Phương Hủy mỉm cười khẽ: “Tại sao không thể nào?”
Nguyên Bưu đáp dồn: “Khắc linh cho sáo trang không hề giống một thanh trường kiếm, việc này cần một kinh nghiệm vô cùng phong phú. Người này mặc dù cố tình che đậy diện mục thật nhưng lại không thể qua mắt chúng ta được. Hắn nhất định là một người trẻ tuổi không thể nghi ngờ. Còn trẻ như vậy thì kẻ nào có khả năng hoàn thành một việc khắc linh khủng khiếp đến thế chứ?”
Quả thật, đồ án linh văn Phương Hủy lấy ra có độ phức tạp vượt rất xa linh văn công kích trên một thành trường kiếm.
Hơn nữa, đồ án linh văn này lại được chia thành sáu bộ phận, cũng đối ứng với mỗi phụ kiện của một bộ sáo trang. Kể từ đó, quá trình nghiên cứu khắc linh đã không còn chỉ là một bộ kiện đơn thể mà chính là một lộ tuyến linh văn chỉnh hợp.
Có thể nói, độ phức tạp của một “bộ lộ tuyến linh văn” so với việc khắc linh cho một thanh trường kiếm thì ít nhất không chỉ khó hơn gấp mười lần.
Những vật này đòi hỏi một lượng lớn kiến thức liên quan, đủ để một đại sư có kinh nghiệm phong phú cũng phải đau đầu không thôi, lại càng không cần nói đến người trẻ tuổi gì đó.
Nếu như người khắc linh chính là đại sư Trương Minh Vân thanh dang vang vọng xa gần, vậy Nguyên Bưu cũng không cảm thấy kì quái. Nhưng muốn nói là tên tiểu tử kia thì lão tuyệt đối không tin!
Phương Hủy khẽ nhếch môi: “Nguyên sư đệ, ngươi quá không khỏi khinh thường anh hùng thiên hạ rồi!” Lão ta ngừng một chốc, nói tiếp: “Ngu huynh nói như vậy thật ra là có nguyên nhân…”
Nguyên Bưu hổn hển thở dốc một hơi dài. Lão cố trấn tĩnh rồi đáp: “Tiểu đệ xin lắng nghe!”
“Linh văn trên khải giáp mặc dù không có bất kì sai sót nào nhưng trong đó lại có vô số điểm nối.” Phương Hủy trầm giọng nói tiếp: “Tạo thành kết quả như vậy thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất. Đó chính là chân khí của người khắc linh chưa đủ, căn bản không thể làm liền một mạch cho nên mới bị ngắt quãng như thế.”
Nguyên Bưu hai mắt trợn tròn: “Phương sư huynh, nếu như người nói có nhiều điểm nối như vậy thì bộ khôi giáp này chẳng phải tương đương với đồ phế thải hay sao?”
Phương Hủy xòe tay ra dạng trấn an: “Ngươi đừng lo! Những điểm nối kia đã bị san bằng toàn bộ!”
Nguyên Bưu chợt hít vào một hơi khí lạnh. Lão sửng sốt một hồi mới cười khổ: “Đây chẳng phải là làm chuyện thừa sao?”
Nếu người nọ đã có thực lực san bằng điểm nối linh văn thì khẳng định hắn phải là một vị Linh đạo đại sư. Đã như vậy thì còn tạo ra điểm tạm dừng làm gì…
Phương Hủy lắc lắc đầu rồi nói: “Nguyên sư đệ, nếu ngu huynh đoán không sai thì bộ dạng của linh văn trên khải giáp này hẳn là do tiểu huynh đệ kia khắc. Chẳng qua thực lực của hắn không hùng hậu, cho nên mới tạo thành nhiều điểm nối đến như vậy. Nhưng mà đại sư Trương Minh Vân lại tự mình xuất thủ san bằng toàn bộ những điểm nối này. Hắc hắc… lúc đầu ta còn không hiểu vì sao Trương đại sư phải phiền phức đến thế, nhưng sau nghĩ lại mới thông suốt: Ông ta muốn mượn cơ hội này để bồi dưỡng đệ tự đây!”
Vẻ mặt Nguyên Bưu như chợt hiểu ra. Lão béo gật đầu chậm rãi rồi nói: “Đệ hiểu được! Bất quá nếu ta có đệ tử như vậy thì cũng sẽ bất chấp hết thảy bồi dưỡng giống thế thôi!” Lão lại thở dài: “Hiện tại, đệ tin linh văn trên bộ khôi giáp này có lẽ thật sự do tiểu tử kia khắc lên rồi!”
Một tiểu tử trẻ tuổi không đủ chân khí lại có thể khắc linh lên khôi giáp sáo trang, hơn nữa từ đầu đến đuôi lại không xảy ra bất kì sai sót gì.
Bởi vậy có thể thấy được, thiên phú và cái nhìn toàn cục trên phương diện linh văn của người này đã đạt đến trình độ bực nào.
Người có tiền đồ như thế, vô luận có bồi dưỡng kiểu gì cũng tuyệt đối không quá đáng!
Phương Hủy lặng lẽ cười mà nói: “Hiện tại, ngươi cảm thấy ta đưa Hàn Băng chi thạch ra có gì không ổn chăng?”
Nguyên Bưu nghiêm sắc mặt, vội vàng nói: “Phương sư huynh ngài nói đùa rồi! Chỉ một khối Hàn Băng chi thạch so với một thiên tài mà nói, thì giá trị như trên trời dưới đất. Hắc hắc… khoản mua bán này vô cùng có lợi nha!”
Nói đến đây, hai người bọn họ cũng không hẹn mà như cùng nhìn được tương lai sáng lạn của Doanh Thừa Phong.
Nếu lần này có thể đủ tạo thành quan hệ với vị Linh đạo đại sư tương lai kia, đây tuyệt đối chính là phúc phận của bọn họ.
Nhưng mà… làm thế nào họ cũng không nghĩ ra được linh văn trên bộ khôi giáp sáo trang này mặc dù do chính tay Doanh Thừa Phong khắc, nhưng ra tay san bằng các điểm nối lại cũng không phải bản thân hắn, mà càng lại không phải là đại sư Trương Minh Vân như họ phỏng đoán.
Mà giống như trước nay, họ cũng không hề nghĩ ra. Doanh Thừa Phong có thể khắc linh văn đến độ hoàn mĩ vô khuyết thì không phải bởi công lao của hắn, mà thuộc về năng lực và tư duy của chính Trí Linh.
Đối với một người bình thường mà nói, nếu muốn khắc một bộ đồ án lên khôi giáp một cách đều đặn đến như vậy thì vô cùng khó khăn, khó đến độ thật sự không tưởng.
Nhưng đối với Trí Linh mà nói, căn bản là chuyện không thành vấn đề.
Chỉ cần tính toán một chốc, trong não vực đã hoàn thành đáp án.
Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa não người và trí não. Có lẽ trên phương diện tưởng tượng thì não người chiếm ưu thế muôn đời, nhưng khi tính toán hình dạng đồ vật hay quĩ tích vận động, cùng với việc đưa ra tỉ lệ nhất định để tiến hành phân phối và xử lí chi tiết thì muốn so với Trí Linh, não người chính là tự mình vùi hoa dập liễu.
Dưới sự hướng dẫn của Trí Linh, linh văn được khắc trên bộ khôi giáp sáo trang vô cùng hoàn chỉnh vừa vặn, cho dù ngay cả đến điểm nối cũng hoàn toàn phù hợp. Nó phảng phất tựa như một thân thể con người hoàn mĩ thật sự vậy.
Phần năng lực này đừng nói Doanh Lợi Đức không làm được, cho dù ngay cả đại sư Trương Minh Vân cũng chưa hẳn có khả năng vẽ lại một cách rập khuôn.
–o0o–
Mang chiếc rương lặng lẽ trở về khách điếm, Doanh Thừa Phong bỏ nó xuống rồi hỏi chưỡng quĩ lấy một cái thùng khác, sau đó mới đổi khôi giáp và hộp ngọc dời vào vị trí kia.
Phương Hủy đã từng nói qua, chiếc rương nhỏ này mang tính chất vật phẩm đặc chế của Bích Thủy Uyển, chỉ cần là người trong nghề vừa nhìn đã biết. Nếu không biết chuyện này thì thôi, nhưng nếu đã biết thì dĩ nhiên hắn không bao giờ vác vật này đi dạo lung tung được nữa.
Sắp xếp lại một phen, hắn mang theo chiếc rương mới lặng lẽ trở ngược về nhà.
Có lẽ vì nguyên nhân chân khí hắn bất chợt một hơi đột phá từ tầng một đến tầng ba, cho nên cha mẹ hắn cũng chưa từng đề cập lại chuyện hắn nên buông xuôi việc tu luyện lần nào nữa.
Khi đứa con độc nhất mặt đau mày khổ vì chuyện tu luyện, thậm chí còn phải mang một cơn bệnh nặng suýt phải vất luôn cả linh hồn nhỏ bé, thì hai vị lão nhân bọn họ lập tức kiên quyết phản đối Doanh Thừa Phong tiếp tục tu luyện.
Nhưng tình huống hôm nay lại hoàn toàn bất đồng, bọn họ tự nhiên sẽ không còn đóng vai chướng ngại vật trên con đường luyện tập của Doanh Thừa Phong nữa.
Sau khi chào hỏi cha mẹ xong, Doanh Thừa Phong lấy khôi giáp và Phong linh thạch đi ra ngoài.
Mở chiếc hộp ra, bảy viên Phong linh thạch lẳng lặng nằm trong đó.
(Trước là 6 viên, giờ thành 7. Thằng tác giả này lại viết nhặng lên rồi…)
Đưa tay vuốt ve, cảm thụ được cảm giác kì lạ đặc thù đến từ đám Phong linh thạch này… trong lòng Doanh Thừa Phong phải tắc lưỡi xưng kì.
Bảo vật như vậy mà vị Phương Hủy kia nói cho là cho. Hào khí bậc này quả nhiên hơn xa người thường có thể với.
Chẳng qua tính tình như vậy lại hợp khẩu vị của hắn. Nếu vị Phương Hủy này có phần tín nhiệm thì như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ôm Phong linh thạch chuồn mất không một dấu vết và tiếng động.
Người kính ta một thước, ta nhượng người một trượng.
Đây chính là chuẩn tắc đối nhân xử thế của Doanh Thừa Phong. Bất luận kiếp trước hay kiếp này cũng không thay đổi chút nào.
Lấy ra một viên Phong ngự chi thạch, Doanh Thừa Phong vô cùng cẩn thận cầm nó đánh giá, hơn nữa còn rót chân khí vào trong nó.
Lúc ở Bích Thủy Uyển, hắn chỉ đưa vào Phong linh thạch một tia chân khí rất nhỏ để tìm hiểu và đánh giá Phong linh thạch, mà giờ khắc này hắn đã bắt đầu nghiên cứu một cách quang minh chính đại.
Phong linh thạch có thuộc tính bất đồng đều không giống nhau. Sau khi hắn đưa chân khí vào trong, tức thời đã cảm ứng được một dao động sóng lực đặc thù.
Loại dao động này có mấy phần tương tự với dao động Trương Minh Vân ngày trước quán linh đã sinh ra.
Nếu đổi lại là người khác, cho dù chính là bản thân Trương Minh Vân ở đây thì cũng rất khó phân biệt được sự khác nhau giữa các dao động này, nhưng Trí Linh thì không như vậy. Dưới sự ghi chép của nó, tất cả tông tin chi tiết khác nhau dù cực kì nhỏ bé thì cũng được phân biệt một cách rõ ràng.
Đây giống như sóng âm. Người bình thường căn bản không thể cảm ứng được sự tồn tại của nó nhưng khi sử dụng nghi khí* thì có thể quan sát được bản chất sóng âm. Nhưng mà… chỉ khi sử dụng nghi khí cao cấp tinh vi thì mới có khả năng phân tích bản chất của nó được.
*Nghi khí: thiết bị đo sóng âm.
Có Trí Linh tồn tại, toàn thân trên dưới của Doanh Thừa Phong hoàn toàn bất đồng.
Hồi lâu sau, hắn bỏ tay xuống rồi thở một hơi thật dài. Hắn bảo: “Trí Linh, ngươi ghi chép xong chưa?”
“Xong rồi!” Trí Linh dùng thanh âm thần bí đáp: “Dao động sóng lực do Phòng ngự chi thạch sinh ra quả thật hoàn toàn khác với Công kích chi thạch! Căn cứ vào tính toán của ta, Công kích chi thạch có thể tăng lên độ sắc bén cho vũ khí, khiến vũ khí chém sắt như bùn. Mà Phòng ngự chi thạch lại tăng lên lực bảo vệ cho vật phẩm, khiến chúng nó trở nên cứng rắn không thể công phá!”
Doanh Thừa Phong thấy buồn cười. Hắn nói: “Trí Linh, làm sao ta cảm thấy lời nói của ngươi có phần mâu thuẫn thế? Như vậy khi Công kích chi thạch gặp phải Phòng ngự chi thạch thì món nào lợi hại hơn?”
“Vậy phải xem trạng huống cụ thể của vũ khí và vật phẩm phòng ngự!” Trí Linh đáp không chút do dự: “Trước khi nhìn thấy chúng, ta không cách nào đưa ra phán đoán!”
Doanh Thừa Phong há hốc mồm, không khỏi cảm thấy tẻ nhạt chẳng chút thú vị gì.
“Được rồi, dao động linh tính của Phòng ngự chi thạch ngươi đã ghi chép xong, như vậy…” Ánh mắt hắn dừng lại trên Hàn Băng chi thạch, thì thào: “Tới phiên nó!”
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn thấy Phòng ngự chi thạch nhưng đối với Doanh Thừa Phong, người đã nắm giữ dao động linh tính của Công kích chi thạch mà nói, thì lực hấp dẫn của nó xa xa còn không lớn bằng Hàn Băng chi thạch.
Hàn Băng chi thạch. Đây chính là Phong linh thạch có thuộc tính đặc thù.
Dưới tình huống bình thường, chỉ có khi sử dụng để chế tạo binh khí hay vật phẩm phòng ngự đặc biệt thì người ta mới rót linh tính của Hàn Băng chi thạch vào trong chúng.
Nhưng sáo trang thì không giống thế. Tác dụng lớn nhất của sáo trang chính là khả năng tổ hợp cùng phân giải, nên mới có khả năng dung nạp linh tính của Hàn Băng chi thạch trong sáu phần phụ kiện. Nếu như chỉ có một loại phụ kiện độc nhất thì sẽ không phát sinh ra bất kì tác dụng gì. Nhưng… một khi đã hội đủ cả bộ sáo trang thì loại năng lực đặc thù được phong ấn bên trong sẽ được kích phát ra toàn bộ.
Đối với loại Phong linh thạch đặc thù như thế này thì lòng hắn đã sớm tràn ngập sự hiếu kì.
Bàn tay nắm chặt Hàn Băng chi thạch, chậm rãi rót một dòng chân khí vào trong nó, thân hình Doanh Thừa Phong không thể tự chủ được phải phát rùng mình, hơn nữa còn run rẩy liên tục.
Lạnh quá! Hơi lạnh đến thấu xương một lần nữa ngập tràn, hơn nữa nhanh chóng lan ra khắp toàn thân hắn.
Chỉ mới dùng chân khí tiếp xúc cũng đủ khiến hắn cảm thấy khó lòng chịu đựng cho nổi.