Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 182 - Chương 182: Sen Tịnh Đế Âm Dương

trước
tiếp

Sen Tịnh Đế Âm Dương

Edit: Yunchan

***

“Uỳnh”

Một tiếng nổ rền vang, trên mặt đất cách đó không xa bùng lên kim quang trong phút chốc, đồng thời bị đục ra một cái hố cạn, bụi đất tung lên mù mịt.

Té xuống từ độ cao bốn năm trượng, hình như đau lắm thì phải.

Khóe miệng Hàn Ngâm hơi co giật: “Tên đó không té chết chứ?”

Trong mắt Mộ Thập Tam hiện lên ý cười tà ác: “Đạo linh phù cấp ba hắn dùng sau đó không tồi, chắc không chết được đâu, có điều nhện dưới đó rất nhiều, lát nữa có chết hay không cũng chưa biết được.”

Quả như Mộ Thập Tam nói, lúc Trương Vấn Hàn té xuống mặt đất, bị cường lực đập tới nỗi làm tỉnh lại giây lát. Nhưng hắn vừa mở mắt, thấy hào quang kiếm thuẫn hộ thân đã trở nên nhợt nhạt, vây kín bên ngoài là lớp lớp đàn nhện dữ tợn, làm hắn sợ tới mức chệch đầu đi, bất tỉnh triệt để.

Khi trời dần tới hoàng hôn, hắn mới tỉnh lại.

Mặc dù khắp người đều đau đớn dữ dội, nhưng mí mắt hắn vẫn nặng tới nỗi không mở ra được, cảm giác vẫn còn hơi mơ hồ, chẳng biết rốt cuộc là mình còn sống hay đã chết.

Cũng may ngay sau đó có tiếng trò chuyện vẳng tới, hắn cố vực dậy tinh thần, lắng nghe thật kỹ.

“Hiên Viên Túc! Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, đừng có nhòm ngó tới binh phù hộ thân của ta!”

“Sư phụ, người đúng là tham tài bủn xỉn, lúc ta bái sư người chưa từng tặng lễ gặp mặt, giờ chỉ xin hai đạo binh phù hộ thân, người cũng giữ rịt không cho cứ như lâm đại địch.”

“Ta có nói muốn thu đồ đệ bao giờ đâu? Cầu bái sư là ngươi nhé, không cho ngươi quà cũng sai chỗ nào đâu! Hơn nữa, lúc ngươi đi bái sư tổ phụ ngươi lén nhét cho ngươi bao nhiêu là đồ tốt, còn ta chỉ có mấy đạo binh phù hộ thân để dành cho sư đệ sư muội ngươi thôi, ngươi còn không biết xấu hổ mà tìm ta đòi quà?”

“Sư đệ sư muội ở nơi nào?”

“Sau này sẽ có!”

“Vậy cứ chờ có rồi tính tiếp, giờ cho ta mượn chơi hai bữa đi.”

“Mơ đi!”

Chẳng cần đoán cũng biết, màn cãi cọ này là của đứa bé và thiếu nữ trong nhóm ba tên nhãi ranh kia. Trương Vấn Hàn mới đầu còn lấy làm may vì mình chưa chết, nhưng sau đó ngẫm lại, trong lòng chợt phát khổ, cơn sợ hãi cũng theo đó ập tới.

Đông Phương Vân nói không sai, đây mà là ba tên nhãi ranh cái quái gì, phải nói là ba tên sát tinh mới đúng! Nhất là cô gái kia, đã nhận đồ đệ, sợ rằng tuổi tác chưa chắc nhỏ như vẻ bề ngoài, có khi đã là lão thái bà trăm tuổi, luyện được tà môn cải lão hoàn đồng nào đó không chừng. Lai lịch xuất thân của ba người này nhất định bất phàm, tuyệt đối không phải là nhân vật mà hắn có thể trêu vào…

Hắn nằm ở đó run sợ khiếp đảm, ăn năn sám hối, khiến thân thể run lên khe khẽ, Mộ Thập Tam chỉ chớp mắt đã phát hiện ra, cười khẽ nói: “Nếu tỉnh rồi thì đừng giả vờ nữa, đứng lên.”

Trương Vấn Hàn giật bắn mình, biết có tránh cỡ nào cũng không thoát, không quan tâm tới thương thế trên người nữa, lập cập đứng lên dập đầu xin tha: “Ba vị tiên trưởng, bọn ta có mắt không tròng đắc tội ba vị, khẩn cầu các vị đại nhân đại lượng…”

Nói đến giữa chừng, hắn bỗng nhiên câm bặt. Vì hắn phát hiện mình còn đang ở giữa không trung, đỡ dưới thân hắn không phải là phù khí phi hành của hắn, mà thứ tỏa ra kim sắc còn dát vảy cứng này chính là…

Hắn lặng lẽ sờ sờ, rồi đánh bạo liếc nhìn sang. Kết quả đập vào mắt chính là cặp mắt to tướng của Xích Ly đang quay đầu lại trừng mình, da đầu hắn lập tức dựng lên, thiếu chút nữa đã lăn quay khỏi người Xích Ly.

Á… Á không! Đây là linh thú… nếu như đoán không lầm, còn là linh thú cấp ba trở lên…

Trương Vấn Hàn bị khủng hoảng tới mức nửa đầu trống rỗng, chỉ mải miết suy nghĩ, ba sát tinh trước mắt này rốt cuộc lai lịch ra sao. Nên nhớ rằng linh thú cấp ba trở lên, dù là chưởng môn hay trưởng lão tiên môn cũng chưa chắc có được, thế thì rốt cuộc hắn đã đắc tội với nhân vật nào đây!

Nếu lúc trước hắn còn ôm hy vọng chớp thời cơ bỏ chạy, thì hiện tại hắn hoàn toàn không le lói chút hy vọng nào nữa, chỉ run cầm cập tiếp tục dập đầu xin tha.

Mộ Thập Tam thấy hắn quá ồn, bèn búng ngón tay đánh tách, dùng bình âm thuật để chặn giọng hắn lại, sau đó thản nhiên nói: “Ta không có thời gian nghe ngươi dài dòng, giữ lại mạng ngươi là có chuyện muốn hỏi, tốt nhất là ngươi nên trả lời thành thật, còn phải ngắn gọn, nếu như nói thêm một lời thừa thải nào, thì ngươi có thể chết được rồi.”

Hắn vừa nói vừa tiện tay giải bình âm thuật. Trong mắt Trương Vấn Hàn ngập đầy kinh sợ, nhưng bất kể thế nào cũng không dám nói thêm một chữ.

Đến đây Mộ Thập Tam mới cười thỏa mãn: “Đầm Âm Dương Lưỡng Ngư bên dưới các ngươi phát hiện từ khi nào?”

Trương Vấn Hàn không dám liếc hắn lấy một cái, cúi đầu đáp run run: “Mười năm trước… còn thu hoạch được không ít linh dược linh khoáng từ nơi này…”

Thảo nào trông tư chất và tâm pháp tu luyện của ba tán tu này không tốt lắm mà có thể đạt tới tu vi Ngưng Luyện, xem ra là được lợi từ đó.

Mộ Thập Tam khẽ gật đầu nói: “Vậy các ngươi hẳn có chút nghiên cứu về linh dược?”

Tới thời điểm này, Trương Vấn Hàn nào còn dám khoe khoang bừa bãi nữa, đáp trung thực: “Một chút.”

Hàn Ngâm ở bên hỏi tiếp: “Lần này các ngươi tới là vì hoa sen Tịnh Đế song sắc trong đầm đã nở, rốt cuộc nó là linh hoa gì, có ích lợi gì?”

Miệng Trương Vấn Hàn đắng chát, hắn biết hôm nay linh hoa đã hoàn toàn vô duyên với mình, để giữ tính mạng hắn đành phải khai thật: “Đó là linh hoa cấp thiên tài địa bảo trong truyền thuyết, sen Tịnh Đế Âm Dương. Có người nói hơn một nghìn năm mới nở hoa, có thể sinh tử nhân, nhục bạch cốt(*), ngửi một lần cũng có thể sống lâu thêm mười năm, nếu luyện thành tiên đan, còn có thể kéo dài ngàn năm tuổi thọ.”

(*) Cải tử hoàn sinh.

Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam nghe xong chẳng có vẻ gì là kinh hỉ, chỉ liếc mắt nhìn nhau, không tin!

Dĩ nhiên, không phải họ nghi ngờ Trương Vấn Hàn cố tình nói dối, mà không tin sen Tịnh Đế Âm Dương này có thần hiệu như vậy. Khoan đề cập tới những thứ khác, chỉ kể riêng quả Thọ Nguyên trong vườn linh động thiên của Hàn Ngâm thôi, năm trăm năm kết quả, ăn vào cùng lắm cũng chỉ kéo dài năm mươi năm tuổi thọ. Nếu linh hoa ngàn năm có công dụng kéo dài tuổi thọ thật, thì thêm trăm năm đã là tốt lắm rồi.

Trong tu tiên giới lời đồn thất thiệt rất nhiều, họ cũng không đi sâu tính toán, chỉ hỏi thêm Trương Vấn Hàn vài vấn đề liên quan, hắn cũng trả lời răm rắp.

Hóa ra đầm Âm Dương Lưỡng Ngư này là nguồn suối Âm Dương trời sinh hiếm có, linh khí cũng như linh mạch đều rất dồi dào, tự nhiên cũng sinh ra ra không ít linh hoa linh thảo.

Mười năm trước, ba tán tu này nhờ có noãn ngọc tị độc mới tình cờ phát hiện ra nó trong lúc tìm trùng độc. Khi đó họ vui mừng quá đỗi, vơ vét toàn bộ linh hoa linh thảo ở đây. Nhưng hiểu biết của họ hạn hẹp, không biết linh hoa linh thảo không thể hái bừa bãi, cũng không biết cách bảo tồn. Thế nên sau khi mang về mới tiếc rẻ phát hiện phần lớn linh hoa linh thảo hái về đều mất hiệu dụng. Họ không dám trì hoãn, giữ lại vài loại bản thân nhận ra để luyện thuốc, số còn lại thì mau chóng tìm cách bán đi đổi linh thạch.

Nhắc lại việc này, tới nay Trương Vấn Hàn còn đau lòng khôn xiết: “Nếm được quả ngọt một lần thì muốn ăn thêm lần nữa. Từ đó ba chúng ta mới trỗi dậy lòng nghiên cứu linh dược, cũng dùng mọi cách sưu tầm tin tức có liên quan về đầm Âm Dương Lưỡng Ngư trong giới tán tu. Thế nhưng chẳng có thu hoạch gì nhiều, sau đó ngẫm lại, nơi tốt như vậy lẽ nào trước nay không ai phát hiện. Thế nên trong lúc thu gom linh khoáng chúng ta cũng lưu ý gấp bội. Quả nhiên tìm được ở gần đây một động phủ cực kín đáo.”

Mộ Thập Tam nhướng mày hỏi: “Các ngươi vào được chứ?”

Trương Vấn Hàn không tính là dốt đặc, ngơ ra giây lát bèn vỡ lẽ: “Động phủ chẳng biết đã có bao nhiêu tuổi đời, trận pháp phòng ngự bày ra đại thể đều mất hiệu lực qua năm tháng. Nhưng dù vậy bọn ta cũng phải cực khổ lắm mới xông vào được. Kết quả trong đó trống hoác chẳng có thứ gì hữu dụng, chứng ta chỉ tìm được hai quyển ngọc giản, một quyển là địa đồ giản lược của Điệp Huyết cốc này, quyển còn lại vẽ các loại linh hoa linh thảo phân bố quanh đầm Âm Dương Lưỡng Ngư. Trên đó ghi chép cặn kẽ dược hiệu phương thuốc và phương thức nuôi trồng. Nhưng nó chẳng có tác dụng gì với bọn ta, vì số linh hoa linh thảo đó đã bị chúng ta phá hỏng từ lâu rồi.”

Hàn Ngâm hỏi tới: “Trên đó cũng ghi về sen Tịnh Đế Âm Dương sao?”

Trương Vấn Hàn cười khổ đáp: “Đúng vậy, lúc đầu bọn ta còn thấy kỳ quái, vì không phát hiện trên đầm này có linh hoa nào. Sau đó mới biết khi sen Tịnh Đế Âm Dương này chưa nở hoa sẽ luôn ẩn sâu dưới đáy đầm, cho tới khi hé nụ mới trồi lên mặt đầm. Bọn ta định xuống đầm tìm lần nữa, nhưng đầm nước này nửa lạnh nửa nóng, với tu vi của bọn ta căn bản không chịu đựng nổi. Vả lại trên ngọc giản kia chỉ giải thích sơ lược về loại linh hoa này, chứ không chép cách điều chế nó. Đến đây chúng ta cũng hết hy vọng, chỉ tận dụng linh khí ở đây để nuôi dưỡng ít linh dược luyện đan.”

Hắn liếm đôi môi khô ran rồi nói tiếp: “Cho tới mấy ngày trước, chúng ta tới đây hái thuốc, nhìn thấy sen Tịnh Đế hé nụ trồi lên từ trong nước thì mừng rỡ như điên. Dù chưa biết hái linh hoa này rồi phải cất giữ thế nào, cũng không biết luyện thành đan ra sao, nhưng vẫn không cam lòng bỏ đi. Cuối cùng chúng ta thương lượng với nhau, dự định ra ngoài tìm một chiếc hộp bạch ngọc thượng hạng, vì trên ngọc giản có đề cập tới, hộp bạch ngọc có thể thu giấu linh khí, thích hợp để đựng phần lớn linh hoa linh thảo. Nhưng nào ngờ lúc quay lại, chúng ta…”

Trương Vấn Hàn len lén ngước mắt lên nhìn nét mặt họ, có ý định lướt qua chuyện mà mình đã gặp phải, chỉ khổ sở nói tiếp: “Chúng ta không ngờ ở đây lại tụ tập nhiều nhện như vậy.”

Cặp mắt trong trẻo của Hiên Viên Túc xoay tít, lập tức đanh mặt lại, nghiêm giọng hỏi hắn: “Ta thấy ngươi không nói thật! Nếu là linh hoa ngàn năm, các ngươi không sợ người ta nhìn thấy rồi hái mất sao, lẽ nào cứ bỏ đi hết thế thôi à?”

Nó hỏi thế cũng là chuyện thường tình, nhưng nét mặt Trương Vấn Hàn lập tức trở nên lúng túng vì câu hỏi này.

Hàn Ngâm đã ngộ ra, ở bên cười ha ha: “Ngươi không phát hiện vừa rồi họ hục hặc với nhau à, điều đó chứng tỏ bình thường họ cũng đề phòng lẫn nhau, đương nhiên để lại người nào cũng thấy lo, sợ vừa quay lưng đi thì người ở lại đã hái hoa bỏ chạy, cho nên mới đi hết một lượt.”

Trương Vấn Hàn bị cô bóc trần tâm tư sâu kín của ba người phe mình thì càng xấu hổ hơn, đành phải hàm hồ nói tiếp: “Chúng ta sống ở Điệp Huyết cốc này nhiều năm, trước nay chưa thấy ai lai vãng, hơn nữa linh đàm này ở chỗ bí mật…”

Tới đây hắn muốn giải thích thêm, cố chứng minh bản thân thật ra rất thuần lương, cầu xin ba sát tinh trước mắt tha mạng cho mình. Nào ngờ Hàn Ngâm bỗng nhiên kinh ngạc ra mặt, giơ tay lên chặn lời hắn, tiếp theo giũ ra một tấm trận đồ linh khí bức người, chưa đợi hắn hiểu ra chuyện gì, một tia sáng trắng đã đánh lên người hắn.

Trương Vấn Hàn giật bắn mình hoảng hốt, tưởng rằng Hàn Ngâm đã hỏi xong nên muốn lấy mạng mình, vừa định vùng vẫy một chút thì lại cảm thấy trời đất quay cuồng, bị một sức mạnh cực lớn không tài nào chống cự kéo vào trong trận đồ. Tới khi mở mắt ra, hắn đã ở trong một căn phòng xa lạ, Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên cũng đang mặt ủ mày chau ngồi trước mặt hắn.

~ Hết chương 182 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.