Trong đêm tối đen, chỉ có cái hộp quẹt trong tay Mai Vũ tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Mục Vô Ca nhìn chùm sáng kia, nghiêm túc hỏi nàng: “Ngươi đã chắc chưa? Ngươi muốn vạch trần tất cả âm mưu ở đây, vì những người không quen biết kia? Cho dù có đắc tội với triều đình, thậm chí là mất đi tính mạng?”
Mai Vũ nhìn về phía bức tường thủy tinh tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Nàng có thể đoán được phần nào ý của triều đình.
Triều đình muốn bảo tàng ở Lạc Vân Sơn này. Mà đây lại là nơi sơn tặc tập tụ. Nếu triều đình khuyến khích tàn sát sơn tặc, có thể sẽ xuất hiện bạo loạn, những phần tử phản động kia sẽ có cơ hội dẫn phát chiến tranh. Dùng mưu kế thông minh như vậy để bọn họ tự tàn sát lẫn nhau, không biết vị cao nhân nào nghĩ ra biện pháp hay như vậy.
Mai Vũ không thể khẳng định rằng việc mà triều đình làm là sai trái. Có lẽ những thứ thủy tinh này nói không chừng sẽ trở thành nguồn cung cấp chi tiêu cần thiết để cứu trợ thiên tai trong tương lai. Nhưng mà, phải có biện pháp nào đó hòa bình hơn chứ.
Nhất định phải giết hết tất cả hay sao?
“Ta không phải là thánh nhân, nhưng ta nhìn thấy chướng mắt nên nhất định phải nói ra. Cho dù không thể thay đổi bất cứ thứ gì, ta vẫn muốn cho bọn họ hiểu vì sao họ chết.” Mai Vũ bướng bỉnh ngẩng cao đầu.
Con người phải thuận theo tự nhiên, nàng biết, nên bây giờ nói ít đi thì hơn. Nhưng nàng vẫn cứ bướng bỉnh như vậy. Không có một chút lợi ích nào? Nàng biết chứ.
Bạch Ưu cũng vì muốn tốt cho bọn họ nên mới đuổi bọn họ đi.
Nhưng mà thật xin lỗi, muốn trách thì đành trách nàng là Mai Vũ đi.
Mục Vô Ca mỉm cười: “Được, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ theo ngươi đến cùng.”
Nụ cười của hắn đẹp như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.
Hắn mặc y phục màu bạc, đó vẫn luôn là màu sắc của hắn.
Chói mắt như thế, làm người ta không thể coi thường. Hắn bước đến cạnh nàng, nụ cười vẫn nở trên môi. Mai Vũ ngẩng đầu, nói nhỏ: “Cảm ơn ngươi, Vô Ca.”
Cảm ơn ngươi vẫn luôn ở bên ủng hộ ta.
Mục Vô Ca vươn tay vuốt tóc nàng, khẽ thở dài: “Mai Vũ, sao ta có thể mở miệng nói chữ “không” với ngươi chứ?”
Mai Vũ vuốt hàng lông mày đang cau lại của hắn: “Vô Ca, ta thích nụ cười của ngươi.”
Ngón tay di chuyển xuống dưới, xuyên qua tóc nàng ra sau cổ, Mục Vô Ca xuống tay.
Mai Vũ cảm thấy một cơn đau nhói, trước mắt bắt đầu mờ dần. Trong mơ hồ, nàng nghe được câu nói cuối cùng của hắn: “Mai Vũ, nếu ngươi đã muốn làm thì ta sẽ giúp ngươi làm.”
Tim của Mai Vũ như chìm vào hầm băng tối tăm.
Vô Ca! Ngươi định làm gì? Đây là quyết định của ta, tại sao ngươi lại xen vào?
Vô Ca, ta sai rồi. Ta không nên bốc đồng như vậy. Ngươi đừng làm điều gì điên rồ có được hay không?
Tại sao nàng lại có thể quên, ngôi sao yên tĩnh sẽ rơi xuống đâu?
Ánh sáng rực rỡ, lóng lánh vụt qua chỉ trong chớp mắt, chẳng phải là sao chổi hay sao? Rất đẹp nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn.
Nàng sai rồi, đến tận bây giờ vẫn không nghĩ tới cảm nhận của hắn.
Hắn nói hắn không thể nói chữ “Không” với nàng.
Từ trước đến nay, chẳng phải hắn vẫn luôn yên lặng bên cạnh nàng hay sao?
Vô Ca, ngôi sao vẫn luôn soi sáng cho ta, có phải ta quá ngu ngốc, quá tàn nhẫn hay không? Trong lúc vô ý, rốt cuộc ta đã tổn thương ngươi sâu như thế nào?
Ôm cơ thể mềm mại của Mai Vũ, Mục Vô Ca nhẹ nhàng cõng nàng lên trên.
Thật là, sao lại nhẹ như vậy chứ? Phải ăn nhiều một chút mới được.
“Mai Vũ, nàng đừng nên trách ta. Có thứ nàng khăng khăng muốn làm thì ta cũng có thứ mà ta nhất định phải làm.”
“Chúng ta là bằng hữu nên nàng sẽ không trách ta đâu nhỉ?”
“Mai Vũ, thật ra ta không muốn làm bằng hữu của nàng.”
“Mai Vũ, ta thích nàng. Không biết từ lúc nào, ta đã không thể điều khiển được trái tim mình.”
“Mai Vũ, ta không thể nói với nàng chữ “không”, nhưng ta lại càng không thể nói với nàng rằng ta thích nàng. Mục Vô Ca chỉ có lúc đối mặt với Mai Vũ mới trở thành quỷ nhát gan.”
“Mai Vũ à, nếu ta xảy ra chuyện gì, nàng cũng phải sống cho thật tốt.”
Đêm, vẫn còn rất dài.
Suốt đêm, hắn đã bày tỏ tất cả với người con gái mà hắn yêu mến, nhưng hắn cũng rõ ràng tất cả những lời nói kia cũng chỉ mình hắn nghe được.
Mục Vô Ca cười nhạo mình hèn nhát, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn.
Ít ra hắn có thể giả vờ như nàng đã nghe được.
Mai Vũ, ta thích nàng, nàng có nghe thấy không? Ha ha, cho dù nàng không nghe được, ta cũng sẽ giả vờ xem như nàng đã nghe thấy rồi nhé.
Sáng sớm, Bạch Ưu đang ngồi trong phòng.
Tạ Vãn Phong gõ cửa, đứng dự vào cạnh cửa, nói: “Chúng ta đã tìm thấy Kỳ Lân Tường Ngọc, không biết Bạch Ưu có thể tuân thủ ước định cho bọn ta xuống núi hay không?”
Trên tay hắn quả thật có ôm Kỳ Lân Tường Ngọc.
Đó là một khối ngọc Kỳ Lân màu sắc sặc sỡ, tản ra ánh sáng ấm áp.
Bạch Ưu mỉm cười, nói: “Đúng là một món bảo bối nhưng cũng là một vật nguy hiểm. Ta sẽ chuẩn bị một số thứ rồi tiễn các vị rời đi.”
Tạ Vãn Phong nhíu mày, hỏi: “Ta nói này, nếu ta đem vật này ra khỏi đây thì sẽ không bị Linh Phi đuổi giết chứ?”
Bạch Ưu vẫn mỉm cười ôn hòa như cũ: “Nếu không có Kỳ Lân Tường Ngọc thì Linh Phi không thể rời khỏi Lạc Vân Sơn, càng không thể nhiễu loạn trần thế.”
Tạ Vãn Phong gật đầu, xoay người đi.
Bạch Ưu để trà xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng không có bị phát hiện, như vậy xem như đã hoàn thành nhiệm vụ mà Vương Gia giao phó rồi.
Thật khó hiểu tại sao Vương Gia lại phải làm như vậy.
Lúc hắn đang suy nghĩ thì cửa sổ đột nhiên mở ra.Bạch Ưu nhíu mày, xoay người, vừa muốn phóng ám khí ra lại bị gương mặt của người vừa xuất hiện làm cho khiếp sợ.
Không, không thể nào!
Tạ Vãn Phong về phòng, Liễu Hành Vân và Mục Vô Ca đang chờ hắn.
“Xong rồi à?” Mục Vô Ca hỏi.
“Ừ, hắn không hề nghi ngờ.” Tạ Vãn Phong nói.
Nhìn Mai Vũ nằm trên giường, Tạ Vãn Phong thì thầm: “Đúng là một nha đầu phiền phức.”
Mục Vô Ca cười: “Đúng vậy, nhưng là phiền phức mà người ta cũng không thể cự tuyệt được.”
Nàng không làm gì vĩ đại, nhưng lại luôn có sự bướng bỉnh nho nhỏ khiến người ta phải cảm động.
Nàng không đủ kiên cường, nhưng chỉ cần người khác cho nàng dũng khí, nàng sẽ có lực lượng cường đại.
Nàng không đủ tà ác, nên nàng là một sát thủ thất bại. Nhưng nàng cũng không phải người tốt, chỉ là một tiểu nha đầu nghịch ngợm thích gây sự.
Thật là, rốt cuộc ta thích nào ở chỗ nào cơ chứ!
Hôn lên trán nàng một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Mục Vô Ca nói: “Mang nàng đi đi, những chuyện còn lại để ta làm.”
Liễu Hành Vân quả thật là muốn trợn trắng mắt.
“Ngươi muốn thể hiện mình là soái ca đấy à?” Hắn hỏi.
Mục Vô Ca lắc đầu: “Những việc này ta muốn thay nàng làm nên các ngươi đừng nhúng tay vào.”
Kéo thêm nhiều người nữa vào sẽ làm Mai Vũ thương tâm.
Liễu Hành Vân dường như còn muốn nói điều gì đó nhưng bị Tạ Vãn Phong ngăn cản.
“Bây giờ hãy cùng nhau rời khỏi đây đã, những việc khác để sau này hẵng nói.” Tạ Vãn Phong nói.
Tên Mục Vô Ca này, không lẽ hắn lại không hiểu rằng đối với Mai Vũ thì thiếu một ai cũng không được sao?
Cả bọn được Bạch Ưu dùng xe ngựa đưa ra khỏi Lạc Vân Sơn.
Sau khi cáo từ Bạch Ưu, họ làm bộ thong thả đi một đoạn đường.
Rồi cả bọn lại vòng về Lạc Vân Sơn.
“Mẹ nó, thật là phiền phức.” Tạ Vãn Phong nói.
Mục Vô Ca nhảy xuống xe ngựa, nói với Liễu Hành Vân và Tạ Vãn Phong: “Hãy chiếu cố Mai Vũ thật tốt, ta trở lại đó đây.”
Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân nhìn nhau, đồng thời cười rộ lên.
“Là chiếu cố như thế này ấy à?”
Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân chia nhau đỡ Mai Vũ vẫn còn đang ngủ mê man lên, sau đó tung một chưởng lên lưng nàng.
Mai Vũ cảm thấy lưng mình bị hai bàn tay lớn đánh vào.
Nghiến răng nghiến lợi tỉnh dậy.
“Các ngươi! Không thể nhẹ nhàng hơn một chút được à!” Quát to một câu, Mai Vũ tuyên bố nàng đã tỉnh lại.
Cằm của Mục Vô Ca như muốn rơi xuống đất.
Hai tên nam nhân đáng chết này, rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Đây không phải là đẩy nàng vào nguy hiểm sao?
Mai Vũ đứng trên xe ngựa, nhìn hắn đứng ở dưới.
Nhìn hắn chăm chú.
Vô Ca, có thể bắp kịp ngươi thật tốt.
Cũng may là Hành Vân và Vãn Phong không có ngớ ngẩn theo hắn, nếu không, nàng thật sự không có cơ hội.
“Vô Ca, ta chưa nói với ngươi một chuyện hay sao?” Mai Vũ nhảy xuống xe ngựa, nhỏ giọng hỏi hắn.
Mục Vô Ca có phần phản ứng không kịp.
Chuyện? Chuyện gì cơ?
Lắc đầu, Mục Vô Ca không biết nàng đang nói về cái gì.
Mai Vũ bước tới, kiên định nói: “Xem như ta chưa từng nói với ngươi. Nhưng bây giờ nói vẫn chưa muộn. Ta muốn nói, Mục Vô Ca, ngươi là người của ta, không được tùy hứng làm bậy như vậy nữa!”
Gió thổi mái tóc đen của hắn bay bay, cằm hắn thiếu chút nữa là rơi luôn xuống đất.
Ai đó hãy tới nói cho hắn biết, rốt cuộc thì từ khi nào mà hắn đã trở thành người của nàng rồi?
Nhưng mà, nhìn cái mũi nhỏ kia của nàng đang hếch lên, đôi mắt giảo hoạt như mèo con.
Lòng hắn như tan ra thành một loại nước gọi là nhu tình.
“Tuân lệnh, đại tiểu thư của ta.” Mục Vô Ca cười đến mức cả ánh mặt trời cũng bị gương mặt anh tuấn của hắn hấp dẫn.
Mai Vũ đột nhiên cảm thấy, thiếu niên trước mắt này, không biết từ lúc nào đã trở nên cao lớn hơn rất nhiều.
Nàng còn nhớ chiều hôm đó, tại thành Dương Châu, lúc hắn hăng hái ở trên lưng ngựa vươn tay về phía nàng. Nhưng trong đôi mắt hắn bây giờ còn lắng đọng thêm tia sáng ấm áp và bao dung.
Thời gian ngắn ngủi, chỉ mới trải qua những năm thanh xuân đầu đời, tuy vẫn chưa hoàn toàn thành thục, nhưng hắn cũng đã học được rất nhiều điều.
Vậy còn nàng?
Nàng vẫn tiếp tục tùy hứng như vậy sao?