Tạo Thần

Chương 90 - Cự Thạch.

trước
tiếp

Lão giả chờ đợi một chút, sau đó hài lòng nói:

– Hiện tại, tất cả mọi người không liên quan thì lui ra ngoài.

Trương Xuân Hiểu hơi hướng về phía Doanh Thừa Phong nháy mắt một cái, rồi hắn xoay người rời khỏi quảng trường. Mà ngay tại lúc hắn động thân rời đi, trên quảng trường cũng có một nhóm người tiếp bước theo sau.

Những người này tới đây cũng không phải là tham gia nghi thức nhập môn, mà là những người bạn tốt tới quan sát hoặc trợ uy.

Lúc này, nếu lão giả đã hạ lệnh trục khách, tự nhiên không một ai dám mạo hiểm lưu lại.

Chờ mọi người rời đi hết, lão giả khẽ vuốt râu, nói:

– Lão phu tên là Phong Huống. Ha ha…. Ở trong các ngươi nếu như có ai có thiên phú trở thành Linh Sư, như vậy sẽ không cần tham gia nghi thức nhập môn nữa, có thể trực tiếp tới tìm lão phu. – Lão dừng lại một chút, nói:

– Lão phu có thể cam đoan, Khí Đạo Tông tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất cho những Linh Sư trẻ tuổi.

Vẻ mặt của lão khi nói những lời này rất hiền từ, trái ngược hẳn với biểu hiện uy nghiêm vừa nãy.

Nhưng mà, những người bên dưới đưa ánh mắt nhìn nhau, căn bản không có một ai tiến lên. Cũng có người trong lòng thầm nghĩ: “Nếu lão tử có thiên phú trở thành Linh Sư thì đã sớm bị các môn phái tranh nhau thu nhận, làm sao lại phải cam tâm tình nguyện tới nơi này chờ đợi.”

Phong Huống chờ một lúc, nụ cười trên mặt tuy rằng không giảm đi, nhưng trong lòng lại âm thầm lo lắng.

Ngay khi hắn cảm ứng được tinh thần lực lượng từ trên người Doanh Thừa Phong tỏa ra mang theo cả sát khí lăng lệ, trong lòng lão đã giống như mèo cào rồi.

Tinh thần lực lượng mỗi một người đều giống nhau, mà có một số người tinh thần lực lượng ẩn chứa những điểm đặc biệt khiến cho người ta phải ngạc nhiên, thán phục.

Chính bởi vì vậy, Phong Huống mới muốn tìm được lực lượng tinh thần kèm theo sát khí để làm truyền nhân.

Nhưng mà, không biết vì lý do gì, Doanh Thừa Phong lại chẳng hề động đậy, điều này làm cho hắn phải ngạc nhiên.

Chỉ có điều, lão nhân này dù sao cũng kinh nghiệm phóng phú, cả đời trải qua không biết bao nhiêu chuyện sóng to gió lớn, chứng kiến rất nhiều chuyện không thể giải thích nổi.

Cho nên, lão cũng không trực tiếp điểm danh, mà thân hình lóe lên, tránh khỏi đại môn, nói:

– Nếu như không có ai thiên phú trở thành Linh Sư, như vậy bọn ngươi có thể trực tiếp đi vào thôi. – Do dự một chút, lão lại bổ sung:

– Nếu như khảo nghiệm thất bại, và cảm thấy mình không giống với người thường như vậy vẫn có thể tới tìm lão phu. – Dứt lời, lão quay mình đi về phía dưới một tán cây.

Ở nơi đó, sớm đã có người chuẩn bị một chiếc ghế ngồi và bàn trà đang đứng cung kính chờ lão ngồi xuống.

Thấy tác phong của lão giả như vậy, tất cả mọi người đều hiểu rõ, người này ở trong Khí Đạo Tông có địa vị không hề nhỏ.

– Đi thôi. – Lương Thần hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

Vương Siêu và Chu Trí khẽ gật đầu, ba người sóng vai đi vào đại môn. Mà ở phía sau bọn họ, những người khác cũng lục tục tiến vào, không tới một khắc đồng hồ trên quảng trường vốn đầy người lại không còn một ai cả.

Mà ở dưới bóng cây, ngoại trừ Phong Huống ra cũng đột ngột xuống hiện thêm một trung niên hắc ý nhân.

Hắn hướng về Phong Huống thi lễ một cái, nói:

– Phong sư thúc! Ở trong đám người này chẳng lẽ có kẻ có thiên phú trở thành Linh Sư sao?

Phong Huống nhấp từng ngụm trà, nói:

– Hẳn là có một, bất quá hắn cũng không chủ động đứng ra.

Trung niên nhân nhíu mày, nói:

– Đây là vì sao?

– Có hai khả năng. Một là bản thân hắn cũng không biết, hai chính là hắn muốn bằng vào thực lực của mình để tham gia nhập môn khảo hạch. – Phong Huống để chén trà xuống, cười a a nói:

– Chẳng qua, lão phu đoán rằng khả năng trước cao hơn. Ha ha…. Dù sao thân phận linh sư rất cao quý, làm sao có thể giống như võ sĩ bình thường đi đánh đánh giết giết cho phí thời gian.

Trên mặt trung niên nhân lộ ra một nụ cười khổ, mặc dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng cũng không dám đắc tội với Phong Huống, đành phải khúm núm tán thành.

– Sư thúc! Người nọ đến tột cùng là ai?

Phong Huống cười ha hả nói:

– Nếu lão phu dễ dàng chỉ ra người đó thì còn cần các ngươi làm gì. – Trên mặt lão hiện lên một nụ cười, nói:

– Các ngươi hãy tìm ra hắn, ta muốn đích thân thu hắn làm đồ đệ.

Sắc mặt trung niên nhân hơi thay đổi, vội vàng nói:

– Vâng. Tiểu chất hiểu.

Trong lòng hắn luôn lấy làm kỳ, thật sự không biết vị có thiên phú trở thành Linh Sư kia đến tột cùng là có chỗ nào đặc thù, lại có thể khiến cho Phong Huống ngay ở đây làm ra quyết định thu hắn làm đồ đệ.

Tên này…. Thật sự là quá may mắn.

Hắn xoay người rời đi, hơn nữa lập tức hướng về phía nhóm người chịu trách nhiệm khảo hạch nhập môn đưa ra một mệnh lệnh.

Lần trắc thí này đặc biệt lưu ý tới tán tu võ sĩ, tận lực tìm người có thiên phú trở thành Linh Sư đang ẩn dấu trong đám người này.

Tuy rằng mỗi một lần tham gia nhập môn nghi thức đều là hậu bối của đệ tử trong bổn tông và tán tu võ sĩ tiến hành cung nhau. Nhưng dựa theo ý nghĩ của hắn, nếu như hậu bối đệ tử bản tông mà có người có được thiên phú trở thành Linh Sư, sợ rằng đã mau chóng đưa vào tông môn, làm sao còn phải đợi tới ngày hôm nay?

Cho nên, nếu Phong trưởng lão cảm ứng được nhân vật như thế thì khẳng định là đến từ trong đám tán tu võ sĩ.

Trong lòng hắn thầm mừng, không thể tưởng tượng nhập môn nghi thức tháng này lại đột nhiên xuất hiện một người có thiên phú trở thành Linh Sư. Nếu như để hắn tìm được thì bản thân nhất định sẽ tạo được công lao không nhỏ.

Nhưng mà, hắn cũng không nghĩ tới, Doanh Lợi Đức bởi vì ân oán cá nhân mà để cho Doanh Thừa Phong che giấu thân phận Linh Sư. Nếu như hắn biết nguyên nhân bên trong, sợ là ngay cả tâm tư quyết đấu với Doanh Lợi Đức cũng không có.

*************

Doanh Thừa Phong đi theo đoàn người tiến vào trong đại điện.

Ánh mắt hắn đảo qua một vòng, đây là một điện phủ rộng rãi, bên trong điện bày mười khối cự thạch, trên mỗi một cái có linh văn rập rạm, hơn nữa trên mỗi cự thạch lại có thêm một vật thể giống như thủy tinh.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, hắn trước khi tới đây cũng từng nghe Trương Xuân Hiểu giải thích qua.

Mười cự thạch này được gọi là Thí Luyện Thạch, chính là bảo vật là đại sư trong Khí Đạo Tông luyện chế thành.

Chỉ cần vận dụng chân khí đánh lên đó một chưởng, thủy tinh trên cự thạch sẽ căn cứ vào lưc lượng một chưởng ấy mà phát ra ánh sáng, đây chính là công cụ tốt nhất để kiểm tra chân khí.

Ánh mắt những người khác nhìn cự thạch này mang theo một chút hương vị kính sợ, bởi vì đây là bảo vật xuất ra từ trong tay Linh Sư cường đại, đối với đại đa số bọn họ mà nói thì đây là lớp người khó có thể gặp được.

Chẳng qua, Doanh Thừa Phong chú ý đó là linh văn ở trên cự thạch, cùng với thuộc tính linh lực được quán linh vào trong đó.

Hắn hận không thể ngay lập tức tiến lên kiểm tra một cách cẩn thận, nhìn xem đến tột cùng là luyện chế như thế nào.

– Xếp thành hàng thẳng, từ từ đi tới.

Trước mười cự thạch đều có đệ tử Khí Đạo Tông đứng chờ, một kẻ cầm đầu duy trì trật tự quát to một tiếng, thanh âm có chút nghiêm khắc.

Rất nhanh, mọi người chia làm mười hàng, mỗi một hàng đều có hơn mười người đứng.

– Nhanh lên. Bắt đầu từ ngươi trở đi.

– Vâng.

Ở trong đội ngũ Doanh Thừa Phong xếp hàng, một tên tán tu lớn tiếng đáp lại, rồi hắn nhanh chóng đi lên trước cự thạch, hít sâu một hơi, miệng quát lớn rồi đánh ra một chưởng.

“Bạch….”

Tiếng vang thật lớn phát ra, thủy tinh trên cự thạch cũng lập tức sáng lên.

Tên đệ tử Khí Đạo Tông đứng gần cự thạch hài lòng gật đầu nói:

– Ngươi đủ tư cách. – Hắn lấy ra một tấm mộc bài giao cho người này, nói:

– Tiến sâu vào trong chờ một chút, một canh giờ sau chuẩn bị lên tranh tài.

Tên tán tu kia hưng phấn gật đầu nhận lấy mộc bài, cẩn thận cất kỹ đi rồi chạy vào trong đại điện.

Quá trình trắc thí rất đơn giản, chẳng qua chỉ là đánh một chưởng rồi lĩnh lấy mộc bài kia mà thôi.

Những người ở phía sau cũng lên cùng làm một việc, ở trước cự thạch đánh một chưởng, mà Doanh Thừa Phong phát hiện ra phàm là những người tự tin đến trước cự thạch đều là võ sĩ thất tầng chân khí, nhưng ngẫu nhiên lại xuất hiện một vài người tu vi bát tầng, cửu tầng.

Chỉ có điều, cự thạch của Khí Đạo Tông đối với kẻ nào cũng công bằng như nhau, dường như trong mắt bọn họ chân khí bát tầng, cửu tầng và thất tầng không khác biệt gì.

Có lẽ, bởi vì trắc thí đơn giản cho nên tốc độ cũng tương đối mau lẹ.

Một người có độ tuổi cũng tương đương với Doanh Thừa Phong tiến lên trước tảng đá, hắn im lặng một lát, chậm rãi giơ tay lên.

Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn người này mà trong lòng thầm nghĩ: “Thiên hạ quả nhiên là ngọa hổ tàng long.”

Hắn vốn tưởng rằng bằng vào độ tuổi của mình mà có thể tấn giai tới thất tầng đã là hiếm thấy, nhưng khi nhìn xung quanh dường như cũng có không ít a.

Quả thật, ở trong đám người tham gia trắc thí này có độ tuổi tầm mười lăm, mười sáu cũng không phải chỉ một mình Doanh Thừa Phong.

Tên thanh niên kia quát khẽ một tiếng, hắn hung hăng đánh mạnh một chưởng lên bề mặt cự thạch.

Thủy tinh trên cự thạch phát ra một đạo hào quang cũng không rõ ràng lắm, nhưng tên Khí Đạo Tông đứng cạnh cự thạch cũng chỉ khẽ lắc đầu tiếc nuối nói:

– Hứa sư điệt! Chân khí của ngươi không đủ, hay là lần tiếp theo lại đến đi.

Thanh niên kia cung kính nói:

– Đa tạ sư thúc. – Hắn ôm quyền thi lễ, xong xoay người rời đi.

Nhìn sắc mặt của hắn không ngờ lại chẳng có chút cảm giác thẹn thùng nào.

Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, đây chính là trường hợp thứ nhất không đủ tư cách a.

– Sư huynh! Đây là chuyện gì? – Ở phía sau hắn một đạo thanh âm vụng trộm vang lên:

– Người nọ nếu không đạt đủ tu vi vì sao còn lên trắc thí?

Một đạo thanh âm hơi có vẻ tục tằng giải thích:

– Người nọ là hậu bối của đệ tử tông môn, hắn mượn cơ hội này để tham gia thử nghi thức nhập môn để cảm thụ không khí nơi đây. Như vậy chờ tới khi hắn tấng công lên thất tầng chân khí thì chỉ cần một lần là có thể qua.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong ánh lên một tia quang mang, hóa ra đây chính là an bài để thích ứng với hoàn cảnh a.

Giống như ở những kỳ thi trọng yếu ở kiếp trước luôn làm ra đủ mọi kỳ thi có phần tương tự để các thí sinh có thể thích ứng với không khí trường thi, như vậy mới có thể phát huy ra trình độ tốt nhất của mình.

Tốc độ kiểm tra của mấy người này rất nhanh, liên tục lại có mấy người bị đào thải.

Ở trong những người này, vẻn vẹn chỉ có một tán tu võ sĩ khá lớn tuổi là thông qua, còn những người khác đều là hậu bối tông môn tới tham gia thích ứng thí luyện.

Cuối cùng, phía trước Doanh Thừa Phong không còn một ai, đến lượt hắn đi lên trắc thí.

Khi hắn cất từng bước kiên định đi lên trên cự thạch đài, trong tai nghe được phía dưới có không ít lời bàn tán.

– Ha ha…. Lại thêm một người nữa.

– Một đám tuổi còn trẻ như vậy lại dám tới đây hy vọng xa vời, rõ ràng thực lực không đủ còn dám tới đây khoe mã, cũng không biết trưởng bối của bọn chúng nghĩ thế nào nữa.

– Ha ha… Trương huynh! Ngươi đang đố kỵ a, nếu như trưởng bối của ngươi cũng là đệ tử của Khí Đạo tông, như vậy sợ rằng lúc ngươi còn trẻ cũng sẽ tới đây cọ tham gia cọ xát a.

Những thanh âm này tuy rằng rất nhỏ, nhưng Doanh Thừa Phong chẳng những tu vi chân khí cường đại, hơn nữa lại còn có tinh thần lực lượng mạnh mẽ, cho nên hắn nghe rất rõ ràng.

Khẽ nhíu mày, hắn ở trước cự thạch dừng chân lại, chân khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển tới lòng bàn tay.

Đưa tay ra, Doanh Thừa Phong không hề màu mè nắm thành quyền, đánh về phía trước.

Hỏa Diễm quyền, chân khí bùng nổ.

Ngay sau đó, thủy tinh trên cự thạch phát ra quang mang rực rỡ chói mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.