Nghe theo lệnh của thái tử, Lãng Nghệ ngay lập tức lên một kế hoạch hoàn mỹ để tối nay thực hiện.
Thái tử đi nhanh đến chỗ của Nghiên Dương. Hắn ta đập cửa:”Dương nhi! Dương nhi! Ra đây ra dẫn nàng đi đến một nơi này!”
Nghiên Dương mở cửa ra. Đứng trước mặt cô là thái tử. Hắn thở hừng hực. Chắc hẳn là đã nhận được lá thư nên mới nhanh chóng đến đây như vậy! Cô nhìn hắn rồi nói:”Thái tử! Thái tử đến đây có việc gì sao mà phải vội như thế? Thái tử muốn đưa ta đi đâu?”
“Đi rồi nàng biết!”
Thái tử kéo tay của Nghiên Dương rồi kéo đi. Hạ Tâm thấy vậy liền chạy theo hét to:”Thái tử, ngài muốn đưa tiểu thư đi đâu? Đợi nô tỳ với!”
Thái tử quay mặt lại nói một câu duy nhất:”Ngươi không cần đi theo!”
Nghiên Dương gật đầu một cái, Hạ Tâm liền nghe lời. Nhưng…Hạ Tâm vẫn lo cho tình hình của môn chủ nên đã gọi vài người lén đi theo sau!
Đi ra khỏi cung là đến ngay kinh thành. Nghiên Dương gạt tay của thái tử ra:”Rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu?”
“Uhmmmmmm…Đi dạo trong kinh thành một lúc đã! Sau đó ta sẽ dẫn nàng đến chỗ ta muốn đưa nàng đến!”
“Tại sao không phải bây giờ? Thái tử đang làm chuyện gì đó mờ ám sao?”
“Nàng xem, bên kia họ đang làm gì mà tụ tập đông như vậy? Chúng ta lại xem đi!”
“Thái tử có tính nhiều chuyện và tò mò từ khi nào? Sao ta lại không nhớ nhỉ? Hay là…cố tình đánh trống lãng?”
“Lại đằng đó xem sao thử đi!”