Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 123 - Tình Trường Khởi Biến

trước
tiếp

Không phải Trần Gia Lân chẳng động lòng, nhưng vì hắn đã trải qua bao lần phong ba, nên hắn đã trưởng thành thực sự, đã có thể tự khống chế cảm tình mình, hắn cố gắng trấn tĩnh tinh thần lại, nói:

– Phân muội, ta không hiểu nàng chút nào? Đào Ngọc Phân hỏi:

– Không hiểu ta điều gì ư?

Trần Gia Lân lấy hết can đảm nói:

– Ta biết nàng yêu sư đệ của ta!

– Ta yêu… Thất Tâm Nhân ư? Há há há…

Đào Ngọc Phân buông tiếng cười như điên như cuồng, Trần Gia Lân chưa từng trông thấy nàng cười như thế bao giờ. Hắn đã ngẩn người ra tại chỗ, hình như tất cả đều thay đổi, thay đổi một cách bất ngờ và khiến người không thể tượng.

Khi Đào Ngọc Phân vừa dứt tiếng cười, Trần Gia Lân mới lên tiếng ấp úng nói:

– Điều này có gì đâu mà nàng lại cười như thế?

Đào Ngọc Phân cười thêm vài tiếng nữa, sau đó mới lên tiếng nói:

– Đương nhiên rất buồn cười rồi, tại sao ngươi lại có những suy nghĩ hoang đường như thế, đã nói rằng ta yêu sư đệ ngươi…

Trần Gia Lân làm ra vẻ đứng đắn nói:

– Không hoang đường chút nào, trong bụng nàng am hiểu hơn ai hết, Đào Ngọc Phân nói:

– Nếu ta nói rằng ta yêu chàng và không hề yêu y, thì chàng trả lời sao?

Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác ngẩn người ra lần nữa, hắn không dám tin đây là sự thật, chuyển biến này làm cho hắn lúng túng, chẳng biết lên ứng phó thế nào?

Đào Ngọc Phân làm mặt dày, hỏi tới:

– Ngươi hãy trả lời đi?

Nàng bỏ cả hai chữ tỷ phu không thèm gọi nữa. Trần Gia Lân nghiến răng ấp úng, nói:

– Đợi khi nào… gặp lại Thất Tâm Nhân hãy nói! Đào Ngọc Phân nói:

– Tại sao phải gặp y, việc này có can hệ gì với y đâu?

Trần Gia Lân không muốn bàn vấn đề sượng sùng này nữa, cố ý chuyển qua hướng khác nói:

– Trời sắp sáng rồi, kẻo đối phương phát giác sụ biết và truy kích chúng ta… Đào Ngọc Phân đọc được tâm lý hắn, ngắt lời nói tiếp:

– Ta vì bất nhẫn trông thấy Tiểu Bửu còn thơ ấu đã đánh mất sự chăm sóc của mẫu thân, chứ thật sự chẳng tham cầu điều gì của ngươi, ngươi nên nhớ rằng, hài nhi không có mẹ là bất hạnh dường nào, à!

Nghe nói thế, đôi mát óng ánh ngập lệ, hắn mủi lòng nói giọng hớt hải:

– Tiểu nhi… nó đã mất tích đã lâu, nhưng chẳng có mảy may tin tức gì cả… Hình như Đào Ngọc Phân chẳng giật mình chút nào, mỉm cười nói:

– Điều này chàng chớ lo…

Trần Gia Lân nghe nói thế, bất giác đứng phắt dậy, trợn hai mắt to chăm chăm nhìn Đào Ngọc Phân, cất giọng run run nói:

– Chớ lo ư!… Nàng nói thế là sao? Chẳng lẽ… Đào Ngọc Phân cười thần bí một tiếng nói:

– Đúng thế, ta biết tung tích của nó ở đâu, người đã mang nó đi chỉ có ý tốt mà thôi, chàng cứ việc yên tâm.

Trần Gia Lân vừa nghe nói thế y như một kẻ ăn mày nhặt được vàng, vui mừng nói:

– Nàng biết tung tích Tiểu Bửu ở đâu? Có thật như thế chăng? Người nào đã mang nó đi vậy?

Đào Ngọc Phân chậm rãi nói:

– Tạm thời không nói cho chàng hay, chàng cứ việc yên tâm đi.

Trần Gia Lân không còn biết gì nữa, lập tức bước tới nắm chặt cổ tay nàng lắc lia lịa nói:

– Không được, nàng phải nói cho ta hay ngay bây giờ. Đào Ngọc Phân mặt mày nhăn nhó nói:

– Chàng bóp tay ta đau quá…

Trần Gia Lân buông tay lùi ra phía sau hai bước, hấp tấp hỏi:

– Nàng không cố ý trêu chọc ta chứ? Đào Ngọc Phân bĩu môi nói:

– Ai trêu chọc chàng bao giờ, điều này lại nói đùa được sao? Đương nhiên là thật rồi.

Thần tình và giọng nói hoàn toàn giống y với cử chỉ giọng điệu Đào Ngọc Phương, nếu nàng là Đào Ngọc Phương thì hay biết mấy?

Ngoại trừ nàng, ngoài ra không ai thay thế được nàng nữa! Đào Ngọc Phân đưa cặp mắt kinh ngạc nhìn hắn nói:

– Sao chàng lại im lặng đi? Trần Gia Lân lên tiếng nói:

– Phân muội, ta tin nàng, ta không hỏi nữa, ta sẽ chờ đợi… Đào Ngọc Phân nói:

– Được, chàng đợi ta cũng đợi, hai chúng ta cùng chờ đợi, ta biết chàng đợi gì rồi… Trần Gia Lân buột miệng nói:

– Nàng biết ta đợi cái gì ư? Đào Ngọc Phân nói:

– Chàng đang đợi chờ Thất Tâm Nhân mở miệng tỏ rõ thái độ, có phải vậy không? Trần Gia Lân im lặng không nói gì cả tức là chàng đã thừa nhận.

Hình như Đào Ngọc Phân vừa lòng nên nàng không muốn nói tiếp nữa, bèn chuyển sang đề tài khác nói:

– Trời gần sáng rồi, trong vòng một tiếng đối phương ắt phải phát giác ra sự biến này. Trên đường đi trong vùng phụ cận này thảy đều có tai mắt của Thiên Hương môn, cho nên chúng ta không thể đi đường cái, phải đi vòng lộ nhỏ. Từ đây ra thị trấn không xa lắm, để ta tìm một cỗ xe mã, các ngươi cứ ở lại đây chờ ta đi.

Trần Gia Lân nói:

– Để ta đi, nàng cứ ở đây chờ đợi! Đào Ngọc Phân gật gù nói:

– Ồ! Thế cũng được, nhưng phải về nhanh lên!

Trần Gia Lân vội vàng rời khỏi miếu, trên mình vẫn còn mặc bộ trang phục võ sĩ bằng vải gấm nọ.

Mặt trăng đã hoàn toàn lặng về hướng tây, chẳng bao lâu nữa trời lại sáng.

o0o

Trời mờ mờ sáng thì Trần Gia Lân đã đi cỗ xe mã về gần miếu.

Bỗng nhiên Trần Gia Lân phát hiện ra cửa miếu hình như có bóng người lay động bất giác giật mình nhủ thầm: “Chẳng lẽ xảy ra sự biến gì ư? Với công lực của Đào Ngọc Phương không thể ứng phó tình huống đặc biệt, nếu như quả đúng là người của Thiên Hương môn rượt đến đây thì hỏng hết rồi…”

Hắn suy nghĩ đến đây, luống cuống phi xe mã chạy thẳng vào rừng, buộc chặt vào một thân cây, sau đó chạy vòng qua bên hông miếu vượt tường vào trong.

Tình hình trong miếu vô cùng kinh người. Có vài chục người chia làm hai phe rõ rệt đứng trong sân trước của điện.

Thu Thi Khách và Tử Y La Sát đứng đối diện nhau tám thước giữa hiện trường.

Phe bên Thu Thi Khách gồm có hai phái tử Huyết Chưởng Quỷ, Điếu Khách và Hỷ Hương, Ngô Hoằng Văn, Trường Thiệt Thái Công, Thảo Đầu Lang Trung, còn Túy Ông và Điên Ông đang ngồi xếp bằng ở một bên, có lẽ hai lão thọ thương thì phải.

Bên Tử Y La Sát, gồm có hai thiếu nữ áo xanh đang đỡ Tử Y Tiên Tử Lương Tiểu Ngọc, Chúc Long đứng bên cạnh, kế đó là hai vợ chồng Bất Bại Ông và mười mấy cao thủ Thiên Hương môn.

Cả hiện trường chẳng trông thấy bóng người Đào Ngọc Phân và Tiểu Ngân Tử đâu hết, Mẫu Đơn lệnh chủ cũng không thấy xuất hiện luôn.

Trần Gia Lân núp trong bóng tối lấy làm xúc động mãnh liệt, hắn không ngờ bọn Thiên Hương môn phát giác sớm như thế và đã đuổi kịp đến đây, nhưng tại cả Tử Y Lá Sát cũng đến đây vậy? Trông tình hình họ đã chuẩn bị tất cả.

Điều mà hắn lo ngại nhất tại sao không thấy Đào Ngọc Phân và Tiểu Ngân Tử chẳng lẽ họ lại lọt vào ma chưởng của đối phương…

Mặt mày của Tử Y La Sát tràn đầy sát khí, khiến người nghe cảm thấy rùng mình và lạnh tóc gáy.

Thu Thi Khách trầm lặng nói:

– Tiểu lão nhi lập lại lần nữa, đây là một âm mưu đáng sợ, tại sao tôn giả không chịu nghe giải thích, tại sao chẳng tra vấn điệt nhi bảo bối bà cho kỹ xem nào?

Tử Y La Sát nghiến răng kêu ken két nói:

– Con gái ta đã biến thành người ngốc còn sống cũng chẳng khác gì người chết rồi, nếu ta còn một hơi thở, quyết phải giết sạch các người tự xưng là tráng sĩ các ngươi không sai, chớ phí lời làm gì nữa, hãy động thủ đi!

Thu Thi Khách nói:

– Hãy tìm cách chữa trị lệnh thiên kim, thế thì cô ta có thể chứng minh thị phi ngay. Tử Y La Sát điên cuồng nói:

– Ngươi cứ nói ai có thể chữa trị y? Thu Thi Khách nói:

– Điều này cần phải từ từ tìm cách, dù có giết người đổ máu cũng không thể giải quyết vấn đề.

Tử Y La Sát ngang ngạnh nói:

– Các ngươi thảy đều đồng loã của kẻ gây nên vụ án này. Hai phụ tử Càn Khôn Nhất Kiếm Trần Đinh Lăng và môn hạ y là chủ mưu, giết các ngươi trước sau đó tìm y thanh toán cũng chưa muộn.

Nói xong, tiến tới một bước, từ từ giơ chưởng lên. Thu Thi Khách trầm giọng nói:

– Nếu có giết người, ngươi cũng chưa chắc giết được hết, chi bằng suy nghĩ cho kỹ là hơn, dù sao con gái ngươi cũng chưa chết, làm gì cũng phải có cách cứu trị, mong rằng ngươi hãy ghi nhớ bài học năm xưa của lệnh đường, mỗi khi lầm lỗi hình thành, thì không thể vãn cứu được nữa.

Tử Y La Sát chẳng thèm nghe lão giải thích, đã giơ song chưởng tới ngực.

Trần Gia Lân nghiến răng nhủ thầm: “Chẳng biết mình có nên hiện thân xuất thủ hay không? Bây giờ vấn đề đã đổ vào đầu hai phụ tử mình rồi, Đào Ngọc Phân nói không sai chút nào, âm mưu của đối phương đã thành công”.

Tử Y La Sát giơ song chưởng xoay một vòng đẩy ra nhanh như cắt. Thu Thi Khách khẽ đẩy cỗ quan tài trong tay ra phía trước.

Kêu coong một tiếng!

Thu Thi Khách đã loạng choạng té lùi ra sau một bước. Tử Y La Sát kêu hừ một tiếng, phóng chỉ điểm tới tiếp.

Thu Thi Khách lại giơ áo quan lên lần nữa, chỉ phong bắn vào áo quan một tiếng nghe giòn giã.

Đấy là thứ công lực gì vậy, quỷ quyệt và kinh người gớm.

Thu Thi Khách sử dụng áo quan phản công một chiêu, lấy áo quan làm binh khí tấn công địch, quả thực đây là khoáng cổ kỳ đàm.

Thế rồi hai bên diễn ra một trận quyết đấu khốc liệt.

Trông tình hình tại hiện trường này, ngoại trừ Thu Thi Khách, ngoài ra không còn một ai là đối thủ của bà ta cả, chẳng trách gì nhị ông đã thọ thương.

Tử Y La Sát bỗng la hét một tiếng:

– Nằm xuống nào!

Chẳng biết song chưởng của bà ta đã tấn công bàng cách nào, chỉ nghe Thu Thi Khách kêu ự một tiếng, nhưng không té nằm xuống mà chỉ loạng choạng lùi ra sau bốn năm bước liền.

nữa.

Tử Y La Sát lại lượn mình lướt tới như hình với bóng, vung song chưởng bước tới lần Bọn ba người Huyết Chưởng Quỷ, Thảo Đầu Lang Trung và Trường Thiệt Thái Công không hẹn mà cùng một lúc nhảy vọt tới mạnh ai nấy đều phóng ra một chưởng, tức thì trận đánh này trở nên kinh người hết sức, tiếng nổ vang như sấm sét lượn không, kình khí rạch xé hư không kêu vù vù, đất cát bay lên tung tóe đen nghịt cả một vòm trời, ba cao thủ cái thế đã bị chấn động té lùi ra sau vài ba bước liền.

Nhìn kỹ nền đá sân viện nơi Tử Y La Sát đang đứng nứt lở hết.

Một nữ nhân đã luyện lên công lực như vậy, nếu chẳng mục đích, không ai tin. Trường Thiệt Thái Công la lớn tiến nói:

– Hãy dừng tay lại đã, lão phu sực nhớ tới một người có thể làm cho lệnh thiên kim bình phục như xưa.

Tử Y La Sát buông song chưởng xuống, nói:

– Ai thế?

Chúc Long đứng sau lưng bà ta la lớn tiếng nói:

– Thưa cô mẫu, chớ trúng quỷ kế của họ, họ không khai ra người hạ thủ, rõ ràng muốn chơi trò huyền ảo gì đây, thiên hạ này làm gì có chuyện năng khống chế người mà lại không thể giải cấm chế như vậy.

Trường Thiệt Thái Công nói:

– Lão phu sực nghí tới nhất đại thánh thủ Phổ Thế Thượng Nhân, y thuật của lão có thể khởi tử hoàn sinh.

Tử Y La Sát cười ha há một tiếng nói:

– Con khỉ, lão thất phu ngươi muốn qua mặt ta ư? Trường Thiệt Thái Công ngạc nhiên nói:

– Tôn giả nói thế nghĩa là sao? Tử Y La Sát nói:

– Mồ mả của Phổ Tế Thượng Nhân đã mọc đầy cỏ hoang! Trường Thiệt Thái Công thất thanh nói:

– Nói sao? Phổ Tế Thượng Nhân chết rồi ư? Ai đã nói thế?

Tử Y La Sát nói:

– Chính ta nói đây, sáu năm về trước, Phổ Tế Thượng Nhân đã bị Bạch Hoa động chủ giết chết tại Nam Hoang, ngươi chưa biết tin này chứ? Lưỡi của ngươi nên cắt đứt cho rồi.

Trường Thiệt Thái Công bất giác cứng họng nói chẳng nên lời, quả thực lão chưa biết bí sử này.

Tử Y La Sát quét mắt nhìn quẩn quanh một cái, sau đó nói:

– Ai muốn chết trước, hay là đồng lúc thất thủ? Thình lình ngay lúc này…

Có một âm thanh sang sảng vang tới:

– Tại hạ xin lãnh giáo trước cũng được!

Tiếp theo tiếng la hét, Trần Gia Lân xuất hiện giữa sân viện, hắn ung dung vượt tường bước tới phía trước.

Tất cả mọi người trong hiện trường giật bắn người lên. Thu Thi Khách la lớn tiếng nói:

– Hãy lui ra nào, ngươi không phải đối thủ của bà ta!

Trần Gia Lân bịt tai không nghe, vẫn ngang nhiên đứng đối diện với Tử Y La Sát.

Tử Y La Sát sớm đã được phi báo về sự kiện Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn chạy thoát, cho nên bà ta chẳng lấy làm kinh ngạc chút nào, nói giọng lạnh như tiền:

– Ngươi là con trai của Càn Khôn Nhất Kiếm ư? Trần Gia Lân chẳng do dự chút nào trả lời nói:

– Đúng thế, tại hạ lấy thân phận cha làm vinh dự.

Thù nhân gặp mặt, tức thì hai mắt Chúc Long đỏ ngầu, hình như gã giận đến đỗi muốn ăn tươi nuốt sống Trần Gia Lân ngay.

Tử Y La Sát cười khẩy nói:

– Ngươi muốn chết bằng cách nào đây? Trần Gia Lân nói:

– Tại hạ chẳng quan tâm chết bằng cách nào hết. Trước khi chết, tại hạ có vài lời xin phụng cáo, lệnh thiên kim bị nhốt trong nhà lao tại tổng đà Thiên Hương môn, chính tại hạ đã cứu cô ta thoát hiểm. Đây là một âm mưu bỉ ổi, nhằm mục đích muốn mượn tay tôn giả diệt trừ những cường địch của Thiên Hương môn, nếu như tôn giả chịu chờ đợi ít lâu, đến khi lệnh thiên kim hồi phục thần trí, mọi việc tất phải sáng tỏ hết.

Chúc Long lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:

– Đây toàn là lời nói hư dối, tiểu tử ngươi gây nên họa hại, có lão tử (cha) ngươi ra mặt che chở, có phải vậy không?

Trần Gia Lân căm phẫn nhìn Chúc Long nói:

– Họ Chúc kia, ngươi không phải là con người, chỉ là con chó, có lẽ cả lão tử ngươi, ngươi cũng bán rẻ luôn. Nói cho ngươi hay ta sẽ băm xác ngươi ra thành từng trăm mảnh cho đến khi chết mới thôi, lúc đó trong Lương phủ, ngươi thấy gian kế không như ý, bèn sai sử tỳ nữ Nguyệt My đến giết ta…

Chúc Long liền la lớn tiếng át hẳn tiếng của Trần Gia Lân:

– Mồm miệng ngươi thối hoắc!

Tử Y La Sát ngoái cổ nhìn Chúc Long hỏi:

– Có việc như thế chăng?

Chúc Long rùng mình rợn tóc gáy, nói:

– Thưa cô mẫu, làm sao tin lời nói quỷ quái của hắn được, nếu bảo rằng có thật Nguyệt My đã hành động như vậy cũng chỉ là bi thương cái chết thảm thiết của Nguyệt Quế thế thôi.

Tử Y La Sát kêu hừ một tiếng, lại quay người qua nói tiếp:

– Ngư Lang, lão tử ngươi vẫn còn trong Hắc cốc ư? Trần Gia Lân xếch ngược đôi lông mày kiếm lên nói:

– Gia phụ chưa từng xuống núi, nếu tôn giả ngang ngạnh không nói lý, xin cứ xuất thủ, tại hạ sẵn sàng hầu giáo?

Tử Y La Sát dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:

– Với tiểu tử ngươi chẳng đáng để ta xuất thủ, biết điều thì ngươi tự kết liễu, như vậy có thể chết toàn thây!

Trần Gia Lân từ từ rút kiếm mực ra, mặt mày chẳng lộ vẻ sợ hãi chút nào nói:

– Mạng sống tại hạ ở đây, muốn giết thì cứ việc xuất thủ, có điều mong rằng tôn giả chớ ân hận.

Tử Y La Sát căm phẫn nói:

– Quả thực ta đã ân hận không sớm giết chết ngươi và tiểu tử họ Ngô kia. Nói xong, giơ song chưởng đẩy tới nhanh như chớp.

Trần Gia Lân biết rằng không xuất thủ chẳng được, thế rồi hắn gom hết công lực bình sinh tấn công ra chiêu Vạn Vương Cũng Phục ngay.

Tất cả những người trong hiện trường hết thảy đều nín thở hết.

Trần Gia Lân bỗng cảm thấy chưởng phong của đối phương rất quái dị, hình như rất nhu mì thì phải, nhưng kình khí trong thân kiếm của mình lại bị hóa giải một cách kỳ lạ. Từ chiêu thức mềm yếu, hắn bất giác cả kinh thất sắc, không dám mạo hiểm…

Hắn chưa kịp có ý niệm gì hết, bỗng cảm thấy một âm lực cực kỳ mãnh liệt ập vào mình, tức thì loạng choạng lùi ra phía sau một bước.

Tử Y La Sát cố tình muốn kết liễu hắn, đương nhiên không để cho hắn có mảy may cơ hội nghỉ thở, thế rồi song chưởng vừa rút về lại đẩy tới lần nữa.

Oa!

Một tiếng thảm rú phá không vang lên, khí huyết của hắn đảo lộn há hốc mồm ộc ra một lụm máu tươi.

Thu Thi Khách đảo mình thấp thoáng một cái, đứng trước mặt Trần Gia Lân.

Chúc Long nghiêng đầu vung kiếm nhảy tới hướng Ngô Hoằng Văn, vì Lương Tiểu Ngọc mà gã hận Ngô Hoằng Văn vào tận xương tủy.

Bọn cao thủ Bất Bại Ông cũng cất bước đến tới.

Túy Điền Nhị Ông đang ngồi trị thương trên đất cũng đứng dậy luôn.

Tức thì bầu không khí tại hiện trường trở nên khẩn trương vô cùng, có lẽ một trận quyết chiến nữa sắp sửa được kéo màn ngay bây giờ.

Thình lình ngay lúc này…

Có một tiếng tụng niệm bằng phạn âm phá không vang tới, hình như âm thanh này ẩn tàng một oai lực phi thường khiến mọi người không thể kháng cự, tức thì những người có mặt tại hiện trường thảy đều dừng hoạt động hết.

Trên mặt của Tử Y La Sát cũng lộ vẻ kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.