Edit: Phưn Phưn
Tiệc đính hôn được làm chính thức, bố trí sân khấu, còn mời cả người dẫn chương trình, giống như buổi lễ kết hôn, trông vô cùng long trọng.
Toàn bộ hành trình Chu Tương Tương đều căng thẳng, may mà Phó Tranh vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô, nếu không sợ là cô cũng không biết để tay chân mình ở đâu cho tốt.
Ở trên người dẫn chương trình bô bô nói rất nhiều, Chu Tương Tương cũng không nghe kỹ, trong đầu óc gần như là trống rỗng, chỉ biết cười.
Từ trong mắt tản ra ý vui vẻ, làm ai nấy đều thấy được cô vui vẻ bao nhiêu, hạnh phúc bao nhiêu.
Dưới bục, Thẩm Đình, Trương Tâm, Giản Vi ngồi chung một bàn.
Hai tay Giản Vi chống cằm, không chớp mắt nhìn Chu Tương Tương, thở dài nói: “Thật hâm mộ Tương Tương.”
Bên cạnh, Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy câu này của cô, mắt hơi híp lại, ngẩng đầu nhìn cô, “Làm sao vậy? Em cũng muốn kết hôn?”
Giản Vi sững sờ, quay đầu lại nhìn anh.
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn rất sâu, lại hỏi cô một câu, “Em cũng muốn kết hôn?”
Giản Vi tức giận liếc anh một cái, “Anh quản được em chắc.”
Giản Vi còn đang tức giận với Lâm Cẩn Ngôn.
Tới tham gia tiệc đính hôn của Tương Tương, cô vốn đã hẹn Thẩm Đình với Trương Tâm, cùng nhau ngồi máy bay đến đây.
Kết quả Lâm Cẩn Ngôn nghe nói cô đi xa nhà, bắt buộc phải cùng cô tới.
Nói cái gì mà không yên tâm cô đi một mình. Thật ra anh chính là bá đạo cuồng khống chế!
Làm sao mà anh cứ thích quản cô như thế?
Anh là cha cô chắc?!
Giản Vi càng nghĩ càng giận, bỏ một viên kẹo vào trong miệng, răng rắc răng rắc dùng sức cắn!
Dường như viên kẹo kia chính là Lâm Cẩn Ngôn, cô muốn cắn nát anh mới hết giận!
Đừng nói, nghĩ tới điều này, trong lòng thoải mái hơn một chút.
Vì vậy răng rắc răng rắc cắn càng lợi hại hơn.
Nhưng mà, tục ngữ nói vui quá hóa buồn, bởi vì cắn quá vui vẻ, kết quả cắn xuống một cái, trực tiếp cắn phải môi mình.
Vừa rồi cô xem viên kẹo như là Lâm Cẩn Ngon cắn có ác bao nhiêu, hiện tại cắn môi của mình liền có bấy nhiêu.
Máu chảy ra, đau đến nổi hốc mắt Giản Vi dâng lên nước mắt.
Cô gắt gao che môi, giấu Lâm Cẩn Ngôn, sợ anh trông thấy.
Kết quả Thẩm Đình trợn to hai mắt, “Này! Vi sao cậu lại khóc?!”
Giản Vi: “………”
Thẩm Đình cái người miệng rộng này!!!!!
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy, quay đầu Giản Vi qua, trầm mặt, chau mày, “Cho anh xem.”
Giản Vi che miệng, dùng sức lắc đầu.
Lâm Cẩn Ngôn hơi híp mắt nhìn cô, “Muốn anh tự mình động thủ?”
Giản Vi: “…”
Do khí thế trên người Lâm Cẩn Ngôn quá mạnh mẽ, cuối cùng Giản Vi vẫn là nhận mệnh để tay xuống.
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào môi Giản Vi.
“A a a đau ——” Giản Vi vội vàng che miệng lại, mặt đầy tức giận trừng mắt với Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn đen mặt, lạnh giọng nói: “Giản Vi, em còn có thể ngu xuẩn hơn nữa không.”
Giản Vi: “……!!!”
……
Sau khi đính hôn, Chu Tương Tương chính là vị hôn thê của Phó Tranh.
Quan hệ của hai người, càng tự nhiên hơn, càng thân mật hơn một chút.
Vào một ngày buổi tối, phòng ngủ mở hội nghị đêm.
Nửa đêm tắt đèn, bốn người nữ sinh nằm ở trên giường nói chuyện phiếm.
Trò chuyện một chút, liền hàn huyên tới trên đầu Chu Tương Tương.
Giản Vi hỏi: “Tương Tương, cậu và Phó Tranh dự định khi nào kết hôn?”
Chu Tương Tương nói: “Chưa biết nữa, nhưng mà nhất định phải chờ sau khi tốt nghiệp đã.”
“Vậy là vừa tốt nghiệp liền kết hôn nha, cùng cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp với giấy hôn thú, Tương Tương người chiến thắng nhân sinh.” Trương Tâm cười nói.
Thẩm Đình nói: “Tương Tương, cậu cũng truyền cho bọn tớ một chút kinh nghiệm đi, làm sao có thể tìm được bạn trai chất lượng tốt như Phó Tranh?”
Trong bóng tối, Chu Tương Tương cong môi cười cười, “Là duyên phận đi. Khi đó ba mẹ tớ làm ăn ở nước ngoài, sợ tớ ở nhà không có ai chăm sóc, nên đưa tớ phó thác cho ba của Phó Tranh. Tớ ở trong nhà anh ấy được một thời gian.”
Con mắt của Giản Vi nháy hai cái, hỏi: “Sau đó các cậu là lâu ngày sinh tình sao?”
Chu Tương Tương gật gật đầu, “Coi như vậy đi.”
Giản Vi im lặng.
Nghĩ thầm, đều là ở cùng một chỗ, tại sao lại khác biệt lớn như vậy?
Thẩm Đình rất tò mò hỏi: “Vậy các cậu ở chung một chỗ thế nào? Là cậu ấy theo đuổi cậu, hay là cậu theo đuổi cậu ấy?”
Chu Tương Tương có hơi thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Là anh ấy.”
Ngừng lại một chút, lại nói: “Thật ra lúc anh ấy thổ lộ với tớ, tớ không hẳn là rất bằng lòng. Nhà của tớ quản rất nghiêm, khi đó tớ chỉ muốn chăm chỉ học tập.”
“Vậy về sau làm thế nào mà ở cùng một chỗ?” Trương Tâm hỏi.
Hỏi tới đây, Chu Tương Tương bỗng nhiên lại nhớ tới những ngày tháng phấn đấu thi đại học.
Trầm mặc một lát, nói: “Trước kia Phó Tranh học tập rất kém, đếm ngược toàn trường.”
“Hả?!” Cả ba người đều vô cùng kinh ngạc, há to miệng.
Chu Tương Tương lại tiếp tục nói: “Lúc anh ấy bảo để anh ấy ở cùng một chỗ với tớ, đã nói với tớ rằng anh ấy sẽ cố gắng học tập, sẽ không để cho tớ mất mặt. Thật ra khi đó tớ không nghĩ tới anh ấy thật sự sẽ cố gắng tới vậy.”
Thẩm Đình thở dài nói: “Trời ạ, hoàn toàn nhìn không ra, trước kia Phó Tranh lại là học tra à?”
Chu Tương Tương gật đầu, nói: “Anh ấy rất cố gắng, hai chúng tớ ở cùng một chỗ là vào học kỳ sau của lớp mười một. Chính là từ khi đó anh ấy bắt đầu nghiêm túc học tập, lấy toàn bộ sách từ sơ trung ra để học. Từ lớp mười một, đến lớp mười hai, trong vòng một năm rưỡi đó, trong khoảng thời gian một năm mỗi ngày anh ấy gần như chỉ ngủ có ba tiếng. Vô cùng liều mạng.”
Chu Tương Tương nói, trong đầu lại hiện lên rõ ràng những ngày tháng gian khổ của lớp mười hai.
Thật ra cô còn ổn, nhưng Phó Tranh là thật sự vất vả.
Anh khi đó, vật lộn hoàn toàn là bởi vì cô?
Nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt của Chu Tương Tương trướng đau ê ẩm, cực kỳ đau lòng muốn khóc.
Từ dưới gối cô lấy điện thoại di động ra, ngón tay ấn trên bàn phím mấy cái, gửi WeChat cho Phó Tranh.
Phó Tranh đã ngủ, đến sáng ngày hôm sau mới thấy WeChat Chu Tương Tương gửi cho anh.
Anh mở ra vừa nhìn, cả người ngây ngốc tại chỗ.
— Chồng, em rất yêu anh, hôn hôn (*^__^*)
Thời gian là rạng sáng 1:37.
Phó Tranh kinh ngạc sững sờ nhìn chằm chằm cái tin WeChat kia cả nửa ngày.
Đường cong nơi khoé miệng từ từ cong lên, cuối cùng từng chút từng chút tạo thành một nụ cười vô cùng sáng lạn.
Sáng lạn đến nỗi, từ khoé mắt đến đuôi lông mày đều là ý cười.
Cả người tràn ngập hơi thở vui sướng mãnh liệt.
Cảm giác hạnh phúc đến sắp nổ tung.
Phó Tranh cầm lấy di động đi ra bên ngoài, gọi điện thoại qua cho Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương vừa ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đi học.
Lúc điện thoại Phó Tranh gọi tới, cô cúi đầu, cong môi nở nụ cười.
Điện thoại vừa thông, đã nghe thấy ở đầu bên kia Phó Tranh kêu một tiếng, “Vợ.”
Trong lòng Chu Tương Tương ngọt ngào như mật, “Vâng” một tiếng, “Sao vậy?”
Giọng Phó Tranh dịu dàng, nói từng câu: “Vợ, anh cũng yêu em, rất yêu em.”
Chu Tương Tương cong cong mắt, “Em biết.”
Đầu bên kia Phó Tranh cười rộ lên, nói: “Buổi sáng em có mấy tiết học?”
“Hai tiết, sao vậy?”
“Buổi sáng anh không có lớp, lát nữa anh đến đón em.”
“Ừ, được.” Chu Tương Tương gật đầu.
Phó Tranh im lặng vài giây, nói: “Tương Tương, Tạ Nguyên chung phòng với anh, em biết chứ?”
Chu Tương Tương “Ừ” một tiếng, “Biết, làm sao thế?”
“Thời gian trước cậu ấy chuyển ra ngoài ở với bạn gái của cậu ấy.”
Chu Tương Tương: “…”
Phó Tranh: “Tương Tương, chúng ta cũng dọn ra ngoài ở đi.”