Bốn người liền nhanh chóng đi ra khỏi Hỏa Ma Sơn Mạch, tiến thẳng đến Hoàng thành.
Một đầu Tiểu Long màu đỏ lén lút đi theo phía sau bọn hắn, cũng rời khỏi Hỏa Ma Sơn Mạch, bám theo sát bốn người, bay về hướng Hoàng thành.
Khi thời gian khảo hạch một tháng chấm dứt, toàn bộ thiếu niên tài tuấn tham gia khảo hạch đều quay trở về Hoàng thành, một lần nữa tập kết ngoài Thiên Môn, quả thực người xe tấp nập.
Bên ngoài Thiên Môn là một đài ngọc cao cao, đây là Thần đài mở ra Thiên Môn, đã có hơn ngàn năm lịch sử.
Trên đài ngọc, có rất nhiều chỗ ngồi, tập trung vô số đại nhân vật.
Tất cả bọn họ đều nhìn xuống dưới.
Tông chủ Tông môn, Phủ chủ võ phủ, tất cả đại Vương Hầu, thậm chí là cả Ngọc Lam Đại Đế cũng đều tự mình giá lâm, ngồi trên đỉnh cao nhất của ngọc đài, trên người phát ra một luồng uy thế quân lâm thiên hạ.
Đương nhiên, ngoại trừ những đại nhân vật này ra, một vài Học Sư của Thiên Đế học cung cũng xuất hiện trong ngọc đài, tất cả đều khí độ bất phàm, dùng mắt đánh giá những Võ giả trẻ tuổi bên dưới, tìm kiếm những hạt giống ưu tú.
Bốn đại viện của Thiên Đế học cung, đều có nhân vật cấp bậc Phó viện chủ tọa trấn.
Trên quảng trường, có hơn ba vạn Võ giả trẻ tuổi đang đứng.
Bọn họ đều vừa mới trở về Hoàng thành, trong đó, phần lớn Võ giả đều rất chật vật, có người trọng thương, có người tàn tật, có người đã chết, xác được bọc trong bao.
Chỉ có một vài cường giả trình độ cao nhất, mới không nhìn ra thương thế trên người.
Trên đài ngọc, tất cả đại Vương Hầu đều tập trung cùng một chỗ, trên người đều mặc áo bào cao quý, tản mát ra Võ Nguyên khí, khiến cho không khí xung quanh không ngừng vặn vẹo.
Cho nên, những Võ giả bên dưới đài ngọc, căn bản không thể nhìn rõ chân thân của những đại nhân vật ngồi ở trên đó.
Thiên Tượng Hầu vui vẻ nói chuyện với một vị Vương Hầu ở bên cạnh:
– Vừa rồi, ta đã hỏi những Võ giả trẻ tuổi của Thiên Tượng Hầu Phủ, lần này Thiên Tượng Hầu chúng ta tổng cộng có 20 người đạt được Hắc Hỏa Mộc Châu, có thể tiến vào Thiên Đế học cung. Hai người này đều là hai thiếu niên anh kiệt mà ta từ đầu đã xem trọng, quả nhiên không làm ta thất vọng.
Chấn Thiên Hầu cười nói:
– Chấn Thiên Hầu Phủ chúng ta lần này nhất định đạt được thành tích huy hoàng, có lẽ có đến bốn đệ tử có thể tiến vào Thiên Đế học cung.
Thiên Tượng Hầu đột nhiên ra hiệu cho Chấn Thiên Hầu nhìn về phía bên trái.
Chấn Thiên Hầu liếc nhìn Kiếm Các Hầu đang ngồi ở bên góc trái, trên mặt lộ ra nụ cười châm biếm, gật đầu đầy thâm ý với Thiên Tượng Hầu, thấp giọng nói:
– Nghe nói Kiếm Các Hầu Phủ gặp phải đại nạn, bị Vân Trung Hầu Phủ giết cho suýt nữa toàn quân bị diệt. Ngươi nhìn sắc mặt của Ninh lão đầu xem, ha ha, lần này e rằng sẽ tức đến nội thương mất thôi, ngươi nói xem hắn có thể đấu lại Nhạc Vũ Dương không?
Thiên Tượng Hầu mỉm cười, nói:
– Nhạc Vũ Dương e rằng cũng không chịu nổi, Vân Trung Hầu Phủ vốn nội tình yếu kém, thật vất vả mới bồi dưỡng được vài tinh anh, không ngờ đều bị tên tiểu tử bệnh lao của Kiếm Các Hầu Phủ làm thịt. Nghe nói ngay cả đệ tử đích truyền của Nhạc Vũ Dương cũng bị tên tiểu tử bệnh lao đó giết.
Chấn Thiên Hầu nói:
– Như vậy chẳng phải Kiếm Các Hầu càng muốn khóc ròng hơn ư? Huynh muội Ninh Tiểu Xuyên đều là thiên tài tuyệt đỉnh có thể tiến vào mười hạng đầu lần này, nếu như tương lai phát triển, e rằng thực lực Kiếm Các Hầu Phủ sẽ bành trướng rất mạnh. Chỉ tiếc là hai người này đều chết trong Hỏa Ma Sơn Mạch, điều này đối với Kiếm Các Hầu mà nói, quả thật là một đả kích không nhỏ.
Ninh Tiểu Xuyên chém giết năm đại cao thủ trẻ tuổi, gồm Nhị đầu lĩnh của Hắc Ám Đế Thành, Thiên Linh, Diêu Kim Đạo, Trác Nhất Thiền, Hoa Như Nguyệt. Chuyện này liền khiến cho cái tên Ninh Tiểu Xuyên lập tức vang dội trong mắt các đại Vương Hầu, Tông chủ, trở thành cái tên tượng trưng cho thiên tài vô thượng.
Thế nhưng, thiên tài như vậy cuối cùng còn chưa kịp phát ra hào quang thì đã vẫn lạc trong Hỏa Ma Sơn Mạch, ngược lại góp phẩn làm nổi danh cho một nhân kiệt tuyệt đỉnh khác.
Danh Dương, truyền nhân Nhất Kiếm Đạo.
Một kiếm chém chết Ninh Tiểu Xuyên và Lan Phỉ công chúa, bởi vậy lập tức danh chấn thiên hạ. Đồng thời cũng trở thành thí sinh gây chú ý nhất đối với ánh mắt của những người ngoài.
Kiếm Các Hầu ngồi tại chỗ, nghe rõ từng âm thanh nghị luận xung quanh, nhưng biểu hiện bên ngoài lại rất bình tĩnh, cố gắng áp chế phẫn nộ và thống khổ trong lòng.
Hắn quả thật yêu thương Ninh Hinh Nhi và Ninh Tiểu Xuyên nhất, chứng kiến Ninh Tiểu Xuyên chữa khỏi thai tật, trong lòng cao hứng không nên lời, thậm chí tràn ngập chờ mong đối với khảo hạch lần này. Nhưng khiến ông ta thật sự không ngờ chính là huynh muội bọn họ đều chết trong Hỏa Ma Sơn Mạch.
Nếu sớm biết như vậy, lẽ ra không nên để bọn họ đi tham gia khảo hạch mới đúng.
– Thiếu niên Danh Dương này không ngờ có thể luyện thành Nhất Kiếm Đạo, quả thật không đơn giản, chẳng qua lần này hắn cũng đã đắc tội với Kiếm Các Hầu Phủ và một vị đại nhân vật trong Hoàng tộc rồi, e rằng sẽ có người ra tay ám sát hắn.
Chấn Thiên Hầu nói.
Thiên Tượng Hầu cười nói:
– Danh Dương đã được một vị Viện chủ trong Thiên Đế học cung nhìn trúng, bây giờ có lẽ đã đưa hắn vào trong Thiên Môn rồi, e rằng Kiếm Các Hầu Phủ muốn giết hắn cũng không phải là chuyện dễ.
– Loại thiên tài tuyệt đỉnh này, vốn dĩ chính là báu vật mà tất cả mọi người đều tranh đoạt.
Khảo hạch lần này, có thể nói là mấy nhà vui mấy nhà buồn, có đại thế lực có hơn mười người thi vào Thiên Đế học cung, tất cả đều rất mừng rỡ. Còn Kiếm Các Hầu Phủ, Vân Trung Hầu Phủ, Thiên Âm tông,… thì đều tổn thất thảm trọng, nào còn tâm tình mà cười.
Một nam tử oai hùng mặc áo giáp màu trắng, đứng ở chính giữa ngọc đài, trong tay cầm một quyển tập thống kê, bắt đầu tuyên đọc:
– Lần này khảo hạch của Thiên Đế học cung kết thúc mỹ mãn, số người tham gia khảo hạch là 84570 người, sau khi khảo hạch chấm dứt, còn 35847 người sống sót. Võ giả thông qua khảo hạch tiến vào Thiên Đế học cung, tổng cộng có 1685 người.
– Sáng ngày mai, Thiên Đế học cung sẽ đem bảng công bố thiên hạ. Danh sách mười hạng đầu cũng sẽ được tuyên bố. Phàm là những Võ giả khảo hạch tiến vào Thiên Đế học cung, đều có bảy ngày nghỉ ngơi, bảy ngày sau, nếu người nào không quay trở lại Thiên Môn, xem như tự động từ bỏ tư cách học sinh Thiên Đế học cung.
Nam tử oai hùng khép quyển tập trong tay lại, sau đó đem quyển tập dâng lên trước mặt Ngọc Lam Đại Đế.
Ngọc Lam Đại Đế thoáng nhìn qua danh sách một cái, liền nhớ kỹ tên của mười hạng đầu, sau đó khép quyển tập lại, nói:
– Ta tuyên bố, khảo hạch Thiên Đế học cung lần này, chính thức chấm dứt.
Tất cả mọi người bắt đầu vỗ tay, có Vương Phủ đang muốn thương lượng việc mời khách, đêm nay sẽ đặt bàn tiệc ăn mừng. Có Trưởng lão Tông môn thì đang thương lượng việc ban thưởng cho những đệ tử tiến vào Thiên Đế học cung.
Đây là một thịnh yến điên cuồng, thế nhưng đối với rất nhiều người mà nói, đây lại không phải là chuyện đáng cao hứng.
Tất cả mọi người bắt đầu vỗ tay, có Vương Phủ đang muốn thương lượng việc mời khách, đêm nay sẽ đặt bàn tiệc ăn mừng. Có Trưởng lão Tông môn thì đang thương lượng việc ban thưởng cho những đệ tử tiến vào Thiên Đế học cung.
Đây là một thịnh yến điên cuồng, thế nhưng đối với rất nhiều người mà nói, đây lại không phải là chuyện đáng cao hứng.
– Chúc mừng, chúc mừng. Chức mừng Kiếm Các Hầu Phủ có một người tiến vào Thiên Đế học cung, đây quả thật là một chuyện đáng vui mừng.
Trên mặt Tông chủ Linh Khê Tông tràn ngập âm lãnh, đi tới trước mặt Kiếm Các Hầu mà nói.
Nhạc Vũ Dương và Linh Khê Tông cùng đi chung, biểu lộ trên mặt đều cực kỳ âm lãnh.
Ai cũng biết rõ, Linh Khê Tông lúc này đang nói móc Kiếm Các Hầu. Chỉ có một Võ giả thi vào được Thiên Đế học cung, vậy thì có gì đáng chúc mừng?
Kiếm Các Hầu Phủ có tổng cộng 75 người tham gia khảo hạch, chỉ còn 6 người sống sót trở về, điều này đối với Kiếm Các Hầu Phủ mà nói, là một đả kích rất lớn.
Những thế lực đối địch với Kiếm Các Hầu Phủ, tất nhiên cũng đều hăng hái châm chọc.
Kiếm Các Hầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tông chủ Linh Khê Tông, nói:
– Tâm tình của ngươi vui lắm không? Đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Linh Khê Tông các ngươi, còn không phải bị tôn tử của bổn Hầu giết sao? Linh Khê Tông của các ngươi có mấy người thi vào được Thiên Đế học cung?
Lần khảo hạch này, Linh Khê Tông cũng tổn thất thảm trọng, cao thủ hàng đầu gần như đều bị Ninh Tiểu Xuyên giết sạch.
Linh Khê Tông cười lạnh, nói:
– Ít nhất Linh Khê Tông vẫn còn rất nhiều đệ tử sống sót, không giống Kiếm Các Hầu Phủ các ngươi, thiên tài thế hệ này gần như đều chết sạch, e rằng Kiếm Các Hầu Phủ cũng sắp suy bại đến nơi rồi.
– Vậy thì chờ xem!
Kiếm Các Hầu lạnh lùng nói.
Ngay lúc mọi người đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một chiếc xe do Tiếu Nguyệt Kim Sư kéo, điên cuồng xông vào Hoàng thành, không ngừng xô đổ những sạp hàng bên đường, trực tiếp phóng thẳng tới chỗ Thiên Môn.
Không lâu sau, cỗ xe đến gần bên ngoài Thiên Môn, mới ngừng lại.
Grào…
Mộ Dung Vô Song kéo mạnh dây cương, Tiếu Nguyệt Kim Sư lập tức dừng bước, hai vó trước đạp lên không khí, gần như đứng thẳng lên, trong miệng phát ra một tiếng rít dài.
Mộ Dung Vô Song từ trên xe nhảy xuống, đi về phía đài ngọc, nói:
– Khảo hạch còn chưa kết thúc, còn người tham gia khảo hạch trở về.
Vốn dĩ mọi người đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy tiếng hô lớn như vậy, đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Vô Song.
Tông chủ Linh Khê Tông đang dùng ngôn từ tranh phong với Kiếm Các Hầu, đột nhiên cảm thấy cực kỳ mất hứng, nghe thấy một tên mao đầu tiểu tử đang hò hét bên ngoài Thiên Môn, lập tức rống lên với Mộ Dung Vô Song:
– Chẳng lẽ không biết bên ngoài Thiên Môn cấm ầm ĩ sao?
Mộ Dung Vô Song không hề sợ hãi chút nào, nói:
– Không phải ngươi cũng đang ầm ĩ sao?
Tông chủ Linh Khê Tông nhất thời không biết phải nói gì, cảm thấy cãi lộn với một tên tiểu bối thì có chút đánh mất thân phận, mặt già thoáng đỏ lên, liền không nói gì nữa, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Vô Song một cái.
Một vị Phó viện chủ của Thiên Đế học cung chợt nảy sinh hứng thú đối với Mộ Dung Vô Song, rất ít khi gặp qua thiếu niên nào lớn gan như vậy, không ngờ dám khiển trách cả nhân vật cấp bậc Tông chủ, vì vậy hòa ái nói:
– Người trẻ tuổi, ngươi cũng là người tham gia khảo hạch Hỏa Ma Sơn Mạch ư?
Mộ Dung Vô Song khẽ gật đầu, lấy thẻ bài trong ngực ra, nói:
– Người khảo hạch số 250, Mộ Dung Vô Song.
Vị Phó viện chủ của Thiên Đế học cung liền ra hiệu, để người khác tới kiểm tra thể bài trong tay Mộ Dung Vô Song.
Sau khi một tên Võ giả kiểm tra thẻ bài của Mộ Dung Vô Song, mới gật đầu với Phó viện chủ.
Vị Phó viện chủ của Thiên Đế học cung rất hiếu kỳ, hỏi:
– Ngươi không đến nơi tiếp đón chỉ định đúng thời gian, nên đã từ trong Hỏa Ma Sơn Mạch quay về?
– Hơi chậm một bước.
Mộ Dung Vô Song có chút lúng túng.
– Haizz, ngươi trở về cũng chậm một bước rồi.
Ánh mắt của một vị Phó viện chủ của Thiên Đế học cung có chút bất đắc dĩ, loại tình huống này quả thật khiến người khác không kịp chuẩn bị, Ngọc Lam Đại Đế đã tuyên bố khảo hạch kết thúc, như vậy thì cho dù có người từ Hỏa Ma Sơn Mạch trở về, tất nhiên cũng không có tư cách trở thành đệ tử của Thiên Đế học cung.
Ngay lúc mọi người đang không biết phải xử lý Mộ Dung Vô Song như thế nào.
Lại có ba chiếc xe ngựa lần lượt chạy như bay tiến vào Hoàng thành, dừng lại trước bên ngoài Thiên Môn.
Ninh Tiểu Xuyên, Ngự Thiến Thiến, Ninh Hinh Nhi cùng lúc từ trên xe bước xuống, tiến về phía đài ngọc.
Trong miệng Ninh Tiểu Xuyên phát ra thanh âm giống như thiên lôi nổ vang, kéo dài không dứt:
– Khảo hạch còn chưa kết thúc, còn có người tham gia khảo hạch trở về.
Đám người Ninh Tiểu Xuyên sau khi thoát ra khỏi Hỏa Ma Sơn Mạch, lập tức đến một tiểu thành gần đó, mua bốn chiếc xe ngựa, không ngừng ra roi thúc ngựa điên cuồng chạy về Hoàng thành.
Mộ Dung Vô Song khống chế xe Tiếu Nguyệt Kim Sư nhanh nhất, cho nên mới tiến vào Hoàng thành trước đám người Ninh Tiểu Xuyên một bước.