Trì lão Tàn chả là sư phụ của Thiên Lang và cha của Thiên Hồ, biệt hiệu là Đại Phương Chân Nhân là gì? Thế ra Trì lão Tàn chính là Tử Cốc Tàn Tú, mà Tử Cốc Tàn Tú lại là Đại Phương Chân Nhân”.
Nghĩ tới đó, chàng vội hỏi tiếp:
– Thôi huynh và đại tẩu đã bị ai bắt cóc thế? Sao lại gặp được hai vị lão tiền bối này? Mau kể cho tiểu đệ hay đi? Còn …
Hồng Tiếu nghe hỏi, cười khì đáp:
– Giang công tử hà tất phải nóng nảy như thế? Người mà công tử muốn tìm kiếm cũng đã kiếm thấy rồi.
Thanh Lam nghe thấy nàng ta nói như vậy, mặt đỏ bừng hổ thẹn vô cùng.
Văn Úy thấy chàng nóng lòng sốt ruột như vậy, bèn kể chuyện vợ chồng mình bị bắt cóc như thế nào, được hai lão quái vật cứu giúp ra sao, kể hết cho Thanh Lam nghe.
Thanh Lam nghe nói Hồng Tuyến vì mình mà đuổi theo Đường Thiên Sinh, chàng lo âu khôn tả. Vì chàng biết Đường Thiên Sinh đã khét tiếng giang hồ về việc xử dụng các chất độc, thủ đoạn của y cũng rất độc ác, với công lực của mình hiện thời mà chỉ hơi sơ xuất một tý cũng đã bị ngộ độc rồi. Tuy Hồng Tuyến cô nương võ công cao siêu thật, nhưng cũng chả hơn mình là bao, vả lại cô ta ở ngoài sáng, còn lão độc vật lại ở trong bóng tối, như vậy địch sao nổi đối phương?
Nghĩ như vậy, chàng càng lo âu thêm, vội hỏi tiếp:
– Đường Thiên Sinh thiên về việc xử dụng chất độc, võ công của Hồng Tuyến cô nương tuy cao siêu, nhưng tôi chắc cô ta địch không nổi y đâu. Thôi …
Hồng Tiếu cười khì, vội đỡ lời:
– Thực là hai người có thể nói là tâm linh tương thông. Không những tính nết giống nhau mà cả lời nói cũng giống hệt nhau.
Thanh Lam nghe nói mặt đỏ bừng, ngập ngừng đáp:
– Xin đại tẩu chớ có nói bông tiểu đệ như thế. Trong cơn cốc này tiểu đệ còn có một cô em nữa. Chờ cô ta nhặt nhạnh xong rồi, chúng ta cùng lên đường một thể.
Hồng Tiếu nháy mắt cái, hỏi:
– Là Phù cô nương hay là Liễu cô nương?
– Cô ta tên là Bạch Mai, là người em gái mà tiểu đệ mới thâu nhận.
Hồng Tiếu không sao nhịn được, liền cười khì nói tiếp:
– Ối chà! Sao Giang công tử lắm em gái thế?