Nhị hoàng tử và Nghiên Dương cuối cùng cũng đến kinh thành. Lạ thay, kinh thành bình thường náo nhiệt lắm nhưng hôm nay sao cứ văng vắng.
Dò hỏi người xung quanh mới biết được hoàng hậu vừa mất, quốc tang của hoàng thượng vẫn chưa qua, hơn nữa Trần quốc công – người họ kính nể cũng qua đời.
Nghiên Dương thắc mắc:”Hoàng hậu sao lại mất? Không phải bà ấy khoẻ lắm sao?”
Người đi trên phố đó trả lời:”Nghe đâu bà ta là người đã sát hại gia đình quốc công! Sợ bị đày vào lãnh cung nên đã tự sát! Thật là…không ngờ bà ta lại là người như vậy! Thôi, ta có việc bận. Cáo lui!”
Nhị hoàng tử mới quay lại hỏi Nghiên Dương:”Vậy…bây giờ quay lại quốc công phủ hay đi đâu đây? Tuỳ nàng quyết định!”
“Quay về phủ. Làm cho phụ thân và gia đình ta một lễ tang cho đàng hoàng chứ! Chuyện này…ta không bỏ qua như vậy đâu! Mấy người…đợi đó!”
Hạ Tâm cũng chẳng dám nói gì khi thấy chủ tử của mình đang tức giận như vậy! Nàng chỉ biết lẳng lặng đi theo sau.
Về đến phủ quốc công, cửa đã bị dán giấy niêm phong lại. Vẫn là hai người lính canh cũ đó. Họ thấy Nghiên Dương nhưng không cho cô vào vì không muỗn cãi lại lệnh của thái tử. Một người cúi mặt nói:”Tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi! Nhưng…cô đừng làm khó cho chúng tôi! Thái tử đã ban lệnh niêm phong quốc công phủ, không cho ai vào bên trong nữa. Khó mà cãi lại lệnh! Tôi biết cô quay lại là muốn làm cho quốc công một tang lễ đàng hoàng…nhưng…!”
Nghiên Dương ngang nhiên đến trước cửa xé hai tờ giấy niêm phong rồi thẳng tiến đi vào trong.
Đoàn người cũng theo cô vào bên trong phủ. Nhị hoàng tử đi ngang hai tên lính, chàng nói:”Về bẩm báo với thái tử, ta đến rồi! Lo mà nghênh đón cho đàng hoàng tử tế!”