Thái tử chạy đến rồi xông thẳng vào bên trong phòng của Nghiên Dương mặc cho đám cháy rất là lớn. Hắn vừa tìm vừa hét:”Dương nhi…Dương nhi….Ta cứu nàng…Nàng đâu rồi?”
Đám lửa cháy quá lớn khiến cho gỗ trên trần rơi xuống. Khói cháy mù mịt. Một tên thái giám chạy vào kéo tay thái tử ngoài:”Thái tử, chúng thần sẽ tìm! Nguy hiểm lắm! Ra ngoài thôi thái tử!”
Đột nhiên ở bên ngoài hét:”Tìm được Trần tiểu thư rồi! Trần tiểu thư ở đây!”
Thái tử nghe được liền cùng tên thái giám đi ra ngoài. Đám lửa cháy ngày càng to, dập bao nhiêu nước cũng không được.
Khi ra đến bên ngoài, thái tử nhìn xung quanh. Làm gì có Nghiên Dương! Bọn họ dám lừa dối hắn! Lừa dối rằng đã tìm thấy Trần tiểu thư.
Hắn tức giận nhưng lại lo lắng hơn. Hắn định quay ngược lại bên trong nhưng…đến cả cánh cửa cũng cháy rụi. Căn phòng bị bao quanh bởi đám cháy. Bây giờ vào thì chỉ có thể nộp mạng.
Hạ Tâm chỉ biết ngồi khóc lóc:”Huhu…tiểu thư….là nô tỳ có lỗi….tiểu thư…huhu…tiểu thư….!”
Thái tử tiến thẳng lại gần đám cháy. Gần đến cửa, hắn bị một đám cận vệ và tên thái giám ngăn lại:”Thái tử, thân thể ngài cao quý. Nếu ngài mà vào đó, Thiên Kỳ phải làm sao? Ngài phải chấp nhận! Trần tiểu thư chắc bây giờ cũng đã….”
Thái tử quay ra lườm:”Ai cho ngươi nói như thế? Nếu ngươi đã nói như vậy, ngưoi cùng ta vào tìm?”