Âu Dương Siêu ngạc nhiên vô cùng. Thì ra chàng vừa mới lui bước xong, đang định xông lên mạo hiểm, giở đệ thất và đệ bát thức của Toàn Phong bát thức ra giết chết Vận Thành ngay tại chỗ, nhưng lúc này, chàng thấy Tiểu Yến bị rớt xuống dưới thung lũng như thế, nhận thấy cứu người còn cần hơn là giết kẻ địch, nên chàng liền thét lớn một tiếng :
– Nguy tai!
Chàng vội giở toàn thân công lực ra nhảy lên trên cao, giơ tay trái ra chộp, nhưng vì đà rớt của Tiểu Yến quá nhanh, nên chàng mới chộp hụt. Tiểu Yến là người mà chàng quý mến nhất, nên dù chàng phải xả thân ra cũng phải cố cứu cho kỳ được. Vì thế, chàng vội trút đầu xuống, hai chân chổng ngược, nhờ vậy hai người chỉ còn cách nhau hơn một thước thôi.
Chàng bỗng nghĩ ra được một kế, phất vội lá cờ báu trong tay đỡ lấy người của Tiểu Yến mồm thì quát lớn :
– Lên!
Thế là thân hình của Tiểu Yến bị hất bắn lên trên cao, còn chàng khom lưng lộn người đi một vòng, đạp mạnh một cái, dùng thế “Ngư Vượt Long Môn” (cá nhảy qua cửa rồng), người chàng đã bắn trên cao. Chàng vội giơ tay ra lôi Tiểu Yến vào lòng, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống mép sườn núi.
Lúc ấy Vi Vận Thành đã chạy mất dạng rồi, chàng tức giận nghiến răng.
Lúc ấy Tiểu Yến bị thương nặng, thoi thóp thở, nằm yên ở trong lòng chàng.
Thấy sắc mặt của Tiểu Yến nhợt nhạt, và hai mắt nhắm nghiền, Âu Dương siêu khẽ gọi :
– Tiểu Yến muội, mau lai tỉnh đi?
Chàng gọi luôn mấy tiếng, Tiểu Yến mới khẽ hé mắt ra, nhưng vì nàng yếu đuối, nên không sao thốt ra lời được.
Âu Dương Siêu lo âu vô cùng, định đặt nàng ngồi dậy để cứu chữa cho nàng. Ngờ đâu, chàng mới hơi cử động một chút, Tiểu Yến đã thất thanh la lên :
– Ôi trời ơi! Ối chà… đau… đùi…
Âu Dương Siêu vội đỡ hai chân nàng lên xem, mới hay từ đầu gối trở xuống, chân nàng mềm nhũn và sưng lên như hai cái thùng nước nhỏ vậy. Lúc ấy chàng mới biết cánh tay đồng của Vi Vận Thành vừa đánh trúng vào hai đùi của Tiểu Yến. Có lẽ bây giờ xương của Tiểu Yến đã vỡ, hai chân bị gẫy, như vậy bây giờ cần phải băng bó và nối xương lại mới được.
Âu Dương Siêu lòng đau như dao cắt, cuống quít cả lên, không biết cứu chữa như thế nào cho phải. Trái lại chàng còn hỏi Tiểu Yến rằng :
– Tiểu Yến muội?… Biết làm sao bây giờ?
Tiểu Yến thừa cơ tựa tay vào lòng Âu Dương Siêu, hình như nàng không cảm thấy đau đớn như trước nữa, và u oán đáp :
– Lộc đại ca! Số của em như vậy, biết làm sao được. Thật không ngờ…
Nói xong, nàng liền nức nở khóc.
Âu Dương Siêu thấy nàng khóc, càng thương hại thêm, và nói tiếp :
– Ai bảo em nhảy xổ lại ngăn cản lão quái làm chi? Em sợ anh không địch nổi y hay sao?
– Em… em sợ lão quái lại giở ám khí độc kia ra cho nên…
– Em dại quá! Nếu y có giở ám khí độc ra đi chăng nữa, em nhảy lên cản trở ám khí của y sao nổi?
Tiểu Yến cười khì rồi nũng nịu đáp :
– Nhưng dù sao cũng gánh đỡ phần nào cho đại ca.
Âu Dương Siêu nghe nàng nói như thế, lòng đau như dao cắt, không ngờ nàng vì mình mà định xả thân chống đỡ ám khí độc như vậy. Nghĩ tới đó, chàng tức giận khôn tả, liền nghiến răng, mím môi, nói :
– Nếu Âu Dương Siêu này không xé được xác của lão quái ra làm muôn mảnh thì thề không làm người.
Nói đến đó chàng cúi đầu xuống, khẽ nói với Tiểu Yến tiếp :
– Hiền muội tử tế thật, và trong đời anh chỉ có một mình em là người thương anh nhất thôi.
Nói tới đây chàng không sao cầm lòng được, liền ứa lệ ra.
Tiểu Yến nghe nói liền trợn to đôi mắt lên hởi :
– Lộc đại ca? Có thực như thế không? Em không tin!
Âu Dương Siêu thấy nàng bị thương nặng như thế mà còn hỏi những câu vu vơ như vậy, liền an ủi nàng tiếp :
– Tiểu Yến muội, để anh đỡ em xuống núi tìm thầy lang chữa cho em nhé?
– Bây giờ em làm sao đi được?
– Để anh cõng em cho!
– Cõng đến bao giờ mới thôi?
– Đến khi nào tìm được thầy lang là em sẽ đi lại được liền.
– Anh cũng vớ vẩn thực? Thầy lang không thể nào làm nổi hai miếng xương ở đầu gối được, mà dù họ có làm nổi chăng nữa cũng không sao thay vào chân em cho được! Chân em sẽ bị tàn phế suốt đời…
Nói tới đó nàng lại ứa lệ ra. Âu Dương Siêu lại nói tiếp :
– Nhưng dù sao chúng ta cũng phải xuống núi. Bất cứ phải đi tới chân trời góc biển, anh cũng phải tìm cho được danh y để chữa chạy cho em, vì vậy em cứ yên tâm.
– Chả lẽ anh không còn làm việc gì khác nữa hay sao?
– Việc gì anh cũng đặt sang một bên, như đại hội Hoàng Sơn sắp tới, và sự rắc rối với chị em nhà họ Tống, anh cũng gạt sang một bên hết. Điều cần nhất là chữa khỏi chân cho em đã.
Tiểu Yến nghe nói cũng mừng thầm, nhưng nàng lại u oán thở dài rồi nói tiếp :
– Lộc đại ca nói như vậy, dù Trác Tiểu Yến này có chết đi nữa cũng không oán hận… à đại ca có chuyện gì rắc rối với chị em nhà họ Tống thế? Chị em nhà họ Tống là ai thế?
– Chị em nhà họ Tống là em gái của Tống Sĩ Long, Giáo chủ của Nhất Thống giáo, và cũng là sư huynh của anh. Nghe nói hồi cha anh còn sống có hứa hôn với gia đình họ Tống, nên mới có sự lôi thôi và rắc rối như thế.
Tiểu Yến nghe nói tới đó mặt bỗng biến sắc, và thất kinh la lớn :
– Ối chà!…
– Em làm sao thế?
– Chân… chân của em…
Sự thực tâm lý con gái, người thành thật như Âu Dương Siêu làm sao hiểu nổi, chàng tưởng nàng đau thực, vội hỏi tiếp :
– Tiểu Yến muội, để anh điểm vào yếu huyệt tê ấy cho em khỏi chảy máu trước, rồi anh cõng em xuống núi nhé!
– Không, không! Đừng có điểm vào yếu huyệt tê của em nữa?
– Tại sao?
– Nhân lúc mặt em còn tri giác, anh nên nhìn thẳng vào mặt em thêm được giờ phút nào hay phút ấy. Từ khi đến Lãnh Nam, em tưởng đời này không thể nào gặp được anh nữa, không ngờ trời lại thương để cho em lại được gặp anh và chết trước mặt anh dù chết một cách đau khổ như thế nào em cũng hài lòng.
Nói tới nàng đau lòng hết sức, khóc sướt mướt.
Âu Dương Siêu thấy vậy mủi lòng vô cùng, tuy chàng không khóc ra tiếng, nhưng như thế lại còn khó chịu hơn là khóc. Chàng vừa vận công vào bàn tay xoa bóp vết thương cho Tiểu Yến vừa nói :
– Hiền muội hà tất thốt ra những lời thương tâm như thế làm chi? Vết thương tuy nặng nhưng cũng chưa đến thí mạng mà?
Tiểu Yến bỗng mở choàng mắt ra hỏi :
– Lộc đại ca! Nếu hai chân của em tàn phế thực anh sẽ đối xử với em như thế nào?
Âu Dương Siêu không do dự gì hết bỗng trả lời ngay.
– Anh đối xử với em lúc nào cũng như lúc nào.
Nghe chàng nói như thế, Tiểu Yến mới hơi yên tâm, nàng lại hỏi tiếp :
– Đối xử em như thế nào cơ chứ?
– Từ trước đến nay, lúc nào anh cũng coi em như là em gái của anh vậy.
Tiểu Yến mặt đang đỏ bỗng biến thành xanh, từ xanh biến thành trắng, rồi dần dần biến thành tía, nàng thở dài một tiếng rồi lẩm bẩm tự nói :
– Như thế cũng được, càng hay, càng thanh bạch…
Âu Dương Siêu nghe thấy nàng nói như vậy, ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi lại :
– Em nói gì thế?
Tiểu Yến bỗng gạt lệ, gượng ngồi dậy, nhìn xác của Phụng Anh rồi đáp :
– Anh tới cạnh chị Phụng Anh cởi thanh Bàn Long thần kiếm đem lại cho em, vì thanh kiếm ấy là cha của em trao cho chị ấy bảo hộ. Nghe nói thanh kiếm ấy là thanh kiếm của cha anh Thần Kiếm Trần Bát Hoang vẫn sử dụng đấy.
Âu Dương Siêu hớn hở lớn tiếng nói :
– Chắc thanh kiếm này là Hùng kiếm.
Nói xong, chàng vội tới cạnh Phụng Anh cởi thanh kiếm ấy ra, cầm lấy xem, quả thấy trên cán có khắc một chữ “Nhật”. Nhật thuộc dương và cũng có ý nghĩa “Hùng” nữa. Xem xong chàng lại nói tiếp :
– Phải, kiếm này là Hùng kiếm của cha tôi sử dụng năm xưa.
Thấy chàng nói tới Hùng kiếm, Tiểu Yến vội hỏi :
– Chẳng lẽ còn một thanh Thư kiếm nữa hay sao? Sao không thấy cha…
Âu Dương Siêu sợ nàng hiểu lầm vội đáp :
– Thanh Thư kiếm không lọt vào Thiên Tâm trang, vì thanh kiếm ấy mẹ tôi sử dụng và dùng làm tín vật chỉ phúc vi hôn với nhà họ Tống, nên thanh kiếm ấy hiện nay đang ở trong tay chị em nhà họ Tống.
Chàng cứ thao thao bất tuyệt kể cho nàng nghe, nhưng chàng không để ý đến mắt nàng.
Lúc này mặt nàng càng khó coi thêm và nghe tới đấy nàng ho lên một tiếng như là muốn thổ huyết ra vậy. Nàng vội lấy vạt áo bịt miệng. Một lát sau, nàng bỏ vạt áo ra, mới hay trên vạt áo dính đầy máu. Thì ra nàng đã thổ ra rất nhiều huyết.
Âu Dương Siêu thấy vậy vội chạy lại, tay cầm vạt áo dính máu, hoảng sợ hỏi :
– Tiểu Yến muội bị nội thương ư?
Tiểu Yến gượng trấn tĩnh, lắc đầu đáp :
– Không… không việc gì…
– Thế tại sao lại thở…
– Không phải, khi em ho em nhỡ cắn phải đầu lưỡi.
Âu Dương Siêu không tin, cúi đầu xuống nắm lấy tay nàng thăm mạch thử xem, quả thấy nàng không bị nội thương thật, nhưng tích huyết quy tâm bách khí uất kết, lại hình như nàng có rất nhiều tâm sự, nên chàng vội khuyên giải rằng :
– Tiểu Yến muội, chúng ta là người trong võ lâm dù có bị thương….
Tiểu Yến không đợi chàng nói xong, đã vội đỡ lời :
– Nếu cha mẹ anh có hai thanh thần kiếm tất cả, anh là con, thì thể nào cũng phải thư hùng hợp nhất song kiếm quy tôn mới phải.
Âu Dương Siêu nghe nói gật đầu lia lịa đáp :
– Phải, hiền muội nói rất phải, tôi đã hẹn với chị em họ Tống rồi, đến ngày Trùng Cửu thể nào cũng phải khiến song kiếm hợp nhất để tận đạo là con.
– Lộc đại ca, chị Phụng Anh tuy là người đứng ở chính giữa ta, nhưng chưa làm một việc gì độc ác cả, tôi với chị ấy thân với nhau như vậy, phiền đại ca chôn cất chị ấy hộ, để tận tình chị em với nhau một phen.
– Tất nhiên em không nói anh cũng chôn nàng tươm tất.
Nói xong, chàng liền đào một cái hố chôn cất Phụng Anh ngay.
Tiểu Yến ngồi cạnh đó thấy vậy, lòng đau như cắt, chờ Âu Dương Siêu chôn Phụng Anh xong, nàng mới gượng cười rồi nói tiếp :
– Đại ca làm như vậy cũng như làm phúc vậy.
Âu Dương Siêu gượng cười thở dài đáp :
– Nàng có ngờ đâu lại bị chết bởi Mẫu Tử Thất Tinh Trùy của Vi Vân Thanh như thế?
Người ta sống chết đều có số, khi trời bắt đầu chết muốn sống cũng không được, còn số chưa chết muốn chết cũng không xong.
Âu Dương Siêu thấy Tiểu Yến thốt ra những lời lẽ ấy, liền cười và khuyên giải rằng :
– Cho nên mong em đừng có nghĩ ngợi nhiều như thế. Em thử nghĩ xem trời mênh mang, đất rộng…
– Đại ca! Có thật thần kiếm có hai thanh Hùng, Thư tất cả không?
Âu Dương Siêu liền đưa kiếm cho nàng và nói :
– Đây em xem xem.
Tiểu Yến cầm lấy thanh kiếm rờ mó một hồi, rồi ứa nước mắt ra lẩm bẩm nói :
– Phải! Nên làm cho song kiếm hợp nhất, Thư Hùng phối hợp với nhau lắm.
Thấy nàng còn đau đớn hơn lúc bị gãy chân, chàng thắc mắc vô cùng vội hỏi :
– Tại sao bỗng dưng em lại đau lòng như thế?
Tiểu Yến vội dùng tay áo làu chùi nước mắt, gượng cười đáp :
– Không! Có gì đâu…
– Không có gì, tại sao em lại khóc vớ vẩn như thế? Thôi đừng có nghĩ vớ vẩn nữa để anh cõng em xuống núi, sớm kiếm được thầy lang lúc nào, chân em khỏi sớm lúc ấy.
– Không… à thôi cũng được, anh hãy điểm yếu huyệt tê cho em đi.
– Thế mới phải chứ, anh đã sớm nói rồi, điểm vào yếu huyệt tê, để khi cõng em xuống núi khỏi bị va chạm vào vết thương em lại thấy đau thêm.
Nói xong chàng liền đưa hai ngón tay nhằm yếu huyệt tê ở dưới hông của nàng điểm xuống mồm thì nói :
– Em đừng cử động nhé!
Chàng mới dùng có hai thành sức lực thôi, vừa định điểm xuống thì bỗng thâu lui tay về phía sau nửa bước ngạc nhiên hỏi :
– Đã bảo em đừng cử động tại sao lại chìa Huyết Hải huyệt ra cho anh điểm như thế suýt tí nữa thì hối bất cập.
Thì ra Tiểu Yến đã xoay người để chỗ tử huyệt cho chàng điểm, nên chàng mới vội thâu tay lại, cũng may chàng thâu tay nhanh, bằng không đã điểm trúng rồi.
– Lộc đại ca… cứ việc điểm xuống đi. Chết ở trong tay đại ca… còn hơn…
Lúc này chàng mới biết nàng có ý muốn chết, càng hoảng sợ thêm, vội an ủi :
– Sao em lại nghĩ vớ vẩn như thế?
– Em đã là người tàn phế, thà chết còn hơn, vì em sợ thấy… song kiếm hợp nhất.
Lúc này Âu Dương Siêu mới biết ý nghĩ của Tiểu Yến, và mới biết nàng đã hiểu lầm, vội nói :
– Hiền muội đó là…
Chàng chưa nói dứt, thì Tiểu Yến bỗng lớn tiếng cười và nói tiếp :
– Đại ca đừng có quên chôn cất em, để đời sau chúng ta hãy…
Vừa nói tới đó nàng đã xoay đầu kiếm lại nằm phục người xuống, máu bắn tung tóe, người của Âu Dương Siêu cũng bị máu của nàng bắn trúng.
– Ối chà!
Chàng cũng không ngờ nàng lại liều lĩnh như thế, chàng đã vội nhảy xổ tới.