Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 64 - Dùng Kế Khổng Minh Bắt Trương Nhiệm Mượn Binh Dương Phụ Đánh Mã Siêu

trước
tiếp

Dùng kế Khổng Minh bắt Trương Nhiệm

Mượn binh Dương Phụ đánh Mã Siêu

Nghiêm Nhan nói :

– Từ đây tới Lạc Thành, các tướng sĩ đều do phu cai quản. Vậy tôi xin đi tiên phuông dụ hàng các nơi này .

Trương Phi hết lời cảm tạ.

Thế là đến ải nào, Nghiêm Nhan lên tiếng gọi, các tướng đều ra hàng ngay, chẳng phải đánh trận nào cả.

Còn Khổng Minh đã có thư báo Huyền Ðức ngày vào Tây Xuyên , hẹn hội binh ở Lạc Thành.

Huyền Ðức bàn với các quan :

– Quân sư và Dực Ðức đã hẹn gặp nhau ở Lạc Thành để cùng tiến tới Thành đô. Vậy ta cũng tiến binh thì vừa .

Hoàng Trung thưa :

– Trương Nhiệm lâu nay vẫn thách đánh mà không ra, nay chắc thờ ơ trễ nãi, vậy ta nên chia binh hai mặt cướp trại ban đêm .

Huyền Ðức y kế, đêm đó đi giữa, Hoàng Trung bên tả, Ngụy Diên bên hữu xông vào ướp trại, quả nhiên Trương Nhiệm không đề phòng, quân Thục thua chạy tới Lạc Thành.

Trương Nhiệm liền cố thủ ở trong thành không ra đánh .

Sau Huyền Ðức dùng mưu vây đánh gấp các cửa Ðông, Tây, lại để hở hai cửa Nam Bắc, vì hai cửa này trông ra núi và sông nên không cần vây hãm . Nhưng Trương Nhiệm cũng đa mưu , không ra đánh vội , chờ cho xế chiếu, quân Huyền Ðức mõi mệt mới cho Ngô Lan, Lôi Ðồng đánh từ cửa Nam sang cửa đông, chính mình đánh luôn ra cửa Bắc dồn sang cửa Tây . Còn bao nhiêu quân leo lên mặt thành hò ò ò ò ò .

Lúc ấy đã chiều Huyền Ðức vừa toan lui về, bốn phía quân Thục ùa ra đánh, quân Kinh Châu náo loạn, Trương Nhiệm xông trận tìm bắt Huyền Ðức, nhưng Huyền Ðức đã chạy được vào con đường nhỏ . Trương Nhiệm trông thấy đuổi theo . Ðang chạy Huyền Ðức lại thấy một đạo quân hiện ra trước mặt , than rằng :

– L ần này thì nguy rồi !

Chợt nhì lại thấy tướng đi đàu là Trương Phi . Huyền Ðức mừng rỡ .

Nguyên Trương Phi và Nghiêm Nhan đang đi gần đó chợt nghe tiếng quân vang dậy , Trương Phi giục ngựa tới xem , may gặp Huyền Ðức .Anh em vừa gặp nhau thì Nghiêm Nhan đã thấy Trương Nhiệm đánh tới , Nghiêm Nhan tức thời cự địch . Trương Phi cũng xông vào đánh tiếp.

Trương Nhiệm địch không lại, chạy vào thành, rút cầu treo lên.

Trương Phi lúc đó mới thưa với Huyền Ðức :

– Quân sư đi đường thủy chưa tới . Em đã tới trước, thế là đoạt được công đầu rồi .

Trương Phi kễ chuyện thâu phục được Nghiêm Nhan, Huyền Ðức liền tạ ơn Nghiêm Nhan rằng :

– Nếu không có lão tướng quân, làm sao em tôi lập được công này. Nói rồi cởi ngay bộ giáp Tõa tử đang mặc ban cho Nghiêm Nhan.

Chợt có quân chạy về báo :

– Hoàng Trung, Ngụy Diên đang đánh với Ngô Lan và Lôi Ðồng thì bị Ngô Ý và Lưu Hội đánh bọc hậu, hiện Hoàng Ngụy đang thua chạy về phía Ðông.

Huyền Ðức liền cùng Trương Phi vội mang quân đi cứu. Hai mặt giáp lại Ngô Lan và Lôi Ðồng bị vây không không ra thoát, đành qui hàng.

Huyền Ðức cho hàng rồi thu quân.

Trương Nhiệm mất hai tướng, lo ngại lắm.

Ngô ý và Lưu Hội bàn nên liều một trận tử chiến, mặt khác cho người về Thành đô cấp báo.

Trương Nhiệm bàn :

– Mai tôi ra trận, giả thua chạy về cửa Bắc . Rồi trong thành cho một cánh quân đánh cắt ngang quân địch, tất phải thắng .

Hôm sau, Trương Nhiệm dẫn quân phiệt cờ kéo ra thách đánh.

Bên kia Trương Phi xông ra đánh ngay được hơn mười hiệp Trương Nhiệm giả thua chạy dài, Trương Phi mừng rỡ đuổi theo, bỗng Ngô Ý dẫn một đạo quân từ trong thành vụt đánh ra, chận luôn đường về của Trương Phi .

Thế là Trương Phi bị vây thập phần nguy khốn chợt có một đạo binh từ bờ sông đánh lên.

Trương Phi nhìn thì ra Triệu Tử Long. Hai tướng hùa nhau đánh quân Thục, Tử Long bắt sống được Ngô Ý .

Trương Nhiệm vội lui quân.

Ngô ý đành xin hàng.

Sau đó Huyền Ðức hỏi thêm Ngô Ý tình hình trong thành.

Ngô Ý nói Lưu Tuân và Lưu Hội thì không đáng ngại, chỉ có Trương Nhiệm gan dạ cơ mưu, chớ nên khinh địch.

Khổng Minh liền đi xem địa hình quanh trại rồi về gọi Hoàng, Ngụy đến dặn :

– Phía Ðông có cầu Kim Nhạn, cách cầu về phía Nam có đường hẹp lau sậy rậm rạp có thể phục binh. Vậy Ngụy Diên đem quân cầm trường thương phục bên tả hễ địch chạy qua thì cứ nhằm tướng cởi ngựa mà đâm, Hoàng Trung dẫn quân phục phía hữu chỉ dùng đao chém chân ngựa, Trương Nhiệm sẽ chạy qua đường nhỏ phía Ðông. Dực Ðức phục sẳn quân nơi đây mà bắt. Tử Long thì chờ Trương Nhiệm chạy qua cầu Kim Nhạn thì chặt gẫy ngay cầu ấy .

Phân công xong , Khổng Minh đích thân đi dụ địch. Trương Nhiệm dẫn Trác Ưng ra trận, gặp Khổng Minh liền vẫy dáo một cái, quân Thục ra đánh, Khổng Minh bỏ xe lên ngựa chạy qua cầu . Trương Nhiệm đuổi theo, một quãng thì gặp Huyền Ðức và Nghiêm Nhan đổ ra chặn đánh. Nhiệm toan quay về thì cầu đã bị chặt gẫy . Nhìn bờ phía Bắc thì Triệu Vân chận, liền chạy vào đường nhỏ thì bị quân phục của Ngụy Diên , Hoàng Trung đâm túi bụi .

Trương Nhiệm chỉ còn vài chục kỵ binh theo sau chạy vội vào đường núi thì lù lù Trương Phi hiện ra, quát một tiếng như sấm, Nhiệm luống cuống thì bị các bộ tướng của Phi xông lại bắt sống.

Trác Ứng lúc đó cũng đã đầu hàng Triệu Vân rồi .

Thấy quân giải Trương Nhiệm vào Huyền Ðức hỏi :

– Các tướng Thục khác đã theo thiên mệnh mà đầu hàng, sao ông chưa chịu hàng ?

Nhiệm đáp :

– Trung thần nào mà lại thờ hai chúa !

Huyền Ðức nói :

– Nếu vậy, ông phải chết !

Nhiệm lại đáp :

– Nếu ta hàng thì ta cũng kẽ phản mà thôi ! Ðừng nói gì thêm nữa !

Huyền Ðức Và Khổng Minh đành để quân mang Trương Nhiệm đi chém cho Nhiệm được vẹn toàn danh tiết.

Hôm sau bọn tướng Thục đầ hàng đi tới Lạc Thành kêu lớn hãy đàu hàng cho sinh linh khỏi chết .

Lưu Hội không chịu liền bị Trương Dực đứng bên chém chết rồi mở cửa thành đầu hàng .

Lưu Tuân chạy về Thành Ðô báo tin.

Pháp Chính bàn với Khổng Minh :

– Nay Thục nguy lắm rồi . Hãy để tôi viết một lá thư cho Lưu Chương khuyên qui hàng là hơn.

Khổng Minh khen phải. Pháp Chính liền viết thư cho mang tới Lưu Chương ở Thành đô.

Lưu Chương giận làm xé nát bức thư, mắng Pháp Chính là đồ bán chúa và đuổi sứ giả ra khỏi thành.

Sau đó lưu Chương cử hai tướng Phí Quan và Lý Nghiêm đi giữ ải Miên Trúc chắn giử Thành Ðô.

Lại có Ðổng Hòa dâng thư lên Lưu Chương xin cầu viện Trương Lỗ để phá Lưu Bị.

Chương nói :

– Trương Lỗ có thù với ta, đời nào chịu giúp !

Hòa thưa :

– Xin cho tôi sang vài lời hơn lẽ thiệt thì thế nào Trương Lỗ cũng giúp . Chương liền y lờ i . . .

Nói về Mã Siêu bấy lâu ở nhờ vả rợ Khương, lại được lòng lính Khương, chiếm được vùng Lũng Tây . Duy còn Ký Thành do Vị Khang trấn giữ là chưa chiếm được.

Vị Khang chờ Hạ Hầu Huyên tới cứu mà không thấy nên có ý muốn hàng. Dưỡng Phụ can không nên, Khang không nghe cứ hàng dâng thành cho Siêu. Thấy thế cùng, Khang mới hàng, Siêu cho là không thật lòng nên giết đi, lại tha cho Dương Phụ.

Dương Phụ xin về thăm nhà vài tháng vì vợ mới chết, xong xin trở lại giúp Mã Siêu. Siêu bằng lòng

Phụ về Lịch Thành, yết kiến Quan Phủ Di Tướng quân là Khương Tự, anh em con cô con cậu với Phụ. Sau đó vào bái kiến cô là mẹ Khương Tự, khóc rằng :

– Mã Siêu phản vua, giết quan, mà anh cháu cứ nghiễm nhiên ngồi nhìn , còn ra đạo thần tử gì nữa !

Mẹ Khương Tự gọi con vào trách :

– Vị sứ quân bị hại, con cũng có lỗi đó .

Dương Phụ trình thêm với cô :

– Cháu tạm hàng Siêu là chờ dịp báo thù cho chủ đó .

Sau Phụ lại nói với Tự :

– Em đã hẹn với Lương Khoan. Triệu Cù rồi, nếu anh khởi binh thì họ sẽ làm nội ứng .

Khương Tự liền mời hai thống binh Doãn Phụng và Triệu Ngang vào bàn. Ngang có con trai là Triệu Nguyệt làm tỳ tướng cho Mã Siêu nên Ngang có ý e ngại. Vợ Ngang liền khuyên chồng :

– Rửa thù cho cha, cho chúa thì thân cũng chẳng tiếc , nếu cứ nghĩ đến con mà bỏ việc lớn thì tôi xin chết ngay .

Ngang bèn quyết chí cùng khởi binh. Khương Tự và Dương Phụ giử Lịch Thành, Doãn Phụng, Triệu Ngang thì tới Kỳ San hạ trại .

Mã Siêu hay tin tức thời lôi Triệu Nguyệt ra chém, rồi sai Bàng Ðức , Mã Ðại đi đánh Lịch Thành.

Khương Tự, Dương Phụ mặc bào trong giục ngựa ra trận. Mã Siêu xông ngay vào, hai bên hổn chiến, Khương Tự, Dương phụ bỏ chạy. Mã Siêu đuổi gấp, bỗng sau lưng có tiếng reo hò, Doãn Phụng ,Triệu Ngang đã đem quân đánh tới. Thế là quân Mã Siêu đầu đuôi không tiếp ứng được nhau. Ðang lúc nguy khốn lại thêm Hạ Hầu Huyên được lịnh Tào Tháo đem quân đánh Mã Siêu . Mã Siêu thua to, chạy

về Ký Thành, gọi mở cửa.

Trên thành tên bắn xuống như mưa, Lương Khoang , Triệu Cù trên mặt thành chửi mắng Mã Siêu rất tàn tệ rồi bắt vợ, ba con của Siêu và hơn mười người thân thích ra chém một loạt. Mã Siêu đau đớn chết giấc, suýt té ngựa. Sau phải cùng Bàng Ðức , Mã Ðại chạy, khoảng canh tư tới Lịch Thành. Quân giữ thành lại tưởng Khương Tự kéo quân liền mở của đón. Thế là Mã Siêu nổi máu điên, gặp ai giết nấy, tới nhà Khương Tự thét lôi mẹ già của Tự ra chém ngay, rồi thì tất cả nhà Doãn Phụng , Triệu Ngang đều bị Mã Siêu giết hết, chỉ có vợ Ngang lẫn trong quân trốn thoát được.

Hôm sau Hạ Hầu Huyên tới, Siêu lại bỏ thành chạy gặp ngay Dương Phụ. Cả bảy anh em của Dương Phụ cùng xông lại đánh, nhưng đều bị Mã Siêu giết hết. Riêng Dương Phụ vẫn cố đánh, sau được Hạ Hầu Huyên tới cứu kịp. Mã Siêu cùng Bàng Ðức, Mã Ðại liền sang Hán Trung hàng Trương Lỗ, Lỗ mừng vô cùng, toan đem con gái gả cho Siêu.

Dương Bách can :

– Vợ con Mã Siêu chết chỉ vì hắn vô mưu, xin chúa công chớ gả mà mang họa .

Lỗ nghe lời, có người mách lại Mã Siêu, Siêu giận Dương Bách lắm .

Dương Bách lại cùng anh là Dương Tùng bàn kế trừ Siêu.

Giữa lúc đó Lưu Chương sai Hoàng Quyền sang cầu cứu Trưong Lỗ.

Quyền tìm đến Dương Tùng năn nĩ, nói là Lưu Chương sẽ xin cắt hai mươi châu huyện tạ ơn.

Dương Tùng bèn dắt Quyền vào ra mắt Trương Lỗ nói chuyện Tây Xuyên và Ðông Xuyên như răng và môi không thể không giúp lẫn nhau, lại xin cắt đất hậu tạ sau này nên Lỗ bằng lòng.

Diêm Phố can Lỗ đừng cứu Chương, Lỗ lại phân vân thì có một người đứng ra nói :

– Tôi tài hèn nhưng chỉ xin một đoàn quân bắt sống Lưu Bị về đòi Lưu Chương nạp đất cho ta


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.