Hào quang nóng rực chói chang từ mặt trời phía trên rơi xuống, hào quang này mang tới có tất cả sinh vật trên mảnh đất này, ngoài sức sống bừng bừng cũng mang đến một cảm giác bực bội.
Trong một căn nhà lớn ở Quang Minh thánh giáo, Linh Tháp chân nhân và Võ lão ngồi đối diện nhau, trong mắt có vẻ lo lắng khó giấu.
Sau đó, không gian bên cạnh họ dao động. Một vị nam tử đầu đội cao quan, khí độ hiên ngang lập tức bước ra bên cạnh.
Hai người vừa thấy lập tức đứng bật dậy đồng thanh.
– Uông Kiệt điện hạ.
Người trong tòa nhà này chính là người từng làm truy tùy giả của Doanh Thừa Phong, giờ đã là quản lý một điện, cường giả Vương cấp Uông Kiệt.
Uông Kiệt khẽ gật đầu nói.
– Hai vị không cần khách khí.
Linh Tháp chân nhân và Võ lão ngẩng đầu nhìn Uông Kiệt, từ trên người cường giả Vương Cấp này có một uy áp tự nhiên, khiến mọi người đứng trước y đều nơm nớp lo sợ, không tự chủ sinh ra sợ hãi.
Uông Kiệt trong Quang minh thánh giáo là điện đứng đầu, trải qua ba năm cầm quyền hành cung, chỗ của y đã biến hóa long trời lở đất.
Những người trung thành với điện chủ tiền nhiệm đều được cho nghỉ, giờ mỗi thượng vị trong cung đều là kỵ sĩ trưởng do y cất nhắc lên.
Trong ba năm ngắn ngủn này, uy nghiêm trên người Uông Kiệt tăng mạnh, nghiễm nhiên tương đương với kỵ sĩ vương lâu đời như Ái Lệ Ti điện hạ.
Đây là tác dụng của binh quyền, nếu Uông Kiệt không được quản lý hành cung, khí thế trên người y chẳng thể nặng tới vậy.
– Hai vị, đại sư chưa có tin tức gì sao?
Uông Kiệt trầm giọng hỏi.
Kỳ thật, lấy thân phận của y để đối diện với hai cường giả Tước vị cũng không cần dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy. Nhưng hai người này thân phận khác biệt, họ từng đi theo tiền bối của Doanh Thừa Phong đại sư, là tâm phúc đáng tin đại sư mang theo từ Linh Vực ra.
Làm truy tùy giả của Doanh Thừa Phong đại sư, Uông Kiệt tự có chừng mực, cũng không ngu xuẩn đối đãi với hai người kia như tước vị bình thường.
Linh Tháp chân nhân cười khổ.
– Điện hạ, lãnh chúa chưa truyền tin tới.
Y ngừng một lát mới cung kính nói tiếp.
– Ngài yên tâm, một khi có tin, chúng ta sẽ lập tức báo cho ngài.
Uông Kiệt buồn bã nói.
– Haiz, đã ba năm rồi.
Linh Tháp chân nhân và Võ lão đưa mắt nhìn nhau, đều thầm nghĩ trong lòng.
Uông Kiệt điện hạ này đúng là người nhớ ân tình cũ, tuy giờ thân phận của y đã khác xưa. Nhưng y chưa từng quên mình là truy tùy giả của Doanh Thừa Phong đại sư, một khi rảnh rỗi lại tới đây chờ tin tức.
Trong sân chợt truyền tới âm thanh thiếu nữ ríu rít trò chuyện như chim sơn ca vậy.
Uông Kiệt hơi giật mình, cười nói.
– Là các nàng đã về.
Linh Tháp chân nhân vội vàng nói.
– Đúng vậy, những thiếu nữ ứng như Thánh nữ điện hạ mời tới đã ở trong Thánh nữ điện nửa tháng, giờ mới trở về.
Từ sau khi Doanh Thừa Phong thất thủ ở luyện ngục Long tộc, mọi người nghĩ trăm phương ngàn kế muốn cứu hắn ra, vì việc này thậm chí còn kinh động Giáo tông bệ hạ khiến ngài tức giận.
Cũng may sau đó có tín phù Doanh Thừa Phong truyền tới, nói rằng tất cả bình an, nhưng do có kỳ ngộ, phải bế quan tu luyện một thời gian ngắn.
Tín phù truyền đến thẳng Linh Vực Thẩm Ngọc Kỳ, còn có Giáo tông bệ hạ nghiệm chứng nên mọi người không lo lắng nhiều.
Tuy nhiên, cũng nhờ đó địa vị của Thẩm Ngọc Kỳ trong Quang Minh thánh giáo như nước đẩy thuyền được vô số người thừa nhận.
Dù là thánh nữ điện hạ hay Phi lâm điện hạ đều gửi cho nàng nhiều thư mời dự tiệc cũng như quà tặng hơn.
Thẩm Ngọc Kỳ là một tiểu cô nương, đương nhiên không có gan từ chối Thánh giáo lão đại mời, đành phải kéo cả Hứa Linh Hoàn cùng đi. Ngày qua ngày, bốn thị nữ bên Doanh Thừa Phong cũng trở thành nhân vật hàng đầu Thành giáo.
Theo tiếng cười nói, năm vị thiếu nữ theo thứ tự vào sân.
Ngoài bốn người Thẩm Ngọc Kỳ, Hứa Linh Hoàn, Trương Oánh Oánh, Hắc Mân Côi, ngay cả Văn Tinh cô nương cũng có địa vị đặc thù như thánh nữ trong điện.
Các nàng bước vào sân thì thấy ba người Uông Kiệt.
Vì thế, vẫn là năm thiếu nữ đang trò chuyện vui vẻ ngưng lại, cung kính hành lễ.
– Bái kiến Uông Kiệt điện hạ.
Uông Kiệt vung tay lên, một lực nhẹ nhàng phóng xuất nâng đỡ các nàng lên.
– Bổn tọa sớm nói, các vị cô nương không cần đa lễ, nhưng sao các người không chịu nghe.
Trải qua ba năm khổ tu, dưới lượng lớn tài nguyên, chúng nữ nhân cũng có bước nhảy vọt.
Lúc này Văn Tinh, Hứa Linh Hoàng và Trương Oánh Oánh đã thành công tấn thăng Tước Vị, Thẩm Ngọc Kỳ cũng tu luyện tới Hoàng Kim Cảnh. Tiến độ tu luyện này, khi ở trong Linh Vực thì đừng hòng nghĩ tới.
Về phần Hắc mân côi, không cần phải nói, bề ngoài có vẻ nhu nhược yếu đuối nhưng lại có lực lượng bí hiểm, ngay cả Thánh chùy đại nhân trước kia cũng kiêng kị nàng vạn phần.
Dù lấy thân phận kỵ sĩ vương quản lý một điện của Uông Kiệt vốn không cần để các nàng vào mắt.
Nhưng đối với người bên cạnh Doanh Thừa Phong đại sư, thậm chí còn mấy vị có thể trở thành thê tử của ngài, Uông Kiệt vẫn không dám lên mặt hay thất lễ.
Hứa Linh Hoàn khẽ mỉm cười.
– Đa tạ điện hạ, nhưng lễ tiết không thể bỏ.
Uông Kiệt cử động cánh tay nói.
– Thôi đi.
Y đương nhiên không cãi nhau với con gái, y nhìn Thẩm Ngọc Kỳ dịu dàng hỏi.
– Ngọc Kỳ cô nương, đại sư vẫn chưa có tin tức sao?
Gương mặt Thẩm Ngọc Kỳ ửng đỏ nói.
– Lãnh chúa chưa truyền tin tức tới.
Từ lúc tín phù của Doanh Thừa Phong rơi vào tay nàng, nàng liền biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Tuy vậy da mặt nàng rất mỏng, mỗi lần có người đề cập tới đều đỏ bừng mặt, trong lòng thấy rất ngọt ngào.
Uông Kiệt gật đầu, dù sớm có dự cảm, nhưng trong lòng vẫn không nén được cảm giác mất mát.
Nhưng lúc này ánh mắt Uông Kiệt ngưng trọng, một cỗ khí tức cường đại từ y phóng xuất ra. Đồng thời cổ tay y rung lên, thanh kiếm nhỏ từng được Doanh Thừa Phong rèn qua lập tức bay lên không trung.
Linh Tháp chân nhâ, Võ lão và Hắc mân côi đều biến sắc.
Rốt cuộc đã phát hiện dị thường gì mà Uông Kiệt điện hạ như lâm đại địch, ngay cả Thiên Kỵ thánh khí cũng lấy ra.
Hào quang trước mắt chợt lóe, giữa sân hiện ra năng lượng quỷ dị dao động.
Dị tượng này xuất hiện, mọi người lập tức hiểu sao Uông Kiệt điện hạ cảnh giác như vậy.
Đây là có người thi triển bí pháp, muốn dùng không gian thuật xông vào thánh giáo.
Quang minh thánh giáo có thể sống yên ở Thánh vực vô số năm, đương nhiên là có nội tình sâu sắc. Trong phạm vi thánh giáo, tuy không cấm dùng thuật không gian, nhưng lại hạn chế người ngoài rất lớn.
Mà nhìn năng lượng dao động trong viện lúc này, dù là người không hiểu biết nhiều về quang minh thánh giáo như Thẩm Ngọc Kỳ cũng biến, đây không phải có người vận chuyển trong thánh giáo mà là có người bên ngoài thi pháp, muốn phá vòng thủ hộ quang minh thánh giáo, tiến vào đình viện.
– Chân nhân, ngài hãy mang các nàng đi.
Ánh mắt Uông Kiệt nghiêm nghị.
– Ta phải nhìn xem, rốt cuộc là ai to gan dám xông vào Thánh giáo.
Linh Tháp chân nhân nhanh chóng gật đầu nói.
– Đi theo ta, nhanh lên.
Những thiếu nữ này nhiều ít đều có quan hệ với Doanh Thừa Phong, nên thế nào cũng không thể xảy ra chuyện. Đặc biệt là Thẩm Ngọc Kỳ, nếu xảy ra chuyện gì, Doanh Thừa Phong trời về không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
– Ba…
Ngay lúc chúng nữ theo sát Linh Tháp chân nhân muốn thoái lui là lúc không gian kia đột nhiên nổ tung, sau đó là một nguồn sáng mãnh liệt từ hư không hiện ra, trong mũi nhọn ánh sáng kia, mơ hồ có mấy bóng người lay động.
Uông Kiệt kinh hãi, hắn ước đoán đám người xâm nhập này có tu vi rất cao. Nhưng không ngờ thủ đoạn của đối phương lại đáng sợ như thế, cứng rắn phá vỡ lực lượng quang minh phong tỏa nơi này, nháy mắt di chuyển tới tận đây.
Phương xa lập tức dâng lên luồng khí tức khổng lồ, còn dùng tốc độ sấm sét chạy tới.
Đây là nơi ở của Doanh đại sư, có người cưỡng ép phá vỡ quang minh bảo vệ tiến vào, đương nhiên sẽ kinh động rất nhiều người.
Đúng là Doanh Thừa Phong bỏ mặc không quản, nhưng điện này vẫn có các Đại năng giả để bụng.
Khi phát hiện không ổn, mọi người lập tức chạy như bay về phía cường giả.
Mà Uông Kiệt đứng bên nhanh chóng phản ứng, y không do dự giơ tay lên, trường kiếm lập tức hóa thành ánh sáng, đâm nhanh vào một thân ảnh mông lung trong đó.
Hào quang lóe lên, trường kiếm đâm vào một người trên đó.
– Đinh…
Sau tiếng giòn vang, trường kiếm bị đập bay.
Sắc mặt Uông Kiệt đại biến, nhị chuyển Thiên kỵ thánh khí trường kiếm không ngờ lại chẳng có hiệu quả gì.
Y trầm mặc, nếu những người này thoát khỏi hào quang, y không thể đảm bảo cho chúng nữ nhân.
Vẫy tay, trường kiếm rời vào tay, y quát khẽ.
– Còn không mau đi…
Nghe thấy giọng nói cấp bách và lo lắng, Linh Tháp chân nhân không dám chậm trễ, mang theo đám người Hứa Linh nhanh chóng đi ra ngoài viện.
Mà trường kiếm trong tay Uông Kiệt khẽ gầm, người kiếm hợp nhất vượt mức quy định đâm tới.
– Đinh…
Lại một luồng sức mạnh truyền tới, kiếm của y đâm vào mặt tấm chắn.
Sức mạnh cường giả Vương Cấp đột nhiên phát ra, hào quang trường kiếm rọi khắp nơi.
Nhưng điều khiến y hoảng sợ là mình sử dụng lực mạnh như vậy mà đối phương vẫn thoải mái tiếp chiêu như không cho chuyện gì.
Hơn nữa, thân hình đối phương ẩn giấu trong quang minh càng lúc càng rõ ràng.
Y biết một khi đối phương hoàn toàn thoát khỏi quang minh, mình sẽ gặp phiền phức lớn hơn nữa.
Hít sâu một hơn, trên người y lập tức dâng cao hào quang vạn trượng.
Đây mới là tuyệt học liều mạng sau khi y trở thành điện chủ.
Nhưng khi khí thế của y ngưng tụ sắp đạt đỉnh cao, bên tai chợt truyền tới thanh âm mà cản đời này y không thể quên.
– Uông huynh, ngươi đang làm gì vậy, không nhận ra ta sao…