Các sơn chủ tập hợp đầy đủ ở bên trong hang động đó. Bốn vị ngồi bốn góc xung quanh. Ghế dành cho môn chủ đặt ở vị trí cao nhất.
Nghiên Dương cùng Hạc Hiên quay trở lại. Vừa vào tới, tất cả thuộc hạ, môn đồ và bốn vị sơn chủ quỳ xuống chào:”Môn chủ!”
Nghiên Dương từ từ đi lên ghế của mình, cô nói:”Được rồi! Đứng dậy hết đi!”
Bắc sơn chủ đứng lên rồi nói với Nghiên Dương:”Môn chủ, ta có điều muốn bẩm báo!”
“Chuẩn!”
“Môn chủ, Nhị hoàng tử của Bắc Triều đã được phong làm thái tử! Hơn nữa, bây giờ tất cả người dân của Bắc Triều đều rất tin tưởng hắn ta!”
“Uhmmm….Vậy thì tốt!”
Trong lòng Nghiên Dương nghĩ, tên nhị hoàng tử này cũng có bản lĩnh lắm đó chứ! Cô khích vài câu, hắn đã làm. Nhưng…người như vậy…cũng rất nguy hiểm!
Bắc sơn chủ cau mặt lại, ông ta nói:”Môn chủ! Không hề tốt chút nào! Hắn ta không phải người đơn giản!”
“Ta biết! Hắn diễn đó! Vậy thì sao? Hắn cản đường của ta sao?”
Nam sơn chủ đứng dậy, ông ta cũng bẩm báo:”Môn chủ, thực ra tiền môn chủ,quả thực là Vỹ Thành âm mưu sát hại. Nhưng…người mà đã giết cả nhà của môn chủ lại là một người khác nữa!”
Nghiên Dương nghe vậy liền tức giận. Cô đập vào bàn một cái, giọng cô trầm xuống:”Vậy sao? Là ai mà to gan như vậy?”