LY THỨ 19
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Đưa Cảnh Thắng đến công ty xong, Vu Tri Nhạc lại trở về phường Trần. Cảnh Thắng muốn cô đi xe của anh về, Vu Tri Nhạc không đồng ý, cho là như vậy quá khoa trương. Gần đó có một bến xe, có tuyến đi thẳng về vùng quê.
Kết quả anh trầm tư một chút, nói ra cậu: Hay tôi tìm chiếc Phaeton cho cô?
Vu Tri Nhạc: “…”
Nhưng…
Sau khi bị anh làm loạn, Vu Tri Nhạc vẫn phải đi chiếc Audi AL8 kia về tiệm bánh ngọt.
Mặt trời đã lên cao, Trương Tư Điềm đang xử lý giấy tờ trong tiệm bánh ngọt. Nghe thấy tiếng chuông cửa, Trương Tư Điềm tưởng có khách tới, nở nụ cười chào đón, khi thấy là Vu Tri Nhạc thì cười càng tươi, trêu ghẹo: “Hôm nay tớ đến sớm hơn cậu.”
Vu Tri Nhạc dùng dây thun qua loa buộc tóc lên: “Sau này cậu cũng sẽ đến sớm hơn tớ.”
“Tại sao?” Trương Tư Điềm hỏi.
Vu Tri Nhạc: “Tớ đang lái xe cho một người.”
“Ai?” Trương Tư Điềm đang múc bột thì dừng tay.
Vu Tri Nhạc đáp: “Cảnh Thắng.”
“À…” Trương Tư Điềm hơi sửng sốt, sau đó bừng tỉnh: “Là người đẹp trai lần trước sao?”
“Ừ.” Vu Tri Nhạc mở tủ lạnh, bên trong chỉ còn hai hộp kem tươi Nestle, cô quay đầu đi: “Không muốn vẫn phải vào thành phố rồi, không đủ kem.”
Trương Tư Điềm có vẻ không hứng thú với việc hết kem, tập trung vào câu trả lời vừa rồi của Vu Tri Nhạc: “Sao tự nhiên cậu lại lái xe cho anh ta?”
Vu Tri đứng thẳng người, trả lời: “Vì chuyện hôm qua.”
Trương Tư Điềm cắn ngón tay: “Hôm qua tớ nghe nói Tri An cùng tiểu Tề đụng phải xe người ta ở đường Phúc Khang.”
“Xe kia là của Cảnh Thắng sao?” Cô ấy lại hỏi.
Vu Tri Nhạc “ừ” một tiếng.
Trương Tư Điềm đến bên cạnh cô, kinh ngạc: “Anh ta không bắt họ bồi thường mà bảo cậu làm lái xe à?”
Vu Tri Nhạc gật đầu.
Trương Tư Điềm ngạc nhiên mở mắt thật lớn, quan sát mắt Vu Tri Nhạc, nhớ lại điều gì lại cười ý vị thâm trường: “Không phải là thích cậu đó chứ?”
Vu Tri Nhạc nhướn mày, thuận miệng nói: “Cũng có thể”. Có điều giọng nói hơi chế giều.
“Ôi chao…” Trương Tư Điềm nhào bột, mỉm cười: “Khó trách cậu chướng mắt Nghiêm An.”
Vu Tri Nhạc: “Không liên quan tới anh ấy.”
“Tri Nhạc.” Thấy cô im lặng, Trương Tư Điềm lại nói: “Tớ cứ nghĩ Nghiêm An trở lại, hai người sẽ tái hợp. Tớ nghĩ cậu muốn anh ấy trở về, dù sao trước đây cậu cũng rất thích anh ấy…” Tiếp tục nhẹ giọng: “Nhiều năm trôi qua như vậy, tớ nghĩ thời gian có thể xoa dịu tất cả.”
Vu Tri Nhạc nhìn cô ấy một cái, đồng ý: Thời gian đúng là có thể xoa dịu tất cả, nhưng tớ bây giờ cũng rất bình thản, không còn vui thích cũng không oán hận.”
Cô nhún vai, giống như rũ bỏ thứ gì đó: “Không còn cảm giác nữa.”
“Ừ.”
“Dù sao thì…” Trương Tư Điềm suy nghĩ sâu xa: “Cảnh Thắng là công tử nhà giàu, thay phụ nữ như thay áo, cậu phải cẩn thận một chút.”
Lúc này, Vu Tri Nhạc lại hừ cười ra tiếng, dường như rất không để ý chuyện đó, nhưng vẫn đồng ý với Trương Tư Điềm.
___
Buổi trưa, Vu Tri Nhạc về nhà một chuyến. Vu Tri An đang ngồi ở phòng khách nghịch điện thoại di động, bên cạnh là túi hành lý và ba lô.
Thấy Vu Tri Nhạc trở về, cậu ngẩng đầu gọi một tiếng: “Chị.” Ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào cô.
Vu Tri Nhạc liếc bao lớn bao bé bên cạnh cậu: “Phải đi à?”
“Vâng, về đi thi.” Vu Tri An đứng lên: “Một lát nữa em đi.”
“Ga phía Nam?” Vu Tri Nhạc hỏi.
Vu Tri An gật đầu hai cái.
“Buổi chiều đi cùng chị.” Vu Tri Nhạc hơi nheo mắt, thấy bóng dáng đơn bạc của thiếu niên: “Chị tiện đường vào thành phố mua đồ cho tiệm bánh.”
“Vâng.” Vu Tri An chậm rãi gật đầu.
Trước khi xuất phát, Vu Tri Nhạc gửi tin nhắn cho Cảnh Thắng, hỏi có thể dùng xe để chở người khác không.
Đối phương trả lời rất nhanh: “Nam hay nữ?”
Vu Tri Nhac: “Cả nam và nữ.”
Cảnh Thắng: “Ai?”
Vu Tri Nhạc: “Bạn và em trai tôi.”
Cảnh Thắng: “Đương nhiên là được, cô không vui đập xe chơi cũng được.”
Vu Tri Nhạc: “…”
Lười đáp lại, nên sau khi nghỉ một chút, ba người cùng lên đường.
Đến ga phía Nam của thành phố Ninh, Vu Tri Nhạc xuống xe trước, đến cốp sau lấy hành lý cho Vu Tri An. Thiếu niên nhanh chóng mở cửa ra theo, lấy hành lý trên tay cô, nói nhỏ: “Không cần đâu, để em cầm.”
Cậu để hành lý xuống đất, kéo tay cầm để kéo lên, đi vào nhà ga. Trương Tư Điềm nhìn qua cửa kính ghế phó lái thấy hai chị em họ một trước một sau, đi đến quầy bán vé.
Phòng đợi xe đã chật kín người, người khách nào cũng dáng vẻ vội vã, đi tới đi lui. Quầy bán vé xếp hàng dài, đến phiên Vu Tri An thì thẻ căn cước đã bị cậu cầm tới toát mồ hôi. Nhanh chóng quẹt thẻ, cậu rút vé đã mua ra khỏi máy.
Quay đầu nhìn Vu Tri Nhạc, phát hiện chị cũng không nhìn mình, chỉ tùy ý ngồi trên đống hành lý của cậu, một chân hơi co lại, một chân khác duỗi ra.
Cô đang nhìn tòa công trình đang thi công ở phía xa. Sườn mặt bị ánh nắng phủ lên có chút mơ hồ. Vu Tri An nhìn theo tầm mắt cô, vừa vặn lúc đó có đàn bồ câu trắng bay qua.
Vu Tri An đi tới: “Xong rồi.”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau đó đứng lên, đem hành lý giao cho Vu Tri An.
Cô một mực muốn đưa Vu Tri An đến cửa soát vé, Vu Tri Nhạc nói: “Em vào đi.”
Vu Tri An lúc này mới nhìn chị mình, có chút muốn nói lại thôi.
Vu Tri Nhạc thấy biểu cảm này của cậu, thấy hơi kì lạ: “Sao?”
“Chị.” Vu Tri An cắn môi dưới, cau mày, hay là thôi không nói thì hơn.
“Đi thôi, đến lượt em rồi.” Vu Tri Nhạc giúp cậu đẩy hành lý vào.
Đúng lúc này, thiếu niên tự cầm lấy hành lý, để ở trước mặt mình.
“Em làm gì vậy?” Vu Tri Nhạc hơi nhăn mày.
Người xếp hàng phía sau thấy vậy, cho là đôi tình nhất trẻ đang dùng dằng, có chút chán ghét đi vòng qua, đứng lên phía trước bọn họ.
Vu Tri An nhẹ nhàng đẩy tay cô, đứng lên, nước mắt cũng lặng lẽ chảy xuống.
Vu Tri Nhạc thấy vậy, nghiêm túc hỏi: “Vu Tri An, sao vậy?” Cậu thiếu niên vẫn không lên tiếng.
“Nói chuyện!” Vu Tri Nhạc bắt đầu nóng nảy.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ bừng. Vu Tri Nhạc thấy vậy thì hơi sửng sốt.
“Chị, em xin lỗi.” Giọng Vu Tri An hơi nức nở: “Em đã lừa chị, lừa bố mẹ.”
“Nói rõ ràng xem.” Vu Tri Nhạc nuốt nước miếng một cái, tỉnh táo lại.
Vu Tri An dùng tay quệt nước mắt: “Thật ra em không có bạn gái…”
Vu Tri Nhạc nhíu mi tâm, hỏi ngược lại: “Không có bạn gái?”
“Phải, không có con gái huyện trưởng nào cả, là em bịa ra thôi. Chỉ vì em muốn xin nhiều tiền hơn. Em xin lỗi, bạn cùng phòng của em có rất nhiều tiền, em rất hâm mộ bọn họ.”
Vu Tri An che mặt, thanh âm kìm nén: “Chị, em xin lỗi…” Cậu áy náy lặp đi lặp lại lời xin lỗi, khuôn mặt đỏ như muốn nhỏ máu.
Hai người đối mắt, không khí như đọng lại. Vu Tri Nhạc mang sắc mặt khó phân biệt nhìn em trai mình chăm chú. Chớp mắt một cái, cô buông tay em mình. Việc này thật nực cười, cũng rất hoang đường, cô hơi nghiến răng, sau đó đột nhiên giơ tay cho Vu Tri An một cái tát.
Thanh âm rất vang dội, khiến người xung quanh đều sợ hãi, hướng mắt tới chỗ bọn họ.
Mặt Vu Tri An nóng bừng bừng, cậu không khóc nữa, vì nén khóc và đau nên không ngừng thở hổn hển.
“Đi đi.” Vu Tri Nhạc giận tới mức khiến lồng ngực đau nhói, nhưng cũng chỉ đẩy hành lý ra, hời hợt nói ra câu này rồi quay đầu rời đi.
Nhìn chị mình biến mất trong dòng người, đầu cũng không ngoái lại, Vu Tri An mới không nhịn được, ngồi sụp xuống, khóc đến nứt tim nứt phổi.
___
Không yên tâm để Trương Tư Điềm ở Wal Mart, Vu Tri Nhạc đưa cô về phường Trần, sau đó theo con đường quen thuộc lại quay về trung tâm thành phố.
Trên đường, Cảnh Thắng gọi điện thoại tới bảo không cần đón anh tan làm, anh tan xong sẽ đi ăn cơm với khách hàng. Có điều, anh vẫn tiếp tục mặt dày: “Đừng tưởng hôm nay cô được tự do, cô phải đến đó đón tôi, hội quan Bằng Hòa nhé, đến sớm chút.”
Vu Tri Nhạc nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
Không có tâm trạng làm gì cả, Vu Tri Nhạc chạy thẳng xe đến hội quán Bằng Hòa. Ở chỗ đỗ xe, cả người đều mệt mỏi, chỉ muốn yên lặng trong xe một chút, hoặc nhắm mắt dưỡng thần. Cả chiếc xe chìm vào bóng tối yên tĩnh, giống như phòng bệnh của người bị thương trong đêm tối vậy.
Mới nhắm mắt được một chút, điện thoại trong túi đã rung lên. Vu Tri Nhạc lấy ra, là có tin nhắn. Cô hé mắt, mở ra đọc.
“Cô tới chưa?”
Vu Tri Nhạc nhìn thời gian, mới hơn 7 giờ tối, ăn nhanh như thế à?
Cô trả lời: “Đến rồi.”
Anh hỏi: “Ở trong xe?”
Vu Tri Nhạc trả lời: “Trong xe.”
Đối phương đáp: “Ở đó chờ tôi.”
Khoảng hai phút sau, cửa ghế phó đã bị mở ra, Vu Tri Nhạc liếc anh một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng phía trước.
Cảnh Thắng vừa lên xe đã ồn ào: “Sao tối vậy? Nuôi quỷ hả?” Nói xong thì gạt đèn trên trần xe lên.
Bốn phía đã rõ ràng hơn, anh nghiêng đầu nhìn Vu Tri Nhạc, không biết có phải do ánh sáng nhàn nhạt này không, hay do sắc mặt hiện tại của cô mà vào giờ phút này, da thịt người phụ nữ như phủ thêm một tầng sa mỏng. Khiến cô tỏa ra khí chất chưa từng có, khiến người ta cảm thấy có chút yếu ớt.
Thấy cô không nói lời nào, Cảnh Thắng bắt đầu đùa cợt, chủ động mở lời: “Chào, đã lâu không gặp.”
Vu Tri Nhạc hồi thần, cuối cùng hỏi: “Đi sao?”
Cảnh Thắng lắc đầu, cả người tùy ý: “Chưa, tôi vẫn chưa ăn xong.”
Anh lại giành nói tiếp: “Tôi lừa họ là đi vệ sinh, sau đó xuống đây với cô, sợ cô ngồi đợi trong xe sẽ cô đơn.”
Cuối cùng lại tự khen chính mình: “Có phải tôi rất con mẹ nó tốt không, tốt đến mức khiến người ta cảm kích muốn rơi nước mắt.”
Vu Tri Nhạc nhắm hai mắt, có trời mới biết cô muốn quay lại sự yên tĩnh vào ba phút trước đến thế nào.
Cảnh Thắng như đứa trẻ hiếu động vậy, nhìn cô một cái, sau đó hỏi: “Cô ăn tối chưa?”
“Chưa.” Vu Tri Nhạc đáp: “Sẽ ăn sau.”
“Ừ, ừ.” Cảnh Thẳng như có điều suy nghĩ nên gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra, cúi đầu đùa giỡn, lầm bầm: “Chưa ăn cơm à, to chuyện rồi đấy, chờ chút, tôi tìm đồ ăn cho cô.”
Khoảng 10 giây sau, người đàn ông bất ngờ giơ điện thoại đến trước mặt cô, kích động không thôi: “Đây này, Vu Tri Nhạc! Cô mau nhìn xem! Tôi tìm được đồ ăn cho cô rồi.”
Vu Tri Nhạc tùy ý quét mắt qua: “…” cô
Đó là ảnh một dải sườn, anh còn không ngần ngại mà dùng tay lướt thêm mấy tấm ảnh nữa, đủ loại thức ăn ngon mau chóng hiện ra, mỗi tấm ảnh lại đưa cho cô xem, cười đùa cợt nhả: “Nhìn xem, còn nhiều món khác nữa, nhìn đã thấy thơm rồi, cũng đủ để cô đỡ đói.”
“…” Trong lòng Vu Tri Nhạc rất muốn đạp chân ga, mau chóng lấy mạng tên ấu trĩ này.
Người phụ nữ cũng không vì vậy mà vui vẻ, Cảnh Thắng hơi tiếc nuối, nhưng anh không ở lại lâu được, chỉ bảo: “Có phải không đói tới mức đó không? Tôi đi thật đây, ở lại đợi ngoan nhé.” Nói xong liền đẩy cửa, nghênh ngang đi ra.
Cảm tạ trời đất, tên ồn ào náo loạn đó đã đi rồi.
Vu Tri Nhạc sờ trán một cái, lại dựa vào ghế lần nữa, thở phào nhẹ nhõm. Cô quyết định tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không bao lâu sau, lại có người gõ vào cửa kính xe bên cô ngồi hai cái.
Hơi bực bội, Vu Tri Nhạc mở mắt, hạ kính xuống. Thế nhưng cô lại thấy người đưa đồ ăn đang đứng bên ngoài, anh ta cẩn thận nhìn Vu Tri Nhạc, lễ phép mỉm cười lễ phép, giơ túi nilon thơm phức trong tay lên.
“Cô à, đây là đồ ăn cô đặt.”
Vu Tri Nhạc nghi ngờ: “Tôi không đặt đồ ăn mà.”
Người đưa hàng giật mình, sau đó chạy ra trước xe xác nhận lần nữa, nói chắc chắn: “Đúng biển số xe rồi, đặt chúng tôi đưa đến chỗ xe này mà.”
Anh ta bỗng như nhớ tới điều gì, cười cười: “Có người khác đặt hộ cô rồi, người đó nói tôi nhất định phải chuyển lời cho cô, một vị không muốn lộ danh tính đã giúp cô đặt đồ ăn này đấy.”
Vu Tri Nhạc: “…”