Thần Mộ (Tru Ma)

Q.14 - Chương 22 - Thần Tích - Thần Hồn Hiện

trước
tiếp

Mỗi người đều bình tĩnh chờ đợi và quan sát, hi vọng có người khiêu chiến. Nhưng tại thời điểm này, không ngờ không có một ai dám đứng ra khiêu chiến

Lúc này, người đã từng lộ diện tại quảng trường trung tâm Sở đô là Cổ Phong bước ra nói:

“Tại sao không có một người nào dám đứng ra khiêu chiến? Thiên sứ khi còn sống đúng là rất ghê gớm, thậm chí còn được gọi là thần linh, nhưng một khi đã chết, mặc dù cơ thể có thể rèn luyện tới cảnh giới cực kì cường hãn, nhưng sức mạnh lúc này không thể so sánh với trong quá khứ. Mọi người nên nhớ một tháng trước, tại sự kiện ở trung tâm Sở đô, một vị tiểu hữu tên gọi là Thần Nam quả thật đã chém đứt đôi một Đọa Lạc Thiên Sứ của bản phái, hiển nhiên cái được gọi là Thượng Cổ Kì Thi chắc chắn không nhất định không thể chiến thắng

Lúc này đại danh của Thần Nam đã truyền khắp tu luyện giới, chém đứt đôi Đọa Lạc Thiên Sứ, làm cho thanh uy của hắn tăng lên tới một độ cao mới, ẩn ẩn đã trở thành người đứng đầu thế hệ trẻ của Đông đại lục.

Đông đảo chúng nhân đều biết địa vị Sở quốc hộ quốc kì sĩ đặc biệt, ngao du khắp nơi, nhiều đại môn phái bí mật tìm xem nơi ở của hắn, muốn lôi kéo đệ nhất nhân của thế hệ mới, muốn hắn gia nhập môn phái mình. Thậm chí cả vài đại môn phái đã phát ra tin đồn, hứa sẽ đối đãi hơn người, như gả thiên kim tiểu thư của môn chủ cho hắn, mời hắn làm trưởng lão danh dự, …. ….

Lúc này, nghe Cổ Phong nói đến Thần Nam lần nữa, mọi người ngay lập tức bắt đầu tranh luận.

“Khái” Cổ Phong ho một tiếng rồi nói:

“Cho hỏi Thần tiểu hữu có đến đây không? Trước đó Thần tiểu hữu đại phát thần uy, chém Đọa Lạc Thiên Sứ đứt đôi người. Lão hủ mắt mũi không chính xác, không thể nào đoán ra được lúc đó Thần tiểu hữu đã sử dụng loại thần công gì, hôm nay muốn thỉnh Thần tiểu hữu xuất chiến, để cho ta có thể chiêm ngưỡng phong thái nhất đẳng vô địch. Đương nhiên đây chỉ là một trận mài dũa, thỉnh Thần tiểu hữu đừng hạ sát thủ.”

Mọi người lập tức hiểu ra vấn đề, nguyên lai Cản Thi phái muốn tìm “tràng tử” , tuy nhiên lời nói rất khéo léo, nhưng bổn ý là rửa nhục, dương uy.

Thần Nam hiện tại không phải là một đứa bé, không cần nói lời của Cổ Phong mềm dẻo, mỗi ngôn tữ đều sắc bén, kích động hắn xuất chiến. Hắn cũng không thèm chú ý tới. Hắn cười gian xảo, thiên sứ sau khi chết đi mặc dù không còn lợi hại như khi còn sống, nhưng ác danh Thượng Cổ Kì Thi của chúng đã lưu truyền hàng ngàn năm , cùng với hắn chiến đếu, .chỉ cần không cẩn thận, đã gặp nguy hiểm tới tính mạng

Cổ Phong nói cũng đã được nửa ngày. Đến hiện tại không có một người nào nguyện ý hạ tràng, tất nhiên không thể mời được Thần Nam tham dự tràng đấu.

Vào lúc chúng nhân đều không muốn xuống tràng đấu, thì một kim phát thanh niên nam tử cao lớn bước ra tiến vào trường, nói lớn:

“Ta, Lai Ngang, muốn hạ tràng tỉ thí một trận.”

Thanh niên tóc vàng to lớn đó còn lâu mới được gọi là anh tuấn, nhưng vẻ ngoài thô kệch có rất nhiều khí vị của nam nhân, bộ pháp kiên định, sắc mặt trầm ổn

Trong đám quan chiến giả bên ngoài có nhiều người ồn ào bàn luận bàn luận

“Nhì liếc qua, ta nghĩ đó là một vũ giả có tu vi cao thâm.”

“Từ khí thế bình tĩnh của hắn, có thể đoán. Hắn đã tu luyện đấu khí tới mức độ thật chất hóa.”

“Rất mạnh, thực sự rất mạnh, chắc chắn đã luyện ngạnh công, nếu không thì không thể có được khí thế như vậy.”

Lai Ngang bước bến trước mặt Cổ Phong, nói:

“Các người định để cho một Đọa Lạc Thiên Sứ hạ tràng?”

Nhìn thấy hào khí của Lai Ngang, Cổ Phong kì lạ. Gã thanh niên trước mặt không ngờ đem lại cho lão cảm giác cao thâm mạc trắc, lão không ngờ không thể nào cảm giác được chân khí hay đấu khí của đối phương. Lão than lên:

“Đúng là hậu sinh khả úy, tùy ngươi chọn lựa. Ách, người trẻ tuổi ta hỏi ngươi một câu, ngươi rốt cục là một võ giả, tại sao lại cho lão hủ một cảm giác cao thâm mạc trắc?”

Lai Ngang cáp cáp cười lớn:

“Ta, Lai Ngang, là ma pháp sư.”

Lời vừa nói ra. Vô luận Cổ Phong và quan chiến giả bên ngoài trường đều chết lặng người, trước đó mọi người đã hăng hái thảo luận về vũ học, tu vi của Lai Ngang, hiện tại lời vừa nói ra, lúc này những người tự xưng là ‘hành gia’ ở đây, khuân mặt đều đã hồng lên, xấu hổ đến cực điểm.

Sau lời nói làm mọi người phát ngốc của Lai Ngang, mọi người cũng đã tỉnh lại.

“Chính xác phải nói ta là một vong linh ma pháp sư”

“Hoa” (từ tượng thanh.)

Toàn trường om xòm, bên ngoài tràng ngay lập tức trở nên sôi nổi, kích động, thật sự là một hòn đá khuấy động nên hàng ngàn ngọn sóng.

Trong quá khứ xa xôi, tây phương vong linh pháp sư là dấu hiệu của sự tà ác, theo truyền thuyết họ tùy ý chiếm đoạt linh hồn con người, biến những linh hồn đó thành nô lệ phục vụ cho họ, họ đúng là ma quỷ của nhân gian.

Sau này thần điện của các quốc gia Tây phương liên kết với nhau, bắt đầu phái người truy bắt vong linh ma pháp sư, đó là căn nguyên làm cho hệ pháp sư này gần như tuyệt diệt.

Vài trăm năm gần đây, vong linh ma pháp sư gần như mai danh ẩn tích ở tu luyện giới. Nhưng sau này con người đã dần dần khám phá ra sự thật, vong linh ma pháp sư chính xác thường xuyên có liên hệ với linh thể, thực sự chỉ có vài pháp sư tà ác làm hại đến người vô tội, nhưng tuyệt đại đa số mọi người không giống như truyền ngôn bên ngoài là giống như ma quỷ.

Chỉ là thử nghiệm của pháp sư rất dễ gây ra hiểu nhầm cho người khác, để cho người ta ngộ nhận pháp sư có thể tùy ý chiếm đoạt linh hồn của người khác, làm cho bọn họ bị xua đuổi.

Sau đó trở đi, vong linh ma pháp sư gần như tuyệt diệt, đại lục thỉnh thoảng xuất hiện ảnh tích của họ cũng có thể làm cho phổ thông nhân đầy lo sợ, sự thật mặc dầu đã được làm sáng tỏ, nhưng trong tiềm thức của mọi người, dạng người này thật sự đáng sợ.

Lúc này, thanh niên cường tráng tóc vàng Lai Ngang tự gọi mình là vong linh ma pháp sư, làm sao để mọi người không ngạc nhiên? Trong ý thức, vong linh ma pháp sư tương tự với Đông phương Cản Thi nhân, họ giống nhau đều làm cho người ta kính nhi viễn chi.

Lai Ngang nhìn Cổ Phong đang phát ngốc, cười nói:

“Chúng ta giống người một nhà!”

Cổ Phong cười khổ, thực sự giống người một nhà, một bên nghiên cứu về cơ thể chết, một bên nghiên cứu về linh hồn của người chết, có thể nói kẻ cướp gặp cường đạo

Khóe miệng Lai Ngang hơi rung lên một nụ cười thâm sâu, nói:

“Ồ, ta có thể so sánh giống với Đọa Lạc Thiên Sứ, hắn và vong linh pháp sư chúng ta như nhau, làm cho đa số người và thần linh không thể dung thứ, ta đầu tiên đánh bại hắn, sau đó điều khiển nó như một thiên sứ”

Cổ Phong nghe những lời đó, mặc dù cảm thấy một cảm giác cổ quái, nhưng cũng không để ý đến, khống thi pháp môn của lão mạnh hơn Cổ Hi, phát ra chỉ thị cho Đọa Lạc Thiên Sứ hạ xuống, sau đó thối lui về phía sau. Vào lúc đó, Đọa Lạc Thiên Sứ ngay lập tức sẽ chuyển thành công cụ sát nhân, một khi nhận được mục tiêu chính xác, nó sẽ tự động chiến đấu.

Đoán trước được địch ý của đối phương, Lai Ngang cũng bước lùi lại, lấy ra từ ngực một cái hộp kim loại kích thước bằng nắm tay, “ba” một tiếng đã mở nắp hộp ra.

Bên ngoài trường quan chiến giả không phải là những người thiếu kiến thức, trong đó không ít tu luyện giả đến từ Tây đại lục, mọi người kinh ngạc kêu lên:

“Không gian kim chúc, đó là vật mà không gian ma pháp sư yêu quý nhất, có thể chế tạo xuất trữ vật không gian, bây giờ không gian ma pháp sư đã biến mất, thứ trữ vật không gian như vậy đã trở thành bảo vật hiếm thấy.”

Ba đạo hư ảnh mờ mờ từ bên trong kim hạp thoát ra ngoài, Lai Ngang chầm chậm đọc một câu chú ngữ, ba hư ảnh nhanh chóng hướng về phía Đọa Lạc Thiên Sứ tung chiêu sát thủ.

“Trời ơi, hoạt kiến quỷ!”

“Đúng là vong linh a!” … ….

Người bên ngoài tranh luận sôi nổi, trong trường, vong linh và Đọa Lạc Thiên Sứ ngay lúc này đã bắt đầu chém giết nhau dữ dội . Vong linh toàn bộ cơ thể là năng lượng, sự dẫn lực có giới hạn, có khả năng phi không chiến đấu. Ngoài ra ba vong linh này không phải bình thường, là vương giả tử linh, do dích thân Lai Ngang thu thập, bất quá hiện tại đối phó với Đọa Lạc Thiên Sứ quả thật không được lạc quan.

Chỉ một lúc sau khi xuất hiện, một vong linh đã bị Đọa Lạc Thiên Sứ phun ra một đạo sí liệt tử khí, thiêu cháy nửa cánh tay, sức mạnh của hai bên hiển nhiên không cùng một đẳng cấp.

Lai Ngang cũng dứt khoát, nhìn thấy ba cường đại vong linh khó địch lại Đọa Lạc Thiên Sứ, đã triệu hồi chúng về ngay lập tức. Trên mặt hắn không có lấy một nửa điểm chán nản, thay vào đó tràn đầy hân hoan

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hắc kim hạp tử nói:

“Cái Thụy Lạp, lúc này ngươi sẽ thỏa mãn với cơ thể của Đọa Lạc Thiên Sứ, ta nghĩ hiện nay ở trong hắn là tốt nhất. Hãy tin rằng sớm hay muộn sẽ có một ngày ta có thể để ngươi từ trong mê man tỉnh lại., để ngươi khôi phục lại thần vị”

Sau đó, Lai Ngang hét to lên:

“Đừng nghĩ rằng có thi thể của thần linh đã là thiên hạ vô địch, nói cho các ngươi biết tin cậy vào xác chết cũng là xác thịt thôi, hôm nay để ta cho các ngươi thấy thần linh chân chính.”

Chính vào lúc này, chiếp hộp kim loại đen phóng xuất ra ngàn vạn đạo kim mang, ánh sáng vàng rực rỡ là lu mờ cả mặt trời, vầng hào quang kim sắc chiếu xuống cả trường.

Một kim sắc thân ảnh xuất hiện giữa không trung, tán phát khí tức thần thánh, cuối cùng tất cả vầng hào quang kim sắc chậm chạp tiêu tán đi, để lộ thân thể của hắn.

Kim sắc thân ảnh dĩ nhiên không phải là một người có huyết nhục, nó chỉ là một bản thể năng lượng, cũng có thể nói đó là một vong linh, nhưng nó khác rất nhiều so với những thứ khác, sau lưng hắn có ba cặp cánh kim sắc, không ngờ đó là thần hồn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.