Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 197 - Chương 197: Đa Tình Từ Xưa Thường Ly Biệt

trước
tiếp

Đa tình từ xưa thường ly biệt

Edit: Yunchan

***

Hai người trò chuyện ở phòng chính, còn bên ngoài sảnh thì thập thò một đôi mắt đen lúng liếng, sau đó vụt biến mất.

Mộ Thập Tam lập tức cảm giác được, cau mày chỉ mặt đặt tên: “Hiên Viên Túc!”

Hiên Viên Túc đành lê chân bước vào, cười lấy lòng: “Sư công.”

Mộ Thập Tam hỏi nó: “Có việc gì?”

“Không có…”

“Vậy thì cách xa chỗ này ra, ta đang nói chuyện với sư phụ của ngươi.”

“Dạ…” Hiên Viên Túc hiếm khi không nói nhăng nói cụi như hôm nay, nó quay người lui ra ngoài cực nhanh chóng.

Đừng nhìn tuổi nó còn nhỏ mà lầm, thật ra trực giác vẫn rất nhạy bén. Mặc dù Mộ Thập Tam không nổi giận với nó, nhưng nó vẫn cảm thấy bầu không khí trong phòng có gì đó bất thường. Hơn nữa giọng điệu của sư công đại nhân cũng rất khác lạ, thiếu đi vẻ đùa cợt và thờ ơ thường ngày, thêm vào chút nặng nề. Nó dám chắc nếu mình dám nói nhảm thêm vài câu, thì sẽ bị sư công đáng sợ xách áo ném thẳng ra ngoài.

Nhưng mà, rốt cuộc có chuyện gì mà lại làm sư công đại nhân chẳng bao giờ đứng đắn lại đâm ra nghiêm chỉnh thế này nhỉ?

Hiên Viên Túc vắt óc suy nghĩ suốt đường về phòng, còn túm Vân La và Thời Hoàn đang tu luyện ra suy luận chung. Cuối cùng cho ra kết luận, khả năng cao là có liên quan tới hành trình tới Thập Lý pha ngày mai. Thế là chúng đều trở nên thấp thỏm, nhất là Hiên Viên Túc, nó biết rõ mâu thuẫn giữa Mộ Thập Tam và tiên môn, cái mặt nhỏ tuấn tú nhất thời nhăn lại thành cái bánh bao, sầu muộn thấy rõ.

Có thể đoán được gần đúng nội tình, bọn nhóc cũng coi như tài năng. Thế nhưng dù chúng có sầu muộn tới đâu thì cũng không bằng Hàn Ngâm, lúc này cô đang nát óc tìm cách: “Chẳng phải đã bắt Mật Hạt Nhi lập linh khế, một khi có mệnh lệnh, cô ta sẽ làm theo ngay lập tức ư? Bây giờ chúng ta mượn đỡ thế lực Ma môn để đối kháng với tiên môn có được không? Vấn đề là, nếu làm vậy thì thể nào tiên môn của vin vào đó vu cho chàng cấu kết với Ma môn.”

Mộ Thập Tam mỉm cười lắc đầu: “Ta không quan tâm họ nói ta cấu kết với Ma môn, ban đầu ta cũng có dự định dùng Ma môn để ngăn cản tiên môn, nhưng hai bên chính tà trước nay luôn ở thế giằng co, chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu bây giờ ta muốn ép Ma môn ra tay, chẳng phải sẽ khơi mào một vòng chiến loạn tiên ma mới sao? Huống hồ Mật Hạt Nhi vừa lên ngôi Ma chủ, sợ rằng còn chưa dẹp yên các thế lực phân tranh bên trong Ma môn, Thập Lý pha lại gần ngoài thành Thiên Thù, một khi nổ ra xung đột, thì nơi này sẽ gặp đại nạn trước tiên.”

Hàn Ngâm đổi cách khác: “Vậy thì dùng hình nhân thế thân.”

Mộ Thập Tam nhìn cô đáp: “Nàng biết không được mà.”

Phải! Cô biết không được, khoan hãy nói hình nhân thế thân có qua mắt được người khác hay không, dù qua mắt được, thì mục tiêu trước nhất vẫn là cứu người. Nếu đối phương bắt Sở phu tử làm con tin, tình hình cũng sẽ chuyển sang giằng co. Cô quá lo lắng nên mới nghĩ ra cách gì thì nói ra cách đó thôi.

Đây thật là một việc khó khăn.

Hàn Ngâm đỡ trán, phiền não khôn kể.

Mộ Thập Tam ôn hòa nói: “Lần trước tiên môn đã chịu thiệt một lần, biết để chế ngự ta, có càng nhiều người sẽ càng vướng bận, bởi vậy lần này nhiều lắm là vài tên chưởng môn trưởng lão tu vi cao thâm mai phục ta thôi. Nếu không hiếu chiến, với tốc độ của Xích Ly thì muốn chạy trốn cũng không quá khó khăn. Vả lại đó chỉ là suy đoán của ta, chuyến đi này chưa chắc có nguy hiểm thật, nàng cũng không cần lo lắng cho ta nữa, đến lúc đó ta sẽ hành sự theo hoàn cảnh.”

Rõ ràng hắn muốn trấn an cô, Hàn Ngâm nào chịu tin, vẫn nhìn hắn ngờ vực: “Chàng cam đoan sẽ trở về bình an?”

Mộ Thập Tam khẽ nhướng mày, mỉm cười nhìn đáp lại cô: “Thế nào, nàng không tin ta có năng lực thoát thân bình an sao?”

Hàn Ngâm cáu: “Ta rất muốn tin chàng, nhưng chàng cứ tránh né không chịu trả lời, làm sao ta tin chàng được.”

Mộ Thập Tam cầm một lọn tóc của cô quấn ở ngón tay, rũ mắt cười nói: “Có muốn ta thề độc bảo đảm sẽ trở về bình an không?”

“Miễn!” Hai mắt Hàn Ngâm bỗng sáng lên: “Hay là chàng dạy ta cách hạ tâm khế đi.”

Lòng Mộ Thập Tam thắt lại, quay mặt đi cự tuyệt thẳng thừng: “Tu vi của nàng quá thấp, không học được.”

“Mộ Thập Tam!” Hàn Ngâm nổi đóa: “Ta nghiêm túc, đừng kiếm cớ từ chối! Nếu chàng không dạy ta cách lập tâm khế, ta sẽ không cho chàng đi một mình!”

Có tâm khế đồng sinh cộng tử bên mình, hắn hành sự sẽ cẩn thận hơn, như vậy cô mới an tâm phần nào, đồng ý không đi theo hắn.

Mộ Thập Tam hơi nhếch miệng: “Ta không kiếm cớ từ chối, tâm khế này có sức mạnh gắn kết sinh tử luân hồi, đương nhiên không phải là loại pháp thuật có thể sử dụng tùy tiện, nếu muốn lập khế ước thành công thì ít nhất cũng phải có tu vi Đan Thành, hiện tại nàng có học cũng không dùng được.”

Hàn Ngâm nhìn chằm chằm vào mắt hắn bán tín bán nghi, muốn khơi ra chút đầu mối từ trong đó, kết quả chỉ nhìn thấy trong sự bình lặng và thâm thúy là tình cảm nồng nàn, không có chút trốn tránh nào.

“Được rồi.” Cô im lặng hồi lâu, rồi nhẹ thở dài: “Ta đồng ý mang bọn tiểu Túc tới thành Sinh Tử chờ chàng, nhưng chàng phải nhớ kỹ, dù không lập được tâm khế, chàng không trở về bình an, ta cũng không thể sống một mình.”

Cô càng nói giọng càng thấp, dần chuyển sang ngượng ngùng, bởi vì trước khi yêu mến Mộ Thập Tam, cô luôn cảm thấy sinh mệnh rất đẹp đẽ, trần thế rất đặc sắc, cô không nỡ chết, cho nên dù phải cố sức vùng vẫy, cô cũng phải sống tiếp! Nhưng hôm nay lại không thể, chỉ nghĩ tới việc phải rời xa hắn, cô đã đau lòng tới mức không tài nào chấp nhận nổi.

Nếu trên đời này không có hắn, trong mắt cô cũng sẽ không còn màu sắc nữa, dù có đẹp đẽ hay đặc sắc hơn nữa cũng chẳng còn liên quan tới cô, sinh mệnh chỉ còn lại thống khổ như thế, thì cố kéo dài thêm còn ý nghĩa gì đâu?

Mộ Thập Tam mím chặt môi trầm ngâm một hồi, sau đó mặt giãn ra, cười nói: “Người tốt đoản mệnh, tai họa sống lâu, nàng yên tâm đi, ta bảo đảm sẽ trở về bình an.”

Mặc dù trong lòng đầy sầu lo, Hàn Ngâm vẫn bị hắn chọc cho phì cười: “Chàng còn biết mình là tai họa à! Quậy đến nỗi hai môn tiên ma cũng loạn theo chàng, không ai sống yên!”

Quan trọng nhất là quậy đến nỗi lòng cô cũng loạn theo hắn, bất kể là sầu bi hay vui vẻ.

Tỷ như hiện tại, hắn không nói thêm gì nữa mà chỉ nhìn cô cười, nụ cười kia tựa như cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ khơi lên gợn sóng, khiến lòng cô cũng rung động khẽ khàng.

Mặt Hàn Ngâm hơi ửng hồng, cô đâu biết dáng vẻ của cô lúc này rơi vào mắt Mộ Thập Tam, cũng làm hắn mê muội thất thần hệt như thế. Giữa hai người như có một lực hút vô hình, hút lấy nhau, khiến cả hai ngày một kề sát lại, sát tới nỗi môi chạm nhẹ vào nhau.

“Các ngươi có biết xấu hổ hay không hả!” Một giọng sát phong cảnh như đã nhịn từ lâu, rốt cuộc hết nhịn nổi phải lớn tiếng hét ra: “Đáng lẽ ta cũng không muốn nói các ngươi đâu, nhưng giữa ban ngày ban mặt, các ngươi có muốn hôn môi thì cũng nên đóng cửa lại mà hôn trộm! Sao cứ mở tênh hênh cửa nẻo để ai đi ngang qua cũng thấy hết thế hả!”

Đừng nói hiện tại hai người đang tình nồng ý loạn, dù chỉ im lặng ở cạnh nhau, bỗng nhiên có người hét lớn thế này thì cũng bị hù cho hết hồn.

Hàn Ngâm giật bắn, đột nhiên luống cuống lùi ra sau một bước, làm Mộ Thập Tam hôn hụt vào không khí.

“Ngươi câm miệng!” Đây là tiếng quát kích động của Hàn Ngâm.

Mộ Thập Tam không hé răng, nhưng nét mặt thì cực kỳ khó lường.

“Sao hả! Hôn cũng hôn rồi, còn sợ ta nói sao?” Tài Bảo đại gia bắt đầu càm ràm: “Đúng là đời sau chẳng bằng đời trước, như Nguyên Nhất chân nhân…”

Càng nói càng khó ưa!

Hàn Ngâm giật phắt miếng Tạo Hóa Kim Tiền đeo trên cổ xuống, vận sức ném thẳng ra ngoài cửa.

Tạo Hóa Kim Tiền hóa ra hình người khi còn ở giữa không trung, biến thành Tài Bảo đại gia khôi ngô tuấn tú, hất cằm lên cả giận quát: “Xú nha đầu Hàn Ngâm, ngươi lại dám ném ta!”

Vừa dứt câu, cửa sảnh đã “Ầm” một tiếng đóng sầm ngay trước mặt hắn, lòng tự trọng của Tài Bảo đại gia bị tổn thương nặng nề, nhưng vừa ngó thấy bản mặt lạnh tanh của Mộ Thập Tam, thì ý định nhảy vào tính sổ với Hàn Ngâm đã chạy trốn sạch trơn. Chẳng qua gần mực thì đen gần đèn thì sáng, hắn dĩ nhiên cũng chẳng phải loại hiền lành gì, cặp mắt trong suốt như lưu ly vừa đảo qua, hắn đã quay lưng đi tới phòng của bọn Hiên Viên Túc.

Thời gian trôi qua chưa đầy nửa chén trà nhỏ, Hiên Viên Túc đã chạy vội tới, đập “Ầm Ầm” lên cửa: “Sư phụ sư phụ, Tài Bảo nói hắn bị đuổi ra khỏi cửa, hắn muốn bỏ nhà ra đi!”

Trong phòng im phăng phắc, không ai đếm xỉa tới nó.

Hiên Viên Túc gõ cửa càng hăng hơn: “Hắn còn nói sư phụ cũng bị đuổi ra khỏi nhà, bảo bọn ta sớm gói ghém hành lý, chuẩn bị ra khỏi thành trong đêm.”

Nghe đến đó, Hàn Ngâm thật sự hết cách, khẽ thở dài một hơi, nới lỏng hai tay đang ôm chặt Mộ Thập Tam, xoay người đi, lặng lẽ lau lệ ở khóe mắt.

Mộ Thập Tam cũng khá tức giận, hắn đang khuyên Hàn Ngâm tối nay ra khỏi thành trước, không cần chờ sáng mai hắn tới nơi hẹn mới lên đường. Ai ngờ hai người đang tha thiết dặn dò nhau, còn chưa nói hết lời thì Tài Bảo đại gia đã sai Hiên Viên Túc tới đây phá rối để trả đũa hắn.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cười khổ.

Hàn Ngâm bước ra mở cửa: “Đi nói với Vân La và Thời Hoàn một tiếng, bảo chúng thu dọn đồ đạc, trời tối liền theo ta lên đường.”

“Hả!” Hiên Viên Túc mở to mắt kinh ngạc: “Chúng ta bị đuổi thật sao?”

“Mấy câu thối nát đó ngươi cũng tin được sao!” Mộ Thập Tam vung tay nện lên đầu nó một cú đau điếng: “Đi nhanh lên, chờ trời tối thì quay lại đây.”

“Dạ.” Hiên Viên Túc ôm đầu buồn bực, không dám nói gì nữa, quay người đi.

Lúc này Hàn Ngâm lấy trận đồ thất tình lục dục ra nói: “Pháp bảo này chàng mang theo đi.”

Mộ Thập Tam lắc đầu: “Pháp bảo phải tế luyện mới dùng được, thay đổi chủ nhân liên tục uy lực sẽ giảm đi, hơn nữa ta có pháp bảo bản mệnh là đủ rồi, không cần nó, nàng nên mang theo phòng thân thì hơn.”

Hàn Ngâm cắn môi nhìn chiếc nhẫn Ngũ Hành trên tay, chiếc nhẫn này là bảo vật dùng để hộ thân rất tốt, nhưng nó cần có linh khí ngũ hành mới dùng được, đưa cho Mộ Thập Tam cũng vô ích, cô ngẫm lại bèn lấy hình nhân thế thân ra: “Vậy chàng mang cái này theo đi.”

Mộ Thập Tam vẫn muốn cự tuyệt, nhưng thấy thái độ của cô rất kiên quyết, để cho cô an tâm, hắn đành phải nhận lấy nhét vào trong ngực.

Bây giờ đã gần chạng vạng, trời chẳng mấy chốc nữa sẽ sụp tối. Vả lại không biết có phải ông trời cũng thích nhúng tay vào góp vui hay không, mà tới khi Mộ Thập Tam tiễn nhóm Hàn Ngâm ra khỏi thành, tiết trời đang quang đãng đã lất phất mưa phùn, như hàng loạt sợi tơ rơi, dai dẳng bất tận.

Ngoài thành Thiên Thù có đình ly biệt, bên ngoài đình trồng rất nhiều cây liễu, cành lá rũ xuống như sợi mưa muốn cuốn lấy người đi kẻ ở, thế nhưng lần này chỉ để lại một lọn tóc đen, quấn lấy đầu ngón tay, cũng quấn lấy trái tim.

Mộ Thập Tam nhìn bóng Hải Trãi chìm dần vào màn đêm, rồi cúi đầu nhìn xuống lọn tóc đen mang theo hương thơm mà Hàn Ngâm cắt xuống trước khi đi, bên môi nở nụ cười, nâng niu cất vào trong ngực áo.

~ Hết chương 197 ~

A lô a lô lô, e hèm, thuyền trưởng xin thông báo ai ngồi thuyền Tiểu Ngâm – Tiểu Tam, xin mời mặc áo phao vào, chuẩn bị làm nóng để phòng khi sóng to gió lớn lật thuyền rớt biển nào ~ ✧(≖ ◡ ≖✿)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.