Thái A Kiếm

Chương 28 - Phi Qua Dây Sắt, Thoát Chết Dưới Vực Thẳm

trước
tiếp

Nhưng tánh ông ta rất nóng và quái dị nên gây rất nhiều thù địch, chỉ vì thế mà phái Nga Mi chúng tôi cứ bị các kẻ thù đến phá khuấy luôn luôn. Trưởng Môn hai đời của bổn phái trước đã giam lỏng ông trên núi Nga Mi và đặt chùa Vạn Thọ trên đỉnh Thiên Phật làm nơi tu luyện cho ông ta. Từ đó trở đi, ông ta ở luôn trên chùa Vạn Thọ, không những tiểu đệ vô duyên không được lên yết kiến, còn các vị Sư Trưởng của tiểu đệ cũng chưa hề gặp mặt ông ta bao giờ. Riêng có Kim Đỉnh đại sư bá, với địa vị Trưởng Môn, hàng tháng cứ tới ngày mồng một và rằm là lên trên Thiên Phật Đỉnh chiêm bái hai lần. đệ e Kim Đỉnh xúi dục ông ta đối địch với Vân huynh cũng nên.

– Đông Phương huynh cho đệ hay chuyện đó, đệ rất cảm ơn.

– Đệ cũng biết Vân huynh là một cao thủ đương thời, võ công tuyệt luân khôn tả, nhưng mong Vân huynh cũng nên đề phòng sự đánh lén, đánh trộm. Ngày hôm nay Vân huynh ở trên núi Nga Mi, đã trở nên thù địch của mọi người, tất nhiên lúc nào cũng có những cặp mắt tò mò chú y tới Vân huynh. Vì vậy xin Vân huynh thứ lỗi cho tiểu đệ, không đủ tài để tương trợ. Xin tạm cáo lui.

Nói xong, Đông Phương Ngọc Côn chắp tay vái chào, quay mình đi liền. Lúc ấy trên Thần Thủy Cát, bỗng có một bóng trắng phi ra, thoáng cái.

Dao Hồng đã đến trước mặt Dư Vân tủm tỉm cười và nói:

– Gia sư cho mời đại ca. tiểu muội dẫn đường, xin đại ca cứ theo tiểu muội.

Hai người kẻ trước người sau, đi thẳng về phía Thần Thủy Cát.

Trong bụi cây thông, trước chùa Đại Nga, cách Thần Thủy Cát hơn trăm thước, bỗng có bóng người nhảy ra, ba tăng một tục. ba hòa thượng đó tuổi ngoài năm mươi, thân mình vạm vỡ, tay người nào cũng có cầm thiền trượng đen nhánh. Còn vị thường nhân, là một ông già trên năm mươi tuổi, một đôi Phật Thủ Quải cấm trên vai, hai mắt rất tinh anh, trông rất oai phong, đưa mắt nhìn Thần Thủy Cát cười nhạt và nói:

– Dù sao hành vi của Dư Vân cũng làm nhục bổn môn quá đỗi. và y cung khinh miệt phái Nga Mi chúng mình không có người tài giởi. Hừ, hừ, Dư Vân dù có ba đầu sáu tay đi chăng nữa, cũng không sao địch nổi bốn chúng ta vây đánh cùng một lúc. Ngoài ra chúng ta còn có thêm ba con đười ươi tương trợ, ba con thú ấy mạnh vô cùng, bất cư ai khó mà địch lại.

Một tăng nhân tiếp lời:

– Nơi này không tiện cho chúng ta hạ thủ y. Lỡ Mạng Ân sư thái ra đây cản trở thì chúng ta khó thể xử trí lắm. Dư Vân dám một mình tới đây, tất nhiên võ công của y không phải tầm thường. Bình sư đệ không nên khinh địch như vậy.

Ông già mặc thường phục, ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu đáp:

– Ngoài bụi cây thông là nơi y đi qua, chúng ta cứ việc ra đó đợi chờ.

Thế rồi ba tăng một tục quay mình đi liền. Tiếp theo đó, trên cành cây có một con đười ươi cao hơn một trượng, khắp mình phủ một bộ lông vàng, mắt trợn lên, mồm nhe răng vàng khè, đi hai chân như người vậy, theo sau ba tăng một tục nọ… Lúc ấy là giữa trưa, trong Thần Thủy Cát có ba cái bóng người phi ra, hai người thân hình bé nhỏ chạy thẳng xuống dưới núi. Còn một người nữa là Vân Nhạc, đang ung dung đi vào bụi cây thông trước cửa chùa Đại Nga. Chàng vừa xuyên qua giữa rừng thông, bỗng ngẩn người ra nhìn. Thì ra phía đằng trước có ba tăng một tục đang tiến lại.

Ông già mặc thường phục bỗng tiến lên hai bước và hất hàm nói:

– Người đi tới có phải Dư đại hiệp đó không? Tại hạ là Binh Kiếm Hào, hôm nay thật là hữu duyên, được hưởng phong thái, trong lòng hớn hở biết bao.

Dư Vân mỉm cười đáp:

– Binh lão sư, chúng ta là người thẳng thắn, không nên làm những chuyện lén lút. Chắc các hạ đã chờ Vân mỗ từ lâu rồi phải không? Chẳng hay có việc gì thế? Binh Kiếm Hào cả cười:

– Dù sao Dư đại hiệp cũng nhanh nhẩu hơn người. tại hạ có một điểm muốn yêu cầu, tuy rằng lời yêu cầu có hơi quá đáng, là xin đại hiệp hãy trả lại tín phù của bổn môn, để danh dự của bổn môn được bảo tồn. Được vậy thì tại hạ nhớ ân đức của đại hiệp mãi mãi.

Dư Vân ngạc nhiên vô cùng, không ngờ Binh Kiếm Hào lại có sự yêu cầu quá đáng, trong lòng khó nghĩ vô cùng, nhưng bây giờ chàng như người cưỡi trên mình cọp. Chàng cũng biết, nếu trao trả tín phù cho họ ngay, thì Kim Đỉnh thượng nhân lại được phục chức trưởng môn liền.

Với chàng không sao, nhưng với bọn Dao Hồng thì Kim Đỉnh thượng nhân cũng đem ra trị tội. Cho nên chàng lắc đầu rồi vừa cười vừa đáp:

– Sáng hôm nay Dư mỗ đã hứa với Tia Trúc đại sư, là sẽ trao trả tín phù tận tay bốn vị trưởng lão, nên bây giờ tại hạ không thể vâng lời được, xin Binh lão sư thứ lỗi cho.

Kiếm Hào bỗng biến sắc mặt, trầm giọng hỏi tiếp:

– Dư đại hiệp tự tin có thể thắng nổi người Trưởng môn của chúng tôi à? Dư Vân với thái độ kiêu ngạo đáp:

– Sự thắng hay bại, không thể nói trước được. Nếu không may Dư mỗ bại thì lệnh phù sẽ trở về tay Kim Đỉnh thượng nhân ngay. Bằng không lỡ Kim Đỉnh thượng nhân thất thủ thì sao? Thử hỏi Bình lão sư tự nhận công lực của mình có hơn Kim Đỉnh thượng nhân không? Kiếm Hào cười nhạt một tiếng, hai tay đang chống nạnh, bỗng giơ lên rút đôi Phật Thủ Quải cấm trên vai xuống và quát tháo:

– Nói nhiều vô ích, tại hạ muốn dùng đôi Phật Thù Quải này để lãnh giáo võ công thiếu hiệp.

Nói đoạn y múa đôi Phật Thủ Quải, xông tới tấn công Dư Vân liền.

Kiếm Hào vừa ra tay, đã dùng thế quải rất ác độc, nhằm trên dưới thân người Dư Vân tấn công tới.

Dư Vân không muốn kết nhiều oán với mọi người, nên chờ song quải của đối phương sắp tới, liền nhún mình nhảy sang bên tránh né. Chàng chưa hạ chân đứng xuống mặt đất đã nghe có một luồng gió nặng đè xuống hai đầu vai và bên tai còn nghe tiếng quát lớn:

– Dư thí chủ, bần tăng xin thất lễ đây.

Với võ công siêu tuyệt cổ kim Dư Vân đối phó với ba tăng một tục này, dễ như trở bàn tay. Nhưng chàng không muốn kết oán quá nhiều, hơn nữa vì giữ lời răn bảo của Vô Lượng Thượng nhân: “Trước khi chưa tích được mười ngàn công đức, không được giết oan giết uổng một người nào cả.” Chỉ nghe tiếng gió, chàng cũng biết đối phương dùng thiền trượng đánh tới, vội giơ tay trái lên bắt luôn đầu gậy và mượn sức nhảy lên trên cao hai trượng, dáng người đẹp vô cùng.

Còn hai vị tăng nhân kia cũng xong lại tấn công một lúc, nhung võ khí của chúng chưa đánh trúng người Dư Vân, chàng đã nhảy ra xa rồi.

Ba tăng một tục thấy võ công của Dư Vân siêu tuyệt như vây, đều kinh hãi. Kiếm Hào không chờ Dư Vân đứng vững, đã múa song quải xông tới tấn công tiếp, oai mãnh vô cùng. Lúc này Dư Vân lại giở Thất Cầm Thân Pháp ra, người như con chim ưng lớn, giương hai cánh tay, đột nhiên lại vọt lên cao năm thước, tránh khỏi thế quải của đối thử.

Lúc ấy, chàng bỗng nghe trên đỉnh đầu có một tiếng quát lớn:

– Dư thí chủ, có mau bó tay chịu trói không? Chàng cười nhạt một tiếng và đáp:

– Chưa chắc ta chịu bó tay một cách dễ dàng như các ngưoi tưởng đâu.

Chàng vừa nói vừa hạ mình xuống đất, lại nhún chân một cái, lướt chéo sang bên ra tận ngoài xa ba trượng. Ba tăng một tục cũng đuổi theo tới và mỗi người đứng một phương, chăm chú nhìn cử động của Dư Vân.

Tuy vậy, người nào người nấy cũng phục thầm võ công tinh kỳ của chàng.

Dư Vân buông xuôi tay xuống, thái độ rất ung dung, miệng mỉm cười trông càng tao nhã và tuấn tú.

Kiếm Hào lên tiếng:

– Dư đại hiệp, nhân lúc anh em tại hạ chưa giở sát thủ ra, tốt hơn hết đại hiệp nên trao ngay ấn tín phù cho chúng tôi, để khỏi tổn thương hòa khí.

Dư Vân cười nhạt đáp:

– Binh lão sư hà tất còn phải nói nhiều làm gì? Nếu Dư mỗ không lập thệ, quyết không ra tay đả thương người, thì lão sư làm gì còn đứng đây mà ăn nói ngông cuồng như vậy được.

Kiếm Hào mặt đỏ bừng và quát lớn:

– Dư đại hiệp đã bướng bỉnh và kiêu ngạo như vậy, anh em tại hạ đành phải thất lễ vậy.

Nói xong chỉ thấy y rú lên một tiếng điếc tai, đột nhiên trong rừng có ba con đười ươi nhảy ra bao vây lấy Dư Vân, nhe nanh múa vuốt, trong rất rùng rợn.

Dư Vân thấy ba con đươi ươi nọ to lớn và hung tợn trong lòng cũng kinh hãi thầm và nghĩ: “Ba con quái thú này, ta chưa hề thấy bao giờ và có lẽ chưa nghe ai nói tới. Chắc ba con này do hai giống khỉ, vượn giao cấu sinh ra, rồi được người nuôi dạy. Chắc da thịt của nó đao kiếm chém cũng không đứt, sức mạnh của nó như thần. Hừ, nhưng chúng dùng những con thú này đối với ta có nghĩa gí đâu”.

Chàng ngắm nhìn ba con đươi ươi một hồi, rồi cười nhạt và nói:

– Mấy con thú này, có phải Binh lão sư bảo là Sát thủ đó không? Kiếm Hào cười nhạt một tiếng, chưa kịp trả lời, vị hòa thượng đứng phía đông, niệm Phật hiệu và đáp:

– Nè Dư thí chủ, ba con Ngao Tinh này là một loại kỳ thú trời sinh ra sức mạnh vô cùng, có thể xé nát xác sư tử và tượng đấy. Tuy võ công của thí chủ cao siêu thật, nhưng dù sao thí chủ cũng là người, thì làm sao mà địch nỗi ba con đươi ươi này, mong thí chủ nghĩ kỹ lại thì hơn, và vẫn còn kịp.

Dư Vân mỉm cười đáp:

– Đại sư có lòng từ bi như vậy, nhưng vẫn còn ác niệm hờn giận trong người.

Vị hòa thương nọ thở dài một tiếng, im miệng ngay. Kiếm Hào đột nhiên quát lớn một tiêng, ba con đươi ươi đã kêu lên một tiếng quái dị, rồi nhanh như gió xông lên tấn công Dư Vân liền.

Dư Vân giơ song thủ lên, dùng hai bí quyết “ trấn” và “đan” của Di Lạc Thần Công đẩy một cái.

Chỉ thấy một luồng gió mạnh dồn dập tới mình hai con đươi ươi, hai con thú dữ ấy đã bị bắn ra ngoài xa ra mười mấy trượng, rơi vào trong rừng liền.

Trong khi hai con đười ươi bị đẩy tung ra thì con thứ ba đã nhảy xo tới, Dư Vân vội nhảy sang trái tránh né, giơ tay phải ra nắm chặt lấy tay phải của con thú ấy, hất mạnh một cái. Con đươi ươi nọ đã bị Dư Vân tung lên trên không rồi. Có một điều lạ, khi ba con đươi ươi đó rơi xuống mặt đất, chỉ có tiêng kêu “lộp bộp” thôi, chứ không hề nghe tiếng gào thét của chúng. Kiếm Hào và ba Hòa thượng nọ đưa mắt nhìn theo, mới hay ba con vật đã nằm im trên mặt đất và chết tốt rồi. Cả bốn người đều biến sắc kinh hãi vô cùng. Kiếm Hào cười gằn hai tiếng và quát lớn:

– Hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết.

Vừa quát y vừa múa đôi Phật Thủ Quải tấn công Dư Vân như vũ bão. Nhưng y bỗng thấy trước mặt bóng người thấp thoáng một cái đã mất tích liền, y lại cảm thấy hai cổ tay bị đối thủ nắm chặt, đôi Phật Thủ Quải bị bắn ra đằng xa và còn cảm thấy hai cánh tay và hai đùi như bị dao chém, đau buốt tận tim gan, chịu không nổi, liền kêu “hự” một tiếng. Nhưng lúc ấy, thân hình của y tựa như mũi tên nằm trên cung, bị bắn ra ngoài xa sáu bảy trượng, và rơi xuống bãi cỏ, cũng nằm im như ba con đươi ươi vậy, không cử động chút nào.

Ba hòa thượng nọ thấy vậy, thần sắc biến đổi. Đưa mắt nhìn nhau cùng bước lên hai bước, rồi một tăng nhân lớn tiếng nói:

– Quả thật thí chủ thần dũng cái thế, võ công trác tuyệt, xin thí chủ hãy tiếp chường lực của ba anh em bần tăng thử xem? Nói đoạn, ba tăng nhân đưa sáu chường lên từ từ đẩy tới, Dư Vân mỉm cười, cũng giơ chường lên đẩy trờ lại một cái. Sức hợp chưởng của ba tăng nhân kia, bỗng bị tản mát mất. Cả ba đều kinh hãi vô cùng.

Đồng thời chúng còn cảm thấy ngọn gió man mác đó biến thành một luồng gió mềm mại vô hình lấn áp tới, càng lúc càng mạnh. Cả ba vị hòa thượng, biết là nguy tai đến nơi, định thâu chưởng lại, nhưng sáu cánh tay chúng đã cứng ngắt và ba thân hình tựa như tê liệt, không sao cử động được nữa. Cả ba biết sắp chết đến nơi, trong lòng đau đớn và bi ai vô cùng.

Lúc ấy chúng thấy Vân Nhạc tỏ vẻ thương tiếc và lớn tiếng nói:

– Ba vị đại sư chớ có ương ngạnh như thế làm chi, xin hãy trở về chùa trước, Dư mỗ có điều gì không nên không phải, xin ba vị đợi chờ đến hôm nay sẽ nói sau.

Chàng vừa nói vừa thâu chưởng lực lai, ba tăng nhân nọ bỗng cảm thấy như người ốm nặng mới khỏi, chân tay uể oải như không có sức lực, nên cũng đưa mắt nhìn nhau gượng cười một tiếng, rồi loạng choạng đi bước một đến phía rừng thông rồi mất dạng.

Dư Vân chờ ba tăng nhân đó đi rồi, mới lừng thững ngao du khắp nơi, nhưng chàng không hề bước chân vào một ngôi chùa nào cả, vì chàng e đệ tử của Nga Mi trông thấy thì phiền phức lắm. Không bao lâu, chàng đã đi tới Thanh Âm Cát, nơi đây là một trong mười cảnh đẹp của núi Nga Mi.

Chàng đang đứng ngắm cảnh, thì bỗng một lão tăng áo vàng từ Thanh Âm Cát bước ra, thủng thẳng đi lên trên cầu. Lão tăng thấy Dư Vân liền vuốt râu bac và nói:

– Dư thí chủ đứng ngắm cảnh một mình như thế này, có thấy cô tịch không? Và có cho phép bần tăng tiếp chuyện không? Dư Vân cười đáp:

– Được tiếp chuyện với đại sư thì còn gì hân hạnh bằng, nhưng mong đại sư đừng có coi tại hạ như kẻ thù địch? Lão tăng nghiêm nét mặt nhìn Dư Vân một hồi, thở dài một tiếng rồi đáp:

– Bần tăng là Quả Ân, cũng không muốn vì câu chuyện sáng hôm nay mà làm chúng ta mất vui. Vậy chúng ta không nên nhắc đến chuyện đó làm gì nữa.

– Xin tuân lệnh đại sư.

Quả Ân đại sư liền mời Dư Vân vào trong Thanh Âm Cát chuyện trò.

Lúc ấy trời đã sẫm tối, Dư Vân rời khỏi Thanh Âm Cát, tiến thẳng về phía Kim Đỉnh, lát sau chàng đã tiến tới trước Kim điện. Một tăng nhân trong điện lẽn ra và lớn tiếng nói:

– Có phải Dư thí chủ đó không? Tệ Trưởng Môn thấy Kim Đỉnh là một trong địa của phái Nga Mi, sợ hư hỏng thì bất tiện, nên đã đổi chỗ tỉ võ với thí chủ rồi, vậy mong mời thí chủ lên trên Thiên Phật Đỉnh ngay.

Dư Vân liền cười nhạt và hỏi:

– Kim Đỉnh Thượng nhân đâu? Tăng nhân nọ cung kính đáp:

– Hiện giờ tệ Trưởng môn đang đợi thí chủ trên Phật Đỉnh và có bảo tiểu tăng ở đây chờ thí chủ đến để đưa đường.

– Thôi được, đến giờ phút này mà lão hòa thượng ấy còn giờ trò hách dịch như thế làm gì?

– Xin thí chủ ăn nói cẩn thận đôi chút.

– Chẳng hay hòa thượng Kim Đỉnh còn tại chức Trưởng môn hay sao mà y hách dịch như thế? Tăng nhân nọ ngẩn người, không biết trả lời sao vì y biết Kim Đỉnh thượng nhân đã mất lịnh phù, không khác gì đã mất chức vị Trưởng môn, tất nhiên không còn hách dịch như trước nữa. Dư Vân thấy tăng nhân đó tỏ vẻ băn khoăn, giả vờ như không biết gì hỏi tiếp: vậy?

– Sao đại sư lại có vẻ mặt ngẩn ngơ? Ai khiến đại sư phải lặng thinh như Tăng nhân nọ cả giận, quát lớn:

– Thí chủ nói lôi thôi, để tiểu tăng phải chịu trọng trách, vậy tiểu tăng xin cáo lui ngay và thí chủ tự đi lên trên Phật đỉnh! Dư Vân ha hả cười:

– Ngươi tưởng ta cần phải gặp mặt lão tặc Kim Đỉnh để đấu một phen chí tử mới được hay sao? Nói xong, chàng quay người định đi luôn. Tăng nhân nọ lo âu vô cùng, vội chạy lại xin lỗi:

– Xin thí chủ lượng thứ cho tiểu tăng lổ mãng, vô lễ. Tiểu tăng xin dẫn đường. Mời thí chủ theo bần tăng đi lên trên tuyệt đỉnh.

Lão tăng vừa nói vừa tiến lên trước Dư Vân để dẩn đường, chân đi nhanh như bay, thỉnh thoảng quay lại nhìn. Dư Vân tủm tỉm cuời theo sau tăng nhân nọ. Vượt qua hai ngọn núi mới tới ngọn núi thật cao. Khi lên tới tuyệt đỉnh đó tăng nhân ngừng chân đứng lại. Dư Vân ngạc nhiên, nhìn trước sau rồi hỏi:

– Nơi đây là Thiên Phật Đỉnh ư.

Tăng nhân đó dùng tay chỉ sang ngọn núi phía trước mặt và đáp:

– Bên kia cơ.

Dư Vân nhìn sang ngọn núi bên đó, thấy cách ngọn núi mình đứng hai mươi trượng, mà ngọn núi đó cao chọc trời, dưới ánh trăng sáng như vậy mà không sao thấy được đỉnh của ngọn núi đó. Chàng lại thấy bên dưới đỉnh núi mà mình đang đứng là vực thẳm sâu nghìn trượng, không những không có lối đi sang bên Thiên Phật Đỉnh mà ngay đến chim chóc cũng khó bề bay qua được, chàng liền cười nhạt hỏi:

– Tại sao đại sư không tiêp tục dẫn tại hạ đi? Tăng nhân nọ đáp: đó.

– Thiên Phật Đỉnh vốn dĩ là cấm điện, nên tiểu tăng không dám lên trên

– Đi sang bên đó bằng cách nào?

– Thí chủ không thấy trên tuyệt đỉnh có hai sợi đây sắt nối thẳng với lưng đỉnh núi bên kia hay sao? Với công lực siêu tuyệt của thí chủ, bần tăng chắc thí chủ sang đó dễ dàng lắm.

Dư Vân ngạc nhiên, đưa mắt nhìn hai sợi day sắt to bằng cánh tay trẻ con, một đầu móc ở lưng ngọn núi bên kia. Hai sợi dây đó, một cao một thấp, có thể dùng sợi dưới để đi và vin tay vào sợi trên. Nhưng gió thổi mạnh như vậy, hai sợi dây to và nặng đến thế bị gió thổi đu đi đu lại.

Chàng nghĩ thầm: “ Thế nào chúng cũng có mưu mô xảo quyệt gì đây”.

Đoạn, chàng từ từ quay lại nhìn mặt tăng nhân nọ. Thấy đôi mắt của chàng rất oai mị, tăng nhân rùng mình hãi sợ.

Dư Vân với giọng lạnh lùng hỏi:

– Ngoài hai dây sắt này, còn lối nào có thể lên được trên Thiên Phật Đỉnh không?

– Còn có một con đường dốc lắm, nhưng con đường ấy là con đường cấm. Hơn trăm năm nay không ai dám lên bằng con đường ấy cả. Vì lên lưng con đường ấy là bị xử tử ngay. Chỉ có Trưởng môn leo được dây này lên trên Phật Đỉnh thôi, ngoài ra tiểu tăng không thấy có người nào qua được. Vả lại, Thiên Phật Đỉnh là nơi cấm địa, nên người có võ công cao siêu đến đâu, cũng không dám lên trên đó.

– Theo như đại sư nói, chắc võ công của đại sư cũng cao siêu lắm, vậy phiền đại sư dẫn đường. Dư mỗ cam đoan với đại sư, sẽ bảo vệ đại sư bình yên xuống khỏi Thiên Phật Đỉnh.

Tăng nhân nọ nghe nói biến sắc, hai mắt tỏ vẻ hãi sợ giọng run run đáp:

– Võ nghệ của tiểu tăng thô sơ lắm, làm sao qua nổi sợi dây sắt kia mà sang bên núi Thiên Phật Đỉnh. Mong thí chủ lượng thứ cho.

Dư Vân cười nhạt một tiếng, ra tay lẹ như gió, nhằm khí hải huyệt của tăng nhân đó điểm liền. tăng nhân kêu hự một tiếng, liền chết giấc ngay.

Gió núi thổi ào ào, hai sợi dây sắt đu đi đu lại hoài, Dư Vân nhìn hai sợi dây sắt một hồi và nghĩ thầm: “ Chắc lão tặc Kim Đỉnh thế nào cũng lập ngụy kế để cho ta tới giữa đường rồi quân phục của y liền chặt đứt hai sợi dây đi là ta bị rơi xuống vực thẳm sâu vạn trượng, tan xương nát thịt liền. Mưu của tên ác tặc ấy kể cũng ác độc thật, nhưng làm sao lừa nổi ta? Bây giờ ta đã điểm huyệt tăng nhân này rồi, có thể coi như đã diệt trừ một hậu hoạn, nhưng còn đầu dây bên kia thì sao?…” Chàng nghĩ mãi, không sao nghĩ ra được cách nào hoàn hảo để qua bên Thiên Phật Đỉnh. Trong lúc chàng còn đang băn khoăn bổng sực nghĩ ra một kế: “ Hai ngọn núi này cách nhau chừng ba chục trượng thôi, nếu ta giở khinh công Lăng Không Hư Độ ( lơ lững trên không và không cần dẩm lên mặt nước cũng qua được) và Thiên Long Bát Thức thì sang dễ như chơi. Dù bên kia đầu dây có người rình để chặt đứt đi nữa cũng vô hại, vì chúng chưa kịp chặt đứt thì ta đã sang bên đó rồi”.

Đoạn, chàng cuối nhìn xuống dưới vực thẳm, thấy sâu tựa như không đáy trong lòng cũng lo âu, nên chàng vẫn trù trừ, chưa dám quyết định.

Một lát sau, chàng nghĩ tiếp: “Nếu do con đường khác lên trên Thiên Phật Đỉnh thì lão tặc Kim Đỉnh sẽ khinh thường ta?” Nghĩ tới đó, chàng bỗng can đảm lên và ngấm ngầm suy tính cách phi sang bờ bên kia. Chàng quyết định xong, liền giở khinh công Tiềm Long Thăng Thiên ( con rồng nằm dưới đáy nước phi lên trời) trong Thiên Long Bát Thức ra, thân mình vọt nhanh như điện, nhảy một cài đã xa được bảy tám trượng.

Chân chàng vửa đụng dây sắt là chàng nhún một cái nhảy lên xử dụng thế thứ hai trong Thiên Long Bát Thức, vượt qua được ba trượng nữa.

Tiếp theo đó, chàng khom lưng, tung mình lên trên không, chân trên, đẩu dưới, duỗi thẳng hai cánh tay ra. Chàng đang đợi cho thân mình rơi xuống tới dây sắt là dùng tay nhún đi, thì bỗng nghe có tiếng người xen trong gió vọng tới bên tai.

– Thiên Long Thân Pháp tuyệt diệu và đẹp vô cùng.

Chàng kinh hãi vô cùng, đưa mắt nhìn sang bên kia, đột nhiên thấy một bóng đen nhảy tới và gơi một môn khí giới có ánh sáng xanh lè, nhằm day sắt chém lia lịa.

Trong lúc sắp chết đến nơi, Dư Vân không hề nao núng chút nào, tay chàng vừa nắm được dây sắt đã mượn sức đu luôn một cái, thì lúc ấy hai sợi dây đã bị kẻ địch chặt đứt rồi và rơi xuống vực thẳm. còn Dư Vân đã bay là đà tới vách núi Thiên Phật Đỉnh, nắm vào một tảng đá.

Trong lúc chàng chưa đứng yên, đã thấy có ba đạo ánh sáng kiếm lấn áp tới. gặp lúc nguy nan, Dư Vân không còn nghĩ tới lời răn dạy của Sư Thúc Tổ nữa, liền múa song chưởng, đánh ngược vào đầu hai kẻ địch. Ba tên nọ cũng gào thét thảm khóc và ánh kiếm cũng biến mất hẳn.

Tiếp theo đó, ba cái xác rơi xuống vực thẳm rồi mất dạng. Dư Vân tung mình nhảy lên trên tảng đá lớn, nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, cũng toát mồ hôi lạnh. Chàng định hồn xong, ngẫng mặt nhìn lên phía trên, thấy vách núi mọc đầy nhưng cây con và mây dại. chàng cũng biết, ngoài cách leo lên trên vách nay, không còn đường nào khác để lên được trên đỉnh núi.

Chàng liền thở dài và nghĩ thầm: “ Ác tặc Kim Đỉnh quả thật nham hiểm, muốn dùng vực thẳm nảy để chôn vùi thân xác của ta. Bây giờ, từ đây lên tới trên đỉnh núi còn cách một trăm dặm nữa, giữa đường chưa chắc đã được bình yên vô sự. leo lên như thế này còn khó hơn dùng Lăng Không vượt qua vực thẳm hồi nãy” Nhưng, chàng nghĩ mãi vẫn chưa ra được phương pháp nào leo lên núi. Chàng đang lo âu, bỗng sực nghĩ ra một kế: “ Ba người vừa bị ta đánh chết kia, chắc thế nào cũng do lối đi bí mật mới tới được nơi này. Chắc chúng cũng đã tính toán trước rồi, nếu không hãm hại nỗi ta, thì chúng sẽ theo đường lối bí mật đó mà rút lui ngay” Nghĩ tới đó, chàng liền đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm. lát sau, chàng thấy chỗ cạch tảng đá lớn có những sợi mây bám và có mấy chỗ lá rụng và sây sướt, nên đoán là chỗ đó thế nào cũng có tay người đụng tới.

Đồng thời, chàng thấy hai sợi mây tủa xuống dưới tảng đá, trong lòng chàng càng nghi thêm và nghĩ tiếp: “ Chẳng lẽ bên dưới tảng đá này có lối đi bí mật chăng?” Chàng vừa nghĩ, vừa nhảy tới nắm hai sợi mây đó mà leo xuống. quả nhiên, dưới đó có một cái hang động, bề cao vả bề rộng hơn một trượng. chàng tung mình nhảy tới trước cửa động, rồi rón rén bước từng bước vào bên trong, càng vào, lối đi càng hẹp và âm u. Đi được một quãng nữa, chàng mới hay lối đi càng sâu bao nhiêu càng dốc bấy nhiêu. Chàng biết ngay do đường hang này thế nào cũng lên được trên Phật Đỉnh. Chàng đi sâu hơn năm trượng, bỗng có tiếng đối thoại của hai người, liền dừng lại lắng nghe. Một người nói:

– Sao ba người đi từ hồi nãy đến giờ mà chưa thấy quay trở lại nhỉ? Hay là Dư Vân đi lối khác? Lối kia có bậc thang dã từ dưới chân đến đỉnh, nếu Dư Vân biết con đường ấy, thì hà tất y phải mạo hiểm đi trên hai sợi dây sắt? Vậy chúng ta ở đây chờ đợi thật vô ích.

Người kia với giọng rất trầm đáp:

– Lối đi có bậc đá đó là cấm địa, bất cứ ai, hễ bước lên là bị giết liền. hơn trăm năm nay, không ai dám do lối đó đi.

Lại có tiếng cười âm thầm, tiếp theo người lên tiếng đầu tiên nói:

– Điều cấm đó không làm cho Dư Vân sợ hãi đâu. Công lực của y trác tuyệt, y đã dám một thân một mình tới núi Nga Mi, lẻn vào điện Kim Đỉnh trộm lệnh phù của Chưởng môn, thì dù Thiên Phật có là đầm rồng hang hổ y cũng chẳng nể. Nhưng chưởng môn của chúng ta rất hiểu tâm của các bực cao thủ trong vỏ lâm như Dư Vân thì thế nào cũng tự thị võ công của mình cao siêu, nên biết rằng qua bằng hai dây sắt này rất nguy hiểm, nhưng vì kiêu ngạo thế nào y cũng do lối đó.

Dư Vân nghe người đó nói như vậy, trong lòng cũng phải kinh hãi thầm và nghĩ: “ Đúng đấy, ta mắc phải cái bịnh kiêu ngạo ngông cuồng mà không hay biết..Từ nay trở đi, làm việc gì cũng phải nghĩ chân chính mới được. thảo nào sư phụ ta cứ răn bảo ta luôn: ‘ Thiếu niên có tính nóng nảy, nên bất cứ gặp việc gì cũng đừng khích động, phải bình tĩnh mà đối phó’. Lời nói của sư phụ thật chí lý “.

Chàng lại nghe tiếng của một người khác nói:

– Theo lời đại ca vừa nói, thì Dư Vân thế nào cũng theo bằng đường dây sắt phải không? Như vây, lúc này có lẽ Dư Vân đã bị tan xương nát thịt ở dưới vực thẳm sâu vạn trượng rồi.

Điều này khó đoán biết trước được. nhưng ba người kia võ công rất cao siêu, thuộc hạng cao thủ đệ nhất đương thời, cơ trí lại tuyệt luân, chưa biết chừng họ đang núp ngoài cửa động để đợi Dư Vân đến cũng nên? Hay là Dư Vân đã biết rõ quỷ kế của chưởng môn của chúng ta mà không dám sang bên này? Hà, lúc này chưởng môn của chúng ta chắc nóng lòng sốt ruột lắm. Vì Thế Vân sư tổ không chịu ra tay giúp, nên chưởng môn của chúng ta mới phải dùng tới quỷ kế đó. Nếu kế này không thành, Dư Vân lên được trên Thiên Phật Đỉnh, Thế Vân sư tổ thấy Dư Vân đã phạm phải điều nghiêm cấm của bản môn, thì thế nào cũng ra tay liền. Sư tổ của chúng ta là một nhân tài tuyệt xuất, hai trăm năm nay, bổn môn không có một người nào tài giỏi bằng, thì võ công của Dư Vân cao siêu đến đâu cũng không phải là địch thủ của sư tổ.

Dư Vân nghe nói kinh hãi thầm và nghĩ: “ Quả nhiên Đông Phương Ngọc Côn đoán không sai, hiện giờ lão tặc Kim Đỉnh đang ẩn trốn và dụ cho ta phạm phải cấm lệ. Chi bằng ta hãy lẹ tay chộp bắt lấy hai tên này, đề tra hỏi xem lão tặc Kim Đỉnh đang ẩn núp ở đâu, rồi ta đi tới đó mà kiếm y để khỏi mắc phải mưu kế của y”.

Chàng đoán chắc chỗ đứng của hai người kia, cách chỗ chàng hơn mười trượng thôi, bèn nhẹ chân lướt về phía trước. lúc đó, trong động lặng yên như tờ, tuy chàng đi nhẹ như vậy mà vẫn có tiếng gió động. hai người nọ biết ngay và quát hỏi:

– Ai đó, có phải là… Người đó chưa có nói dứt, Dư Vân đã phi tới trước mặt hai người, hai tay nhanh như chớp, chộp vào đầu vai của hai gã. Hai tên đó chỉ kêu “hự” một tiếng thân mình đã tê liệt và té ngã xuống đất, hai mắt trợn trừng nhìn thẳng vào mặt Dư Vân. Lát sau, một người lên tiếng:

– Bạn có phải là Dư Vân đấy không? Ra tay đánh lén như vậy, chúng ta không phục chút nào. Có mau giải huyệt cho chúng ta, rồi một đấu một, dù chúng ta có thua hay chết cũng không oán hận.

Dư Vân thâu hai cánh tay lại, vừa cười vừa nói:

– Phải, Dư mỗ đây. Ta không muốn giết hai vị đâu nhưng lúc này hai vị muốn ta giải huyệt đạo thì không thể được, phiền hai vị nằm nghỉ ở đây.

Người nọ rầu rĩ vô cùng và không nói năng gì nữa, đồng thời y cảm thấy người mềm nhũn dần. y thử ngầm vận công giải huyệt, nhưng vừa vận công một cái, đã thấy khí huyết đảo lộn, nên không dám tiếp tuc, và cứ thở hổn hển. Còn người nọ, với giọng khàn khàn hỏi:

– Chúng tôi còn ba người canh gác ờ ngoài cửa động, tại sao khống thấy họ quay trở lại? chắc ba người đó bị các hạ điểm huyệt rồi phải không? Dư Vân gật đầu đáp:

– Ba vị ấy ư? Lúc Dư mỗ sang tới bên nay, họ liền múa kiếm đánh lén Dư mỗ, nhưng Dư mỗ tránh sang bên. Họ đâm hụt và vì thế công quá mạnh, không hãm lại được, nên rơi xuống vực sâu.

Hai người nọ nghe nói đều kinh hãi, đua mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng hỏi. dư Vân lại nói tiếp:

– Dư mỗ có một việc muốn hỏi hai vị, chẳng hay bây giờ Kim Đỉnh thượng nhân đang ẩn núp ở đâu? Hai người ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt của chàng sắc bén và rùng rợn vô cùng, nên kinh hãi khôn tả. một lát sau, một người mới dám lên tiếng đáp:

– Chúng tôi mong các hạ nên nhân đức một chút thì hơn, Kim Đỉnh thượng nhân có phải là người thù bất cộng đái thiên với các hạ đâu? Hơn nữa võ công của thượng nhân không kém các hạ bao nhiêu thì nếu hai người đấu với nhau, đã chắc ai được ai thua, nên tại ha mong các hạ quay trở về thì hơn, lúc này vẫn chưa muộn.

Dư Vân mỉm cười đáp:

– Hai vị có biết lúc Dư mỗ tới thì có đường đi, mà bây giờ muốn quay trở lại thì không còn lối nào nữa. Bây giờ không khác gì tên đã đặt trên cung, không bắn không được. Xưa nay Dư mỗ hành sự đều có mực thước. Hai vị cứ yên tâm, cho biết chỗ ẩn núp của Thượng nhân, Dư mỗ sẽ có cách xử trí ồn thòa.

Người nọ kinh ngạc hỏi:

– Dây sắt đã bị chặt đứt rồi ư? Người giọng khàn thở dài một tiếng, rồi tiếp:

– Chưởng môn của chúng tôi, hiện ở trên Tàng Kinh Các về phía Đông chùa Vạn Thọ, các hạ tư lên trên đó ắt sẽ gặp.

Dư Vân gật đầu:

– Đa tạ hai vị đã cho biết nơi ẩn thân của Kim Đỉnh Thượng nhân nhưng vẫn phải phiền hai vị hãy nằm nghỉ tạm nơi đây, chỉ trong mười hai tiếng đồng hồ sau là tự nhiên hai vị sẽ giải được huyệt ngay.

Đoạn, chàng liền điểm huyệt cho hai người ngủ kỹ, rồi giở khinh công ra đi thẳng về phía trước. không bao lâu, chàng đã ra khỏi hang động vả thấy mình đã ở trên Thiên Phật Đỉnh rồi. Lúc ấy mặt trăng đã lên tới đỉnh đầy. Gió lạnh thổi ào ào, chàng đưa mắt nhìn xung quanh, thấy chùa Van Thọ cách không xa, rất đồ sộ, nhưng không có ánh đèn đóm gì cả. chàng thở dài một tiếng, liền giở khinh công ra, tiến thẳng về phía chùa.

Trong phòng phía Đông Tàng Kinh Các, giá sách chật ních, có hàng vạn cuốn kinh bày la liệt trên những cái giá ấy. Giữa phòng, một lão tăng đang ngồi trên một tấm thảm bồ đoàn, cúi đầu chắp tay. Lão tăng đó chính la Kim Đỉnh thượng nhân, trưởng môn của phải Nga Mi, đang ngồi yên, lòng rầu rĩ và phẩn uất khôn tả, thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng và nghĩ: “ Nếu Dư Vân trúng phải mưu kế của ta, thì hiện giờ y đã bị chôn thân dưới vực thẳm và ta sẽ lấy lại lệnh phù của trưởng môn trong xác y. Như vậy oai vọng và quyền thế của ta sẽ được bảo toàn, mọi việc được giải quyết một cách ổn thỏa, bằng không cuộc diện sẽ không thể tưởng tượng được”.

Y đang nghĩ, bỗng nghe có giọng người lanh lãnh nói:

– Dư mỗ đã y hẹn của thượng nhân tới đây, thượng nhân trầm tĩnh như vậy quả thật không hổ thẹn khí độ của một Trưởng môn. Dư mỗ không sao bằng được.

Kim Đỉnh thượng nhân giật minh kinh hãi. Y cũng không hiểu tại sao Dư Vân biết mình ẩn núp nơi này. Y cứ tưởng dù Dư Vân có lên được trên đỉnh núi, thì cũng phải vào chùa Vạn Thọ khám xét mọi nơi để kiếm mình, thế nào chẳng kinh động tới Thế Vân sư bá, như vậy Dư Vân thoát sao khỏi bị sư bá bắt giam? Nhưng ngờ đâu bao nhiêu mưu kế của y đều bị tan rã? Y chua kịp quay người trở lại, tay trái đã đánh về phía sau một chưởng, vừa mạnh vừa lẹ, đồng thời y định tung mình nhẩy ra phía trước, nhưng trong khi y chưa kịp giở chưởng lực ra đã thấy cổ tay bị nắm chặt và yếu mạch bị điểm trúng, chân tây tê tái, chân lực chạy ngược dồn vào trong nội tạng, khiến tâm thần bị chấn động rất mạnh nên y không sao chịu đựng được kêu “hự” một tiếng.

Dư Vân biết nếu thượng nhân đánh chưởng đó ra, nếu mình chống đỡ thì thế nào cũng gây thành tiếng động lớn và Thế Vân thiền sư sẽ biết liền. vì vây, vừa ra tay chàng đã giở thủ pháp tuyệt học Hiên Viên Thập Bát Giải, chỉ một thế Khôi Tinh Điềm Đậu (ngôi sao Khôi điểm bút vào cái đầu) nhanh như điện chớp nắm luôn yếu huyệt cổ tay của thương nhân và thuân tay xách y lên.

Nhân thế nhảy của thượng nhân, Dư Vân kéo y lên một cái, thành ra thượng nhân ngã lộn trở lại.

Dư Vân dụng sức rất khéo nên lúc thượng nhân ngã xuống đất, không có một tiếng động. chàng còn khéo hơn nữa là khiến thượng nhân vừa té xuống đã đối diện ngay với mình. Thế là bốn mắt nhìn nhau, thượng nhân còn đau khổ hơn chém giết.

Dư Vân thấy mặt thượng nhân như vây liền cười nhạt và khẽ hỏi:

– Mưu kế của thượng nhân ác độc và hiểm trá thật. thượng nhân định vùi xác Dư mỗ dưới vực thẳm, nhưng trời có bao giờ hại người hiền đâu, vậy bây giờ thượng nhân còn muốn nói gì nữa không? Thượng nhân nghĩ ngợi giây lát rồi mới gượng cười đáp:

– Nhờ trời mà thí chủ không bị vùi thân dưới vực thẳm, lão phu còn biết nói gì nữa! nhưng thí chủ trách lão tăng dùng độc kế hãm hại thì hơi quá đáng. Lão tăng chấp pháp đệ tử của bổn môn, có điều gì xúc phạm tới thí chủ đâu mà thì chủ làm cho bần tăng mất hết oai vọng tôn nghiêm nên bần tăng bắt buộc phải hành động như vậy. Hoàn cảnh xui nên, chớ có phải bần tăng chủ tâm như thế đâu? Nếu thí chủ đứng vào địa vị của bần tăng thì sẽ thấy bần tăng làm như vậy không có gì là thái quá.

Dư Vân mỉm cười hỏi tiếp:

– Thượng nhân bảo Dư mỗ hành sự như vậy là thái quá phải không? Thượng nhân gật đầu:

– Thí chủ biết rõ như vậy, hà tất còn hỏi bần tăng? Dư Vân bỗng đổi giong, vẻ mặt giận dữ và tiếp:

– Việc ngày hôm nay đúng như lời Thượng nhân vừa nói. Nhưng nếu Thượng nhân bình tâm tỉnh trí mà nghĩ lại những việc mình đã làm tư xưa thì sẽ thấy Dư mỗ còn chút nhân hậu đấy.

Kim Đỉnh Thượng nhân ngẩn người giây lát rồi hỏi:

– Khuyết điểm của bần tăng chỉ là hơi nóng nảy và ương ngạnh thôi, còn tự vấn thì bình sinh lão không có làm qua một tội lỗi gì cả. nhưng bây giờ lão đã lọt vào tay của thí chủ rồi, thí chủ muốn đặt tội gì cho bần tăng chẳng được.

Dư Vân cười nhạt, đáp:

– Thượng nhân chóng quên thật. thượng nhân còn nhớ một người là Truy Hồn Phán Tạ Vân không? Năm xưa, các người vây đánh cha con Tạ Vân tại Tương Giang mà sở dĩ có cuộc mưu sát đó là do chính thượng nhân tạo nên, chẳng lẽ thượng nhân quên rồi sao? Và cũng không thấy lương tâm cắn rứt ư? Thượng nhân đang đưa mắt nhìn trăng ở ngoài cửa sổ, bỗng nghe Dư Vân nói vậy, mặt tái mét nhưng vẫn gượng cười và trả lời:

– Hai đồ đệ của lão bị Tạ Vân khoét mắt, chặt tay còn bị treo lên, chịu nhục ba ngày, sau chúng gào thét đến khô hết máu mà chết, nên bần tăng mới phải kết liễu mối ân oán ấy bằng bầy mưu cho những người có thù với Tạ Vân vây đánh cha con y. bần tăng làm như vậy không nên không phải hay sao? Dư Vân tức giận khôn tả, liền quát lớn:

– Câm mồm ngay. Hai đồ đệ của thượng nhân đã gây bao nhiêu tội ác, mới lãnh cái chết ấy, bằng không Tạ đại hiệp là một người hòa hiệp có tiếng, khi nào lại giết oan hai tên đó? Lúc ấy Dư Vân muốn giết ngay Thượng nhân nhưng chàng lại nghĩ tới lời khuyên bảo của Vô Lượng sư thúc tổ, nên chàng cố nén lửa giận, nhưng hai mắt vẫn còn lộ sát khí. Thượng nhân thấy trong lòng khó chịu vô cùng và cũng tự biết, thà chết còn hơn sống, mới cười nhạt một tiếng và đáp:

– Thế ra thí chủ là bạn của Tạ Vân, và tới đây để báo thù cho Tạ Vân đúng không? Như vậy nghĩa phong khả kính thật. Năm xưa lão tăng lập kế dĩ độc, không ai hay biết cả. Ngờ đâu thí chủ lại điều tra ra, như vậy bần tăng khâm phục thí chủ lắm. Nếu năm xưa Tạ Vân trao hai tên đồ đệ đó cho lão tăng chấp pháp thì lão tăng sẽ xử chúng một cách vô tư ngay và vụ vây đánh ở Tương Giang, tất nhiên là không xảy ra.

Dư Vân trầm giọng đáp:

– Dư mỗ có phải vì bạn phục thù đâu. Sở dĩ mỗ tới đây là do hậu nhân của Tạ Vân nhờ vả. mưu mô của thượng nhân năm xưa, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, tới lúc này thượng nhân còn múa mồm múa mép để gỡ tội cho mình nữa sao? Cứ cho câu chuyện sáng hôm nay chẳng hạn, đủ thấy thượng nhân vẫn bênh vực người dưới một cách mù quáng như xưa. Nếu năm xưa, Tạ đại hiệp có trao hai tên ác đồ đó cho thượng nhân chấp pháp, Dư mỗ dám chắc là không khi nào thượng nhân xử chúng một cách công bình.

Kim Đỉnh thượng nhân không sao cãi lại được, ngừng giây lát cười nhạt và tiếp:

– Thí chủ đừng có dồn ép bần tăng quá như vây. Thiết nghĩ chuyện năm xưa ai phải ai trái vẫn chưa định đoạt được. Tạ Vân đã có người nối giòng dõi, sao không thấy người đó tới đây? Phải biết thù cha không đội trời chúng. Nếu con của Tạ Vân tới trả thù thì dù bần tăng có chết cũng không oán thán. Còn bây giờ thí chủ đây, thừa lúc bần tăng không đề phòng mà ra tay kềm chế như thế này, có phải công lực của bần tăng không bằng đâu. Nếu không được đối diên đương đầu một phen, thì bần tăng không khâm phục.

Dư Vân liền trà lời:

– Hiện giờ con trai của Tạ đại hiêp đang học võ trên núi, có ngày y sẽ tới đây tìm thượng nhân. Còn thượng nhân muốn đấu với Dư mỗ một trận thì lúc này mỗ không có thì giờ rỗi rảnh hầu tiếp thượng nhân.

Đoạn, chàng buông năm ngón tay ra và tiếp:

– Dư mỗ xin cáo biệt, nhưng mong chúng ta sẽ có ngày gặp nhau lại. Thượng nhân chỉ thấy chân tay mềm nhũn không sao lấy sức được, thân mình tựa như một con rắn, ngồi sụp xuống đất. Dư Vân đang định xuyên qua cửa sổ đi ra ngoài, bỗng một luồng gió ngoài cửa sổ thổi vào và có một giọng già vọng vô:

– Người kia, có phải Dư Vân đó không? Đã hơn trăm năm nay, đã cấm người thường leo lên Thiên Phật Đỉnh này. Ngươi có xúc phạm thật táo gan vô cùng. Vậy bây giờ ngươi còn nói gì nữa không? Dư Vân ngẩn người ra nghĩ thầm: “ Không ngờ vẫn kinh động đến Thế Vân Thiền Sư, nhưng y đã tới thì cũng đành vây, chẵng lẽ ta lại hãi sợ hay sao?” Đoạn, chàng ngó ra ngoài, thấy dưới gốc cổ thụ có một lão tăng râu tóc bạc phơ, đang ung dung đứng. chàng nghĩ ngợi giây lát, liền xuyên qua cửa sổ nhảy tới trước mặt lão tăng nọ. Chàng ngẩng đầu lên thì Thế Vân thiền sư nhìn thẳng vào chàng và quát hỏi:

– Ngươi còn dám ở trước mặt lão tăng biểu diển khinh công phải không? Lão hòa thượng chưa nói dứt, đã giơ năm ngón tay ra chộp Dư Vân liền. Dư Vân cũng biết thủ pháp của đối phương rất kỳ ảo, như bóng theo hình. Nếu công lực của mình hơi kém một chút là không sao thoát được chưởng phong của lão hòa thượng. Dư Vân vội giở Huyền Thiên Tinh Thất Bộ ra để tránh né. Thế Vân thiền sư chỉ thấy bóng người thấp thoáng một cái, chàng đã mất ngay, nên trong lòng tức giận vô cùng, liền giơ cánh tay ra và quay người quào một cái. Nhưng, y có ngờ đâu cái quào đó cũng hụt nốt và y vẫn không thấy hình bóng đối thủ đâu cả.

Y ngạc nhiên và nghĩ thầm: “ Người trong thiên hạ mà tránh thoát được môn Cầm Nã Thủ của lão tăng đây rất hiếm. Nay người nay tránh né được như vậy, quả thật là một kỳ tài của võ lâm” nói: Y đang nghĩ, bỗng nghe giọng cười của Dư Vân ở sau lưng vọng tới và

– Sao tiền bối không để cho hậu bối giải thích. Dẫu hậu bối có điều gì xúc phạm, cũng không tự biết vì sao đắc tội với tiền bối? Thế Vân Thiền Sư, tư từ quay lại trầm giọng hỏi:

– Quả thật ngươi không biết cấm lệ của bổn môn sao? Dư Vân cung kính đáp:

– Xưa nay hậu bối chưa từng bôn tẩu ở giang hồ bao giờ, nên rất hẹp kiến thức. hậu bối chỉ ở quê nhà, nhờ chữa thuốc cho người để kiếm ăn, lần này tệ sư đệ nhờ vả tới, mới táo gan đến đây, và cũng do Kim Đỉnh Chưởng Môn đã dặn hậu bối, đem ấn phù lên trên Thiên Phật Đỉnh này trao trả… Thế Vân Thiền sư ngẫm nghĩ giây lát rồi tiếp:

– Những việc này lão tăng đều biết hết. vừa rồi hai người nói chuyện với nhau trên Tàng Kinh Các, lão cũng đều nghe rõ. Lão tăng đã thề không bao giờ can thiệp và hỏi tới việc của phái Nga Mi. quả thật ngươi không biết cấm lệ hay sao? Ai tự tiện lên Thiên Phật Đỉnh sẽ bị xử tử.

Dư Vân đáp:

– Xin lão tiền bối biết rõ cho, nếu lão tiền bối nghĩ hậu bối không nói đúng sự thật, thì tiền bối hỏi Kim Đỉnh Thượng nhân sẽ biết ngay.

Nói tới đây, chàng ngẫm nghĩ giây lát, đưa mắt nhìn Thế Vân rồi nói tiếp:

– Lão tiền bối là cao nhân tiền bối của phái Nga Mi. nay hậu bối mới may mắn được bái kiến, chẳng hay lão tiền bối có thể cho biết danh hiệu hay không? Thế Vân Thiền Sư ngắm nhìn Dư Vân một lát rồi trầm giọng đáp:

– Tên hiệu của lão tăng, không ai biết đã lâu rồi, ngươi cũng chẳng cần phải hỏi lôi thôi làm gì. Nhưng, dẫu sao đã lên tới Thiên Phật Đỉnh nay, tức là đã phạm cấm lệ của lão tăng, vừa rồi ngươi lại tránh thoát thủ pháp Cầm Nã của lão tăng, đủ thấy võ công của ngươi cũng khá lắm. lão tăng cũng không muốn làm khó ngươi đâu, quí hồ ngươi chống đỡ nổi hơn trăm hiệp của lão tăng, thì lão tăng sẽ để yên cho ngươi rời khỏi nơi đây.

Dư Vân ngẫm nghĩ giây lát rồi khẳng khái trả lời:

– Tuy không tự lượng sức mình, hậu bối cũng xin tuân lệnh lão tiền bối, mong lão tiền bối lúc ra tay nhường nhịn cho đôi chút.

Thế Vân Thiền Sư lạnh lùng đáp:

– Sở dĩ bần tăng bị giam lỏng nơi này cho tới nay, cũng vì xưa nay không biết hai chữ từ bi là gì. Tánh của bần tăng đã quen rồi, không sao thay đổi được, hễ ra tay là phải dùng toàn sức, chớ không bao giở nể nang ai. Cứ xem số mạng của ngươi ra sao, cho lão tăng đây không thể nói trước được.

Dư Vân rùng mình kinh hãi nghĩ thầm: “ Lão hòa thượng này vẫn ương ngạnh như xưa, ta phải dùng hết toàn lực mới được” Đoạn, chàng cười một cách kiêu ngạo, chân dùng Huyền Thiên Thất Tinh Bộ, tay giơ chéo song chưởng lên bảo vệ lấy trước ngực, khẽ cúi chào và nói:

– Mời lão tiền bối ra tay chỉ giáo cho.

Thế Vân Thiền Sư trợn trừng hai mắt vả quát lớn:

– Ngươi dám khinh thị lão tăng như vậy phải không?

– Không dám. Hậu bối chỉ xin lão tiền bối chỉ giáo cho đấy thôi vì lão tiền bối đã nói, nếu hậu bối chịu được hơn trăm hiệp thì cho hậu bối rời khỏi Thiên Phật Đỉnh ngay. Nhưng hậu bối đâu dám ra tay trước.

– Ngươi phải cẩn thận. trong hơn trăm hiệp đó, lão tăng đều giở những thế võ kỳ lạ nhất thiên hạ, chỉ sợ ngươi tránh không nổi trăm hiệp thôi.

Nói xong, y múa song chưởng tấn công chớp nhoáng liền. Dư Vân vội nhảy ra ngoài xa hơn trượng tránh né, nhưng hai tay của Thế Vân Thiền Sư đã lẹ làng chộp tới.

Chàng kinh hãi, vội giở hết tốc lực của Huyền thiên Thất Tinh Bộ ra tránh né.

Phải biết Thế Vân Thiền Sư là một nhân tài kiệt xuất của phái Nga Mi, gần hai trăm năm nay mới có một. võ học của lão tăng kỳ lạ, những võ học này y phải tốn mấy chục năm mới sáng tác ra được. cho nên lão tăng không ra tay thì thôi, mà đã ra tay thì liên miên bất tuyệt. Nên Dư Vân, tránh tới đâu đã thấy tay của lão tăng đuổi tới đó và định chộp mình liền. Tuy Dư Vân đã giỡ hết võ công kỳ tuyệt mà vẫn thấy áp lực của đối phương rất mạnh dồn dập tấn công tới, nên trong lòng kinh hãi thầm và nghĩ: “ Thế Vân Thiền Sư không hổ thẹn là một kỳ tài trong võ lâm, một tôn sư giỏi nhất thời. nếu y đem những tài học của y truyền dạy cho môn hạ của phái Nga Mi, phái Nga Mi ngày ngay xưng hùng xưng bá trong võ lâm rồi”.

Trong lúc chàng nghĩ ngợi thì ngón tay của Thế Vân Thiên Sư vừa đụng tới đầu vai của chàng. Chàng cảm thấy hơi tê tái, kinh hãi vô cùng, vội giơ năm ngón tay phải ra chộp luôn cổ tay của đối thủ. Thế Vân Thiền Sư thấy chàng nắm được cổ tay của mình, kinh hãi vô cùng.

Lúc này, lão hòa thượng mới nhận ra đối phương là tay kình địch nhất trong đời mình, liền rút tay phải lại và giơ tả chưởng lên đánh vào tay Dư Vân tức thì.

Nhưng Dư Vân đã nhanh nhẹn buông tay lão hòa thượng và nhảy ra ngoài xa bảy tám trượng để tránh né. Chỉ nghe kêu “bùng” một tiếng, chưởng thế lợi hại của Thế Vân Thiền Sư đã đánh trúng một cổ thụ, cành cây rung động mãi, lá rụng như mưa. Dư Vân đứng ở xa, lớn tiếng hỏi:

– Xin hỏi lão tiền bối, đã đấu đủ một trăm hiệp chưa? Thế Vân Thiền Sư đáng hụt chường đó, thấy thân pháp của Dư Vân nhảy ra ngoài tránh né, tinh diệu cũng công nhận Chế Long Thủ Pháp của chàng vừa nắm cổ tay mình cũng tuyệt diệu không tả.

Lão hòa thượng đang đứng ngẩn người ra, bỗng nghe Dư Vân nói, liền ngơ ngác giây lát mới lạnh lùng đáp:

– Mới được bốn mươi chín hiệp, thế mả ngươi đã hãi sợ rồi sao? Dư Vân vẫn ung dung, tủm tỉm cười và đáp:

– Công lực của tiểu bối còn non, làm sao chống cự nổi võ học khoáng tuyệt thiên hạ của tiền bối. nhưng lão tiền bối muốn trong một trăm hiệp thắng được hậu bối, thì hậu bối cũng tự tin, chưa đến nỗi hèn kém đến thế.

Thế Vân Thiền Sư mặt lộ vẻ sát khí, quát lớn:

– Ngươi đã nói vây, lão tăng… Nhưng Thế Vân Thiền Sư đột nhiên dịu nét mặt lại thở dài và nói tiếp:

– Thôi, ngươi rời khỏi Thiên Phật Đỉnh đi, lão tăng không muốn giết chóc làm chi, Kim Đỉnh mất địa vị Chưởng môn, như vậy lão tăng đã có một người hiểu biết kinh văn hầu cạnh, đã đỡ cô tịch, nhưng một ngày kia, khi Kim Đỉnh sư điệt kiếm tới ngươi, thì lức ấy là ngày ngươi chịu chết đấy.

Dư Vân ngẩn người ra một hồi, rồi tư từ hỏi:

– Như vậy, lão tiền bối định đem tuyệt học của mình ra truyền dạy cho Kim Đỉnh Thượng nhân phải không? Thế Vân Thiền Sư trầm giọng đáp:

– Lão tăng đã lập thệ rất nặng, quyết không dây dưa tới việc của bản môn, dù bản môn có nguy nan đến đâu lão cũng chỉ khoanh tay đứng xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.