Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Q.2 - Chương 17 - Đêm Cực Kỳ Lôi Của Hắc Vân Và Khinh Khinh

trước
tiếp

Ban đêm Vương Phủ rất an tĩnh mà lại nguy hiểm.

Mai Vũ biết, Vương Phủ nhìn như yên tĩnh, thật ra thì tàng long ngọa hổ rất nhiều cao thủ.

Nàng không có bản lĩnh như Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân, cho nên không thể đi con đường bình thường.

“Chúng ta chia làm hai đường, Hành Vân ngươi khinh công tốt, đi thăm dò các gian phòng. Ta cùng với Vãn Phong đi lấy nước tới vườn hoa điều tra ….” Mai Vũ đem hai phần bản đồ Vương Phủ cho Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân. Nói đơn giản nhiệm vụ rõ ràng.

Gật đầu một cái, Liễu Hành Vân cầm trong tay đồ muốn đi.

Mai Vũ lướt mắt một vòng, sâu kín nói: “Thế nào, Liễu thiếu gia không có ý định dùng trang bị bí mật do ngươi chế tạo để ẩn thân hay sao?”

Tạ Vãn Phong nghe, “Phốc” một tiếng bật cười: “Cái gì vậy?”

Liễu Hành Vân nhớ lại cảnh ngộ đáng thương đêm hôm đó, sắc mặt biến đổi vài cái, không có thanh âm chống đỡ.

“Thế nào, trang bị đó không dùng được? Liễu thiếu gia ngươi chế luyện đồ còn có lúc không dùng được a.” Mai Vũ cố ý kích hắn.

Quyết định, không bêu xấu hắn, thề không bỏ qua.

Liễu Hành Vân bị nàng kích thích giận dữ, ngẩng đầu nói: “Làm sao sẽ, thiếu gia ta rất lợi hại. Ta hiện tại sẽ dùng.”

Liễu Hành Vân vừa nói ngồi xổm xuống, bi thương từ trong lòng ngực móc ra.

Liễu Hành Vân a Liễu Hành Vân, vì mặt mũi, liều mạng đi.

Hướng về phía trên mặt lộn xộn một lát, Liễu Hành Vân vô cùng bình tĩnh chuyển sang Mai Vũ cùng Tạ Vãn Phong.

Dưới ánh nến mờ nhạt, hé ra gương mặt đen thui. . . . . .

“Phốc, ha ha ha ha.” Tạ Vãn Phong rất không có hình tượng cười nghiêng ngã.

Cái hình tượng này, tuyệt.

Mai Vũ cố nén cười nói: “Hành Vân, hóa trang này của ngươi thật tuyệt. Về sau ngươi có thể đổi tên. Không gọi là Hành Vân, gọi Hắc Vân tốt lắm.”

“Ha ha, Hắc Vân, danh tự này hay.” Tạ Vãn Phong ôm bụng cười vui mừng.

Khóe miệng co giật, Liễu Hành Vân liều mạng nắm quả đấm.

Trời đánh nát hai người này!

Tiểu gia ta tự tin, ta vui vẻ!

Náo đủ rồi, ba người lắc mình ra khỏi cửa phòng.

Ở trong bụi cỏ quan sát, sau khi xác định không có ai ba người chia ra hành động.

Tung người nhảy lên, Liễu Hành Vân liền biến mất trong trời đêm.

Xuyên qua mấy gian phòng, Liễu Hành Vân có chút nổi giận.

Đáng chết, trên mặt hắn có mồ hôi cũng không dám lau.

Hai người này, chỉnh người cũng không còn chỉnh như vậy

Co người một cái, Liễu Hành Vân rơi vào một cái phòng trước cửa sổ, ngồi xổm xuống, Liễu Hành Vân thở hỗn hển suy tính có nên giơ tay lau mồ hôi, hay là tìm ít đồ linh tinh… Lau gương mặt đen.

Đang lúc do dự, cửa sổ đột nhiên bị mở ra. Liễu Hành Vân cả người ngẩn ngơ.

Lại có người có thể lặng yên không tiếng động đến gần hắn.

Gặp cao thủ.

Lúc này chạy trốn tuyệt đối không phải là sáng suốt. Liễu Hành Vân quyết định, xoay người đối phó với địch.

Thận trọng quay đầu lại, chỉ thấy đứng trước cửa sổ, rõ ràng là Vân Khinh.

Liễu Hành Vân trong lòng nháy mắt lạnh một nửa.

Mẹ nó, lại là động vật máu lạnh này. Liễu Hành Vân hắn thật là xui xẻo a!

Vân Khinh không nhúc nhích theo dõi hắn, vẻ mặt lạnh lùng nhớ tới: “Hôm nay đầu tháng trăng tròn, nỗi nhớ nhà tràn ngập. Chính là ngày tốt để ngắm trăng.”

Liễu Hành Vân toàn thân đề phòng. Trận chiến này, ắt phải khó tránh khỏi.

Không khí ngưg đọng, chỉ mành treo chuông, chỉ thấy Vân Khinh nhỏ nhẹ cười mở miệng. . . . . .

“A ha, Tiểu Hắc, đã lâu không gặp ~!” Đưa tay lao qua Liễu Hành Vân, khíc lực của Vân Khinh lớn thiếu chút nữa bóp vỡ xương Liễu Hành Vân.

Không khí vừa mới lạnh lùng lập tức tan biến không thấy nữa. Vân Khinh một tay từ phía sau móc ra bầu rượu, vừa cười khúc khích nheo mắt lại.

Liễu Hành Vân đầu óc trong nháy mắt tinh tế.

Sau khi tỉnh táo lại, chỉ thấy Vân Khinh bắt lại cánh tay hắn, giống như đứa ngốc nói: “Tiểu Hắc, ngươi còn nhớ rõ ta thích ăn nhất gì không? Ngươi còn nhớ rõ không? Tiểu Hắc tên đầy đủ là gì, Tiểu Hắc thích ăn cái gì?”

Liễu Hành Vân nhìn Vân Khinh ngu ngốc bỗng nhiên nhớ lại bí mật lớn của Vân Khinh.

Thứ nhất, người nầy tửu lượng siêu cấp kém.

Thứ hai, người nầy chỉ cần vừa thấy được nữ xấu xí, buổi tối sẽ uống rượu.

Đây quả thực là một phát hiện tuyệt vời.

“Tiểu Hắc, ngươi cười thật là ngu.” Vân Khinh nhìn chăm chú hắn nói.

Liễu Hành Vân vừa nghe, gương mặt đã đen nay còn đen hơn.

Nhưng khổ nổi là Vân Khinh khí lực quá lớn, hắn căn bản tránh không được.

Vân Khinh vẫn còn nhất quyết không tha hỏi hắn vấn đề: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ngươi nói cho ta biết tên của ngươi nữa. Ta tên là Vân Khinh, ngươi có thể gọi ta Khinh Khinh, còn ngươi, còn ngươi.”

Liễu Hành Vân dạ dày thiếu chút nữa rút gân.

Khinh Khinh, thật buồn nôn.

Đột nhiên nghĩ đến Mai Vũ cùng Tạ Vãn Phong đổi tên cho mình, Liễu Hành Vân không thể không vội vàng ứng phó nói: “Hắc Vân, ta tên là Hắc Vân. Nhẹ nhàng, ngoan, trước buông tay.”

Người nầy là bò sao? Khí lực sao lớn như vậy!

Hai người đang lúc lôi kéo trong bóng tối, đôi mắt Liễu Hành Vân phát hiện từ xa trong vườn hoa một người từ từ đi qua.

Liễu Hành Vân cả người cứng ngắc.

Hoàn cảnh này, thời khắc này, phát sinh chuyện này, cảm giác cùng một ngày giống như.

An Thiếu Hàn đáng chết, buổi tối khuya không ngủ, ngươi mộng du a.

Liễu Hành Vân hổn hiển giậm chân, một quyền nện ở trên đầu Vân Khinh.

Vân Khinh nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nói câu: “Tiểu Hắc, ngươi lại đánh người ta.”

Tiếp theo hôn mê.

“Đáng chết, sớm biết giải quyết tốt như vậy, ta sớm đánh ngươi.” Tức giận oán trách , xoay người đi theo An Thiếu Hàn.

Mai Vũ, Vãn Phong, hai người các ngươi ngàn vạn lần không nên bị hắn phát hiện a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.