Thất vương gia tiến vào trong để gặp hoàng thượng. Chàng đi rất từ từ, tư thế uy nghiêm. Đến trước mặt hoàng thượng, thất vương gia quỳ xuống:”Nhi thần thỉnh an phụ hoàng !”
Hoàng thượng vẫy vẫy tay, ngài ấy mỉm cười rồi nói:”Bình thân đi!”
“Tạ ơn phụ hoàng !”
Đợi cho thất vương gia đứng dậy, hoàng thượng ngài ấy mới tiếp tục nói:”Vĩ Thành à! Hôm nay trẫm có chuyện muốn bàn bạc với con một chút! Chuyện là…con cũng biết biên cương đang có chút chuyện mâu thuẫn.”
Thất vương gia hiểu ngay ý của phụ hoàng mình nhưng chàng không muốn đến biên cương. Hay là…cơ hội đang đến, đẩy tên Vĩ Kỳ (thái tử) ra biên cương cho hắn chứng tỏ mình một chút! Chàng thưa với hoàng thượng:”Có phải phụ hoàng muốn nhi thần ra biên cương?”
“Đúng! Chỉ có Thành Thành hiểu trẫm! Trẫm thấy con là một người thông minh, có hiểu biết. Con có thể giúp đỡ bá tánh, giúp đỡ cho mọi người!”
Trong lòng của thất vương gia hiểu rõ phụ hoàng không thương mình mấy. Chẳng qua có mẫu thân của chàng là hoàng hậu nên phụ hoàng mới nói những lời đó. Hơn nữa nếu biết chàng thông minh, có hiểu biết, sao chàng không được làm thái tử! Chàng cười nhẹ, trong lòng cảm thấy không vui. Chàng nói:”Nhi thần có một ý kiến. Không biết phụ hoàng có đồng ý hay không! Nhưng…ý kiến của nhi thần là…nhi thần nghĩ nên cho thái tử đi. Thái tử chưa bao giờ được thể hiện mình trước quan đại thần, họ luôn khinh thường thái tử. Đợt này nếu có thể yên bình, chẳng phải công thái tử là lớn nhất. Họ cũng phải tâm phục khẩu phục hơn.”
“Nhưng….Vì Kỳ yếu ớt, nó không được thông minh cũng như đa tài bằng con. Phụ hoàng thấy ý kiến đó cũng hay. Hay là…………..con đi theo giúp đỡ cho Vĩ Kỳ đi!”