Bên ngoài vòm hào quang, Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi mở mắt, hơi hơi cười, nói:
– Trận đấu đã kết thúc, người ỏ trong đang gọi rồi.
Mười vị kỵ sĩ vương đều không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đều suy đoán xem người chiến thắng là ai.
Nhưng mà, hầu như tất cả các kỵ sĩ vương đều cho rằng, tỉ lệ Doanh Thừa Phong bị mất mặt lần này là khá lớn. Chỉ là, nhìn thấy vẻ mặt trầm ổn bình tĩnh của Doanh Thừa Phong, vẫn có mấy người trong lòng nảy sinh ngờ vực.
Giáo Tông Bệ Hạ vươn hai tay ra, hơi vung nhẹ vài cái, lập tức vòm hào quang kia liền vỡ ra, biến thành một đám hào quang chói lọi, chui vào kẽ hở bốn phía xung quanh.
Mà đang lúc vòm hào quang bắt đầu tan ra, không gian bên trong nó cũng co rút lại, chỉ qua nửa khắc, cũng đã khôi phục thành trạng thái như ban đầu.
Nhìn thấy sự biến hóa thần kỳ đó, Uông Kiệt trong lòng âm thầm khâm phục. Không hổ là không gian mà thần minh tự tay ban cho, đích thật có uy năng khôn lường.
Cuối cùng, toàn bộ vòm hào quang tán đi, phần đông các kỵ sĩ vương không khỏi hơi giần giật mí mắt.
Bọn họ không ngờ mà thấy, giữa sân đấu cực đại lại chỉ có một người.
Uông Kiệt, một vị vừa mới thăng lên Vương Cấp cường giả, tay cầm trường kiếm, ngạo nghễ mà đứng giữa đấu trường.Còn Ngô lão, người được bọn hắn cho rằng có khả năng thắng, lại biến mất vô tung.
– Uông Kiệt…
Một vị kỵ sĩ ánh mắt chợt lóe, chậm rãi nói một câu.
Những người còn lại mặc dù không nói gì, nhưng trong mắt cũng không che dấu được sự kinh ngạc.
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi gật đầu, nói:
– Trận đấu này, Uông Kiệt chiến thắng.
Hắn dừng một chút,lại nói:
– Uông Kiệt, Ngô lão đâu rồi?
Uông Kiệt ngẩn ra, khóe miệng hơi giần giật, trong lòng thầm nghĩ, Bệ Hạ, ngài nếu đã thăng lên bán thần, có lý nào lại còn không biết.
Tuy nhiên, y không dám nói ra suy nghĩ đó, đành phải thầm thở dài trong lòng, nói:
– Thưa Bệ Hạ, Ngô lão đã… chết rồi.
Vài vị kỵ sĩ vương nghe vậy nhướn mày, bọn họ nghe ra được mấy điều bất thường từ một câu nói này.
Cho dù Ngô lão đã bị Uông Kiệt giết chết mất xác, nhưng dù sao ông ta cũng là Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ giữ chức quản lý một cung điện trong Quang Minh thánh giáo.
Nếu dựa theo lễ tiết bình thường, Uông Kiệt sẽ phải nói là, Ngô lão đã trở về trong vòng tay của Quang Minh Thần.
Nhưng giờ phút này, y lại nói Ngô lão đã tử vong, hơn nữa trong giọng nói còn lộ vẻ chán ghét, điều đó nói lên trong việc này có gì bí ẩn.
Giáo Tông Bệ Hạ không vội không cấp mà nói:
– Cuộc đấu của các ngươi diễn ra như thế nào, kể lại đi.
– Vâng.
Uông Kiệt cũng không giấu diếm, kể lại việc chính mình thi triển mật thuật, kiếm chém Ngô lão. Tuy nhiên, y cũng chỉ nói đến Ngô lão tự bạo, biến thành Quỷ Kiểm Đằng thì dừng lại.
Mọi người nghe xong, sắc mặt mỗi người một khác.
Phương pháp cấy mầm móng một loại thực vật cường đại vào trong người, nuôi nó bằng máu thịt của mình cũng không phải là một việc quá xa lạ đáng sợ. Ít nhất, những kỵ sĩ vương này cũng biết các kỹ xảo và pháp môn cùng loại.
Thế nhưng, việc Ngô lão chọn dùng loại sinh vật hắc ám là Quỷ Kiểm Đằng này cũng nói lên ông ta có dị tâm khác.
Sau chốc lát, một vị kỵ sĩ vương tiến lên một bước, hướng về phía Giáo Tông Bệ Hạ khom người chào, sau đó nói:
– Uông Kiệt, nếu ông ta đã biến thành quái vật nửa người nửa thực vật, vậy thì lực lượng của ông ta chắc chắn sẽ tăng lên rất mạnh, ngươi làm thế nào để có thể đánh thắng? Hơn nữa…
Y ngừng lại một chút, nói:
– Thi hài của ông ta ở đâu?
Chuyện này dù sao cũng liên quan đến một Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ, vị kỵ sĩ vương này còn quản lý một cung điện.
Cho nên, bọn họ tuyệt đối không thể nghe lời nói từ một phía của Uông Kiệt.
Uông Kiệt khom người chào hướng người đó, nói:
– Phi Lâm đại nhân, lý do tại hạ có thể thoát ra là bởi vì trên người tại hạ có mang một dị bảo. Còn thi hài của Ngô lão thì đã bị dị bảo đó nuốt rồi.
Phi Lâm đại nhân là vị đại diện cho tất cả kỵ sĩ vương nói chuyện với Giáo Tông Bệ Hạ lúc trước.
Có thể được mọi người cử ra mà không ai có ý kiến phản đối, điều này cũng thể hiện rõ thực lực hùng mạnh của người này
Hơi nhíu mày, Phi Lâm chậm rãi nói:
– Uông Kiệt, đưa dị bảo của ngươi ra cho chúng ta xem xem.
Uông Kiệt hơi hơi do dự, lắc đầu nói:
– Phi Lâm đại nhân, dị bảo này cũng phải của tại hạ, cho nên xin thứ cho tại hạ không thể đáp ứng yêu cầu của ngài.
– Hừ.
Trên mặt của Phi Lâm lộ vẻ giận dữ, y nói:
– Lấy ra.
Thanh âm của y không lớn, nhưng cũng rất bá đạo, ngay cả ở trước mặt Giáo Tông Bệ Hạ, thái độ y cũng không giảm bớt chút nào.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, chậm rãi nói:
– Phi Lâm đại nhân, dị bảo mà y nói là của tại hạ đấy.
Tất cả mọi người trong lòng thầm giật mình kinh ngạc, liền ngay cả Phi Lâm cũng quay đầu nhìn hắn, sắc mặt có phần nghi ngờ sửng sốt.
Giờ đây Doanh Thừa Phong đã không còn là hạng vô danh tiểu tốt gì rồi, ở Đại Hạp Cốc, hắn rèn tạo ra thánh khí dẫn đến khôn cùng Thiên Kỵ, cần hơn mười vị Vương Cấp cường giả hợp sức khó khăn lắm mới chống cự lại được.
Ngay cả là trong Thánh giáo cũng có người thắc mắc không biết, rèn đại sư đứng đầu Thánh giáo hiện nay đến cùng là Nặc Y Nhĩ đại sư hay là Doanh Thừa Phong đại sư.
Cho nên, vị Phi Lâm đại nhân này tuy tự cho mình là thanh cao, lại có thực lực kinh người, nhưng hắn cũng không muốn đối địch với Doanh Thừa Phong.
Do dự một chút, Phi Lâm chậm rãi nói:
– Doanh đại sư, bản tọa không phải là người không thông tình đạt lý, mà chuyện này cũng không là việc nhỏ.
Y ngừng một chút, nói:
– Nếu Uông Kiệt nói là sự thật, vậy Ngô lão chết coi như đã đền tội. Nhưng nếu y nói dối, vậy y đã làm bẩn vinh dự của một kỵ sĩ vương.
Y hướng Doanh Thừa Phong hơi gật đầu một cái, nói:
– Hy vọng đại sư có thể có cái nhìn đại cục.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, hắn nhìn Uông Kiệt, truyền ra một luồng ý niệm tinh thần.
Chẳng qua, luồng ý niệm tinh thần này không liên lạc với Uông Kiệt, mà liên lạc với khí linh ẩn dấu trên người y.
Chỉ chốc lát sau, Doanh Thừa Phong trong lòng có nắm chắc, hắn cười ha ha, nói:
– Phí Lâm điện hạ, thực ra muốn kiểm chứng chuyện này rất dễ dàng.
Phi Lâm trầm giọng nói:
– Mời đại sư chỉ giáo.
Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
– Chỉ cần lấy thi thể của Ngô lão ra cho mọi người xem, chắc hẳn các vị sẽ biết chuyện này thực hư thế nào.
Bọn họ đều là những nhân vật xuất sắc trong số những kỵ sĩ vương, với hiểu biết của bọn họ, khi nhìn thấy khối băng thực vật sẽ tự nhiên có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
– Được.
Phi Lâm chắc chắn đáp.
Mặc dù không thể thấy được thánh khí cường đại nổi tiếng của đối phương, nhưng có thể biết rõ chân tướng sự việc cũng đã đủ rồi.
Giáo Tông Bệ Hạ khẽ lắc đầu, y vốn định đợi lúc Doanh Thừa Phong chịu khó xử mới đứng ra, dùng uy vọng của hắn, làm đám người Phi Lâm khuất phục, giành được hảo cảm từ Doanh Thừa Phong.
Nhưng không nghĩ tới, Doanh lại có thể ứng phó thành thạo với Phi Lâm.
Doanh Thừa Phong gật đầu ra hiệu cho Uông Kiệt, Uông Kiệt trong lòng vừa động, phối hợp theo ý hắn mà giơ một bàn tay ra.
Lập tức, trong lòng bàn tay y tràn lên một luồng hàn khí, rất nhanh liền khuếch rộng ra, phạm vi khuếch tán tương đối có hạn, sau khi đạt đến trình độ nhất định, một khối băng cực lớn xuất hiện trước mặt mọi người một cách thần kỳ.
May là tòa đại sảnh của Giáo Tông Bệ Hạ khá là lớn, nếu không cũng khó mà chứng kiến được một cây thực vật lớn như thế.
Mọi người vừa nhìn vào, lập tức thấy chỗ nhụy hoa của Quỷ Kiểm Đằng là một khuôn mặt cực lớn lộ đầy vẻ hoảng sợ.
– Ngô lão.
Phi Lâm chậm rãi nói, chỉ có điều lúc này, giọng điệu của y đã hoàn toàn khác trước đó.
Vài vị kỵ sĩ vương đều nhìn qua mấy lần, trong lòng thì hoảng sợ.
Hóa ra tấm bài cuối cùng mà Ngô lão dựa vào lại là cái này, đó là cấy mầm móng Quỷ Kiểm Đằng vào trong cơ thể, từ đó có thể biến thành nửa người nửa thực vật.
Nếu để ông ta bước lên thần đạo, cuối cùng thành thần, đến lúc đó ông ta làm việc này mọi người cũng không có ý kiến gì, trái lại còn hâm mộ ông ta dứt khoát quyết đoán.
Nhưng hiện giờ, Ngô lão đã chết, ông ta đã chết thì cũng không còn giá trị lợi dụng nữa, tự nhiên sẽ không có ai đứng ra biện hộ cho ông ta.
Hơn nữa, sau khi nhìn thấy cây thực vật này, bọn họ đều biết rõ ràng là thực lực của ông ta đã tăng lên nhiều, trừ khi là đánh với bọn họ mới có thể bị thua.
Như vậy, một kẻ mới thăng cấp như Uông Kiệt, đến cùng đã sử dụng bảo vật gì mới có thể chuyển bại thành thắng đây.
Phi Lâm nhìn phía trung tâm đấu trường, tại lúc nhìn thấy khối băng, y đã biết Uông Kiệt không nói dối. Nhưng mà, y cũng cực kỳ tò mò vật Uông Kiệt đã sử dụng là gì.
Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, Phi Lâm dụng tinh thần ý niệm vươn ra thăm dò.
Chốc lát sau, Phi Lâm lập tức nhướn mày, y bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Uông Kiệt, trong mắt lộ vẻ khó tin.
Doanh Thừa Phong trong trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ, chẳng lẽ y đã phát hiện ra cái gì.
Lúc này, khí tức chiến đấu của hai bên vẫn còn lưu lại ở đấu trường, đặc biệt là uy năng lĩnh vực của Hàn Băng vẫn chưa bay đi hoàn toàn.
Nếu có người chú ý điều tra, còn biết được nguồn gốc của lực lượng này là gì, thì rất có thể sẽ đoán ra được gì đó.
Tuy nhiên, vẻ mặt khác thường của Phi Lâm chỉ lộ ra giây lát. Y quay đầu lại, nghiêm nghị nói:
– Bệ hạ, thuộc hạ đã tin điều Uông Kiệt nói.
Y trầm giọng nói:
– Ngô lão tự tiện ẩn dấu sinh vật hắc ám, đó là việc làm phản bội lại Quang Minh Thần. Ta đề nghị, gạch bỏ vị trí kỵ sĩ vương của ông ta, chuyển giao hành cung lại cho Doanh đại sư.
Ái Lệ Ti điện hạ lập tức tiến lên, nói:
– Thuộc hạ nhất trí.
– Thuộc hạ nhất trí.
Lâm Vô Địch điện hạ cũng trầm giọng nói.
Mấy người còn lại liếc nhìn nhau, đều ào ào nói:
– Nhất trí.
Có lẽ bọn họ trong lòng vẫn hơi hơi nghi ngờ, nhưng lúc này đây, không ai còn muốn thêm phiền toái nữa rồi.
– Vậy được.
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi nói:
– Nếu các ngươi đã nhìn vật chứng mà không có ý kiến gì nữa, vậy công bố thiên hạ việc này đi.
Y phất phất tay, nói:
– Phi Lâm, lúc chuyển giao lại hành cung, ngươi liền đi quản lý, lui xuống đi.
– Vâng.
Tất cả mọi người trong đó bao gồm cả Phi Lâm đều không dám làm trái lời, hơi khom người lui xuống, cho dù là lão Bond hầu hạ bên người bệ hạ cũng không ngoại lệ.
Chờ đến lúc người cuối cùng cũng lui xuống, hai mắt Giáo Tông Bệ Hạ lập tức sáng lên. Lúc này, trên khuôn mặt già nua của y lại hiện thêm vài phần sức sống.
Y chậm rãi mà lầu bầu:
– Tuyệt một cây Hàn Băng trường kiếm, không ngờ lĩnh vực của nó lại mạnh như thế. Ha ha, thật hy vọng bán thần khí mà Doanh Thừa Phong rèn tạo cho chúng ta, cũng có thể đạt tới trình độ bực này mới tốt.