Bốn người lần lượt thỉnh an Lão thái quân. Thẩm Vân trình lên bánh xốp do đích tay nàng ta làm. Lão thái quân lập tức kêu Tang ma ma lấy đĩa tới chia ra phân phát cho mọi người nếm thử.
Sau đó Lão thái quân nói với đám hậu bối: “Hãy tới thỉnh an Đại tẩu của các ngươi. Đều là những người trẻ tuổi, về sau huynh đệ tỷ muội cần phải ở chung hòa thuận.”
Lúc này bốn người mới đưa mắt nhìn nữ tử ngồi bên cạnh Vạn thị, thấy nàng mặc một thân váy gấm hoa văn sẫm màu làm tôn lên nước da trắng như tuyết, ngồi trên ghế gỗ lê điêu khắc hoa cúc, dung mạo như hoa, răng trắng môi đỏ, sắc thái nhu tình, tuyệt diệu nhất chính là nét mặt nàng mang một chút thanh lãnh kết hợp với dáng vẻ quý phái khiến người kinh diễm không dời mắt được.
Thẩm Vân lúc trước đã gặp qua Tạ Hộ, biết dung nhan của nàng không tệ, chỉ là không ngờ hiện giờ nàng lại trổ mã đẹp như vậy, cúi đầu liếc nhìn mu bàn tay ngăm đen của mình, có dùng sữa bò ngâm bao nhiêu cũng không thể trắng nổi, trong lòng Thẩm Vân có chút hơi chua.
Thẩm Tố cũng tò mò đánh giá Tạ Hộ. Thẩm Ngọc là người đầu tiên hành lễ với nàng, cung kính ôm quyền vái chào, thật sự kính trọng Tạ Hộ như Đại tẩu. Trái lại, trong lòng Thẩm Thái lúc này như bị sóng gió đánh quay cuồng, ánh mắt si mê dính ở trên người Tạ Hộ, đến khi ba đệ muội đều hành lễ xong thì hắn vẫn ngốc lăng đứng yên tại chỗ.
Lão thái quân còn chưa lên tiếng thì Trưởng Tôn phu nhân đã lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng mắng: “Thái nhi thất thần làm gì? Mau chào hỏi Đại tẩu rồi các ngươi có thể đi thư viện.”
Thẩm Thái bị mẫu thân kêu đích danh mới phục hồi tinh thần, tiến lên phía trước một bước chắp tay thi lễ với Tạ Hộ, cười cười che dấu xấu hổ: “À, ngu đệ Thẩm Thái bái kiến Đại tẩu.”
Tạ Hộ đứng lên gật đầu với hắn xem như đáp lễ, sau đó liền nghiêng người ngồi xuống.
Đôi mắt Thẩm Thái vẫn không thể bức ra từ trên người vị Đại tẩu mới nhập môn, đứng ở một chỗ ăn bánh xốp mà không rời mắt nhìn nàng. Vạn thị đem bộ dáng của hắn để vào trong mắt, tuy không nói toạc ra nhưng trao đổi ánh mắt với Trương thị và Đới thị.
Thẩm Thái thấy nữ nhân xinh đẹp thì chịu không nổi, tính tình này thật đúng là giống phụ thân của hắn Thẩm Nhị lão gia y như đúc. Đừng thấy hắn cho tới hôm nay cũng chưa thành thân, chỉ là nha đầu thông phòng thôi mà ít nhất đã bảy tám đứa, còn chưa kể nữ nhân dưỡng ở bên ngoài. Hiện giờ tiểu thúc này coi bộ đã nhìn trúng Đại tẩu, nếu thật nháo lên xảy ra chuyện gì thì không phải cũng rất náo nhiệt hay sao?
Thẩm Ngọc lại là người ngay thẳng, thỉnh an xong liền nói với Thẩm Thái: “Nhị ca, lúc nãy trước khi đệ vào đây có thấy Đại ca bên ngoài. Mấy hôm nữa tiên sinh sẽ làm một cuộc đại khảo, chúng ta đi hỏi Đại ca một chút phải ứng đối như thế nào đi.” Trong nhà, Thẩm Ngọc bội phục nhất chính là Đại đường ca Thẩm Hấp, mười sáu tuổi đậu Giải Nguyên, tiếp theo liền trúng Hội Nguyên, sau đó chính là Trạng Nguyên, đỗ Tam Nguyên một lèo, tài văn chương như vậy thiên cổ có thể được mấy người? Vậy mà Đại đường huynh của hắn đã giành được. Ở trong thư viện hắn không cần đề cập tới dòng dõi Quốc Công phủ, chỉ đơn giản nhắc tới hai chữ “Thẩm Hấp” cũng đủ để hắn được các đồng học đãi ngộ đặc biệt.
Tạ Hộ giương mắt nhìn Thẩm Ngọc, hồi tưởng lại cuộc đời của vị này, tựa hồ sống không quá hai mươi tuổi. Khi Thẩm gia bị diệt môn là lúc Thẩm Ngọc — đích trưởng tử của Tam phòng đích phu nhân quá cố — đã sớm chết chìm trước đó vài năm. Hiện giờ tính ra Thẩm Ngọc này tựa hồ cũng chỉ sống được thêm hai năm nữa.
Thẩm Thái không có hứng thú gì với đề nghị của Thẩm Ngọc nên gạt ra: “Đại ca không thích nói chuyện, đệ cứ đi hỏi, ta không đi đâu. Ta lưu lại đây nói chuyện thêm một lát, đệ cứ đi trước.”
Thẩm Ngọc đi rồi, Thẩm Thái sai nha hoàn đặt một cái ghế bên cạnh Trưởng Tôn phu nhân, cố gắng khống chế không dùng ánh mắt quét về phía Tạ Hộ đang ngồi an tĩnh ở một bên.
Tạ Hộ chỉ làm như không thấy, bất động thanh sắc uống trà, ăn hai chiếc bánh xốp Thẩm Vân làm.
Thẩm Ngọc từ ngoại thất đắc ý dào dạt đi vào, trong tay cầm một tờ giấy vẫy vẫy trước mặt Thẩm Thái khoe: “Đại ca đoán đề cho đệ. Có cái này rồi thì khi tiên sinh đại khảo đệ nhất định giành được giáp đẳng.”
Trong giọng nói không hề che dấu sự sùng bái đối với Thẩm Hấp. Thẩm Thái khinh thường hừ một tiếng, tựa hồ thật mỉa mai sự đắc ý thỏa thê của Thẩm Ngọc nhưng lại thập phần tò mò về nội dung trong tờ giấy Thẩm Hấp viết cho hắn.
Lão thái quân lại cùng các tức phụ bàn chuyện, đề cập đến hôn sự của Thẩm Thái và Thẩm Ngọc. Thẩm Thái đã định hôn với Đích trưởng nữ của Võ Hầu, sang năm tháng ba sẽ thành thân; Thẩm Ngọc định hôn với Đích thứ nữ của Công Bộ Thượng Thư, sang năm tháng tư thành thân. Thẩm Hấp là đại phòng trưởng tử, sau khi chàng ta thành thân thì bọn đệ đệ đích tử mới có thể nối tiếp theo thành thân. Bàn xong chuyện này Lão thái quân liền cho mọi người giải tán.
Có một nha hoàn cõi lòng đầy kích động đi ra ngoại thất thông truyền cho Đại công tử, khi trở về thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Thẩm Hấp nghe nói mọi người đã nói chuyện xong liền đi vào, thi lễ với Lão thái quân rồi nắm tay Tạ Hộ chuẩn bị rời khỏi đại sảnh.
Thẩm Thái nhìn đôi tay giao nắm của bọn họ cảm thấy cực kỳ chói mắt, trong đầu tràn ngập tư tưởng không cam lòng — dựa vào đâu mà tất cả những thứ gì tốt đều bị Thẩm Hấp chiếm hết? Nữ nhân xinh đẹp như vậy mà vào tay hắn chỉ tổ bị đạp hư, hắn “lên” được không?
Hừ một tiếng thật mạnh, Thẩm Thái bèn giành đường vượt qua Thẩm Hấp ra cửa trước.
*Đăng tại Wattpad*
Trở lại Thương Lan Uyển, Tạ Hộ đang định đi phòng bếp nhìn một chút món ăn cho bữa trưa, còn Thẩm Hấp kêu hai gã trung niên đang chờ trong viện vào thư phòng. Hai người đều mặc áo dài màu xanh biển nút thắt thẳng, trên người không đeo bội sức gì, một người có bộ râu dê còn người kia có chút hói đầu. Trên mặt hai người luôn treo nụ cười, nhìn thấy Thẩm Hấp cong lưng đón chào.
Thẩm Hấp cùng bọn họ vào thư phòng, chỉ hàn huyên trong chốc lát thì Thẩm Hấp vời Triệu Tam Bảo đi đến truyền lời cho Tạ Hộ, nói là muốn đi ra ngoài một chút. Tạ Hộ gật đầu nói đã biết, Triệu Tam Bảo mới chạy đuổi theo ra ngoài. Trước tiên Tạ Hộ đi đến phòng bếp quan sát một chút, hiện giờ cai quản phòng bếp là ma ma họ Lư, mọi người đều kêu bà ta là Lư ma ma, chuyên gia về các món ăn Tô Hàng. Thấy Tạ Hộ đi vào, Lư ma ma nhiệt tình giới thiệu bản thân: “Nô tỳ thừa hưởng tay nghề của sư phụ là thuỷ tổ món ăn Hàng Châu, từ nhỏ đã vào bếp phụ việc. Mười hai tuổi nô tỳ có thể nấu cho một bàn mười người, mười tám tuổi một mình nô tỳ nấu cho yến hội ba trăm người. Sau đó gã oan gia trong nhà mê bài bạc thua hết gia tài, nô tỳ đành phải bán mình nhập phủ, vừa lúc cũng không có hài tử, nô tỳ đã nghĩ muốn ở trong phủ dưỡng lão. Thiếu phu nhân có việc gì cứ phân phó, Đại công tử thích ăn món gì nô tỳ đều biết, đợi lát nữa nô tỳ sẽ nhờ Tiểu Phân biết chữ viết xuống thực đơn cho Thiếu phu nhân xem qua.”
Tạ Hộ gật đầu hỏi: “Lư ma ma có làm món cay hay không?”
“Món cay?” Lư ma ma nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Thiếu phu nhân thích ăn cay sao? Nô tỳ thật ra không rành lắm, bất quá Thúy cô trong phòng bếp chúng ta là người Tứ Xuyên, cũng xuất thân là đầu bếp nữ, tay nghề không tồi, tuy nhiên từ trước đến nay trong phủ không ai thích ăn đồ cay. Kia là Thúy cô đấy. Thúy cô, mau tới đây!”
Lư ma ma gọi một nữ nhân khác lại đây, lùn hơn Lư ma ma nửa cái đầu, thân hình thấp bé nhưng giọng nói sang sảng, không ngập ngừng hành lễ với Tạ Hộ một cách lưu loát. Nghe xong Lư ma ma trình bày vấn đề, Thúy cô nói: “Món ăn cay là sở trường của nô tỳ, Thiếu phu nhân muốn ăn gì cứ việc dặn nô tỳ là được.”
Thúy cô cười rất chân chất, trước nay chưa từng thấy một cô nương nào xinh đẹp thủy linh như vậy, thật giống như tiên nữ trên thiên đình, trách không được có thể khiến Đại công tử tuấn lãng đến mức đó cũng phải động tâm. Hơn nữa vị Thiếu phu nhân này vừa vào cửa liền thưởng cho các nàng mỗi người một bao lì xì mười lượng, phải biết rằng tiền lương mỗi tháng của các nàng chỉ có hai lượng bạc. Thiếu phu nhân thật sự xinh đẹp, lại còn ra tay hào phóng, nói chuyện với các nô tỳ như bọn họ đều nhỏ nhẹ dịu dàng, thật không kiếm được người nào tốt hơn so với Thiếu phu nhân để hầu hạ. Tạ Hộ nhận xét hai ma ma của phòng bếp là người sảng khoái ngay thẳng, gật đầu nói với Thúy cô: “Tốt, sau này mỗi bữa nhờ Thúy cô làm hai món cay, chỗ Lư ma ma sẽ nấu giảm bớt hai món, tuy nhiên không thể thiếu hải sản. Nấu thế nào và nấu món gì vẫn do hai người tự quyết định. Ta và Đại công tử nếu có món gì đặc biệt muốn ăn sẽ sai nha đầu trước tiên tới báo cho phòng bếp.”
“Vâng, được ạ, chúng nô tỳ đều nghe theo Thiếu phu nhân.”
Tạ Hộ phân phó xong liền cười với bọn họ một cái nữa rồi mới ra khỏi phòng bếp. Lư ma ma không khỏi cảm khái: “Từ trước chỉ nghe nói đến mỹ nhân, hôm nay xem như thật sự thấy được. Phu nhân thật là người có phúc khí.”
*Đăng tại Wattpad*
Tạ Hộ từ phòng bếp đi ra, liền kêu Hoa Ý và Trúc Tình lại đây dặn dò bọn họ: “Các ngươi hãy cùng Ngọc Tiêu và Ngọc Cẩm trong vài ngày tới điều tra cho rõ ràng lai lịch của tất cả mọi người trong Thương Lan Uyển. Đừng nhìn chằm chằm vào từng người để điều tra mà nên chia nhau đi hỏi thăm, hỏi rõ ràng rồi thì báo lại cho ta. Sau đó chọn hai bà tử ngay thẳng có sức lực đại một chút tới tiền viện hầu hạ. Nha hoàn nhị đẳng ở tiền viện không cần phải có tám đứa, đổi hai nha hoàn thay bằng hai bà tử. Hỏi xem tám nha đầu đó có ai nguyện ý chuyển đến hậu viện thì đổi hai đứa qua, hãy nói ta sẽ tăng thêm tiền son phấn cho người chịu đổi.”
Trúc Tình nhất nhất nhớ kỹ những gì Tạ Hộ phân phó, sau đó trình một quyển danh sách cho Tạ Hộ bẩm báo: “Đây là sáng nay Dương ma ma đưa tới danh sách của hồi môn của phu nhân, nô tỳ đã cùng Hoa Ý đối chiếu qua, không có vấn đề gì.”
“Được, các ngươi đã xem qua không có vấn đề gì thì tốt rồi, thu hồi sổ sách giữ kỹ.” Tạ Hộ đi vào nội thất, vừa đi vừa nói chuyện: “Trương mục riêng của ta vẫn do Trúc Tình quản lý, việc giao tiếp với cửa hàng bên ngoài hãy sai Vương ma ma mang theo ba thị tỳ khác thay ta trông chừng. Cứ mỗi nửa tháng lại báo cáo sổ sách một lần, sổ sách đưa tới chỗ này cho ta, ta sẽ tự mình thẩm tra đối chiếu.”
“Vâng. Còn thôn trang của Nhị lão gia đưa nên giao cho ai phụ trách đây ạ?”
Trúc Tình đi theo Tạ Hộ vào nội gian, Hoa Ý lấy cho Tạ Hộ bộ váy tán hoa mặc ở nhà. Tạ Hộ vừa thay xiêm y vừa suy nghĩ, thật ra nàng đã quên bén mất khi xuất giá cha từng cho nàng một khế đất với ba trăm mẫu điền trang. Nghe nói sau khi tổ mẫu qua đời, của hồi môn của tổ mẫu chia cho cha gồm ba điền trang — hai cái ba trăm mẫu, một cái năm trăm mẫu. Khi Tạ Tân xuất giá, Tạ Cận cho nàng một cái, hiện giờ lại cho Tạ Hộ một cái, còn một cái kia thì sau khi Phó Song vào cửa đã giao cho nàng ta quản lý.
Thay xiêm y xong, Tạ Hộ nói: “Chuyện điền trang tạm thời cứ dựa theo an bài từ trước của cha ta mà làm, chờ ta nghĩ ra kế hoạch gì khác thì sẽ tính sau.”
Tạ Hộ vội vàng ra khỏi nội thất, còn nghĩ lại đi đến phòng bếp thêm một chuyến nữa để dặn dò một vài chuyện, không ngờ vừa bước ra thì gặp ngay ai đó đang dựa người vào cửa chính — dáng vóc như tùng, tuấn tú như ngọc. Vẻ mặt Thẩm Hấp cười như không cười nhìn nàng, lúc nãy những gì Tạ Hộ an bài chắc hẳn đã bị chàng nghe hết. Tạ Hộ bất giác có chút thẹn thùng.
Thẩm Hấp tiến vào, Hoa Ý và Trúc Tình liền chủ động nhún gối cáo lui.
Tạ Hộ có chút oán trách nhìn Thẩm Hấp, sau khi đêm trước trải qua da thịt thân cận, hiện giờ rốt cuộc nàng không phải vừa thấy chủ tử liền muốn quỳ xuống. Nếu đã quyết định làm tròn bổn phận của một thê tử, vậy nàng nhất định phải là một thê tử thật tốt mới được.
“Phu quân sao còn thích nghe trộm góc tường?”
Thẩm Hấp tựa hồ rất tán thưởng bộ dáng hờn dỗi của Tạ Hộ, nắm lấy tay nàng đưa lên miệng hôn vài cái: “Nếu ta không nghe trộm thì đâu biết nương tử của ta lợi hại như vậy.”
Tay bị hôn mấy cái làm mặt Tạ Hộ đỏ bừng. Thẩm Hấp bỗng nhiên kéo tay nàng ra ngoài, Tạ Hộ không khỏi thắc mắc: “Phu quân dẫn thiếp đi đâu thế?”
“Đi thư phòng, ta muốn dặn dò nàng chút chuyện.” Thẩm Hấp cũng không quay đầu lại trả lời.