LY THỨ 21
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Đưa Cảnh Thắng về đến nhà, Vu Tri Nhạc mới ngồi xe buýt trở về phòng trọ của mình. Lúc này đã gần 10 giờ, đèn ở tiểu khu đình công, gió hơi lớn, giống như muốn thổi nghiêng cả khu dân cư.
Lúc đến dưới lầu, Vu Tri Nhạc nhận được cuộc gọi của một người, là mẹ cô, người cô gặp lại kể từ lần trước.
Nhận được điện thoại, câu đầu tiên mẹ Vu đã hỏi về em trai: “Tri An về trường học rồi à?”
Vu Tri Nhạc đáp: “Vâng.”
Giọng mẹ cô lập tức trở nên nóng nảy: “Nó trở lại sao con không nói với mẹ, mẹ sẽ làm mấy món nó thích gửi tới.”
Vu Tri Nhạc hừ lạnh: “Tri An là con trai mẹ, sao mẹ không hỏi nó vì sao trở về mà không nói với mẹ? Nó cũng sắp được nghỉ rồi, sao mẹ không mang đồ ăn đến chỗ nó trọ?”
Bị lời này chặn đứng, hai giây sau mẹ Vu mới nói: “Được rồi, con muốn ăn sao? Có thời gian mẹ sẽ mang qua.”
“Không cần.” Đầu đau như búa bổ, lời nói của Vu Tri Nhạc như mang ngàn mũi dao: “Mẹ có rảnh đưa tới, con cũng không có thời gian ăn.”
Mẹ Vu hiểu được cô đang bài xích, nhẹ giọng khuyên bảo: “Tri Nhạc, con cũng lớn rồi, mau tìm đối tượng đi. Kết hôn sớm rồi sinh con, cả đời sẽ được an nhàn, con thân gái một mình, mẹ và bố con không yên tâm chút nào.”
Dừng ở trước cửa, Vu Tri Nhạc xoa lông mày, cắm chìa khóa vào cửa. Cắm xong, lại gọi một tiếng: “Mẹ.”
“Ừ?”
Cô đứng im hồi lâu, không vặn khóa, tới khi đèn hành lang tắt hết, mới bình thản trong bóng tối: “Nhiều lúc con hy vọng mình là con một.”
“…”
“Con cúp đây.” Không muốn nghe phản ứng của đối phương nữa, Vu Tri Nhạc cúp máy rồi cho điện thoại vào túi. Ngay sau đó điện thoại lại rung lên, mở ra xem thì là: Cảnh Thắng.
Vu Tri Nhạc cũng chưa nhận điện thoại luôn, vào cửa thay giày, đi ra ghế ngồi. Cô ấn nhận điện thoại, mở loa, tùy tiện ném điện thoại xuống mặt bàn.
Tiếng chất vấn truyền ra từ điện thoại: “Vừa rồi ai gọi mà máy bận? Muộn thế này còn gọi điện cho cô? Cô một thân một mình, lại không đi xe về, tôi rất lo lắng. Nam hay nữ gọi đến? Tôi gọi mấy lần cũng không được…”
“Mẹ tôi.” Vu Tri Nhạc nhàn nhạt trả lời hai tiếng, chặt đứt lời thao thao bất tuyệt của anh.
“À…” Hình như Cảnh Thắng có chút lúng túng, giống như quả bóng bị xì hơi, giọng điệu bực tức nhanh chóng biến mất, chỉ hỏi: “Về đến nhà chưa?”
“Đến rồi.”
Người đàn ông dừng lại một chút, lại hỏi: “Có thể kết bạn trên WeChat với cô không?”
“Anh kết bạn đi.” Vu Tri Nhạc đứng dậy, vào phòng bếp rót nước cho mình.
“Ý tôi nói là… WeChat cá nhân.” Cảnh Thắng nói bóng nói gió, không phải WeChat của tiệm bánh đâu.
Vu Tri Nhạc xem lượng nước sôi còn lại, đã sắp hết rồi, sau đó khom người lấy ấm siêu tốc ra: “Tôi không có WeChat cá nhân.”
“…”
“…”
“Không có thật?”
“Ừ.”
“Vậy dùng WeChat của tiệm bánh?”
Vu Tri Nhạc mở vòi nước: “Ừ.”
“Biết rồi.” Cảnh Thắng cúp điện thoại.
Cắm ấm siêu tốc vào, ấn nút đun sôi nước, điện thoại Vu Tri Nhạc đã nhấp nháy. Cô cầm lên thì thấy “Rơi Vào Bể Tình” gửi lời mời kết bạn với mình.
Vu Tri Nhạc: “…” Chỉ mong cái tên này không liên quan tới cô.
Ấn đồng ý, một giây sau đã hiện lên tin nhắn của bên kia. Anh gửi tới icon hình gấu Kumamoto ngồi trên sofa, giơ móng lên vẫy vẫy, bên cạnh có chữ “Chào”.
Vu Tri Nhạc trả lại lời bằng icon:)
Rơi Vào Bể Tình: “Hôm nay chọc cô tức giận, tôi về đã kiểm điểm lại chính mình.”
Vu Tri Nhạc quét mắt qua nội dung tin nhắn, đầu hiện đầy hắc tuyến, lại nữa rồi. Vu Tri Nhạc không trả lời lại.
Đối phương vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Tôi quyết định tặng cô món quà chuộc lỗi.”
Vu Tri Nhạc sợ anh lại chuyển 50 ngàn qua, lập tức gõ chữ: “Không cần…” Cô vẫn đang gõ chữ, chưa kịp gõ hết, bên kia đã gửi đến một tấm ảnh, phía dưới có một dòng chữ…
“Tặng cô người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.”
Vu Tri nhạc mở tấm ảnh ra nhìn, là ảnh selca.
Quả nhiên là selca, hơn nữa còn trưng ra biểu cảm lạnh lùng thâm trầm.
Vu Tri Nhạc không biết phải đáp gì, lại bật cười tiếng, nhìn tấm ảnh này hai giây, tắt đi rồi gửi lại một icon “lau mồ hôi”. Gửi xong, cô lại để điện thoại lên bàn, đi vào nhà vệ sinh.
___
Đầu bên kia, sau khi Cảnh Thắng nhận được icon “lau mồ hôi” kia thì không nhận được thêm tin nhắn nào nữa. Thấy icon này, Cảnh Thắng không hiểu lắm, lau mồ hôi là có gì gì? Chê sao? Khuôn mặt này của anh có điểm nào để cô “chê” chứ?
Cảnh Thắng uống một ngụm sữa, tiếp tục gửi 20 tấm selca cho cô. Sau đó lại khủng bố tin nhắn Vu Tri Nhạc.
“Không đẹp trai à?”
“Chẳng lẽ không đẹp trai thật?”
“Rất anh tuấn đấy chứ.”
“Cô đặt tay lên ngực tự hỏi đi, sau đó trả lời thật khách quan.”
“Không thể vì trận náo loạn tối nay mà qua quít với tôi được.”
“Đừng trông mặt mà bắt hình dong chứ.”
Đợi một lúc, đầu bên kia vẫn không có phản ứng. Cảnh Thắng xoa xoa gáy, tùy tiện chọn một trong mấy bức selca kia gửi đến nhóm “Trụ cột kinh tế của thành phố Ninh”.
Rơi Vào Bể Tình gửi ảnh.
Rơi Vào Bể Tình: “Các cậu nói xem, ông đây có đẹp trai không?”
Lâm Nhạc là người đầu tiên trả lời lại: “Rơi Vào Bể Tình? Cậu là ai?”
Chu Hãn Minh: “Cậu là ai?”
Người A: “Ai vậy?”
Người B: “Ai đó?”
…
Lúc đó, tất cả các thành viên trong nhóm đều giả bộ như không biết Cảnh Thắng. Anh nhìn một màn này thì bật cười, mấy người này được đấy nhỉ. Có điều, anh vẫn không để tâm, tay trống trán, tiếp tục gửi qua mấy tấm selca, lại hỏi.
“Mau nói ông đây có đẹp trai không?”
Lâm Nhạc cũng gửi ảnh selca của mình vào: “Tôi lại thấy người này càng đẹp trai hơn.” Chu Hãn Minh cũng gia nhập biệt đội điên rồ này: “Các cậu có gì mà đẹp trai, nhìn anh đây đi, hôm nay mới làm tóc xong này.”
Người B cũng nhanh chóng gửi ảnh chụp với bạn gái qua: “Mắt các cậu có vấn đề sao? Rõ ràng anh chàng bên trái đẹp trai đến kinh thiên động địa.”
…
…
Tất cả các thành viên trong nhóm gửi qua tất cả mọi thứ chỉ để chứng minh một điều, ông đây là đẹp trai nhất. Giữa chừng, Cảnh Thắng cũng cố chen vào mấy câu nhưng không ai để ý đến anh.
Về sau, chủ đề chuyển từ “ai đẹp trai hơn” đổi thành “bạn gái ai đẹp hơn”. Cảnh Thắng tự nhiên không thể tham dự vào chủ đề này, dù sao anh vẫn thuộc hàng độc thân, ngay cả tấm ảnh của Vu Tri Nhạc anh cũng không có. À không, có ảnh, nhưng là tấm ảnh cắt ra từ phần mềm gọi lái xe thuê kia.
Thật đáng giận, hỏa khí bốc lên, anh muốn nổi giận đùng đùng. Cảnh Thắng mở khung chat với “Tiệm Bánh Tư Điềm” ra, lại thấy đối phương vẫn chưa trả lời mình.
Một tay cầm điện thoại, một tay nghịch nghịch cốc sữa, Cảnh Thắng hơi buồn chán. Có điều, không bao lâu sau, điện thoại trong tay anh rung lên hai cái.
Hồi hộp mở ra, Cảnh Thắng nhìn vào thì thấy Vu Tri Nhạc gửi tới hai nhin nhắn.
“Rất đẹp trai.”
“Ngủ sớm chút đi.”
Cảnh Thắng dụi mắt, sợ mình nhìn nhầm, lại giống như không biết phản ứng lại thế nào, hai câu nói mà khiến anh vui sướng không thôi.
Đã bảo mà!
Đây là sự thật không chối cãi được!
Trấn áp nhịp tim đang đập thình thịch, Cảnh Thắng hỏi: “Cô làm gì mà nửa ngày không trả lời tin nhắn?”
Vu Tri Nhạc: “Tắm.”
Vu Tri Nhạc: “Tôi ngủ đây, ngủ ngon.”
Cảnh Thắng nhanh chóng gõ lại: “Ừ, ngủ ngon.” Sau đó chụp lại màn hình đoạn chat, gửi vào nhóm bạn.
Diễu Võ Dương Oai, Ông Đây Đang Vui: “Các cậu coi nhẹ vẻ ngoài của tôi, không sao cả, người phụ nữ của tôi biết là được rồi.”
Lâm Nhạc: “…”
Lâm Nhạc: “Thắng của tôi, anh đây đau lòng hộ cậu.”
Cảnh Thắng: “?”
Lâm Nhạc không nói gì nữa.
Cảnh Thắng: “Nhạc tử, lăn ra đây cho tôi. Nói cho rõ ràng, sao lại đau lòng tôi? Ông đây không cần.”
…
___
Ngày hôm sau, thời tiết không còn nóng bức như trước nữa. Mặt trời như đang đùa giỡn, núp sau mấy đám mây, không khí có chút u ám, trời cũng đây sương mù.
Vu Tri Nhạc cố ý đeo khẩu trang đi đón Cảnh Thắng, cô bị viêm mũi, thời tiết sương mù sẽ khiến bệnh của cô tái phát.
Xe đến dưới tầng, Cảnh Thắng thấy cô lại bật cười: “Lần đầu tôi thấy người hút thuốc sợ khói bụi.”
Vu Tri Nhạc không để ý đến anh, kéo cửa sổ lên, bỏ khẩu trang ra, cho xe chạy. Vì thời tiết nên nhịp độ cả thành phố cũng như chậm lại. Giao thông cũng không thuận lợi, dọc đường đi, các xe đều nhích từng bước một.
Cảnh Thắng ghé mắt liếc ra ngoài cửa, vừa quay đầu nhìn người phụ nữ lái xe, lại như phát hiện ra điều gì, kinh ngạc nói: “Oa, Vu Tri Nhạc, hôm nay chúng ta mặc đồ đôi.”
Vu Tri Nhạc nghe vậy, liếc anh một cái, hôm nay anh mặc áo khoác dài tầm trung màu trắng, mũ áo có lông vũ bao quanh. Lông vũ ôm lấy khuôn mặt trắng nõn của anh, lại thêm đôi mắt chó con, tổng thể khiến người ta không nhịn được mà nhớ tới chú chó Husky kéo xe trượt tuyết…
Mà áo cô mặc cũng không nhiều phụ kiện như vậy, chỉ là áo phao màu trắng đơn giản thôi.
Anh liếc mắt, cười xấu xa: “Không phải cô cố ý chứ?”
Vu Tri Nhạc chỉnh nhiệt độ trong xe vừa phải, phun ra hai chữ: “Không phải.”
“…” Cảnh Thắng ủ rũ cúi đầu, tựa lưng vào ghế: “Đừng phũ phàng vậy chứ, không thể thuận theo tôi chút sao?”
Giống như anh đụng phải một viên đá vậy, thỉnh thoảng cũng có chút cảm giác bất lực. Vu Tri Nhạc không lên tiếng.
Cô nhớ lại lời nói tối qua của mẹ, bà muốn cô tìm một người để chung sống cả đời. Sau khi Nghiêm An đi, trong lòng cô không có mẫu người nào cả, cô cũng không biết người đàn ông có thể khiến mình rung động sẽ như thế nào.
Cô biết Cảnh Thắng thích mình, dù không hiểu nguyên do là gì, nhưng cô rất hâm mộ anh, hâm mộ vì trong thế giới của anh, chỉ cần một điểm nhỏ cũng có thể khiến anh vui mãi không thôi.
Con người ta khi đã yêu rồi sẽ tự khép lòng lại, từ đó về sau trong tim cũng chỉ có hình bóng một người. Vu Tri Nhạc nghĩ, cô đã khép lòng mình ở tuổi 20 mộng mơ. Những năm sau này, cô cũng thờ ơ, buông bỏ chính mình.
Mất gấp đôi thời gian mới đến được tòa nhà Cảnh Nguyên, lúc xe sắp xuống đến hầm, Cảnh Thắng lại nghiêng đầu, nói: “Quay lại.”
Hai tay để trên vô lăng, Vu Tri Nhạc không hiểu: “Anh quên gì à?”
“Ừ.” Cảnh Thắng gật đầu: “Đồ vô cùng quan trọng.”
Vu Tri Nhạc: “…”
Từ sau vụ “tài liệu vô cùng nặng”, cô không còn tin “đồ quan trọng” trong miệng anh nữa.
Vì thế, cô dò xét: “Anh quên gì?”
Cảnh Thắng như suy nghĩ điều gì, ra lệnh: “Mau quay lại, đi về khu phía Tây.” Giống như có chuyện gì thực sự gấp gáp.
Vu Tri Nhạc cũng theo lời anh, quay đầu, chiếc xe lại chìm vào sương mù mà đi về khu phía Tây.
“Đi đâu?” Vu Tri Nhạc hỏi.
Cảnh Thắng không vội, đưa lưng về phía cô, dán mắt lên cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó nói: “Chỗ này.”
Vu Tri Nhạc đỗ xe ở ven đường, người đàn ông lúc này đã xuống xe, đi thắng về phía trước. Vu Tri Nhạc nghiêng đầu nhìn xem anh rốt cuộc muốn đi đâu.
… Được rồi.
Cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Family mart.
Lúc quay lại xe, trong tay Cảnh Thắng đã có thêm hai hộp sữa.
Anh đưa cho một hộp cho Vu Tri Nhạc: “Cầm lấy.”
“…” Vu Tri Nhạc nghĩ một chút, hay là cứ cầm lấy đi. Hộp sữa vừa được hâm xong, vẫn tỏa ra hơi ấm.
Cảnh Thắng thành thục giật ống hút trên hộp xuống, bóc ra, cắm vào rồi uống. Anh ngậm ống hút, cà lơ phất phơ không coi ai ra gì, uống một lúc mới nhìn sang Vu Tri Nhạc: “Uống đi, nhìn tôi làm gì?”
Vu Tri Nhạc cầm hộp sữa kia mãi, quan sát anh một hồi.
Cô và người đàn ông này, hoặc đúng hơn là đứa nhóc mới lớn này hoàn toàn khác biệt. Mỗi giây mỗi phút với cô mà nói đều cực kỳ quan trọng, vậy mà anh dám tùy tiện phung phí. Đi cả nửa giờ trên đường trong ngày thời tiết xấu như vậy, chỉ để mua một hộp sữa anh muốn, mà khoảng thời gian đó, cũng đủ để cô về phường Trần, kết hợp đi giao hàng cho tiệm bánh.
Cô cố sức khống chế, chậm rãi hít vào một hơi: “Anh nói đồ quan trọng là cái này?”
“Không phải.” Anh thuận miệng đáp: “Để có thêm thời gian ở bên cô.”
Anh vừa dứt lời, Vu Tri Nhạc hơi sửng sốt.
Lúc nói lời này, Cảnh Thắng nhìn thẳng về phía cô, đôi mắt đen sáng rỡ, như tia sáng không tiếng động mà đánh thẳng vào lòng Vu Tri Nhạc.