Edited by Bà Còm in Wattpad
Thẩm Hấp nói xong câu đó liền vùi đầu vào lòng bàn tay, quanh thân như bọc bởi màn sương mù bi thương dầy đặc. Tạ Hộ ở phía sau vòng tay qua eo ôn nhu ôm choàng lấy phu quân, áp đầu lên lưng chàng, trong tai nghe tiếng tim đập thổn thức của Thẩm Hấp, tâm tình cũng theo đó mà hạ xuống.
“Chính là bởi vì quá bẩn, cho nên ta không thể lôi chuyện này ra ánh sáng, Thẩm Diệp đúng là nhìn trúng điểm này nên mới uy hiếp ta như vậy! Vụ uy hiếp này ta không thể không bận tâm, bởi vì ta không dám bảo đảm thái độ của Hoàng Thượng đối với chuyện này là gì. Nếu vì thế mà cảm thấy bị lừa, như vậy… cả đời này ta cũng không còn cách nào để báo thù.”
Thẩm Hấp nói đến đó thì Tạ Hộ cũng có thể hiểu được. Thẩm Diệp đáng chết, nhưng nếu Thẩm Hấp không được đăng cơ hoặc không dựa vào Thiên Hòa Đế, với thân phận của Thẩm Hấp thì đích xác lay động không nổi Định Quốc Công Thẩm Diệp. Bởi vì mặc kệ nói như thế nào, Thiên Hòa Đế vẫn muốn nương tay với Thẩm Diệp vì tình nghĩa với Lạc thị — Thiên Hòa Đế biết mình đã ủy khuất Thẩm Diệp khi bắt hắn cưới Lạc thị, còn không cho phép hắn nạp thiếp, cho nên ngài cần phải ban cho Thẩm Diệp chỗ tốt để bồi thường, mà chỗ tốt này chính là bảo đảm Định Quốc Công phủ được bình an, cho dù Thẩm Diệp phạm lỗi lớn thì cùng lắm chỉ bị tước đi tước vị, nhưng Thiên Hòa Đế nhất định sẽ không giết hắn.
Mà Thẩm Hấp không nói cho Tạ Hộ biết năm đó Lạc thị rốt cuộc gặp phải chuyện gì. Mặc kệ là gì thì chuyện đó nhất định quan hệ đến danh tiết của Lạc thị, vì thế một khi lôi ra ánh sáng thì rất có khả năng sẽ làm cảm tình của Thiên Hòa Đế đối với Lạc thị sụp đổ. Thiên Hòa Đế có thể bởi vì chuyện này mà diệt Định Quốc Công phủ hay không vẫn chưa biết, nhưng một điều chắc chắn là sự tín nhiệm và áy náy ngài dành cho Thẩm Hấp sẽ giảm đi rất nhiều, cũng có thể bởi vậy mà “giận chó đánh mèo” không chừng. Rốt cuộc không ai biết chính xác Lạc thị ở trong lòng Thiên Hòa Đế chiếm vị trí lớn bao nhiêu?
Tuy rằng ngài có thể vì Lạc thị bảo toàn Định Quốc Công Thẩm Diệp, nhưng đó rốt cuộc là chân ái hay là áy náy? Nếu là chân ái, vậy thì chuyện danh tiết Lạc thị bị hao tổn có khả năng sẽ làm ý chí tinh thần của ngài sa sút; nếu chỉ là áy náy, vậy thì vô cùng có khả năng ngài sẽ cảm thấy bản thân bị lừa, tiện đà sinh ra hiệu quả tương phản, ảnh hưởng đến Thẩm Hấp nhi tử của nữ nhân lừa ngài.
Xem ra nỗi hận của Thẩm Hấp đối với Thẩm Diệp đã sớm thâm nhập cốt tủy, Thẩm Diệp không chết thì Thẩm Hấp nhất quyết sẽ không bỏ qua. Chỉ là nếu Thẩm Hấp muốn hoàn toàn tiêu diệt Thẩm Diệp, vậy thì nhất định phải được sự đồng ý của Thiên Hòa Đế, hoặc là làm sao để tự mình bước lên vị trí cao nhất trong tay nắm quyền sinh sát.
Hóa ra đời trước Thẩm Hấp chính bởi vì nguyên nhân này mới đi tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, cho nên ngay sau khi Thẩm Hấp đăng cơ, mặc dù căn cơ còn chưa ổn nhưng vẫn xúc động diệt toàn gia Định Quốc Công phủ — thứ nhất là vì hoàn toàn vùi lấp chuyện này, thứ hai cũng vì dồn nén căm tức quá sâu.
Đời trước Tạ Hộ hầu hạ Ngự tiền mười mấy năm, đối với chuyện Thẩm gia bị diệt môn mang đến cho Thiên Duyên Đế ảnh hưởng ác liệt đến độ nào đương nhiên nàng cũng biết tường tận — quần thần phản đối, bị gán cho ô danh là tàn bạo bất nhân; mãi đến bao nhiêu năm về sau Thiên Duyên Đế tự mình chấp chính làm cho quốc phú dân cường, vậy mà dư âm của sự nghi ngờ và không tín nhiệm của quần thần vẫn còn tồn tại; có thể thấy được ở trong mắt người ngoài, việc Thiên Duyên Đế diệt môn Định Quốc Công phủ đã nuôi dưỡng ngài hơn hai mươi năm là một chuyện hoang đường và tàn bạo đến cỡ nào.
Bỏ qua một bên chuyện đó đã gây ảnh hưởng ác liệt như thế nào đối với sự nghiệp chính trị của Thiên Duyên Đế, ngay cả bản thân của Thiên Duyên Đế cũng bị ảnh hưởng thâm hậu. Thiên Duyên Đế đã từng vô số lần gặp ác mộng, mơ thấy đều là oan hồn Thẩm gia tới lấy mạng, có thể thấy được nội tâm của Thiên Duyên Đế đối với vụ diệt môn Thẩm gia vẫn có hối hận. Tuy nhiên sự tình đã xảy ra rồi, “Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm”, lần đầu tiên Thiên Duyên Đế sử dụng quyền lợi của Thiên tử liền tạo ra cục diện máu chảy thành sông oan hồn không dứt, chuyện này làm sao có thể khiến cho Thiên Duyên Đế cảm thấy thư thái mà sống?
Cho nên vào đời trước, Thiên Duyên Đế chỉ mới ba mươi mà hai bên tóc mai đều đã hoa râm, vì nước nhọc lòng lao lực là lý do thứ nhất, nhưng đâu ai biết bằng Tạ Hộ rằng Thiên Duyên Đế còn có biết bao đêm gặp ác mộng bừng tỉnh, chẳng phải tóc bạc cũng bởi vì xúc động cảm thương cho những oan hồn mà sám hối?
Nếu có thể, Tạ Hộ thật sự không muốn đời này trên lưng Thẩm Hấp vẫn phải gánh một ô danh vong ân phụ nghĩa tàn bạo bất nhân như vậy. Kẻ có tội chính là Thẩm Diệp cùng vài người khác, cũng không phải là toàn bộ Định Quốc Công phủ.
Chỉ là, năm đó Lạc thị rốt cuộc xảy ra chuyện gì Tạ Hộ không biết mà Thẩm Hấp cũng không muốn nói ra. Cho dù nàng có tâm giúp đỡ phu quân giải quyết vụ này cũng không biết phải nên bắt tay từ đâu? Đột nhiên nàng nghĩ ra, năm đó Lạc thị là Đại phu nhân của Định Quốc Công phủ, chuyện của bà đương nhiên thuộc về chuyện hậu trạch trong Định Quốc Công phủ, việc bí ẩn nơi hậu trạch không thể công bố cho người ngoài, mà Thẩm Hấp cũng không có ý vạch trần, vậy có phải nàng nên bắt tay vào điều tra từ hậu trạch hay không? Là một phụ nhân, đem vụ này trở thành chuyện hậu trạch để giải quyết là cách tốt nhất để nàng có thể nhúng tay vào giúp phu quân bài trừ nỗi uất hận phải giấu kín trong lòng.
Tạ Hộ nhớ tới hôm nay lão thái quân cùng Nhị phu nhân và Tam phu nhân tới tìm nàng, bộ dáng lão phu nhân và Nhị phu nhân đối với chuyện năm đó Lạc thị gặp phải nhất định là hiểu rõ trong lòng, nhưng có vẻ như Vạn thị không biết, chỉ là, bộ dáng Vạn thị rõ ràng có hận ý đối với Thẩm Diệp.
Vạn thị vì sao lại hận Thẩm Diệp?
Xem ra, những việc này đích xác nên bắt đầu điều tra từ hậu trạch…
*Edited by Bà Còm*
Thẩm Hấp cứu Thẩm Diệp từ đại lao ra, sáng sớm hôm sau liền vào cung thỉnh tội vấn an.
Tạ Hộ sai người đến Hoa Lê uyển thỉnh Tam phu nhân Vạn thị. Lúc Vạn thị tới nơi lộ ra biểu tình thấp thỏm mang theo một chút dò xét. Tạ Hộ gặp bà ta tại chính sảnh của Thương Lan Uyển, nàng mời Vạn thị ngồi nhưng cũng không nói lời nào. Hai người yên lặng một lát. Vạn thị uống hai ngụm trà, có chút ngồi không yên mới hỏi Tạ Hộ đang bình tĩnh nhàn nhã ngồi đối diện ở ghế chủ vị: “Chiêu ca nhi gần đây thế nào? Cũng đã một thời gian không gặp hắn.”
Vạn thị bởi vì không biết bàn tính trong lòng Tạ Hộ, cho nên liền lựa một đề tài không thể sai nhất ra để nói. Khang Ninh là nhũ danh, đại danh gọi là Phong Chiêu, cho nên Vạn thị kêu hắn là Chiêu ca nhi.
Tạ Hộ hơi mỉm cười, buông chén trà nói: “Hắn không phải chỉ vậy thôi sao, hết ăn rồi ngủ, ăn cũng thích mà ngủ cũng thích, người lại béo thêm một ít.”
Tạ Hộ cũng không thay đổi sắc mặt cứ theo đề tài của Vạn thị nói tiếp, Vạn thị cười theo, hai tay nắm chặt ở bên nhau, chiếc khăn trong lòng bàn tay bị vò đến mức biến hình. Lúc này Tạ Hộ mới mở miệng đổi đề tài: “Đúng rồi, khoảng thời gian trước nghe nói Lan di nương về quê, thật ra ta có phái người đi tìm, chỉ phát hiện quê nhà của nàng ta không còn ai, Lan di nương cũng không biết đi nơi nào. Một người đang sống sờ sờ như vậy thế nhưng đột nhiên biến mất.”
Vạn thị như bị người đánh một gậy, cả người đều ngây ngốc, tâm trạng bị đột kích bất ngờ thật lâu khó có thể bình phục. Tạ Hộ chú ý Vạn thị vừa mới thả lỏng bả vai nhưng nghe nàng nói lại căng chặt lên.
Cố gắng nở một nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ, Vạn thị nói: “Vậy à? Tại sao Hoàng Tử Phi lại đột nhiên nhắc tới nàng ta?”
Vạn thị có chút khẩn trương, quyết định lại giơ tay bưng trà uống để che dấu biểu tình chột dạ của mình. Tạ Hộ cũng không vạch trần, chỉ làm như không nhận ra vẻ thấp thỏm của Vạn thị, tiếp tục nói: “Ai nha, trước khi Lan di nương biến mất, ta có nhờ Lan di nương thay ta làm một việc, nhưng không ngờ chuyện này không thành mà lại còn làm người mất luôn. Ngẫm lại cũng lạ nên cảm thấy thật xin lỗi Lan di nương. Tam phu nhân đừng để ý.”
Vạn thị nuốt nước miếng, vậy mà vẫn thấy đôi môi khô khốc, liếm môi một cái rồi ấp úng: “Không, không ngại!”
Vạn thị suy nghĩ, ngữ khí cũng dừng lại theo, sau một lúc lâu mới làm như là sực nhớ ra bèn hỏi Tạ Hộ: “Không biết ngài muốn nàng làm chuyện gì? Tại sao lại cảm thấy chuyện nàng ta mất tích có liên quan đến ngài?”
Tạ Hộ đạm nhiên cười trả lời: “Ta nhờ nàng thay ta tìm một người. Tam phu nhân cũng biết, trong viện này ta thu lưu một hài tử, đó là hài tử của Lục Châu, Lục Châu là thị tỳ bên người bà mẫu quá cố của ta, nàng gặp nạn ở trong phủ, đến nay cũng không biết hung thủ là ai. Chỉ là thật tình cờ để ta tìm được chút chứng cứ, ta nhờ Lan di nương đi làm đúng là việc này, muốn kêu nàng phối hợp với ta tìm ra hung thủ phía sau màn mà thôi.”
“…”
Chỉ trong nháy mắt mà sắc mặt Vạn thị tái nhợt như tờ giấy, dường như nhắc tới cái chết của Lục Châu làm Vạn thị cảm thấy càng thêm không thích ứng. Vạn thị hình như nghĩ tới cái gì, cả người không những phát run mà trong mắt còn lộ ra hận ý nồng đậm.
Vạn thị xuất thân dòng dõi không cao, là một đích thứ nữ của tiểu quan lục phẩm, có thể gả vào Tam phòng của Định Quốc Công phủ làm kế thê chủ mẫu đã là trèo cao, nhưng Vạn thị thuộc loại biết sử dụng tốt “vốn liếng” của mình, dù chưa quản gia nhưng nhờ vào dung mạo xuất sắc và cách nói năng khéo léo cũng làm Vạn thị ở trong phủ sống thật tốt.
Theo lý thuyết, một nữ nhân như vậy trong mắt không nên có hận ý, hoặc nói rõ hơn là Vạn thị không nên ở trong phủ này mà có hận ý mới đúng. Vậy mà lần trước lúc Thẩm Diệp được cứu trở về thì Vạn thị đã vô tình thất thố để lộ ra biểu tình trong tâm, may mắn khi đó lực chú ý của lão thái quân và Nhị phu nhân đều đặt hết trên người Thẩm Diệp, vội vàng chạy ra mới không có ai chú ý tới Vạn thị, nếu không tất nhiên lại xảy ra một hồi phong ba.
Tạ Hộ thấy sắc mặt Vạn thị đã hoàn toàn mất đi vẻ thong dong, trong lòng đã minh bạch hơn phân nửa, lại cố ý hỏi: “Thật ra ta cũng không sợ nói cho Tam phu nhân hung thủ giết hại Lục Châu, ta đã biết đó là ai. Chỉ nghĩ mời Tam phu nhân tới hỏi một câu, để xem Tam phu nhân có phải cũng biết hung thủ phía sau màn là ai hay không?”
Vạn thị đột nhiên ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Tạ Hộ, khóe miệng run rẩy cố nặn ra một nụ cười cứng đờ, khẽ lắc đầu nói: “Ta, ta không biết! Chuyện này ta đâu thể nào biết được. Ngài nói với ta những vấn đề này làm gì, đâu có quan hệ gì với ta.”
“Tam phu nhân không biết?” Tạ Hộ làm ra bộ dáng kinh ngạc, sau đó mới hào phóng lắc đầu: “Đương nhiên không có quan hệ với Tam phu nhân! Chỉ là muốn nói cho phu nhân biết mà thôi.”
Vạn thị lại uống một ngụm trà rồi ngập ngừng: “À, vậy không biết…”
“Là Nhị lão gia! Phu nhân đừng tiết lộ ra ngoài!”
Vạn thị nhìn vẻ mặt thần bí hề hề của Tạ Hộ. Tạ Hộ thấy được trong nháy mắt Vạn thị rất hoảng hốt, sau đó biểu tình bà ta rõ ràng thả lỏng một ít, tuy vẫn còn mang theo chút khẩn trương nhưng so với lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều.
“Nhị, Nhị lão gia?” Vạn thị hạ mắt cười cười: “Không thể nào. Làm sao có thể là ông ta?”
Tạ Hộ thu hết thần sắc của Vạn thị vào đáy mắt, sau đó mới ngồi ngay ngắn nhún vai nói: “Ai biết được, “tri nhân tri diện bất tri tâm”! Ngay từ đầu ta còn tưởng người phía sau màn là Quốc Công gia, ai ngờ tra xét nửa ngày hóa ra là Nhị lão gia. Lan di nương chỉ sợ cũng đã phát hiện chuyện này nên mới bị Nhị lão gia ghi hận, bởi thế mới mất đi tánh mạng.”
Vạn thị nghe xong những lời này biểu tình liền hoàn toàn thả lỏng, cả người cũng nhu hòa không ít, nói theo đề tài của Tạ Hộ: “Chỉ sợ phương diện này vẫn có hiểu lầm, hơn nữa, Lan di nương chẳng qua chỉ về quê, cho dù nàng không trở về thì nhiều nhất cũng chỉ xem như mất tích, cũng không nhất định sẽ mất tánh mạng. Ngài có thể quá lo rồi.”
Vạn thị nói xong Tạ Hộ vẫn luôn cười như không cười nhìn chằm chằm bà ta, nhìn đến mức da đầu Vạn thị tê dại. Rồi không biết vì sao ở ngay đúng lúc bà ta sắp chịu không nổi muốn lý luận với Tạ Hộ thì Tạ Hộ lại đột nhiên thu hồi ánh mắt, cười cười một cách cao thâm khó đoán nói: “Có lẽ là vậy.”
Hai người lại hàn huyên một hồi, nói chút chuyện không liên quan đến vấn đề vừa rồi, sau đó Vạn thị mới cáo từ. Tạ Hộ cũng không giữ Vạn thị lại, cứ như người hôm nay nàng vội vã kêu tới chất vấn không phải là Vạn thị. Ngay cả Vạn thị khi ra khỏi Thương Lan uyển thì trong lòng vẫn không thể hiểu được thật sự đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Vạn thị rời đi, phòng khách vốn dĩ chỉ có hai người đột nhiên lại xuất hiện một nam nhân, là người luôn đi theo sau Thẩm Hấp. Nhiếp Nhung tiến đến bên cạnh Tạ Hộ, Tạ Hộ thì thầm vài câu với hắn, Nhiếp Nhung liền gật đầu, minh bạch chuyện mình cần phải làm, khi tới như thế nào thì khi đi cũng lặng yên không một tiếng động như vậy.