Thần Mộ (Tru Ma)

Q.6 - Chương 25 - Thị Kết Thúc Hoàn Thị Khai Thủy

trước
tiếp

“Không, còn ta mà Vũ Hinh….” Thần Nam ngẩng lên trời gào thét, thanh âm bi thương kinh động đến hàng vạn yêu thú ở ngoài Bách Hoa cốc, tạo nên một trận đại loạn. Đau thương thế này khiến hắn cất tiếng nộ hống bi thảm vang thẳng đến tầng mây, lệ tuôn như mưa rơi.

Vết tích sau cùng mà từ vạn năm trước Vũ Hinh bơ vơ không nơi nương tựa đã lưu lại tại Bách Hoa cốc giờ đã tan biến đi như thế này, tựa hồ báo trước tất cả còn sót lại của vạn năm trước như đã kết thúc.

Tiểu nữ đồng đang nằm trong lòng Thần Nam giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của hắn, thanh âm non nớt vọng vào tai Thần Nam: “Ca ca… đừng khóc….”

Thần Nam cúi đầu nhìn cô bé, phát hiện ra đôi mắt trong sáng của nó cũng ngấn đầy lệ thủy, lông mi dài khẽ chớp khiến cho nước mắt lăn xuống.

“Ca ca không được khóc… lúc ca ca khóc muội cũng đau lòng lắm…”

Tuy rằng thần ngọc vì tinh hoa toàn bộ đã chuyển nhập vào nội thể tiểu nữ đồng mà tan vỡ, nhưng điều này tịnh không phải lỗi của cô bé. Thần Nam kiềm chế bi thương, cố nặn ra một nụ cười khó coi, nói: “Ca ca không khóc….”

“Ca ca rất thân thiết, Vũ Hinh cũng thân thiết…”, tiểu nữ đồng khe khẽ nói, trên mặt đầy vẻ mơ màng.

Những lời nói này lọt vào tai Thần Nam tưởng như là tiếng sấm. Hắn ngây ngốc nhìn tiểu nữ đồng, hồi lâu vẫn không nói ra lời. Nếu tiểu nữ đồng chỉ tỏ ra thân thiết, hắn còn không cảm thấy gì, vì đây có lẽ do cô bé bắt đầu có hảo cảm với hắn. Nhưng tiểu nữ đồng đối với danh tự Vũ Hinh cũng có cảm giác thân thiết, điều này có chút hơi kỳ quặc.

Theo như hắn thấy, hắn suy đoán rằng tiểu nữ đồng là do thần ngọc thông linh, ngưng tụ thiên địa linh khí thai ngén mà thành. Nhưng nhìn lại giống như….

Một nhận xét hết sức hoang đường xuất hiện trong đầu Thần Nam. Hắn nghĩ tới một loại cảm giác có lẽ cực kỳ vô lý, là Vu Hinh nhờ vào thần ngọc chi linh mà thêm một lần nữa đến được thế giới này. Hắn ngắm nhìn thật kỹ tiểu nữ đồng, muốn tìm ra những điểm giống với Vũ Hinh.

Bất quá thêm một ý nghĩ nữa xuất hiện trong đầu Thần Nam, thần ngọc sớm đã thông linh, tất nhiên đối với những sự tình đã phát sinh ở bên cạnh cũng có chút ấn tượng. Hoặc là vạn năm trước, Vũ Hinh một mình ngồi tại đây tự lầm bầm nói với bản thân, hồi ức giữa hai người bọn họ dần dần tích tụ. Dung mạo của bọn họ, cố sự giữa bọn họ lúc đó lại được thần ngọc mơ hồ ghi nhớ lại.

Thần Nam kinh nghi bất định, hắn không biết nữ đồng này rốt cuộc là Vũ Hình đầu thai tái thế, hay là do thần ngọc tụ thiên địa linh khí mà sinh ra.

Trước đấy, khi nghe Bát Ca công chúa nói rằng tiên hoa thai nghén một sinh mệnh, hắn đã từng liên tưởng đến Vũ Hinh. Đó hoàn toàn là một loại trực giác phát xuất từ bản năng nhận thức. Nhưng sau này hắn lại không dám tin chắc, hắn có chút không tin tưởng thứ cảm giác đó. Hiện tại, sau khi nghĩ ngợi kỹ càng, hắn thật vẫn không thể quả quyết chắc chắn.

Căn cứ vào tin tức đến từ lũ yêu quái, tiên hoa ba nghìn năm trước mới xuất hiện, rồi gần mấy năm nay mới thật sự thai nghén ra tiểu nữ đồng này. Dù cho rằng tiểu nữ đồng đã tồn tại từ ba nghìn năm trước, nhưng như thế so với một vạn năm vẫn còn thiếu đến bảy ngàn năm nữa!

Bảy ngàn năm này là một khoảng trống, là một khoảng cách không thể nào vượt qua!

Trực giác cùng với những lập luận thực tại cứ mãi vướng mắc không thôi trong đầu Thần Nam, khiến hắn hết sức bối rối.

Thần Nam ôm chặt tiểu nữ đồng, chăm chú tìm kiếm khắp cốc nhưng không phát hiện được gì ngoài trừ kỳ hoa dị thụ.

“Ca ca đừng thương tâm, nếu không muội rất đau lòng…”, tiểu nữ đồng sợ hãi nói.

Thần Nam dùng lực ôm cô bé, nữ đồng lai lịch thần bí khó đoán này khiến cho hắn cảm thấy có chút nồng ấm. Hắn thầm quyết định trong trong lòng, vô luận cô bé có phải là Vũ Hinh hay không, hắn cũng muốn lo lắng, chăm sóc tiểu hài khôn lớn, quyết không để cô bé bị tổn thương, ủy khuất vì bất cứ điều gì.

Long Bảo Bảo và mấy yêu quái đầu lĩnh tịnh không quấy nhiễu Thần Nam. Bọn chúng không tiếp tục đi theo hắn nữa, tựa như nhìn ra trong tim Thần Nam có gì đó lôi kéo.

Tiểu Long sau khi nhìn Tiểu nữ đồng và Thần Nam đang ở cùng nhau, tựa hồ như rất cao hứng, nó không tiếp tục để ý đến họ nữa. Lúc này, nó đem sự quan tâm chuyển sang các cây nhỏ như từ bích ngọc điêu khắc mà thành. Nhìn những dị quả tràn đầy linh khí ấy, nó nuốt nước miếng ừng ực, sau đó lảo đảo bước về phía trước.

Lúc này tuyệt đại đa số thú vật phía ngoài cốc khẩu đều đã giải tán, chỉ còn lại một ít quái vật đã biết tu luyện. Vài yêu quái đầu lĩnh ở bên trong cốc sau một hồi thương lượng đã bảo những quái vật ấy xếp hàng tiến vào cốc, bắt đầu phân phát những kì quả ở bên trong cốc.

Cuối cùng những thú, quái theo sự dẫn dắt của yêu quái đầu lĩnh rời đi. Hơn mười loại trái cây khác nhau trên các cây kỳ dị bị ngắt sạch. Tiểu Long thu hoạch được nhiều nhất, trước mặt nó là một đống lớn trái cây trân quý đủ các loại màu sắc. Những kỳ quả sung mãn và đậm đà linh khí này so với linh chi đã thành hình tịnh không thua kém. Đó tuyệt đối là thứ Tiểu Long thích nhất.

Mặt trời mọc rồi lại lặn, Thần Nam đứng bên thần ngọc đã vỡ vụn, bi thương ngóng trông hết ba ngày ba đêm. Tiểu nữ đồng nằm trong lòng Thần Nam thật hợp lòng người không gì bằng. Nữ hài im lặng nhìn hắn, tựa hồ cũng hết sức đau thương.

Ngày thứ tư, khi một tia sáng chiếu vào Bách Hoa cốc, Thần Nam phát xuất ra một tiếng thở than nặng nề: “Ai…”

Tiểu nữ đồng nằm trong lòng hắn tỉnh lại, sợ hãi an ủi: “Ca ca đừng thương tâm…”

Thần Nam mạnh bạo tự đấm vào người mình một cái, ôn nhu nói: “Ca ca không tốt, ca ca là tên hỗn đản, chỉ biết nghĩ tới một số chuyện mà không chiếu cố đến muội. Ca ca đi tìm chút gì cho muội ăn…”. Lúc này trong tim hắn đau xót vô cùng.

“Muội không đói, Tiểu long long đã mang cho muội rất nhiều trái cây, ca ca… ăn…”. Tiểu nữ đồng giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết lên, đem một thứ sáng lấp lánh, mờ ảo có chút quang hoa lưu động, hình dáng giống như quả đào đút vào miệng hắn.

Nhìn tiểu nữ đồng khả ái như vậy lại rất am hiểu tâm ý người khác, Thần Nam vừa thương lại vừa yêu. Hắn nhẹ nhàng đẩy bàn tay nhỏ nhắn của nữ hài ra, ôn nhu nói: “Ca ca đặt cho muội một danh tự nhé?”

“Hảo a, hảo a!” Tiểu nữ đồng nhấp nhổm reo hò hỏi:” Muội gọi là Vũ Hinh có được không?”

Thần Nam lặng thinh nhìn cô bé, cơn sóng trong lòng lại trào dâng. Ánh bình minh chiếu lên khuôn mặt mềm mại của nữ hài, khiến mặt cô bé tỏa ra một cỗ quang minh thánh khiết. Hắn không hề do dự đáp: “Muội sinh ra từ trong thần quang, vậy gọi là Thần Hi đi.”

Tiểu nữ đồng cao hứng ôm chặt lấy cổ hắn, vừa nhảy vừa cười, tiếng nói trẻ con vang vọng trong Bách Hoa cốc: “A a, muội có danh tự rồi. Muội gọi là Thần Hi, trong sớm bình minh được đại ca bế ra từ trong bụi cây.”

Thần Nam trong lòng đau nhói, vạn năm trước, một câu nói tương tự cũng vang lên trong tim hắn: “Ta tên gọi Vũ Hinh, trong một đêm mưa được sư phó bế ra từ trong bụi hoa.” Tất cả những gì của vạn năm dường như đã kết thúc, lại tựa như vừa mới bắt đầu, hắn thật không thể nào xác định được thân phận của tiểu nữ đồng.

Hai mắt Thần Nam ươn ướt, rốt cuộc là kết thúc hay là bắt đầu?

“Ca ca đừng khóc…”, Thần Hi cất bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết lên, cẩn thận giúp hắn lau đi những giọt nước mắt.

“Ca ca không khóc, ca ca vĩnh viễn sẽ không bao giờ khóc nữa!” Thần Nam ôm Thần Hi đứng dậy, rời khỏi nơi “ngọc vỡ hương tan” này.

Là kết thúc hay là bắt đầu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.