Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Q.3 - Chương 16 - Mai Vũ, Sau Này, Chính Là Địch Nhân

trước
tiếp

“Sư huynh, ta muốn ăn bánh bao thịt.” Mai Vũ kéo tay Vân Khinh, lắc lắc làm nũng.

Vân Khinh cau mày: “Nữ hài tử ăn nhiều thịt như vậy, không sợ béo lên à.”

Mai Vũ mất hứng cong miệng: “Sư huynh, ngươi nói như vậy, là ghét bỏ ta sao?”

Vân Khinh vuốt trán: “Ta nơi nào dám.”

Bất đắc dĩ lại một lần nữa thua dưới ánh mắt u oán của nàng. Vân Khinh thu xếp ổn thỏa cho nàng ngồi dưới tàng cây xong, xoay người đi mua bánh bao cho nàng.

Lá cây xào xạc, giống như một buổi chiều có gió nào đó.

Mai Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, ngửa đầu nhìn lên trên.

“Này, ngươi còn muốn trốn tới khi nào?”

Một nam tử, hiện thân từ trong lá cây rậm rạp. Đứng ở giữa nhánh cây, một thân bạch y, phiêu phiêu dục tiên.

A, chính là dáng vẻ này.

Phiêu diêu, tựa hồ sau một khắc, sẽ thuận gió mà đi.

Một ngày kia, dưới lá xanh, nàng chỉ nhớ bộ dáng phiêu diêu này của hắn. Mà mơ hồ, là khuôn mặt của hắn.

Có hay không, từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng liền hiểu, hắn là hoa đào rơi ngẫu nhiên, cuối cùng có một ngày, sẽ theo gió bay đi.

Tạ Vãn Phong đứng ở trên cây, mắt nhìn xuống nàng, trong thanh âm từ tính dễ nghe lộ ra ưu thương.

Hắn hỏi: “Tại sao?”

Mai Vũ mỉm cười: “Vãn Phong, ngươi là tới giết ta, hay là tới tuyệt giao?”

Để cho ta lần nữa cười với ngươi đi, Vãn Phong. Bởi vì, sau này, cũng không có cơ hội đối mặt cười với ngươi như vậy nữa rồi.

Mai Vũ biết, trên giang hồ, đã gián tiếp nổi phong ba.

Liễu Hành Vân dán bố cáo, nếu ai có thể giết Vũ Thần.

Thì cho hắn mười vạn lượng hoàng kim.

Hắn nói, đời này kiếp này, không đội trời chung cùng Vũ Thần.

Khi chim ngũ sắc đưa tới tin tức như thế thì tình cảm của Mai Vũ cùng Liễu Hành Vân, sẽ tàn theo hoa tháng năm, tặng cho gió tháng sáu.

Là thời điểm tháng sáu hoa nở, hoa tháng năm, chỉ có thể trở thành vũng bùn. . . . . .

Tạ Vãn Phong từ trên cây bay xuống, bình tĩnh nhìn nàng.

Nàng rốt cuộc, tại sao?

Không giải thích, cũng không phản bác. Nàng không phải bất hòa với Vân Khinh sao? Chẳng lẽ đây đều là lừa gạt bọn họ?

Mai Vũ cười khẽ, rút cây trâm trên tóc xuông.

Tử Ngọc bảo trâm lóe ra ánh sáng xinh đẹp, Mai Vũ đem cây trâm đưa cho Tạ Vãn Phong, tóc tản ra, tựu như lời nói tán trong gió, cũng là phân tán trái tim Tạ Vãn Phong.

“Tạ Vãn Phong, để cho chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt đi thôi, Sau này, chúng ta chính là địch nhân. Ta Mai Vũ, nếu có một ngày, vi phạm lời thề này, sẽ chết ở Vân Nhai.”

Đôi môi Tạ Vãn Phong tái nhợt, run rẩy hỏi: “Ngươi thật sự, quyết định?”

“Ừm, tuyệt không hối hận.” Mai Vũ gật đầu, tiêu trong tay cắt đứt tóc.

Phát thề, cắt đứt tóc. Sẽ không thu hồi.

Tạ Vãn Phong không biết tâm tình của Mai Vũ, nhưng Tạ Vãn Phong biết. Cho dù Mai Vũ không làm như vậy, chính hắn cũng sẽ tới tuyệt giao.

Cho dù nàng muốn có sự ấm áp của hắn, cũng không đại biểu, nàng có thể giết người của Đào Nguyên, có thể giết người của Liễu thôn.

Nhẹ nhàng xoay người, Tạ Vãn Phong đi vào giữa ánh nắng.

“Mai Vũ, lần sau gặp mặt, ta sẽ giết chết ngươi.” Tạ Vãn Phong nói.

Mai Vũ mỉm cười sau lưng hắn: “Được, ta chờ.”

Tâm đau như hít thở không thông, nhưng nàng vẫn mỉm cười như cũ, bởi vì, nàng chỉ còn dư lại nụ cười.

Mai Vũ nghĩ, đây cũng là kết cục đi. Nàng có thể cho Liễu Hành Vân cùng Tạ Vãn Phong, cũng chỉ là cuộc sống lúc đầu.

Bọn họ là bằng hữu, nàng là người đi đường. Tội gì khiến cho họ rối rắm lẫn nhau.

Hành Vân vẫn là Hành Vân hời hợt. Vãn Phong, như cũ là Vãn Phong tự do. Mà Mai Vũ, là một vệt đi ngang qua cuộc đời bọn họ. Một dấu vết không sâu không cạn.

Mai Vũ cũng không phải là thánh nhân. Cái gọi là thiện lương, ở trong mắt nàng, chẳng qua là phẩm chất xa xỉ mà dân chung an ổn có.

Nếu như có thể, nàng cũng muốn cố gắng đi về phía bọn họ mà giải thích tất cả.

Nhưng đây đều là âm mưu. Coi như nàng giải thích cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì. Có người trong bóng tối, đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả, mỗi một bước của nàng, đều là kế hoạch bí mật của người kia.

Nói thêm một câu, giải thích thêm một câu, sẽ thêm người đau.

Nàng đang đợi, đợi một khắc lời nói dối kia bị phơi bày.

Nàng có dự cảm, cuối cùng, người trong bóng tối đó, sẽ nói cho nàng biết hết thảy.

Trong không khí, tựa hồ lại truyền tới hương hoa quế. Mai Vũ ôm chặt mình, nhắm mắt lại.

Trong mờ mịt, thân ảnh của Tử Tiêu tựa hồ đang ở trước mắt, nhẹ nhàng than thở, nhẹ nhàng nói: “Nha đầu, ngươi khiến cho lòng ta thật là đau.”

Tử Tiêu, Tử Tiêu, ngươi rất đau sao? Thật xin lỗi. . . . . .

Ta cuối cùng vẫn ngu ngốc như vậy, đúng không.

Khi tỉnh lại, Mai Vũ phát hiện mình đang ngồi trên lưng Vân Khinh.

Sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng được.

Vòng chắc cổ của hắn, Mai Vũ vùi mặt vào cổ hắn.

“Ngươi đó, cư nhiên ngủ thiếp đi dưới tàng cây, ngộ nhỡ có người đến giết ngươi thì làm sao bây giờ?” Vân Khinh oán trách.

Mai Vũ không nói lời nào.

Liếc mắt, Vân Khinh tiếp tục nói: “Với cái bộ dạng này của ngươi, sớm muộn gì có một ngày sẽ bị người giết chết. Nếu ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi nói ngươi. . . . . .”

Mai Vũ ôm chặt hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi không phải nói là, muốn bồi ta cả đời sao?”

Bước chân của Vân Khinh rối loạn, sau khi vững vàng, trầm giọng: “Đúng, ta sẽ bồi ngươi cả đời.”

Mai Vũ nhắm mắt lại, an tĩnh cười.

Sư huynh, có câu này của ngươi, là đủ rồi.

Đường trời chiều khá dài, ánh sáng màu vàng nhàn nhạt bao phủ hai người.

Mai Vũ nghĩ, đường như vậy, có thể hay không, thông tới tận cùng thế giới?

Mấy ngày đi đường, Mai Vũ cuối cùng đã tới dưới chân đỉnh Vân Nhai. Mai Vũ nói, muốn ở sơn thôn phía dưới đỉnh Vân Nhai mấy ngày. Làm cho nơi này trở thành một mảnh cây cải dầu.

Cuộc sống như thế, nàng mộng tưởng thật lâu rồi.

Cuộc sống ẩn cư tiêu diêu tại thế, sáng sớm ngắm hoa, bam đêm ngắm sao.

Chẳng qua điều làm Mai Vũ phiền não chính là, cơ hồ mỗi đêm, nàng đều có thể mơ thấy Tử Tiêu.

Tựa hồ, hắn vẫn còn sống.

Hơn nữa, Mai Vũ cảm giác có người đang theo dõi nàng. Nhưng nàng lo lắng vài ngày, cũng không nhận thấy được bất cứ dị thường nào.

Dần dần, cũng liền buông lỏng.

Lời đồn đại trên giang hồ, càng ngày càng nhiều. Hơn nữa, không biết từ lúc nào, Mai Vũ cũng bị Đào Nguyên truy nã.

Mà người của Vô Vân lâu, đang toàn lực bảo toàn nàng.

Sau đó, lại có lời đồn, nói nàng là Vô Vân lâu chủ.

Thời điểm Vân Khinh nói điều này với nàng, nàng an vị ở trên thuyền, chân nhẹ nhàng lắc lư trong nước.

Hồi mâu rực rỡ cười một tiếng, khói song lưu chuyển ở trong mắt.

“Ta à, tình nguyện bị bọn họ gọi là phu nhân của Vô Vân lâu nhị lâu chủ trước kia.”

Nụ cười nơi khóe miệng Vân Khinh cứng ngắc lại, nói: “Tại sao không phải là lâu chủ phu nhân, mà là nhị lâu chủ?”

Mai Vũ ôm tiêu xanh biếc trong ngực, ôn nhu lại có chút phiền muộn nói: “Bởi vì ta căn bản không biết Vô Vân lâu lâu chủ gì đó, nhưng lại biết nhị lâu chủ. Hắn đó, là một người vô cùng ôn nhu.”

Vân Khinh cúi thấp đầu, không nói gì.

Mai Vũ le lưỡi, kêu to: “A, Vân Khinh sư huynh ghen!”

Sắc mặt Vân Khinh trở nên ửng hồng, phản bác: “Không có, ta làm sao có thể ghen!”

Mai Vũ ranh mãnh cười, quay đầu đi ngắm núi xa. Trong miệng hát ca, là mấy câu ngày đó nàng lặp đi lặp lại:

Tháng sáu mưa lụa, mây nhẹ bảy đêm trăng

Từng năm từng tháng, trúc mã thanh mai.

Ngàn năm hồi ánh mắt, trăm năm sát vai

Cùng lắm thì đời đời kiếp kiếp, say nhân gian

Vân Khinh không tự chủ, liền nhớ câu này.

Từng năm từng tháng, trúc mã thanh mai

Hắn cùng với Mai Vũ, cũng coi như là — trúc mã thanh mai đi.

Chuyện Mai Vũ thích làm nhất, chính là nằm trên một mảnh lớn cây cải dầu, mặc cho gió thổi tóc rối bời. Chỉ cần nhắm mắt lại, thì có loại cảm giác hạnh phúc.

Một ngày kia, đã không biết là ngày thứ mấy nàng tới nơi này rồi.

Nàng lại nằm trên mảnh cây cải dầu, làm bộ ngủ thiếp đi, chỉ chốc lát, có âm thanh tiếng bước chân truyền đến.

Mai Vũ lập tức ngừng thở.

Khi hắn đến gần, Mai Vũ nhảy lên một cái.

“Bắt được ngươi!”

Bốn mắt nhìn nhau thì Mai Vũ cả người đều sửng sốt.

Là hắn.

Không phải trò đùa quái đản của ai.

Miệng Mai Vũ kéo kéo, cuối cùng không kéo ra được một nụ cười.

Nàng cùng người kia nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt.

Người kia, có mái tóc nàng quen thuộc. Là màu nâu nhạt, xoăn xoăn. Đôi mắt hắn cũng là màu nâu nhạt, mang theo ôn nhu nhợt nhạt cùng ưu sầu.

Hắn mặc toàn thân áo lam.

Là trong ký ức của nàng, thường xuyên thấy nhất.

Mai Vũ cơ hồ muốn khống chế không được té xỉu.

Không có ai, không có ai có thể giả dạng được bộ dáng của hắn.

Hắn là. . . . . .

“Tử Tiêu. . . . . .” Mai Vũ run rẩy mở miệng.

Tựa hồ bị nàng làm kinh sợ, Hoa Tử Tiêu hốt hoảng xoay người, lao về phía núi bên kia.

Mai Vũ muốn đuổi theo, làm thế nào cũng đuổi không kịp.

Nhìn bóng lưng của hắn, Mai Vũ kêu to: “Hoa Tử Tiêu!”

Người phía trước dừng lại, rồi lại tiếp tục chạy về phía trước.

Mai Vũ nhấc chân muốn đuổi theo, lại bị người kéo lại.

Vân Kinh nhìn nàng, nói: “Sư muội, ngươi làm sao vậy?”

Mai Vũ kêu to: “Sư huynh, giúp ta đuổi theo người kia!”

Vân Khinh cau mày, nghi ngờ nói: “Ngươi có bị bệnh hay không? Nơi này căn bản không có người. Ta mới vừa rồi liền thấy ngươi ở đây ngẩn người, làm sao vậy?”

Mai Vũ lập tức sửng sốt, lại nhìn về phía trước, căn bản không có người nào.

Vân Khinh sư huynh nói. . . . . . Nơi này không có ai?

Hơn nữa Tử Tiêu đã chết.

Như vậy, mới vừa rồi. . . . . .

Là nàng lại phát mộng rồi hả?

Xem ra, nàng thật sự là quá nhớ hắn.

Chậm rãi yếu ớt ngã xuống trong vườn hoa cải dầu màu vàng, Mai Vũ ôm chặt mình.

Tử Tiêu. . . . . . Ta rất nhớ ngươi. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.