Trong thư phòng an tĩnh, hơn mười người lẳng lặng ngồi.
Có thể có tư cách tiến vào nơi này đều là người có quyền thế nhất trong u cốc. trong bọn họ có lẽ có người có tu vi võ đạo không cao, nhưng vì một số nguyên nhân nên cũng có thể tiến vào nơi này, và tham gia quyết định chuyện trong đại.
Cửa chính chậm rãi mở ra, Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương chậm rãi đi vào.
Năm vị cường nhân Vương Cấp Phi Lâm, Ái Lệ Ti, Uông Kiệt, Bá Vương và Khấu Minh, Khấu Nhuệ đại sư, chân nhân Linh Tháp, Võ lão và Doanh Lợi Đức, cùng với một vài vị chấp sự trọng yếu cùng đứng dậy đón chào.
Tuy rằng Doanh Lợi Đức là thúc thúc của Doanh Thừa Phong, nhưng vì thực lực hai bên kém quá xa, cho nên thái độ của hắn đối với Doanh Thừa Phong cũng không khác so với những người khác.
Đảo mắt một vòng, Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
– Các vị, mời ngồi.
– Vâng.
Sau khi một người lần lượt ngồi xuống, Khấu Minh nói:
– Đại sư, tin tức đã được xác định, Giáo Tông Bệ Hạ và Cường Ni tiền bối đã thuận lợi nâng cao thần tọa, đã thành thần.
Thời điểm nói đến hai chữ thành thần, năm vị cường nhân Vương Cấp ở đây đều không hẹ mà cùng toát ra một tia hưng phấn.
Bởi vì bọn họ biết, có Doanh Thừa Phong đại sư tương trợ, bọn họ cũng sẽ có cơ hội này.
Cho dù là thần linh cấp thấp nhất cũng còn tốt hơn so với phàm nhân.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói:
– Hai người bọn họ quả nhiên là thành công.
Trong ngữ khí của hắn có một chút cảm thán, mà những người khác lại giữ im lặng, không người nào dám đánh gãy ý nghĩ của Doanh Thừa Phong vào lúc này.
Kim Cương Vương nhếch miệng cười, nói:
– Đại sư, bọn họ đều thành công, giờ cũng đến phiên chúng ta.
Tinh thần mọi người đều chấn động, ngay cả hô hấp cũng trầm trọng vài phần.
Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, nói:
– Kim Cương, lúc này ngươi bế quan có hiệu quả ra sao?
Kim Cương Vương nhướn mà, y nói:
– Bí pháp do vị kia tặng cho quả nhiên không giống bình thường, Động Thiên Phúc Địa đã bị ta luyện hóa xong.
Chân nhân Linh Tháp và Võ lão liếc mắt nhìn nhàu, nhìn nhau hoảng sợ.
Những người khác có lẽ không biết Động Thiên Phúc Địa là vật gì, nhưng lúc hai người bọn họ còn trẻ, nhưng đều là người từng trãi nên biết được rất nhiều về Động Thiên Phúc Địa.
Ở nơi này, không chỉ có địa vực rộng lớn còn có vô số tinh linh thú hùng mạnh.
Mặc dù không biết bởi vì nguyên nhân nào đó, cho nên không thể sinh ra cường nhân Tước Vị. Nhưng bất kể là bàn về góc độ nào, chỗ kia đều có thể được gọi là bảo địa.
Nhưng lại nghe được Kim Cương Vương đã luyện hóa được chỗ bảo địa đó.
Đại Năng Giả sắp thành thần quả nhiên có được năng lực mà người phàm không thể tưởng tượng được, trong lòng bọn họ lại càng thêm kính trọng và ngưỡng một Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
– Một khi đã như vậy thì quả thật giờ đã đến phiên chúng ta.
Tất cả mọi người, bao gồm cả năm vị cường nhân Vương Cấp đều hưng phấn.
Uông Kiệt đứng dậy nói:
– Đại sư, khi nào chúng ta trở về Thánh Vực.
Doanh Thừa Phong lắc đầu nói:
– Ai bảo chúng ta phải đi về đấy.
Đám người Uông Kiệt ngẩn ra, mấy người bọn hắn ngơ ngác nhìn nhau, đều ngờ vực trong lòng.
Doanh Lợi Đức ho nhẹ một tiếng, nói:
– Thừa Phong, theo ta được biết, nhất định mình phải ngưng lại ở Thánh Vực vào thời gian mình nâng cao thần tọa, như thế mới có đủ xác suất thành công.
Tu vi của hắn vào lúc này trong mắt mọi người, gần như là không đáng giá để mỉm cười một cái. Nếu là lúc trước, hắn căn bản sẽ không quan tâm tới việc thành thần, bởi vì loại chuyện này thật sự quá xa vời đối với hắn.
Nhưng hiện giờ đã khác, cháu của mình sắp thành thần, hắn hiển nhiên phải tìm hiểu một ít về phương diện này.
Cũng mãy đám người Phi Lâm điện hạ nể mặt Doanh Thừa Phong nên không người nào dám thờ ơ với hắn, tuyw rằng không cách nào giúp hắn cũng thăng tiến lên vương giả, nhưng lộ ra một ít tin tức cũng không thành vấn đề.
Võ lão cũng liên tục gật đầu nói:
– Thừa Phong, Lợi Đức nói đúng, một bước mấu chốt nhất để thành thần chính là phải tích tụ đầy đủ năng lượng. Mà ngưng lại trong Thánh Vực càng lâu và tìm một chỗ phù hợp trong Thánh Vực, có thể dễ dàng hấp thu và sức lực nhiều hơn.
Hắn dừng lại một chút, nói:
– Sau khi ngươi rời khỏi Linh Vực đã dừng chân tại Thánh Vực, cho nên muốn thành thần vẫn nên đi tới Thánh Vực.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, nói:
– Thúc thúc, Võ lão, nếu ta thật sự nâng cao thần tọa ở Thánh Vực, như vậy chắc chắn sẽ thất bại.
Trong lòng mọi người run sợ cả kinh, Doanh Lợi Đức vội vàng nói:
– Vì sao?
– Bởi vì ta dám khẳng định, sau khi Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni thành thần, ánh mắt của Quang Minh Thần nhất định sẽ dừng lại rất lâu ở Thánh Vực. Ha ha, nếu lúc này ta thành thần ở nơi này, chẳng phải là muốn chui đầu vào lưới sao?
Doanh Thừa Phong cười híp mắt nói:
– Huống chi Cường Ni tiền bối đã rút quá nhiều năng lượng thổ hệ, như vậy trong vòng ngàn năm ở Thánh Vực sẽ không có thể sinh ra một vị thần linh thổ hệ thứ hai.
Ánh mắt của mọi người lập tức rơi xuống trên người Kim Cương Vương.
Mọi người đều biết Kim Cương Vương lựa chọn chính là đại địa chi vực. Như vậy khi sức lực thổ hệ trong Thánh Vực không thể chống đỡ để sinh ra một vị thần linh thứ hai, như vậy hắn phải làm thế nào chứ?
Phi Lâm chần chừ một chút, nói:
– Đại sư, Kim Cương đi vào Thánh Vực không hề lâu, không cần nhắc tới lòng trung thành gì gì đó. Không bằng chúng ta tìm kiếm xung quanh một chút, tìm một chỗ có sức lực thổ hệ dày trong Thánh Vực, sau đó để Kim Cương Vương ở lại.
Hắn dừng một chút, nói:
– Như vậy khoảng một trăm năm sau, Kim Cương Vương khẳng định có thể nâng cao thần tọa.
Ánh mắt mọi người khẽ sáng ngời, đây đúng là một phương pháp xử lý tốt nhất cũng là ổn thỏa nhất.
Thế nhưng cũng chỉ có người như Kim Cương Vương, đi vào Thánh Vực không mấy năm liền đạt tới cường nhân có độ cao như vậy mới có thể làm được.
Nếu đổi lại là Giáo Tông Bệ Hạ hay là lão Cường Ni, ngay cả trong lòng bọn họ có suy nghĩ này cũng không có nhiều thời gian để mà lãng phí vô ích như thế.
Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương nhìn nhau cười, , hắn lắc đầu, nói:
– Ý tốt của các vị chúng ta hiểu, thế nhưng mọi thứ chúng ta đều có chủ trương.
Trong lòng đám người Phi Lâm điện hạ âm thầm cục cục, nhưng sau khi bọn họ nghe được những lời này cũng hiểu được, Doanh đại sư và Kim Cương Vương nhất định cất giấu bí mật gì đó mà mọi người không biết.
Chậm rãi đứng lên, Doanh Thừa Phong nói:
– Các vị, ta và Kim Cương Vương phải rời đi, nơi này xin nhờ cậy mọi người.
Phi Lâm đứng đầu năm vị vương giả lập tức nói:
– Đại sư yên tâm, có ta ở đây tất nhiên sẽ không phụ kỳ vọng.
Bọn họ ẩn giấu trong sơn cốc, hơn nữa với sức lực phòng ngự nơi này, ngay cả cường nhân bán Thần tới đây cũng không chắc có thể lấy được chỗ tốt.
Doanh Thừa Phong hài lòng gật đầu một cái, nói:
– Đi thôi.
– Vâng.
Kim Cương Vương lên tiếng, từ trên người của hắn lập tức xuất hiện một loại năng lượng quỷ dị dao động.
Khi luồng dao động này ngừng lại, Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương cũng đã biến mất trong hư không.
Đám người Phi Lâm hít sâu một hơi, đặc biệt năm vị cường nhân này lại cảm ứng được sức lực Kim Cương Vương vừa mới phóng thích rất hùng mạnh.
Lần trước gặp lại, Kim Cương Vương phóng xuất ra khí thế trầm trọng như núi, trấn áp Phi Lâm và Ái Lệ Ti không thể nhúc nhích. Nhưng lúc này, sức lực hắn phóng thích dường như còn hùng mạnh hơn so với trước kia vài phần.
Trong lòng mọi người đều âm thầm cục cục, cuối cùng là Kim Cương Vương đã tu luyện thế nào, chẳng lẽ bế quan một lần là có thể đột phá sao?
Thật lâu sau, Phi Lâm ho nhẹ một tiếng, nói:
– Các vị, nếu đại sư đã giao nhiệm vụ thủ hộ sơn cốc cho chúng ta, như vậy chúng ta cũng không thể mặc kệ.
Hắn dừng lại một chút, nói:
– Đây là kế hoạch thủ vệ của bổn tọa, các vị nhìn thử có hợp ý không?
Hắn lấy ra một khối ngọc thạch, sau khi mọi người cùng chuyền tay đọc xong, Bá Vương cau mày nói:
– Phi Lâm điện hạ, chúng ta cần phải cẩn thận như thế sao?
Phi Lâm trầm giọng nói:
– Trước khi đại sư chưa thành thần, chúng ta cẩn thận chút cũng không thừa.
Ái Lệ Ti phụ họa nói:
– Đúng vậy, Bá Vương ngươi đừng quên, Giáo Tông Bệ Hạ và Cường Ni tiền bối vừa mới thành thần, ánh mắt của Quang Minh Thần vẫn chưa biến mất. Nếu lúc này bị người tra ra dấu vét gì đó, chẳng phải sẽ hại đến mọi người sao?
Tuy rằng nói này không phải là Quang Minh thánh giáo ở Thánh Vực, mà trong này cũng không có bao nhiêu thế lực thuộc Quang Minh. Nhưng tất cả mọi người đều biết, nếu bọn họ tiết lộ tin tức, nhất định Quang Minh Thần sẽ trả mọi giá để giết chết toàn bộ bọn họ.
Có lẽ thần linh không thể làm gì hai vị đã thành thần, nhưng đối phó với một ít nhân vật nhỏ phàm trần cũng không có một chút vấn đề.
Chỉ cần một đạo thần dụ là có thể khiến vô số tín đồ Quang Minh tự tới đây gây sự với bọn họ.
Bá Vương gãi gãi đầu, nói:
– Được rồi, tất cả đều nghe các ngươi an bài.
Uông Kiệt kéo hắn một chút, thấp giọng nói:
– Ngươi yên tâm đi, hai vị điện hạ là người từng trải, tuyệt đối sẽ không làm sai đâu.
Hai người bọn họ đều là cường nhân Vương Cấp lâu đời, xử lý chuyện này rất dễ dàng, dưới sự chỉ huy của bọn họ đã khiến phòng thủ của sơn cốc càng thêm kiên cố.
※※※※
Ở phía dưới chân trời, Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
– Để bọn họ chạy tới, xem ra thật sự là làm đúng rồi.
Kim Cương Vương cười ha hả nói:
– Đại sư, có bọn họ ngài cứ yên tâm đi.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói:
– Đúng vậy, ta thật sự yên tâm.
Tuy rằng Giáo Tông Bệ Hạ đã an trí cho tộc nhân của hắn như thế, nhưng ở bên trong tộc nhân của hắn, ngoại trừ đám người Khấu Minh ra, những người khác lại có tu vi võ đạo quá kém. Nếu thật sự phát sinh chuyện gì đó không ngờ, chỉ sợ sẽ gây ra bị kịch khó có thể xoay chuyển.
Cho nên, Doanh Thừa Phong mới đồng ý để Phi Lâm và Ái Lệ Ti đầu nhập vào bên trong thần hệ tương lai của hắn.
Có bọn họ trấn thủ, cộng thêm sức lực phòng hộ của đại trận nơi này, Doanh Thừa Phong mới thật sự yên tâm rời đi.
Tay áo vung lên, một lối đi không gian có thể cất chứa hai người tiến vào mở ra.
Thân hình hai người nhoáng lên một cái, không hẹn mà cùng tiến vào trong đó.
Đây là Doanh Thừa Phong lợi dụng “Thần quốc” mở ra thông đạo, lối đi bên kia chính là không gian hư vô chứa đựng số lượng lớn hài cốt thần linh.
Rất nhanh bọn họ đã vượt qua khoảng cách vô hạn, tới trong một mảnh không gian hư vô nơi này.
Sau khi thăng tiến lên bán Thần, bọn họ có thể tự bay được ở chỗ này.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong đến gần “Thần quốc”, nhưng hắn lại không tiến vào “Thần quốc” mà chỉ đứng yên trong không gian hư vô, ánh mắt của hắn như điện càn quyết trên từng hài cốt thần linh, dường như muốn tìm kiếm đồ vật gì đó.