Ngay lúc mọi người đã đánh ra chân hỏa, trọn cả Thanh Khư sắp bị đánh vỡ, trên hư không đột nhiên truyền tới một mảnh ba động khủng bố mà hắc ám.
Răng rắc!
Lôi đình hừng hực lóa mắt, thiên không phảng phất như bị thứ gì đó chém nát, vết nức hư không mở toang ra giống như hạp cốc cự đại, lộ ra khí tức đen nhánh mà tà ác.
Từ trong khe nứt hắc ám kia, nháy mắt thò ra một đôi con ngươi vàng rực khổng lồ, mang theo quang mang hiếu kỳ, khát máu và tà ác.
Oanh!
Thiên không phảng phất như bị thứ gì đó oanh trúng, khe nứt toác ra càng lớn, từ trong khe nứt kia thò ra một móng vuốt đen bóng cự đại, tiếp đó vụ khí hỗn độn tràn ngập ra, một con hung thú vô cùng khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người.
– Đây là?
Người đang đại chiến đều không hẹn mà cùng ngừng lại, ai nấy đều kinh hãi nhìn lên hư không.
Ngay cả cường giả Tiên Vương, lúc này trong mắt cũng lộ ra thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Cự thú trước mắt này lớn đến hơn vạn dặm, toàn thân bao phủ bởi lân giáp đen ngòm sắc bén như lưỡi đao, con ngươi vàng rực, đầu mọc một giác, cũng màu đen, trên người tán phát ra khí tức áp bách quá mạnh, khiến mọi người gần như ngạt thở.
Riêng ánh mắt Nam Mị Nương thì từ vẻ kinh ngạc mới đầu, đến sau chuyển thành chấn kinh, cuối cùng như chợt nghĩ đến điều gì, trong mắt tràn ra vẻ sợ hãi khó mà tưởng tượng, thậm chí cả người bắt đầu run rẩy.
– Hỗn Độn nguyên thú! Đây là Hỗn Độn nguyên thú, vì sao Hỗn Độn nguyên thú lại xuất hiện ở chỗ này?
Thanh âm Nam Mị Nương cực run rẩy, như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Chẳng qua cái tên Hỗn Độn nguyên thú vừa thốt ra, chúng cường giả Tiên Vương tại trường cũng đều đột nhiên biến sắc.
Phải biết, Hỗn Độn nguyên thú chính là hung thú kinh khủng nhất sinh ra từ trong hỗn độn, là do năng lượng mặt trái trong hỗn độn dựng dục ra, vận mệnh trời sinh chính là vì hủy diệt thế giới vũ trụ trong hỗn độn.
Ấu thú Hỗn Độn nguyên thú ít nhất cũng có được chiến lực Tiên Vương, hơn nữa tùy theo nó trưởng thành, đến sau cùng ngay cả cường giả cấp Đế đều không phải đối thủ của bọn chúng, ngược lại còn trở thành thức ăn cho chúng.
– Thần Tiêu Thiên này vốn rất gần với hỗn độn, sau trận chiến thời kỳ thượng cổ, bích chướng thế giới nơi đây trở nên vô cùng hư nhược, e là bởi trận chiến của chúng ta, mới khiến Hỗn Độn nguyên thú thông qua khe nứt tiến vào!
Khương Tử Hiên chậm rãi nói, trong mắt chớp qua vẻ quyết tuyệt, nói:
– Đây mới chỉ là một con ấu thú Hỗn Độn nguyên thú, tuyệt đối không thể để nó tiến vào trong Cửu Trọng Thiên Tiên giới, tất phải giết nó! Giờ chúng ta đình chiến, tập trung giết nó cho ta!
Khương Tử Hiên rống giận một tiếng, Thần Tiêu chung cuốn lên lôi đình ngất trời, cổ kiếm cũng mang theo phong mang xung thiên, đồng thời chém xuống Hỗn Độn nguyên thú.
– Thiên Hương Thánh Địa nghe lệnh, hiện tại đình chiến, giết!
Nháy mắt Nam Mị Nương cũng đưa ra quyết định, cùng lao theo xông tới Hỗn Độn nguyên thú.
Nếu để Hỗn Độn nguyên thú tiến vào nội bộ thế giới vũ trụ, nó liền có thể thông qua cắn nuốt sinh linh không ngừng trưởng thành, sinh cơ mà nó cắn nuốt càng mạnh, thực lực lại càng được tăng cường, đến sau có thể trực tiếp cắn nuốt một phương thế giới vũ trụ.
Thần sắc tất cả cường giả Tiên Vương đều vô cùng ngưng trọng, trong mắt lộ ra sát cơ ngất trời, bọn họ đều biết uy hiếp từ Hỗn Độn nguyên thú khủng bố cỡ nào, thế nên không có một tia một hào ngập ngừng, đồng thời lao lên xông giết.
Cục diện hỗn chiến bởi sự xuất hiện của Hỗn Độn nguyên thú mà nảy sinh nghịch chuyển.
Ầm ầm!
Phong mang ngất trời của Thần Tiêu chung nháy mắt đã xung kích lên thân thể Hỗn Độn nguyên thú, lôi đình hừng hực trực tiếp xuyên thủng một khối lân giáp đen nhánh, huyết quang chớp hiện, Hỗn Độn nguyên thú chịu đau, đột nhiên rống lớn lên.
Hống!
Trong tiếng gào của nó ẩn chứa phẫn nộ và sát cơ ngất trời, chiếc đuôi khổng lồ đột nhiên quất tới, giống như một dải Thiên Hà đen nhánh,
Quang mang cuồn cuộn, khí thế nuốt trọn thiên hạ.
Phanh!
Mấy cường giả Tiên Vương không kịp né tránh bị đuôi Hỗn Độn nguyên thú quất trúng, linh bảo phòng ngực trên người trực tiếp nổ tung đi, sau đó thổ huyết giật lùi ra sau.
Hỗn Độn nguyên thú dường như cũng biết sự lợi hại của Khương Tử Hiên và Nam Mị Nương, không ra tay với hai người, mà đánh hướng những Tiên Vương bị nó làm cho thổ huyết.
Thân xác nó tuy khổng lồ đến vạn dặm, nhưng tốc độ lại nhanh đến cực điểm, thân ảnh giống như quỷ mị, có thể thuấn di không chút hạn chết trong mảnh hư không phá toái này.
Oanh!
Trong miệng Hỗn Độn nguyên thú đột nhiên phun ra một đạo thần quang màu đen, nháy mắt liền xuyên thủng mi tâm Tiên Vương Thiên Hương Thánh Địa ở trước mặt nó, sau đó cuốn thốc lên nuốt vào trong bụng.
Sau khi cắn nuốt Tiên Vương kia, những nơi trên thân Hỗn Độn nguyên thú vừa bị Thần Tiêu chung kích thương đột nhiên khỏi dần với tốc độ thấy được bằng mắt thường, hơn nữa khí tức trên người cũng bắt đầu trở nên cường đại thêm một chút.
– Đáng chết! Mọi người mau lui ra, công kích từ xa! Đừng có tiếp cận nó!
Ánh mắt Nam Mị Nương vô cùng âm trầm, ấu thú Hỗn Độn nguyên thú này đúng là quá khó đối phó, dù nàng có tu vi bán bộ Tiên Đế, nhưng lại chẳng tìm ra được cách đối phó nào hữu hiệu.
Sức phòng ngự của Hỗn Độn quá mức cường đại, dù là tiên thiên chí bảo cũng không thể trực tiếp đánh chết nó, còn tiên thiên linh bảo bình thường nện ở trên người thì chẳng khác gãi ngứa là bao.
Thế nên, sau tiếng hạ lệnh của Nam Mị Nương cùng Khương Tử Hiên, toàn bộ trưởng lão Tiên Vương đều nhanh chóng lùi ra sau, trong mắt mang theo thần sắc kinh khủng khó mà tưởng tượng.
Đúng là quá quỷ dị, sau khi bị giết chẳng những hồn phi phách tán, mà còn trực tiếp thành là thức ăn trong bụng Hỗn Độn nguyên thú, giúp nó tăng cường lực lượng.
Nghĩ tới đây, tất cả cường giả Tiên Vương đều không rét mà run.
Chỉ có năm người xông lên.
Nam Mị Nương, Khương Tử Hiên, Hoàng Thiên Y, Long Hoàng và tiểu hòa thượng.
Bọn họ đều thân mang tiên thiên chí bảo, chiến lực siêu quần, rõ ràng là người có thể tạo hành uy hiếp cực đại đối với Hỗn Độn nguyên thú, thế nên dưới sự vây công của năm đại cường giả, tình thế mới dần có chuyển biến.
Ầm ầm!
Thiên Hương quyền trượng của Nam Mị Nương, Thần Tiêu chung của Khương Tử Hiên, Chân Hoàng sáo trang của Hoàng Thiên Y, Tổ Long sáo trang của Long Hoàng, cùng với đài sen mười hai cánh của tiểu hòa thượng, tất cả đều bạo phát ra lực lượng hạo hãn không gì sánh nổi, liên tục đánh lên thân Hỗn Độn nguyên thú, lưu lại vết thương máu thịt mơ hồ.
Chỉ có người siêu thoát trói buộc của pháp tắc thế giới, thành tựu Đế cảnh vô thượng mới có thể hoàn toàn phát huy ra lực lượng hạo hãn của tiên thiên chỉ bảo, chẳng qua tuy năm người bọn họ không cách nào phát huy toàn lực, nhưng để đối phó một con ấu thú Hỗn Độn nguyên thú thì cũng đủ rồi.
Phanh phanh phanh!
Hỗn Độn nguyên thú tả xung hữu đột, lại một mực không cách nào xông thoát vòng vây của năm người, không lâu sau, trên người bắt đầu chồng chất vết thương, vẻ hung ác và sát cơ trong mắt càng lúc càng thêm hừng hực.
Đến sau cùng, thân thể Hỗn Độn nguyên thú đột nhiên co súc lại trên vạn lần, trong miệng nó đột nhiên tán phát ra một luồng âm ba thê lương mà cường đại.
Hống!
Phảng phất như hắc ám lan tràn đến nơi sâu nhất trong linh hồn, lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy nguyên thần mình như chìm trong hắc ám vô tận, bị hắc ám nùng trọng và thâm trầm kia cắn nuốt, không cách nào thoát thân.
Từng mảnh từng mảnh hư không đổ sụp, mặt đất phía dưới cũng bắt đầu nứt vỡ.