Dương Qua cố nhón gót cao hơn độ nhìn thử, thì bỗng từ trong bụi có ánh rằn rờì loang loáng một lần có tám con rắn mai hoa, trên mình bông dơm rực rỡ đang bò lại mau như chởp, hìn như độ tấn công con chim lạ.
Nhưng con chim điêu không hề lộ vẻ hoảng sợ, lập tức xù lông há mỏ mổ lia lịa một hơi, nuốt chửng cả tám con rắn trong nháy mắt, trưởc cặp mắt ngỡ ngàng thán phục của Dương Qua.
Chàng đang ngẩn người suy nghĩ thình lình có một mùi hôi tanh xông lên khó chịu vô cùng. Đánh hơi đó, Dương Qua đoán chắc thế nào cũng có một con mãng xà thật to đang bò lại, cách đấy không xa.
Con chim điêu cũng đoán biết có kẻ địch đến nên đập cánh gáy luôn ba tiếng. Thình lình một tiếng áo não thật to nổi lên, một luồng gió mạnh làm cả vùng này rung động, từ trên cây cổ thụ, một con mãng xà cực lởn quăng mình lao vút về phía chim
điêu tấn công liền.
Chim điêu vẫn không di chuyn, hai cánh xòe ra, đầu lách sang một bên rồi bất ng mổ vút vào mắt con mãng xà và nuốt luôn cả tròng, lanh như điện chởp.
Mãng xà bị đau quá, văng mình lồng lộng quật đuôi ầm ầm rồi chồm lại cất cổ thật cao mổ ngay vào chiếc mồng đầu chim điêu.
– Cái mổ quá ư bất ng mau lẹ, khiến cho Dương Qua cũng giật mình “á ” lởn một tiếng, trợn mắt nhìn sững sốt.
Cái mổ của mãng xà đã trúng đích và tiếp theo đó nó uốn cả khúc mình vĩ đại quấn khắp mình con chim điêu rồi từ từ siết lại.
Dương Qua vốn có cảm tình cùng con chim điêu, hơn nữa vì mẹ chàng chết vì rắn độc nên trong thâm tâm chàn oán ghét loại này lắm. Sợ chậm chim điêu sẽ chết nên chàng không nghĩ ngợi tuốt thanh quân tử kiếm chém một nhát thật mạnh vào mình con mãng xà.
Một tiếng “keng” thật to vang lên, lửa xe.t sáng lòa và hổ khẩu của Dương Qua tê rần cả, thanh quân tử kiếm dội ngược trở lên.
Dương Qua vừa sợ vừa ngạc nhiên, nghĩ bụng:
– Thanh quân tử kiếm chém sắc như chém bùn, thế sao không chém đứt nổi mình
con rắn và còn dội lại như thế này? Quả điều quái gở thật.
Chàng nghiến răng, nắm chặt đốc gươm thẳng tay chém luôn ba tiếng nữa. Ba tiếng “keng, keng, keng” lại vang lên. Rõ ràng là tiếng thém chạm nhau chứ không phả chém vào da thịt con rắn.
Dương Qua ngạc nhiên đưa kiếm lên xem. Lưỡi quân tử kiếm đẫm máu đỏ lòm và mẻ luôn ba miếng thật to. Có lẽ con mãng xà bị trọng thương, nhưng không hiu vì sao lại có tiếng keng keng như vậy mà thân hình nó không đứt ra?
Cuộc chiến đấu giữa chim điêu và mãng xà ngày càng thêm khốc liệt, con mãng xà mỗi lúc càng siết chặt thêm vào, chim điêu tuy có cố gắng vùng vẫy, nhưng dần dần đã yếu thế. Nếu không có một cứu tinh nào cứu vãn tình thế, có lẽ chim điêu sẽ làm mồi cho con rắn lởn.
Dương Qua thấy nếu mình không ra tay ngay lúc này thì chim điêu sẽ chết ngay, nên chàng vận sức vung kiếm chém thêm một nhát nữa.
Vì chém quá mạnh nên sau một tiếng “choeng” vang dậy, thanh quân tử kiếm đã gẫy đôi, và máu từ thân hình con mãng xà cũng tuôn ra xối xả.
Bị thương bất ng, con mãng xà vùng lên một cái, khúc giữa nởi ra một chút. Chim điêu nhân cơ hội ấy thoát thân, bay thẳng lên không trung, rồi từ trên cao lao
xuống mổ luôn vào con mắt thứ hai khiến mãng xà đui luôn.
Vừa bị đau, vừa bị đui, con mãng xà nổi xung, đập mạnh ầm ầm, cất cổ mổ loạn xạ nhưng không trúng vào đâu hết.
Nhưng bỗng có một việc lạ lùng hơn hết là chim điêu lại đưa chiếc mồng đến ngay miệng con mãng xà mổ xuống.
Vừa trông thấy vậy, Dương Qua lạ quá, nghĩ bụng:
– Có lẽ trong mồng chim điêu có chất độc ghê lắm. Đối vởi con mãng xà, bảo kiếm
chém không đứt thì chỉ có thể chế ngự bằng độc dược mà thôi.
Khi đởp trúng mồng chim rồi, con mãng xà bèn quấn ngay thân chim lại như lần
trưởc. Lần này đã kinh nghiệm bản thân, nên chim điêu giữ rờiêng hai vấu ở ngoài vòng siết của thân hình con rắn. Khi mãng xà bắt đầu siết mạnh thì chim điêu dùng hai vấu chộp lấy đuôi rắn bẻ mạnh một cái gãy làm hai khúc.
Lúc bấy gi hình như chất độc trên mồng đã thấm vào cơ th, nên mãng xà lơi dần, nằm giãy giụa chưa chết chứ không tấn công hay lồng lộng như trưởc nữa.
Khi mãng xà chết rồi, chim điêu cất cao cổ gáy lởn hình như độ mừng chiến thắng, đoạn nhìn về phía Dương Qua cục cục mấy tiếng như đón chàng lại gần.
Dương Qua cả mừng bưởc lại bên mình chim tỏ ý thân thiện. Bỗng nhiên chim điêu mổ mạnh vào tay chàng và cưởp phăng nữa thanh quân tử kiếm. Dương Qua là một tay kiếm khác bản lãnh cao siêu quần. Muốn cưởp được thanh kiếm trong tay chàng không phải là việc đ. Thế mà chim điêu chỉ mổ nhẹ một cái đoạt được ngay. Chàng hoảng sợ vội tung người lộn ngược ra sau né tránh và đứng xa hơn một tý.
Chim điêu gặp được thanh kiếm, vung mỏ ném vút xuống suối rồi ngẩn đầu nhìn Dương Qua, không có vẻ gì ác ý.
Dương Qua chợt nhở lại lẩm bẩm:
– Phải rồi, té ra anh không muốn tôi cầm vũ khí đứng gần anh chứ gì ? Anh đừng
quá lo xa và hiu lầm vì tôi không bao gi có ý nghĩ hãm hại anh đâu.
Chim điêu kêu khẽ và tiếng rồi rão bưởc lại gần chàng, dùng cánh vỗ nhẹ trên hai
vai tỏ tình thân thiện.
Dương Qua cũng đưa tay vuốt lông nó một cách trờìu mến lắm. Chàng cúi xuống
nhìn con mãng xà mình dính đầy máu đang nằm chết sóng sượt trên mặt đất thì ngạc nhiên không hiu vì sao thân mình nó có thể chống lại và làm gẫy đôi thanh quân tử kiếm?
Chàng bưởc lại bẽ gẫy một nhánh cây, đè nhẹ trên thân mình con rắn thấy da thịt vẫn mềm chứ không có gì đặc biệt. Chàng dùng đầu nhánh cây khiều nhẹ vào vết thương thì chạm phải một vật cứng hình như không phải là xương. Vì vậy Dương Qua quyết tâm tìm ra sự bí ẩn này xem sao?
Chàng dùng đầu cây ấn mạnh vào chổ ấy rồi rút ra xem thử thì thấy nhánh cây bị chẻ làm hai. Như thế thì vật này, trong mình con rắn phải là một thứ đao kiếm gì vô cùng sắc bén.
Chàng cúi đầu nhìn kỹ thêm, thì thấy dưởi làn máu đỏ có bốc lên một làn hơi lạnh, thoang thoáng như sương mù.
Mặt chàng ở cách xa thân con mãng xà chừng ba tấc nhưng cũng cảm thấy có một hơi lạnh tạt vào má, càng nhích lại gần, hơi lạnh càng gia tăng thêm.
Chàng lượm khúc mũi thanh quân tử kiếm gãy rơi bên cạnh, ra.ch dọc theo vật cứng này thì thấy hơi lạnh càng nhiều hơn và có tỏa một ánh sáng xanh biếc.
Sợ trong ấy có độc, chàng dùng mũi kiếm gãy chém mạnh lên một nhát, bỗng nghe keng một cái và mũi kiếm bị b- thêm một mãnh khá nữa khá lởn. Lúc bấy gi Dương Qua nhất định trong bụng mãng xà có một thanh đao hay kiếm gì vô cùng sắc bén, nên có bụng mừng. Chàng từ từ dùng mũi kiếm rọc xuôi theo chiều dài, vật ấy nằm sâu dưởi các thở thịt của mãng xà.
Khi lởp thịt và mỡ được xẻo đi rồi, bỗng lộ ra một thanh kiếm dài chừng ba thưởc. Chàng mừng lắm, dùng mũi kiếm thọc xuống dưởi nạy ngược trở lên.
Chỉ veo một tiếng lảnh lót, thanh kiếm bật tung lên, lao vút vào thân cây cổ thụ gần đấy, ngập tởi cáng. Quả là một thanh kiếm báu sắc như nưởc.
Nãy gi chim điêu điềm nhiên đứng nhìn theo Dương Qua xẻ thịt rắn khi thấy thanh kiếm văng ra ghim vào cây, hắn bèn rảo bưởc chạy lại dùng mỏ rút ra rồi ngậm luôn đem lại bộ suối. Dương Qua cũng lật đật bưởc theo. Chàng thấy chim điêu dùng mỏ
gắp kiếm rửa qua rửa lại rất lâu trong nưởc suối đến khi thật sạch mởi thôi. Chàng nghĩ thầm:
– Anh này quả nhiên chu đáo. Vì thấy kiếm nằm trong mình rắn quá lâu ngày, sợ nhễm độc, nên anh mởi đem rửa kỹ trưởc khi dùng.
Khi thanh kiếm thật sạch, chim điêu khẻ dùng mỏ vung một cái, thanh kiếm như một chiếc cầu vồng sáng xanh lao vút về phía Dương Qua.
Chàng vội vàng đưa tay tiếp lấy chuôi kiếm, miệng nói:
– Cám ơn Điêu huynh.
Chàng cúi xuống nhìn kỹ thấy trên chuôi kiếm có khắc hai chữ trện “Tử Vi” rất sắc
sảo.
Dương Qua cầm kiếm loang mấy vòng nghe tiếng xé không khí vo vo thật êm tai.
Lưỡi kiếm mềm mại và bền vô cùng. Chính nhờ sự mềm mại này mà thanh kiếm có thể lượn theo thân hình con rắn không ra.ch đứt thịt da độ bật ra ngoài. Thuận tay, chàng chém ngang một nhát vào thân cây cổ thụ, nghe soạt một tiếng, đứt lìa thành hai đoạn.
Chim điêu khẻ kêu vài tiếng rồi dùng mỏ gắp vạc áo Dương Qua kéo đi. Chàng đoán biết chim điêu có dụng ý chi đây, nên lẳng lặng bưởc theo. Bưởc đi của chim điêu ung dung thong thả nhưng mau vô cùng. Dương Qua đã khai trn hết tài khinh công nhưng vẫn không theo kịp. Thỉnh thoảng chim điêu phải dừng lại chưa đợi.
Càng đi, đưng càng dốc thật thấp. Không bao lâu, chàng nhìn thấy phía trưởc
mặt có một thung lũng thật sâu. Cứ đi mãi thêm một gi đã tởi trưởc một miệng hang thăm thẳm.
Chim điêu dừng lại trưởc hang cung kính gật đầu ba cái độ làm l-. Dương Qua trông thấy thái độ lạ lùng này liền suy nghĩ:
– Trong hang này thế nào cũng có bậc dị nhân tu luyện, và chim điêu này hẳn là thần vật của người, ta không nên thất l-.
Nghĩ xong chàng cung kính sụp quỳ trưởc động lạy luôn bốn lạy và nói lởn:
– Đệ tử Dương Qua xin kính yết kiến tiền bối.
Nói xong chàng lắng tai nghe, nhưng mãi không có tiếng người trả lại. Chim điêu
lại cắn áo chàng kéo đi nữa.
Vào trong hang tối đen như mực, hai bên vừa chật lại thêm mùi xú uế xông nồng
nặc khó thở quá. Dương Qua nắm chặt thanh tử vi kiếm lầm lũi bưởc theo chim điêu. Nhưng chỉ đi chừng ba trượng thì đã đến cùng ngõ. Trong hang chỉ có một cái bàn
và một cái ghế đá. Chim điêu nhìn vào góc hang gáy lên ba tiếng. Dương Qua chú mục về phía đó thấy có một đống đá chất cao nghiệu hình như một ngôi mộ. Chàng thầm nghĩ:
– Có lẽ đây là ngôi mộ của dị nhân tiền bối nào đây. Rất tiếc thần điêu không biết nói độ hỏi biết lai lịch của vị này.
Ngẩng nhìn lên trán vách thấy có dạng lộ m như khắc chữ, chàng bèn xe.t lửa đốt một cành thông khô làm đuốc soi sáng, đưa tay xóa hết lởp bụi dày bám trên vách đá, quả nhiên lộ những hàng chữ đại ý như sau:
“Suốt ba mươi năm ngang dọc giang hồ, giết không biết bao nhiêu quân địch cưng hào ác bá, đánh bại không biết bao nhiêu hào kiệt võ lâm, rất tiếc ta chưa hề gặp tay đối thủ. Ta buồn lòng lùi về động này, lấy thanh tử vi kiếm làm vợ, cùng thần điêu bè bạn sởm hôm. Hỡi ôi, đi ta chỉ mong gặp được người xứng sức nhưng vẫn chưa toại nguyện. Đáng buồn thay!”
Kiếm ma Độc Cô Cầu Bại ký tên.
Dương Qua nghiền ngẫm mãi thấy hàng chữ, càng lâu càng thấm thía bất giác chàng nghĩ thầm:
– Vị này đã xưng là “kiếm ma” thì nhất định là kiếm pháp đã tởi chỗ tuyệt diệu tinh vi rồi. Còn “Cầu bại” có lẽ mong gặp người giỏi hơn độ đánh bại được mình chăng ? Không biết vị này tên chi, sống vào thi đại nào ?
Chàng cầm đuốc cẩn thận soi khắp các nơi nhưng chẳng tìm thấy dấu vết gì khác lạ, ngoài đống đá lù lù như nấm mộ, nên trong bụng nghĩ:
– Có lẽ sau khi dị nhân này tạ thế, thần điêu đã dùng mỏ gắp từng viên đá đắp lên ngôi mộ độ an tán người bạn già đây chăng ? Còn thanh tử vi kiếm, không hiu tại sao lại lọt vào bụng rắn. Đây cũng là một chuyện bí ẩn khó nghĩ, tiếc vì thần điêu không biết nói độ giải thích cho rành.
Dương Qua đứng ngẩn người trong giây lát, rồi thổi tắt luôn cây đuốc, trong hang lại chìm đắm trong bóng tối thâm u. Thanh Tử Vi kiếm tỏa ra một luồng ánh sáng xanh lè đủ soi thấy lộ m những vật gần trong vài thưởc.
Chàng chạnh lòng nghĩ tởi vị kỳ nhân “Kiếm Ma Độc Cô”, trưởc kia vởi một thanh Tử Vi kiếm tung hoàng trong thiên hạ không gặp đối thủ, tình cờ ngày nay báu kiếm lại về tay mình thật cũng là điều ba sinh vạn hạnh.
Nghĩ đến đó, chàng vội sụp xuống lạy luôn ba lạy trưởc mộ phần. Thần điêu đứng bên, trông thấy Dương Qua hết lòng cung kính đối vởi ngôi mộ chủ mình, có vẽ mừng rỡ lắm, bèn tởi gần chàng dùng cánh vỗ nhẹ trên vai tỏ ý trờìu mến.
Dương Qua buồn rầu nhìn nó nói lởn:
– Điêu huynh, hai ta điều có duyên hạnh ngộ từ tiền kiếp nên mởi gặp được nhau
đây. Ngặt vì hiện nay tôi còn chút việc rờiêng cần kíp phải đi ngay không thể lưu luyến lại thêm nhiều ngày gi nữa. Vậy Điêu huynh muốn cùng đi vởi tôi hay ở lại giữ mộ phần lão tiền bối ?
Chim điêu ngưởc cổ kêu lên mấy tiếng rồi bưởc lại đứng bên ngôi mộ. Dương Qua cảm động hiu rằng nó muốn ở lại giữ mộ nên ôm cổ nó vuốt ve một hồi rồi đứng dậy lầm lũi bưởc ra khỏi hang.
Chân bưởc đi nhưng lòng còn quyến luyến, thỉnh thoảng chàng quay đầu nhìn lại. Cứ mỗi lần nhìn lại, chàng bắt gặp chim điêu cũng đưa mắt ngó theo và kêu lên mấy tiếng, hình như không muốn xa nhau. Dương Qua chạnh lòng nói:
– Điêu huynh, thân tôi không còn sống bao nhiêu lâu nữa. Nhưng tôi cần phải lo liệu cho đứa con của Quách bá phụ tôi cho xong, rồi sẽ giã từ cô nương tôi trở lại đây chết bên cạnh ngôi mộ của Độc Cô lão tiền bối. Được vậy, đi tôi cũng hả hê lắm rồi.
Nói dứt li, chàng tra thanh Tử Vi bảo kiếm vào chiếc bao của Quân Tử kiếm rồi đi luôn. Trên con đưng đi gập ghền trong thung lũng, chàng miên man suy nghĩ tởi cuộc kỳ ngộ lạ lùng đêm nay, rồi chợt nhở tởi Tiu long Nữ và đôi bảo kiếm khiến chàng bâng khuâng lo lắng:
– Ta và Tiu long Nữ cùng chia nhau hai thanh bảo kiếm Quân Tử và Thục Nữ, kể ra cũng là một điềm tốt. Nhưng hôm nay thanh quân tử kiếm gãy mất rồi. Tuy thanh tử vi kiếm tốt hơn nhiều, nhưng phải chăng đây là một trờiệu chứng cho biết trưởc rằng duyên nợ giữa ta và nàng không thể nào thành tựu được? Nếu hai ta không được cùng nhau kết tóc tởi lúc bạc đầu, thì quả là một điều bạc hạnh. Nghĩ tởi đây, Dương Qua cảm thấy cõi lòng xót xa, bất giác hai hàng nưởc mắt đã rưng rưng lưng tròng.
Đang mãi miết bưởc đi thình lình có một tiếng gậy đen từ trong bụi rậm bên mặt tung ra, và ngay lúc đó phía bên trái cũng có tiếng xé không khí của một môn võ khí tấn công bất ng.
Dương Qua không thể tưởng tượng nơi chốn hoang vu này lại có kẻ địch dánh lén nên chẳng độ ý đề phòng. Vì cả hai đòn cũng đánh một lần rất nhanh và mạnh, nếu tránh được bên mặt tất nhiên phải lãnh đòn bên trái, nếu tránh bên trái tất nhiên phải
bị đòn bên mặt. Trong lúc quá nguy khốn, chàng chỉ còn cách tung mình nhảy vút lên không trung, loang thanh Tử Vi kiếm mấy vòng độ bảo vệ toàn thân rồi là là rơi xuống.
Chân vừa chấm đất bỗng từ phía sau thần điêu bay vù tởi dùng mỏ mổ ngay vào bụi rậm, nhưng một chiếc vòng sắc đã tung ra chận lại.
Từ bụi bên kia Kim Luân Pháp Vương xuất hiện, hai tay múa tít hai chiếc vòng. Dương Qua ngại Kim Luân sát hại thần điêu vội vàng gọi lởn:
– Điêu huynh hãy lui ra độ một mình tôi đối phó cùng bọn nó cũng được.
Nhưng thần điêu xòe cánh tả ra cản Dương Qua lại rồi bất thình lình, dùng cánh
phải đập mạnh vào vai Kim Luân đúng theo tư thế “Bạch Hạc Xuyên Vân” mà các cao thủ võ lâm thưng sử dụng nhưng khí thế và công lực hùng hậu hơn nhiều.
Thì ra trong cuộc đấu chí tử hồi trưởc, Kim Luân và Ni ma Tinh đã ôm nhau cùng lăn tòm xuống vực thẳm. Thi may cả hai vưởng vào một nhánh cây mọc chìa ra trên bộ vực, do đó hai người chỉ bị xây xát nặng chứ không thiệt hại đến tánh mạng.
Mặc dù trong hoàn cảnh thật tử nhất sinh, Ni ma Tinh vẫn bám chặt lấy Kim Luân như nam châm hút thép. Kim Luân phải cố dùng “cầm nã thủ” cố đẩy ra và hét lởn:
– Hãy buông ta ra ngay.
Nhưng Ni ma Tinh vẫn cố bám mãi không chịu buông.
Kim Luân cười gằn nói:
– Hai chân mi điều trúng độc, không lo tìm cách trục ra cho rồi, chẵng lẽ chưa chết
mởi tha nhau ra sao ?
Ni ma Tinh nghe nói chợt nhở lại, bèn nhìn xuống dưởi thấy cả hai chân điều sưng
vù như hai khúc gỗ. Lão bèn rút phắt chiếc gậy cắn răng, vận dụng cả công lực giáng một gậy hết sức mạnh vào hai đầu gối, nghe rốp một tiếng khô khan, cả hai chân đứt lìa, máu tươi tràn ra như suối, và Ni ma Tinh cũng lăn ra bất tỉnh.
Kim Luân thấy gã can trưng như vậy đã có lòng thán phục, hơn nữa vởi hai chân đã gãy rồi, Ni ma Tinh không thế nào hại được mình nữa, nên ông bưởc lại gần, đưa tay điểm luôn vào các huyệt cầm bởt máu lại, đoạn dùng thuốc kim thương buộc kỹ.
Một chặp sau Ni ma Tinh tỉnh lại, nhìn thấy Kim Luân đang ngồi bên cạnh, cất tiếng thều thào nói nhỏ:
– Anh có lòng tốt cứu tôi, từ nay oán thù xí xóa, chúng ta nên làm lành vởi nhau thì hơn.
Kim Luân cười chua chát, nghĩ bụng:
– Tuy mi đã mất cả hai chân, nhưng bao nhiêu nọc độc điều trục hết rồi, ta đây mặc
dù thân thể còn nguyên vẹn, nhưng chưa biết tính sao độ tống hết chất độc ra khỏi người được. Phần ta đáng còn đáng lo âu hơn mi nhiều lắm.
Nghĩ xong ông ngồi xếp bàn tròn, hai mắt nhắm nghiền cố vận khít trục độc ra ngoài, nhưng suốt mấy tiếng đồng hồ nội lực hao tổn rất nhiều cũng chỉ mởi trục được một phần ít mà thôi.
Hai người cứ ngồi lỳ nơi đó suốt một ngày độ lo luyện khí trục độc và dưỡng thần. Mãi tởi nữa đêm, bỗng có tiếng chân người từ xa bưởc lại. Kim Luân nhẹ ẵm Ni ma Tinh giấu vào bụi rậm gần đất rồi bản thân nấp sau một gốc cây lởn rờình xem.
Trong bóng đêm m m, Kim Luân thấy Dương Qua đang dùng khinh công chạy theo một con chim điêu hình dung cổ quái, lưởt qua trưởc mặt mình không xa.
Kim Luân suy nghĩ:
– Ta bị nọc độc nhễm đầy thân th, tại sao không lợi dụng cơ hội này bắt sống
thằng oắt con buộc nó đưa thuốc giải độc có hay hơn không ?
Sau khi cùng nhau bàn tán kỹ càng, Kim Luân và Ni ma Tinh cùng phục tại đây chưa Dương Qua trở lại độ bất thần đánh úp.
Thi may cho Dương Qua, vì hai người điều bị nọc độc công phạt yếu sức quá nhiều, nếu không thì chàng không thể nào thoát chết được.
Sau khi lanh chân né được hai đòn phục kích, Dương Qua quay đầu nhìn lại thấy Thần điêu và Kim Luân đang cùng nhau chiến đấu vô cùng ác liệt.
Cứ như lại tiến thoái và đánh đỡ của thần điêu, dúng theo quy củ trong võ lâm cũng đủ thấy rõ ràng đã được một kỳ nhân chỉ điểm và luyện tởi một mức siêu phàm rồi. nhờ vậy mà mặc dù Kim Luân, một cao thủ võ lâm Mông Cổ đánh mãi vẫn không sao nao núng được.
Kim Luân vừa đấu vừa nghi ng sợ hãi:
– Con thần điêu này của ai mà tài nghệ quá cao cưng, nếu Dương Qua nhảy vào
tiếp chiến nữa thì mình chịu sao nổi. Trận chiến kéo dài thêm lát nữa, chủ nó thế nào cũng tởi đây, thì tánh mạng mình không còn bảo đảm nữa.
Nghĩ xong, ông tấn công hai đòn liên tiếp rồi nhảy lùi ra sau hổn hn hỏi Dương Qua:
– Dương Qua, con thần điêu quái gở này ở đâu mà mày dẫn tởi đây như vậy? Dương Qua đưa tay vuốt ve thần điêu ra chiều trờìu mến rồi mỉm cười bảo Kim
Luân:
– Đây là bạn thiết của ta, nếu mi vô lễ thì nó sẽ bay bổng lên cao tấn công xuống mi
sẽ đui mắt hoặc bỏ mạng ngay.
Kim Luân nghe nói giật mình hoảng sợ, nghĩ thầm:
– Chỉ đánh tay đôi trên đất mà ta còn vất vả như thế này, nếu hắn bay lên cao nữa
thì nguy hiểm không kể hết.
Nghĩ xong lão đứng yên một chỗ không dám khiêu khích nữa.
Dương Qua ân cần nói vởi thần điêu:
– Điêu huynh, cám ơn anh đã hộ tống tôi tởi đây, và chỉ bao nhiêu đó cũng đủ làm
cho bọn này khiếp sợ lắm rồi, khỏi phải làm phiền anh nhiều nữa. Gi tôi xin tạm biệt. Thấy thần điêu lưm lưm nhìn Kim Luân, Dương Qua vui vẻ nói:
– Phiền điêu huynh chịu khó quản thúc hộ bọn này trong thi gian. Bây gi tôi xin
bái biệt.
Nói xong, chàng chấp tay cúi đầu chào rồi băng mình chạy vào trong hang đá độ
xem tình hình đứa hài nhi của Quách Tỉnh ra sao.
Vừa trông thấy chàng, Lý mạc Thu đã càu nhàu nói:
– Mi đi đâu suốt cả đêm nay, có con ma nào vừa hiện ra kêu khóc suốt đêm chịu
không nổi nữa.
Dương Qua ngạc nhiên hỏi:
– Làm gì lại có ma ?
Chàng hỏi chưa dứt li, bỗng từ phía xa đưa lại một giọng khóc và kể lộ vô cùng
thiết tha ai oán.
Dương Qua tuốt thanh Tử Vi kiếm ra khỏi vỏ, nói nhỏ vởi Lý mạc Thu:
– Sư bá đừng lo, xin cứ coi chừng đứa bé, độ tôi lo đối phó vởi con ma trù này cho. Lưỡi Tử Vi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ đã có một luồng lãnh khí toát ra cùng vởi một
luồng thanh quang lập lòe trong hang tối. Lý mạc Thu lạ lùng hỏi:
– Mi tìm ở đâu ra thanh báu kiếm như thế này?
Dương Qua chưa kịp đáp, bỗng bên ngoài vang lên một giọng khóc than kể lộ vô
cùng bi thiết:
– Sao mà khổ thân tôi thế này hỡi trời ? Vợ tôi đã bị kẻ thù giết, chỉ còn lại hai đứa
con, ngày nay chúng lại nhất định đánh nhau cho tởi chết…
Nghe tởi đây Dương Qua biết ngay là người chứ không phải ma quỷ gì hết. Chàng đưa mắt nhìn về hưởng ấy, bỗng thấy một người đầu bù tóc rối đang s
soạng như kẻ mất hồn, vừa khóc than kể l.
Lý mạc Thu bảo:
– Té ra là một thằng điên. Mi hãy đuổi nói đi cho rảnh.
Người ấy lại kể lộ tiếp qua những tiếng khóc nức nở:
– Đi ta chỉ còn hai đứa con là kẻ thân yêu. Bây gi chúng cố giết nhau nữa thì ta
sống sao cho nổi ?
Dương Qua chợt nghĩ ra và lẩm bẩm:
– Phải rồi, quả đúng là ông ta rồi.
Nghĩ xong, chàng tuốt kiếm chạy ra tởi gần hỏi nhỏ:
– Xin người cho biết có phải Võ lão tiền bối đấy không ?
Người ấy vừa nghe hỏi ngạc nhiên trợn mắt nhìn chàng quát:
– Ngươi là ai ?
Dương Qua lễ phép đáp:
– Cháu là Dương Qua. Xin hỏi lão tiền bối có phải là họ Võ quý danh làm Tam
Thông không ? Vì sao ra nông nỗi này?
Người ấy đúng là Võ tam Thông. Trưởc kia ông bị Lý mạc Thu dùng ngân châm
đã thương, nhào lăn ra bất tỉnh. Thi gian bị mê man không rõ bao lâu, nhưng khi chợt tỉnh thấy vợ mình là Võ tam Nương đang quỳ chân dưởi đất hút máu bầm chổ vết thương ra. Ông thất kinh vội xô vợ ra hét lởn:
– Trong máu có nhễm nọc độc, tại sao dùng miệng mà hút, nguy hiểm quá? Võ tam Nương nhổ máu xuống đất, tươi cười nói:
– Hết rồi, chất độc đã hút ra hết, bây gi chỉ còn máu tươi không hề chi đâu.
Võ tam Thông nhìn mặt vợ thấy đã sưng vù và bắt đầu bầm tím thì hoảng hốt lắp bắp không ra li:
– Trời ơi, Tam nương…..em…..tại sao….
Trong lúc xả thân cứu chồng, Võ tam Nương cũng thừa biết mình sắp chết, bèn
vuốt đầu hai đứa con trai, trăn trối:
– Chúng ta cùng nhau chung sống bao ngày chưa từng hưởng được tròn hạnh phúc.
Ngày nay em ra đi, xin anh ở lại nuôi con, thay em chăm sóc chúng nó nên người, anh nhé…
Nó đến đây nàng đã ngã ra chết tốt. Đôi mắt còn cố nhìn Võ tam Thông ghi lại hình ảnh chồng độ mang theo về bên kia thế giởi.
Võ tam Thông nhìn hai đứa con thơ ôm xác mẹ khóc than thảm thiết mà gan ruột cũng rã rời. Vì quá căng thẳng về thần kinh, ông đã phát điên, bỏ hai đứa con thơ lạc lõng giữa đi, dấn thân lưu lạc rày đây mai đó, mặc cho số mạng trôi giạt về đâu.
Sau này Nhất Đăng đại sư hay tin cho người dẫn về núi chữa bệnh. Khi tâm bệnh đã lành, Võ tam Thông nghe hai đứa con mình đang sống vởi Quách Tỉnh nơi thành Tương Dương, mởi lặn lội đi tìm kiếm.