Mạch Linh hớt hả chạy về biệt thự Lục gia, vừa mới vào phòng khách thì cô đã thấy Lô Tấn đang kiểm tra vài thứ đồ dùng cùng với Bạch Phụng, thấy Mạch Linh có vẻ gấp gáp, Lô Tấn lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Đã xảy ra chuyện gì sao. Mà vết thương sáng nay, cô không bị làm sao đấy chứ?”
Cô phất phất tay, từ cửa hàng tiện lợi chạy về đến đây cũng khá xa, trước tiên cô nghĩ mình cần uống một ly nước.
“Tôi…Rót giúp tôi cốc nước với.”
Bạch Phụng đi đến đổ đầy ly nước đem đến cho cô, nhìn cô gấp gáp uống.
“Uống từ từ thôi.”
Mạch Linh nốc một hơi hết ly nước, cô vội vàng chạy lên phòng, lấy khẩu súng lục vắt vào thắt lưng, hướng bọn người Bạch Phụng lên tiếng.
“Chúng ta đi thôi. Doãn Phi đang gặp nguy hiểm.”
Bạch Phụng sửng sờ tại chỗ, lập tức hỏi lại: “Sao lại như thế?”
“Tôi bị bọn người lúc sáng tấn công. Doãn Phi đã xuất hiện cản chân bọn chúng nên đã ở lại cản đường bọn chúng rồi. Chúng ta mau đến đó đi. Nhanh lên.”
Ba người bọn họ không nói thêm gì nữa lập tức leo lên xe phóng vọt đến cửa hàng tiện lợi. Mạch Linh dẫn Bạch Phụng và Lô Tấn ra phía cửa sau để tìm, nhưng hoàn toàn không có tin tức gì.
“Không hay rồi. Có thể Doãn Phi đã bị bọn chúng dẫn đi rồi!” Mạch Linh cắn chặt môi, cô tức giận đá mạnh vào đám cỏ trước mặt, đưa mắt tìm kiếm xung quanh dưới chân.
Bạch Phụng vội cầm di động ra hướng đến một dãy số quen thuộc gọi đi, nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng trả lời lạnh lẽo của máy móc.
“Điện thoại mất liên lạc.”
“Cậu mau thông báo với lão đại đi, chuyện ở đây cứ để tôi lo.”
Bạch Phụng gật đầu giao lại mọi việc cho Lô Tấn cùng Mạch Linh xử lí rồi lập tức lái xe đến trụ sở vệ sĩ của Lục Thiên Mặc để tìm hắn. Trên đường đi, Bạch Phụng vẫn liên tục gọi điện thoại cho hắn nhưng vẫn không thể nào kết nối được.
Chiếc xe ô tô được tân tiến hiện đại được Bạch Phụng lái như bay trên đường. Chiều nay Lục Thiên Mặc đã cùng Rob đến trụ sở tập huấn quân sĩ ở trên ngọn núi Ngọc Sơn, mà cũng có thể do ở nơi núi cao nên sóng điện thoại yếu dần, di động không thể liên lạc được.
Phía bên trong khu tập huấn. Lục Thiên Mặc đang cùng Rob đi kiểm tra khả năng huấn luyện của một vài người, đúng lúc thuộc hạ bên ngoài chạy vào, hắn gấp gáp cúi đầu lên tiếng.
“Lão đại, cậu chủ Bạch đến tìm ạ!”
Lục Thiên Mặc phất tay cho tên thuộc hạ lui ra, hắn xoay người đút hai tay vào túi quần, cùng Rob quay về phòng khách.
Bạch Phụng vừa nhìn thấy Lục Thiên Mặc đã vội vàng cất tiếng: “Lão đại, Doãn Phi bị bắt rồi!”
Vẻ mặt Lục Thiên Mặc bỗng chốc tối sầm, hắn có thể phá bỏ mọi luật lệ ở Hắc đạo nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua cho bất cứ ai dám đụng vào người của tổ chức, hắn nhất định sẽ san bằng lãnh địa của chúng.
“Lại là bọn người Nghiêu Thần Hiên?”
“Là bọn chúng.” Bạch Phụng gật đầu, đám người này quả thật là không biết sống chết, nếu như lần đến đến Lục Thiên Mặc chính thức ra tay thì tổ tiên ba đời nhà chúng cũng không ngóc đầu lên nổi.
Lục Thiên Mặc vẫn ung dung ngã người lên ghế sô pha, phủi phủi tay vuốt lại nếp áo vest bên ngoài của mình. Hướng Bạch Phụng lên tiếng.
“Cậu về trước đi, sáng mai chúng ta trực tiếp đến lấy mạng chúng.”
“Lão đại, nhưng mà…”
“Cậu nên nghe theo lời lão đại đi, đừng gấp quá mà để xảy ra sai lầm.” Rob vội cắt ngang lời nói của Bạch Phụng, hắn biết rằng bất cứ ai trong tổ chức cũng lo lắng cho sự an toàn của Doãn Phi, nhưng hành xử tuyệt đối phải cẩn trọng, mọi chuyện nhất nhất phải nghe theo sự sắp xếp của Lục Thiên Mặc để tránh khỏi những chuyện không mong muốn.
Bạch Phụng nghe theo lệnh của Lục Thiên Mặc mà quay về, sau khi Bạch Phụng rời khỏi, Rob và Lục Thiên Mặc nán lại thêm vài phút rồi cũng lên xe quay về biệt thự của mình.
Về phía Mạch Linh và Lô Tấn, bọn họ tìm được sợi dây chuyền của Doãn Phi bị đứt và rơi ở trên thảm cỏ, sợi dây chuyền này Mạch Linh đã nhìn thấy cô ta đeo nó khi cô vừa về bên cạnh Lục Thiên Mặc, mặt dây chuyền là viên hồng ngọc sáng long lanh màu tím nhạt, có thể nó rất quan trọng với cô ta. Mạch Linh cất nó vào túi áo khoác da của mình, cùng Lô Tấn quay trở về biệt thự.
Cả đêm hôm đó, cả bọn người Lục Thiên Mặc thức cả đêm để xem xét toàn bộ hệ thống phòng thủ và các cơ quan trọng điểm của khu biệt thự Nghiêu gia. Theo như thông tin ban đầu Bạch Phụng thu thập được, con trai của Nghiêu Thần Hiên mới từ Hà Lan về, hắn đang tiếp tay cho ba hắn để thực hiện các kế hoạch của gia tộc. Trên màn hình cảm biến được chiếu từ máy thiết bị hiện đại rada lan toả khắp bức tường tạo thành một màn hình rộng hơn ba trăm inch hiển thị toàn bộ hệ thống bẫy chứa điện và những người canh gác bên trong. Bạch Phụng làm động tác phất tay trong không trung, màn hình lập tức được chuyển đổi sang một nơi khác trong căn nhà, những chấm đỏ tròn nhỏ chớp tắt liên tục được chụm lại một nơi, đó là phòng chứa vũ khí.
“Đây là toàn bộ các lối vào và lối ra của căn biệt thự kia. Mạch Linh, cô phải nắm rõ địa bàn vì chỉ còn duy nhất mình cô là chưa từng đến đó.”
Mạch Linh nghiên cứu qua một vòng, rất nhanh cô đã gật đầu: “Tôi đã ghi nhớ rất kĩ.”
Lục Thiên Mặc ung dung ngửa đầu uống sạch ly rượu trên tay, khoé môi hắn khẽ nhếch lên, nhìn đến đám người đang lo lắng trước mặt.
“Mọi người cứ yên tâm, bọn chúng tuyệt đối sẽ không giết chết Doãn Phi, vì con trai của hắn đang ở chỗ chúng ta.”
Rob, Bạch Phụng, Lô Tấn và Mạch Linh đều đồng loạt giật mình, mọi người nhìn theo hướng mà ánh mắt Lục Thiên Mặc đang nhìn trên camera, Lô Tấn bỗng dưng reo lên.
“Nghiêu Quân Sở, tại sao hắn ta lại ở đây?”
Lục Thiên Mặc đứng dậy, tùy ý thả hai tay vào túi quần, lập tức xoay người rời đi. Bọn người Mạch Linh cũng tò mò đi theo, vị trí mà camera hiển thị trên màn hình đó là lối cửa sau của căn biệt thự, mà chính nơi đó lại là cánh cửa để đi xuống nhà giam tù nhân.
Nghiêu Quân Sở đã nằm gọn trong nhà giam với vài tên thuộc hạ của Lục Thiên Mặc canh giữ. Vừa nhìn thấy bọn người Lục Thiên Mặc, hắn đã lập tức kích động.
“Shit! Thì ra là bọn mày chơi tao, đồ hèn.”
Lục Thiên Mặc tiến đến, một giây trước còn tươi cười, một giây sau liền thay đổi sắc mặt, giọng nói vô cùng khắc nghiệt.
“Hay lắm, hay lắm. Ha ha ha…” Lục Thiên Mặc phá lên cười lớn, hắn nắm chặt lấy tóc trên đầu Nghiêu Quân Sở, giật mạnh về phía sau: “Nếu nói về độ hèn nhát thì làm sao tao qua mặt được cha con bọn mày.”
“Mẹ kiếp! Ba tao nhất định sẽ không tha cho chúng bây.”
Nghiêu Quân Sở nghiến răng nghiến lợi rít lên. Chính hắn cũng không ngờ rằng mình lại mắc bẫy của người phụ nữ kia, Doãn Phi chỉ tùy ý nói vài cầu với thái độ giả vờ hợp tác, chỉ một vài hướng dẫn chỉ hắn cách đột nhập biệt thự của Lục Thiên Mặc thì hắn đã tin sái cổ, đã lập tức tự ý đến đây hòng mong lấy được thông tin mật thiết của Hắc đạo để về lập công với ba mình. Nhưng rất tiếc cho hắn là hắn đã bị mắc lừa. Doãn Phi không phải là người dễ bị những lời nói của hắn mà phản bội lại tổ chức, đó quả thật là một suy nghĩ ngông cuồng.