Thần Võ Bí Kíp

Chương 23 - Tà Công Đổi Tâm Trí Độc Kế Gieo Họa Căn

trước
tiếp

Mười ba ngày còn lại, ngày nào Diệp Từ Huy cũng tận lực vận công đột phá “Thiên trì” huyệt đã thông “Huyết chiếu tâm quang”. Chính giữa lúc chàng đang khổ công đã đến thời hạn ra khỏi thạch thất.

Bên ngoài thạch thất vọng lại tiếng chân người, tiếp đó cửa thạch thất rộng mở.

Lý Phi Bằng xuất hiện ngoài cửa cười ha hả. Diệp Từ Huy lo lắng :

– Có thể kéo dài thêm vài ngày nữa được chăng ?

Lý Phi Bằng ngưng mục nhìn chàng một lúc rồi nói:

– Ta xem con đã luyện xong “Huyết thủ thần công” cần gì kéo dài thêm vài ngày ?

Diệp Từ Huy lắc đầu :

– Không, con chưa đả thông được “Huyết chiếu tâm quang” Lý Phi Bằng kinh ngạc kêu to:

– Sao ? Con đã luyện đến chỗ “Huyết chiếu tâm quang” là đã vượt khỏi tưởng tượng của ta rồi, nay con đã có thành tựu hơn người, thế là đủ độc bá võ lâm.

Nghe hắn nói vậy chàng đành miễn cưỡng đứng lên:

– Sư phụ, gần đây trong trang có xảy ra chuyện gì bất thường không ?

Lý Phi Bằng lắc đầu :

– Không, ngươi hỏi chuyện ấy làm chi ?

Chàng đáp:

– Con luyện “Huyết thủ thần công” có thể tạm gọi là thành công nhưng mỗi lúc giờ tý khi vận công đến huyệt “thiên trì” liền bị một kình lực bên ngoài quấy nhiễu khiến con rất khó chịu.

Lý Phi Bằng “a” một tiếng :

– Thì ra là chuyện ấy. Đi, chúng ta đi tìm hắn mau.

Bất giác chàng nổi giận:

– Hắn là ai ?

– Là một tên hòa thượng núi.

Chàng cười gằn:

– Hắn ở đâu ?

Lý Phi Bằng liếc nhìn chàng trong lòng hắn mừng thầm:

“Y luyện Huyết thủ thần công, quả nhiên đã thay đổi tâm tính.” Điều ấy hoàn toàn là do người khác nhận ra, chứ bản thân Diệp Từ Huy, chàng không hề nhận ra có gì thay đổi. Lý Phi Bằng tiếp lời:

– Hắn ở phía đối diện sườn núi, mỗi đêm cứ đến giờ tý lại gõ mõ niệm kinh, không ngờ đó chính là âm mưu quấy nhiễu con, thật là đáng ghét.

Diệp Từ Huy nghe đến đó nộ khí xung thiên vọt thân nhắm hướng sườn núi đối diện với sơn trang tiến tới. Lúc ấy chính đang vào khoảng canh ba mọi vật đều chìm trong giấc ngủ yên tĩnh. Ánh trăng trên cao chiếu mờ ảo xuống cảnh vật đang chìm trong giấc ngủ say.

Hốt nhiên, một loạt tiếng “cốc, cốc… cốc, cốc” nổi lên phá tan bầu không khí trầm tịnh, vọng đến Diệp Từ Huy. Chàng nghe những tiếng mõ ấy hai mắt dựng ngược:

– Đúng rồi, chính là âm thanh này.

Vừa dứt lời thân hình lại thêm mau lẹ. Từ xa chàng đã nhìn thấy một hòa thượng thân hình nhỏ bé ngồi xếp bằng trên một khối đá, cùng với tiếng mõ là tiếng lão rì rầm đọc “A di đà phật, A di đà phật”…

Diệp Từ Huy và Lý Phi Bằng rơi thân trước mặt lão hòa thượng, có lẽ vì khinh công hai người tuyệt cao nên lão hoàn toàn không hay biết, vẫn toàn tâm toàn ý niệm kinh. Diệp Từ Huy hoàn toàn đứng trước mặt lão hòa thượng, bất giác trong lòng chàng sản sinh một cảm giác thích được khinh thị lăng nhục người khác. Mắt chàng ánh lên màu máu dán vào thân hình nhỏ bé của lão hòa thượng, chàng quát lạnh lùng :

– Lão hòa thượng quê mùa này ở đâu tới, suốt đêm không ngủ quấy phá người ta, sao chưa cút đi cho bản công tử xem.

Lão hòa thượng hình như lãng tai, tiếng chàng quát to đến thế mà lão như không nghe vẫn cứ rầm rầm đọc “A di đà phật…”. Diệp Từ Huy đại nộ hét lên lanh lảnh:

– Hòa thượng vô lễ, có nghe lời bản công tử hay không ?

Lần này chắc lão có nghe tiếng thét dữ dội của chàng nên từ từ mở hai mắt nhìn chàng một cái rồi lại nhắm mắt tiếp tục gõ mõ tụng kinh. Lửa giận trong người chàng bốc lên đến óc, hai mắt đã nổi sát khí gầm to:

– Lão hòa thượng ngươi tự rước họa vào mình, bản công tử sẽ tiễn ngươi tới Tây Thiên cực lạc.

Hữu chưởng chàng đánh tới. Lão hòa thượng bật mở mắt:

– Xin thí chủ hạ thủ lưu tình !

Cùng với tiếng nói, lão giơ cái mõ gỗ lên che ngực.

Diệp Từ Huy cười lạnh:

– Rất tiếc ngươi cất tiếng chậm mất rồi.

Chưởng lực bắn tới đánh trúng cái mõ gỗ. Lão hòa thượng “hự” một tiếng trầm uất thân hình bị chưởng lực chấn động văng vọt lên không rơi xuống sườn núi. Một chưởng đã chấn văng lão hòa thượng khiến Diệp Từ Huy giật mình như đang nằm mộng chợt tỉnh dậy thất kinh “ô” lên một tiếng :

– Ồ, sao ta lại giết chết hòa thượng ấy ?

Chàng không hiểu tại sao trong nhất thời không nén được lửa giận bị nó lấp mất thần trí dùng chưởng giết chết hòa thượng. Thế nhưng, giết chết hòa thượng rồi lửa giận hạ xuống đồng thời khôi phục lại lương tri của nàng.

Lý Phi Bằng vẫn theo bên cạnh chàng, nhìn thấy mọi hành vi của chàng nhưng hắn không nói một câu. Lúc thấy chàng đã giết chết lão hòa thượng nét mặt hắn thoáng hiện vẻ tự đắc thâm độc. Diệp Từ Huy ai oán quay sang Lý Phi Bằng :

– Sư phụ, sao người không ngăn cản đồ nhi ?

Lý Phi Bằng khẽ cười đáp:

– Tên hòa thượng ấy đáng chết, con hoàn toàn không làm sai.

Chàng mê hoặc không hiểu tại sao lại làm như thế, chàng đã thay đổi tâm tính rồi chăng ? Lý Phi Bằng thấy chàng có vẻ hoang mang vội tươi cười cắt đứt ý nghĩ của chàng :

– Từ Huy, sự việc đà xảy ra, đừng nhớ tới lão hòa thượng nữa, con đã khổ công bốn mươi chín ngày nay đã thành công đáng kể chúc mừng hơn là nghĩ vẩn vơ. Đi, chúng ta trở về, trong trang đã có sẵn tiệc rượu mừng con.

Trở về Đỗ gia trang, Diệp Từ Huy vẫn buồn bã không vui. Trong buổi tiệc, Lý Phi Bằng uống thật nhiều hơn hẳn bình thường như cố ý làm cho chàng quên nỗi bất an trong lòng nhưng quả thật chàng chẳng làm sao vui được, chỉ uống vài chén rượu đầu chàng đã choáng váng đành xin cáo lui về phòng an nghỉ.

Khi mê mệt tỉnh lại chàng vừa ân hận vừa tự giận mình đã quá nóng giận giết chết một mạng người, nếu mẫu thân chàng biết chuyện này ắt hẳn bà sẽ rất phiền chàng. Đột nhiên có tiếng gõ cửa, người đến thăm chàng là nghĩa mẫu Mạc đại tẩu.

Sau khi vấn an nghĩa mẫu, chàng vội đem chuyện luyện “Huyết thủ thần công” ra kể, Mạc đại tẩu khuyên:

– Hài tử hãy nghe ta nói đây, con nên mau sớm rời khỏi nơi đây và sau này đừng bao giờ sử dụng tới “Huyết thủ thần công” nữa, đó là một tà công tối độc khiến người luyện mất hẳn nhân tính. “Huyết thủ thần công” đã bị giang hồ võ lâm liệt vào tà công, bất cứ ai luyện nó đều được coi là kẻ thù chung của giang hồ. Có lẽ Lý Phi Bằng cố ý đẩy con đến chỗ bị võ lâm coi là địch thủ, buộc con phải cộng tác với hắn, con nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Chàng than:

– Sự đã lỡ rồi, chỉ biết từ nay tùy cơ ứng phó biết sao hơn ? Nhưng bất kể ra sao, nhất định con sẽ phá tan âm mưu của hắn, trừ hại cho người đời.

– Ta cũng mong như thế.

– Nghĩa mẫu, có biết gì về lai lịch của hắn không ?

– Nói về lai lịch hắn ta không biết gì nhiều, hắn vốn chỉ là một đứa cô nhi từ bé đã lưu đãnh giang hồ, may mà được Đỗ lão gia ở đây cứu vớt và thu nạp thành đệ tử thứ năm.

– Bình thường hắn là người thế nào ?

– Cực tốt, toàn trang ai cũng kính mến hắn vì hắn rất thông minh hòa ái nhưng tất cả hình như là nằm trong âm mưu chiếm đoạt ngôi chưởng môn của hắn cả.

Đột nhiên, bên ngoài song cửa sổ có tiếng cười lạnh lùng bật ra Diệp Từ Huy quát:

– Là người nào ?

Theo tiếng quát thân hình chàng bốc ra ngoài xuất một chiêu “Ô long xuất đạo” nhưng thân pháp chàng vẫn không theo kịp người nọ, tháng chốc bóng người đã mất, tìm kiếm một hồi vẫn không ra dấu tích, chàng đành quay về.

Sáng sớm hôm sau Lý Phi Bằng sai người đến mời Diệp Từ Huy đến thư phòng.

Chàng miễn cưỡng nhịn nhục thi lễ với Lý Phi Bằng và trong thư phòng hắn còn có một lão nhân áo vàng lạ mặt. Lý Phi Bằng giới thiệu:

– Từ Huy, hãy ra mắt Cổ Linh lão tiền bối, Cổ lão tiền bối nổi tiếng là “Truy tung tróc ảnh” trong võ lâm chính là người ta nhờ đi tìm lệnh đường đó !

Chàng nghe tới mẹ liền mừng rỡ:

– Cổ lào tiền bối có tin gì của gia mẫu chăng ?

Cổ Linh cười đáp:

– Từ khi lão phu xuất đạo đến nay, lần truy tìm lệnh đường này quả là mất nhiều tâm huyết, may mà không nhọc mệt.

Diệp Từ Huy nóng nảy, chờ đợi nghe trong khi lão vẫn chậm rãi:

– Như lão phu không tự mắt nhìn thấy e rằng không ai tìm ra được lệnh đường, các người hãy tưởng tượng phu nhân rơi vào tay ai ?

Lý Phi Bằng gắt:

– Cổ huynh, khỏi cần dông dài, huynh có thấy Từ Huy nôn nóng không, hãy mau mau nói ra đi !

Cổ Linh cười ha ha:

– Lão phu nói Diệp lão phu đang ở Võ Đang sơn, các ngươi tin hay không tin ?

Lý Phi Bằng nhăn mặt:

– Điều ấy thật khó tin.

Cổ Linh đáp:

– Nhưng sự thực như thế dù nhị vị không tin vẫn là sự thực.

Lý Phi Bằng giật mình:

– Chuyện thật thế ư ? Vì sao Võ Đang phái lại làm chuyện này ?

Cổ Linh đáp:

– Lý huynh, lão phu không hề nói Võ Đang phái làm thế.

– Thế lão huynh…

Cổ Linh chận lời:

– Núi Võ Đang ngoài có Võ Đang phái còn có nhiều người khác nữa.

Lý Phi Bằng “a” một tiếng, mỉm cười :

– Cổ huynh, có định đùa không đấy ?

– Lão phu tuy không dám nói thẳng đó là hành vi của phái Võ Đang nhưng kẻ bắt cóc Diệp lão phu nhân dám giam giữ phu nhân ở núi Võ Đang. Võ Đang phái không thể nói hoàn toàn không có quan hệ, do đó khi lão phu tìm được phu nhân nhưng còn cách cứu ra sao còn chờ đợi nhị vị sư đồ định đoạt.

Lý Phi Bằng do dự nhìn Diệp Từ Huy :

– Con có ý kiến gì không ?

Diệp Từ Huy thầm nhủ:

“Có thể đây cũng chỉ là một âm mưu gì khác nhưng không vào hang hổ sao bắt được hổ con, dù có núi đao hang lửa dầu sôi lửa bỏng vì cứu mẹ chàng cũng phải vào.

Chàng cố ý cười lạnh lùng :

– Võ Đang phái sao lại… vô lý đến thế…

Lý Phi Bằng chận lời:

– Như nếu tìm được lệnh đường chúng ta cũng chẳng sợ gì Võ Đang phái…

Cổ Linh vỗ vào ngực:

– Lão phu xin bảo chứng, Diệp lão phu nhân quyết ở nơi đó. Nếu chư vị chưa tin, lão xin dẫn đường đi thám thính trước.

Sau đó ba người âm thầm rời Đỗ gia trang lên đường đến gần núi Võ Đang. Họ tìm một khách điếm nghỉ chân một ngày một đêm.

Sau bữa cơm sớm ngày hôm sau họ lẻn ra đi nhắm hướng núi Võ Đang. Núi Võ Đang có chu vi hơn trăm dặm, nhưng khu đất mà phái Võ Đang chiếm dụng chỉ là phạm vi rất nhỏ, khi vào núi, họ vào từ bên hữu không thuộc phạm vi cai quản của phái Võ Đang.

Đường núi rất khúc khuỷu khó đi, may nhờ có Cổ Linh thông thuộc đường lối thêm nữa cả ba đều có khinh công siêu phàm do đó ước lực mới không chậm lại.

Họ phi hành suốt đêm tới một khu rừng rậm, sau vài lần quanh co, khu rừng thưa dần, địa thế đột nhiên mở rộng, đưa mắt nhìn tới thấy một sơn cốc, trong sơn cốc tối mù mù tuy vẫn có mấy ánh đèn lúc mờ lúc tỏ chớp tắt bất định.

Cổ Linh chỉ vào sơn cốc:

– Đến rồi, ở trong sơn cốc ấy đấy.

Lý Phi Bằng bảo:

– Cổ huynh đã thông đạo đường lối, xin đi trước dẫn đường.

Lão hơi rùn vai:

– Lý đại hiệp, có một vấn đề, đại hiệp cũng nên suy nghĩ kỹ.

– Vấn đề gì ?

– Trong sơn cốc này canh phòng rất nghiêm mật, nếu lỡ bị phát hiện, điều ấy đối với danh vọng địa vị của Nam Bình Kiều Đỗ gia trang e rằng có hơi bất tiện.

Lý Phi Bằng hỏi:

– Thế theo sở kiến của Cổ huynh thì sao ?

Lý Phi Bằng hỏi:

– Thế theo sở kiến của Cổ huynh thì sao ?

– Nếu theo vị trí quang minh chính đại của Đỗ gia trang ta nên công khai xin gặp chủ nhân sơn cốc, nhưng lại sợ chúng chuẩn bị sẵn khó để ta đạt mục đích.

Lý Phi Bằng trầm ngâm:

– Mục đích của ta là cứu người, như vậy việc gì cần ta không cần câu nệ tiểu tiết, còn nếu sợ chúng nhận diện, ta hãy che mặt rồi vào…

Diệp Từ Huy đã định sẵn trong bụng, khi nào chưa gặp được mẫu thân thì cứ mặc họ bài bố, còn khi đã gặp mẫu thân chàng sẽ quyết định riêng nên theo lời Lý Phi Bằng mỗi người tự rút khăn ra che kín mặt.

Sau khi che mặt, Cổ Linh dẫn họ vòng sau sơn cốc, ở đó có một sơn trang nhỏ xây tường bao quanh. Cổ Linh xoay nhẹ một hòn đá để lộ ra một ám đạo. Lão cười nhẹ:

– Bên trong canh phòng cẩn mật nên ta phải vào bằng lối này, xin nhị vị đừng cười.

Thân hình lão chùn xuống chui luôn vào ám đạo. Diệp Từ Huy là người theo vào kế tiếp, cuối cùng mới tới Lý Phi Bằng. Cửa ra của ám đạo nằm cạnh một dãy phòng, họ tiến đến một hoa viên sơ xác cỏ hoa. Cổ Linh quả là thông thạo đường lối, lão dẫn hai người đi một lúc mà không hề bị ai ngăn trở.

Cuối cùng, họ đến trước một gian phòng đá tối om. Cổ Linh lên tiếng :

– Diệp lão phu nhân bị nhốt trong gian phòng này.

Diệp Từ Huy quan sát cẩn thận gian phòng, chỉ thấy nó được xây rất kiên cố chỉ có một cánh cửa nhỏ đóng im ỉm. Chung quanh gian thạch thất có bốn ô cửa sổ cao quá mặt đất hơn ba trượng và cũng rất nhỏ, có lẽ chỉ dùng để cho không khí lưu thông chứ không để ánh sáng lọt vào. Xem ra đúng là một ngục thất khó thoát thân.

Chàng cau mày:

– Gia mẫu thực bị giam trong này ư ?

Cổ Linh đáp:

– Lần lão phu tận mắt nhìn thấy lệnh đường trong này cách đây đã mười mấy ngày, bây giờ còn bị giam trong ấy hay không, lão phu chưa biết chắc.

Diệp Từ Huy hỏi:

– Làm sao lão tiền bối có thể nhìn thấy gia mẫu ?

Cổ Linh chỉ lên một song cửa sổ nhỏ như bàn tay trên cao:

– Nếu lệnh đường còn bị giam trong ấy thì từ song cửa sổ kia có thể nhìn thấy.

Diệp Từ Huy áp sát thân vào bức tường đó thi triển công phu bích bổ du tường leo lên cao đưa mắt nhìn vào song cửa sổ nhỏ bé. Chỉ thấy trong lao thất dưới đất có nằm một dáng phu nhân, vì chỉ nhìn thấy lưng bà ta, chàng không thể xác định có chắc là mẫu thân hay không. Đang lo nghĩ bỗng thấy một hán tử mở cửa đi vào, sau lưng hắn còn có hai hán tử khác.

Một trong hai hán tử đi sau ước độ ba mươi tuổi ăn mặc rất đáng chú ý thần thái nghiêm trọng biểu lộ thân phận địa vị khá cao, còn hán tử kia độ hơn bốn mươi mặt mũi hung ác. Ba hán tử đi vào trong lao thất, hán tử kia đi đầu đá một đá như trời giáng vào phu nhân đang nằm cơ hồ bà ta muốn bắng người lên khi nghe tiếng hắn quát:

– Đứng dậy.

Thân hình phụ nhân lăn qua gương mặt khẽ xoay lại Diệp Từ Huy nhận ra ngay đó chính là mẫu thân Diệp phu nhân. Miệng chàng tắc nghẹn như nuốt phải cục than hồng chợt thấy khí huyết nóng rực nóng nảy không thể chịu nổi, không màng đến bất cứ chuyện gì nữa, chàng gầm lên:

– Bọn ác tặc…

Hai tay chàng vận thần công đập vào những chấn song cửa sổ.

Song cửa rung lên “Bình” một tiếng chấn động, Diệp Từ Huy bị phản lực rơi ngược xuống đất trong lúc chấn song cửa sổ không hề vỡ tung như chàng nghĩ. Thì ra những chấn song ấy đều được đúc bằng sắt cứng, tuy thần lực chàng là vô định nhưng bản thân đang ép sát vào tường nên chưởng lực phát xuất không đủ đánh gãy chấn song, ngược lại chàng còn bị phản chấn phải phiên thân rơi xuống chỗ cũ.

Diệp Từ Huy hầu như đã biến thành người khác, trong chớp mắt chàng thấy một luồng sát khí xông vào tới tận phế phủ, hai mắt chàng trừng lên dữ dội gầm thét:

– Mở cửa ra cho ta.

Cổ Linh sợ hãi thất sắc:

– Diệp thiếu hiệp quá nóng nảy bây giờ biết làm sao ?

Người chàng nóng như lửa, chàng long mắt:

– Sợ cái gì ? Tất cả do ta đảm đương.

Lý Phi Bằng lo lắng :

– Từ Huy, ngươi chớ sử dụng tuyệt thế thần công đó nghe.

Lúc ấy tâm trí của Diệp Từ Huy đã bị “Huyết thủ thần công” xông lên che phủ, chàng cười lạnh lẽo:

– Nếu các ngươi sợ xin lùi ra mau.

Tâm trí đã mê hồ nên lời nói chàng cũng rất vô lễ. Lý Phi Bằng đành gượng gạo nói:

– Từ Huy, thần công mà thi triển hậu quả khó lường, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.

Chàng gạt ra:

– Im đi.

Quả nhiên chàng đã biến thành một kẻ điên cuồng hiếu sát. Bóng nhân ảnh chuyển động vùn vụt phi thân đến hơn mười người vây tròn lấy họ. Hai mắt Diệp Từ Huy đỏ ngầu, sát khí ngùn ngụt, song thủ gạt ra:

– Các ngươi lùi sang một bên, để ta giết hết bọn chúng.

Lý Phi Bằng vội gọi Cổ Linh:

– Cổ huynh, bọn giặc cỏ này chỉ mình y đã đủ đối phó rồi.

Cổ Linh gật đầu cùng Lý Phi Bằng lui về sau lưng Diệp Từ Huy. Mắt chàng ánh lên như điện đo lường bọn vây chung quanh:

– Tên nào là đầu não bước ra nói chuyện với ta.

Một hán tử độ bốn mươi rời cả bọn bước tới:

– Nếu biết điều bó tay chịu trói, đừng để chúng ta động thủ.

Diệp Từ Huy gầm lên:

– Câm miệng chó lại, mau sai mở cửa ngục ta sẽ tha chết cho.

Hán tử ấy cười ha ha:

– Thì ra tiểu tử gan liều không biết trời cao đất dày là gì, đại gia sẽ mở mắt cho ngươi.

Ánh đao trong tay hắn như ánh chớp chém xuống. Diệp Từ Huy “hừ” một tiếng lạnh lẽo, hữu chưởng chàng giơ lên, một luồng sáng đỏ rực lên kình lực kinh người đập tới, hán tử “hự” một tiếng trầm uất thân hình bị chấn động văng ra xa hơn trượng tiếp đó ộc ra một búng máu tươi nhắm mắt chết liền.

Có lẽ hán tử ấy là một cao thủ trong bọn, chỉ mới một chiêu xuất thủ đã bị chết thảm khiến cả bọn tái mặt đưa mắt nhìn nhau.

Diệp Từ Huy sát khí đằng đằng, không còn biết gì đến nhân tính nữa, quét ánh mắt đỏ ngầu nhìn quanh:

– Mau mở cửa cho ta, nếu không ta giết chết sạch !

Một tiếng cười lạnh lùng vọng đến:

– Giỏi cho tên cuồng đồ lớn mật, ngươi thật hết muốn sống rồi đấy.

Vừa dứt tiếng vụt một cái từ trên không rơi thân xuống một người, đứng đối diện với Diệp Từ Huy. Người ấy niên kỷ chưa cao, chỉ chừng hai mươi tám, hai mươi chín là cùng nhưng mắt sáng mi dài anh khí rực rỡ ra vẻ tuấn tú anh tài, từ trong tay cầm một bảo kiếm sáng quắc. Nhìn thấy xác hán tử vừa bị chàng đánh chết, gã hơi giật mình:

– Ai là người hạ độc thủ ?

Diệp Từ Huy đáp:

– Là tại hạ thì sao ?

Người trẻ tuổi trừng mắt:

– Ngươi là người nào hãy báo danh tính đi.

Chàng cười lạnh:

– Đại trượng phu không hề đổi danh tính, Diệp Từ Huy chính là ta.

Chàng đã nhìn thấy mẹ, không thể mau mau cứu người còn bao nhiêu việc khác chàng không cần biết tới, do đó càng thêm nóng nảy. Người trẻ tuổi nọ lộ vẻ khinh miệt, nhăn mũi cười :

– Vô danh tiểu tốt !

Diệp Từ Huy cả giận:

– Còn ngươi là thứ quái quỷ gì ?

Không đợi người trẻ tuổi ấy đáp, Cổ Linh đã dùng “Truyền âm thần công” nói vào tai chàng :

– Diệp thiếu hiệp, đó là thiếu trang chủ Ngọc diện thần ưng Lữ Anh Bố, chỉ cần uy hiếp gã sẽ buột chúng dễ dàng thả lệnh đường.

Cùng lúc với tiếng mắng của gã thiếu trang củ:

– Đồ có mắt không ngươi, đến bản thiếu trang chủ đây mà ngươi còn không biết ư ?

Hai mắt chàng đỏ ngầu dán vào mặt gã, oán hận nói:

– Thì ra ngươi là Lữ Anh Bố, thật là tốt lắm đấy.

Vừa dứt lời, hai vai chàng tức thì di động chụp trảo xuống vai Lữ Anh Bố, Diệp Từ Huy quyết tâm trong trảo đầu phải bắt được Lữ Anh Bố nên sử xuất chân công phu, nhân ảnh động chớp nhoáng năm ngón tay phải đã sắp chạm vào vai áo đối phương.

Nào ngờ, chàng xuất thủ nhanh vô tỷ nhưng Ngọc diện thần ưng Lữ Anh Bố cũng không hề chậm chút nào, chỉ thấy vai gã hơi nghiêng qua đã tránh khỏi chiêu trảo của chàng, tiếp đó thân hình gã cuốn lại hốt nhiên chuyển đến sau lưng Diệp Từ Huy, gã cau mày quát:

– Xem kiếm !

Khí lạnh toát ra thành chiêu “Vân long bái thủ” đâm tới huyệt “Khí hải” của chàng. Khi Diệp Từ Huy xuất thủ, ít nhiều chàng cũng có ý khinh thị đối phương, do đó chiêu đầu thất thủ cảm thấy kinh ngạc, tâm thần hơi bị phân tán.

Chỉ cần một phút phân tâm, kiếm thế Lữ Anh Bố đã sắp đâm tới nơi, trước mắt chàng muốn tránh kiếm cũng không còn kịp.

Diệp Từ Huy quả là phi phàm, kiếm thế đối phương sắp tới, phản ứng tự nhiên để thân hình gập xuống thoát khỏi kiếm Lữ Anh Bố. Kiếm ấy đâm vào khoảng không, liền đó mắt Lữ Anh Bố hoa lên, không thấy bóng Diệp Từ Huy ở đâu nữa.

Lữ Anh Bố hết sức kinh dị vì chiêu kiếm vừa rồi của gã là một chiêu kỳ học phi phàm võ lâm, từ khi học được chiêu ấy đến nay chưa hề xuất thủ mà không trúng, Diệp Từ Huy chỉ là một tiểu tử vô danh sao không đâm trúng được chàng ?

Diệp Từ Huy tránh được thế kiếm của Lữ Anh Bố, thân hình cũng đã chuyển động đến sau lưng gã, thần trí của chàng bấy giờ đã bị “Huyết thủ thần công” che mờ, chỉ biết lửa giận bốc lên đầu, chưởng lực liền đập xuống “Bối tâm huyệt” gã một cái thật mạnh. Bấy giờ chàng chỉ biết giận dữ phi thường, thậm chí quên cả lợi dụng gã để mở cửa ngục, nhất tâm nhất ý chỉ muốn đẩy gã vào chỗ chết.

Nhưng Lữ Anh Bố cũng không kém gì, bị đẩy vào chỗ lâm nguy, gã thi triển liền một chiêu “Thất tinh chuyển đấu” xoay mạnh thân lại, chiêu thức này gã thi triển cực cao minh nhưng vừa quay lại liền bị Huyết thủ thần công quét ra chấn động khiến gã lảo đảo lui bốn năm bước mới ổn định được cước bộ.

Thân hình gã vừa ổn định, bỗng có cảm giác lưng đau như bị hơ lửa, vết nóng chớp nhoáng lan tỏa khắp châu thân, gã chấn động tâm thần kinh dị kêu lên:

– Là công phu gì mà lợi hại đến thế ?

Lập tức hít mạnh một hơi chân nguyên nội lực, vận sức chịu đựng. Trong tình hình ấy Diệp Từ Huy vẫn không đổi ý định, lợi dụng cơ hội đối phương lâm nguy bèn tiến tới tấn công tiếp. Lúc này chàng chỉ biết tới bản thân mình bất kể phong độ võ lâm, như thế nào cũng mặc, chàng không thể tha cho thiếu trang chủ này được. Bỗng một tiếng quát dữ dội:

– Cuồng đồ ! Không được thừa lúc nguy của người !

Một ánh đao quang lóe lên, hai bóng nhân ảnh nhằm Diệp Từ Huy chém tới. Bọn thủ hạ hơn hai mươi người của gã thấy thiếu trang chủ lâm nguy liền xông tới giải cứu.

Diệp Từ Huy hú lên một tiếng, hai chưởng huy động vận hết kình lực “Huyết thủ thần công” đánh ra liên tiếp chỉ nghe nhiều tiếng rú thê thảm liên tục phát ra, trong chớp mắt hơn mười tên thủ hạ đã bị chàng đả thương. Mỗi tên đều bị chưởng chàng đánh nát nội phủ văng ra chết ngổn ngang ngoài xa hơn trượng.

Mấy tên còn lại mất hết dũng khí, không ai dám tiến tới nữa. Diệp Từ Huy cười lạnh một tiếng bước tới vươn tay chụp vào vai Lữ Anh Bố… Đột nhiên có tiếng quát lớn:

– Xem chưởng !

Một luồng kình lực mạnh dữ dội rít lên đập tới huyệt “Tinh xúc” của Diệp Từ Huy.

Chàng đang dùng trảo chụp vào Lữ Anh Bố vội vàng lật trảo thành chưởng xoay lại tiếp chưởng.

Song chưởng chạm nhau phát ra một tiếng “ùm” Diệp Từ Huy chấn động tâm thần đầu vai lay động một lúc không ổn định được phải bước lùi một bước. Chàng quay lại nhìn đối thủ mới, thì ra ở bên trái không xa sừng sững đứng một người đạo sĩ mặc áo xám râu dài độ ngũ tuần.

Đạo sĩ ấy lộ sắc kinh dị cũng đang cố ổn định thân hình.

Sau lưng đạo sĩ ấy còn có hai đạo sĩ ước độ trên bốn mươi sắc mặt đang hết sức kinh ngạc. Chính lúc Diệp Từ Huy đang chú ý vào mấy đạo sĩ ấy hốt nhiên nghe sau lưng tiếng áo bay phần phật, chàng vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy gã Lữ Anh Bố đã bị một đạo sĩ khác ôm chạy xa hơn trượng.

Hiển nhiên chàng đã bị đối phương đương công kích tây của Lữ Anh Bố đi mất.

Chàng cả giận cười gằn:

– Các ngươi là đạo sĩ Võ Đang phái ?

Đạo sĩ kia hơi cúi đầu:

– Không sai, bần đạo là Võ Đang Vân Hạc, không biết Tích Ngọc sơn trang đắc tội gì với thiếu hiệp khiến thiếu hiệp đại nộ giết người bừa bãi như thế ?

Cao nhân Võ Đang quả nhiên không giống phàm tục, tuy đã nhìn thấy xác người đầy đất mà vẫn bảo từ được bình tĩnh và phong độ hơn người. Diệp Từ Huy bước tới một bước :

– Bản thân hỏi ngươi có biết trong thạch thất này giam giữ ai không ?

Vân Hạc đạo trưởng gật đầu :

– Đương nhiên là biết.

– Biết thì rất tốt, đó là nguyên nhân bản nhân tìm đến đây.

Hai mắt Vân Hạc đạo trưởng chuyển động nhìn một lượt xác chết nằm ngổn ngang dưới đất:

– Thì ra là “Huyết thủ thần công”, có lẽ thiếu hiệp là con trai người trong ấy chăng ?

Diệp Từ Huy gật đầu :

– Không sai, ta là con của người trong ấy, nếu hôm nay các ngươi không trao trả cho ta, ta sẽ giết sạch hết tất cả.

Vân Hạc đạo trưởng cả cười:

– “Huyết thủ thần công” tuy là võ lâm kỳ học nhưng không nên sử dụng, vả chăng chắc gì uy hiếp được tệ phái ?

Ánh mắt chàng lóe sáng cười gằn một tiếng :

– Xem ra Võ Đang các ngươi cam tâm vô sỉ làm tay sai cho người.

Vân Hạc đạo trưởng kinh ngạc :

– Thiếu hiệp nói tệ phái làm tay sai có biết là sỉ nhục tệ phái lắm không ?

Chàng cười nhạt:

– Cái gì là ai nhục ? Rõ ràng mở miệng đạo đức nhân nghĩa nhưng sự thực chỉ là thủ đoạn hạ lưu vô sỉ.

– Thiếu hiệp, mỗi người có thể không cùng một lập trường nhưng thị phi phải trái không thể không minh bạch, thiếu hiệp thiên lý tìm phụ thân, lòng hiếu ấy là đáng phục, nhưng…

Diệp Từ Huy cắt lời:

– Cái gì thiên lý tìm phụ thân ?

– Không phải thiếu hiệp đến đây tìm phụ thân ?

Chàng “phì” một tiếng :

– Chính mắt ta nhìn thấy người bị giam giữ trong kia chính là gia mẫu.

Vân Hạc đạo trưởng cau mày:

– Thiếu hiệp, nói vậy là việc này e có lầm lẫn, lệnh đường làm gì có trong ấy ?

– Chính mắt ta nhìn thấy còn gì lầm lẫn. Các ngươi dám làm mà không dám nhận là thủ đoạn rất hạ lưu…

Bỗng nhiên một bóng người phi thân đến cắt lời chàng :

– Xin hỏi thiếu hiệp, phải chăng là Diệp Từ Huy thiếu hiệp ở Chỉ Thủy sơn trang?

Chàng đưa mắt nhìn tới, người ấy chính là Võ Đang Huyền Diệu đạo trưởng đã gặp chàng một lần ở Cổ gia bảo. Người ta đã biết thân phận mình, Diệp Từ Huy không cần phải bịt mặt nữa, chàng đưa tay kéo tấm khăn che mặt xuống lạnh lùng đáp:

– Không sai, tại hạ là Diệp Từ Huy, đạo trưởng đến đây làm chi ?

Huyền Diệu đạo trưởng nghiêm nét mặt:

– Thiếu hiệp có thể tạm dằn cơn giận để chúng ta thương lượng.

– Chúng ta chẳng có gì phải thương lượng. Các ngươi thả gia mẫu ra, tại hạ sẽ rời khỏi đây lập tức. Nếu không, chúng ta chấm dứt quan hệ.

Huyền Diệu đạo trưởng cau mày “Ạ.. A” lên hai tiếng:

– Ý thiếu hiệp cương quyết như thế còn có lời nào để giảng giải, xin chờ một chút cho bần đạo bàn qua với tệ sư thúc được chăng ?

Diệp Từ Huy vừa tiếp Vân Hạc đạo trưởng một chưởng đã biết sự lợi hại của Vân Hạc, bấy giờ nghe Huyền Diệu đạo trưởng nói thế mới biết Vân Hạc đạo trưởng trong Võ Đang phái là bậc tiền bối trưởng lão thân phận còn cao hơn cả Huyền Diệu đạo trưởng, thảo nào công lực thâm hậu đến thế, nếu muốn quyết đấu bên họ người nhiều thế mạnh, chỉ e rất khó đạt được mục đích, chàng gật đầu:

– Xin mời !

Huyền Diệu đạo trưởng chuyển thân đến gần Vân Hạc đạo trưởng dùng “Truyền âm thần công” bàn luận cùng nhau. Trải qua một lúc bị khích động, nhân lúc Huyền Diệu và Vân Hạc bàn luận khiến Diệp Từ Huy có cơ hội bình tĩnh lại. Từ khi chàng được Hận Hải Du Hồn khai đạo, sau khi nhận thức được ý nghĩa nhân chính của đời người, rất nên lưu tình với đồng loại liền dần dần bình tĩnh. Chàng đưa mắt nhìn đám tử thi trong lòng bất giác cảm thấy hối hận, tự mắng mình:

“Ta thật đáng chết, sao lại không thể khống chế được lửa giận? Ôi…” Đương nhiên chàng hiểu được nguyên nhân hoàn toàn liên quan đến việc chàng luyện “Huyết thủ thần công”… Đang trong lúc ảo não chàng hốt nhớ đeén Lý Phi Bằng và Cổ Linh, chàng bèn xoay đầu lại tìm bọn họ. Không ngờ cả hai đã mất bóng tự bao giờ, chàng mê hoặc tự nghĩ :

“Bọn họ có liền quan gì đến chuyện Võ Đang phái ?…

Thật khó đoán địch…” Mắt chàng đã thấy rõ mẫu thân trong lao ngục, bất cứ lý do gì cũng không thể biện hộ cho Võ Đang phái được.

Chính đang lúc Huyền Diệu và Vân Hạc đạo trưởng đang đàm luận bỗng có mấy người vội vội vàng vàng chạy đến, người đi đầu mặt đỏ ửng tuổi độ trên sáu mươi, sau lưng lão chạy theo bảy tám người nữa, bảy tám người này huyệt Thái dương đều nhô cao, sát khí đằng đằng.

Lão nhân đi đến gần, Huyền Diệu đạo trưởng liền tiếp đón.

– Lữ sư huynh, xin đến đây cùng thương lượng.

Có lẽ, lão nhân này chính là trang chủ của sơn trang này.

Lữ trang chủ vẫy tay, mấy thủ hạ theo sau tự chiếm một vị trí đứng yên. Lão nhìn họ Diệp Từ Huy miệng phát ra tiếng cười lạnh rồi đi đến gần Vân Hạc đạo trưởng, nghiêng thân:

– Sư thúc, sao sư thúc chưa tóm cổ tên tiểu tử kia ?

Huyền Diệu đạo trưởng tiếp lời:

– Sư huynh có điều chưa biết, tiểu tử ấy là nội điệt của Chỉ Thủy phu nhân và là con trai của Phiêu Bình hiệp Diệp Thái đó, hiển nhiên chẳng có liên quan gì đến Huyết thủ át sát, e rằng sự việc này còn có rắc rối gì đây.

Lữ trang chủ nói:

– Nếu bảo y và Huyết thủ ác sát không có liên quan sao y lại biết “Huyết thủ thần công” ?

– Cái ấy chỉ có hỏi y mới biết.

Vân Hạc tiếp lời:

– Tiểu tử này xem ra còn nhiều phức tạp, còn có quan hệ đặc biệt với Cổ gia bảo và Cửu lãnh Nam Bình Kiều nữa. Nếu ta đối xử lầm lỡ với y có thể xảy ra một cuộc võ lâm phân tranh. Do đó, ý của Huyền Diệu không chủ trương khích động y, không biết ý Lữ trang chủ ra sao ?

Lữ trang chủ trầm ngâm đáp:

– Người của bản trang chết nhiều thế này…

Huyền Diệu đạo trưởng:

– Việc này xong rồi chuyện chết người đương nhiên trách nhiệm là ở y, nhưng trước mắt khoan bàn chuyện ấy để tránh xung đột.

Lữ trang chủ tỏ ra là một người khoan hòa, lão trầm ngâm một lúc, nhẹ thở dài:

– Đệ tử xin nghe sư thúc dặn bảo.

Vân Hạc đạo trưởng hân hoan gật đầu:

– Được, việc này để bần đạo làm chủ chọ..

Tiếp đó sai Huyền Diệu đạo trưởng:

– Ngươi hãy tới bàn cùng y xem sao ?

Huyền Diệu đạo trưởng quay lại trước mặt Diệp Từ Huy bèn nói :

– Thiếu hiệp, chúng ta có thể mở cửa thạch thất mời thiếu hiệp vào xem xét, nhưng có vài điều cần thiếu hiệp hứa trước.

Chàng hỏi liền:

– Là điều gì ?

– Trong thạch thất này giam giữ một tên cùng hung cực ác võ lâm là Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương, xin thiếu hiệp hứa, tuyệt không phải vì nó mà đến đây và tuyệt không được cứu nó thoát ra.

– Vâng xin hứa.

Huyền Diệu nói tiếp:

– Không biết thiếu hiệp nghe người nào khích động mà quả quyết lệnh đường bị giam ở đây, nếu chứng thực được lệnh đường không hề có trong này, xin thiếu hiệp phải nghe chúng ta xử trí theo công đạo.

Diệp Từ Huy đã tin chắc mẫu thân có trong thạch thất liền gật đầu :

– Được, tất cả trách nhiệm tại hạ xin gánh vác.

Huyền Diệu đạo trưởng nghiêm giọng :

– Quân tử nhất ngôn.

Chàng tiếp lời:

– Tứ mã nan truy.

Huyền Diệu đạo trưởng đưa tay ra có ý mời khách:

– Xin mời !

Thân hình lui lại nhường một con đường. Tiếp đó, chỉ thấy Lữ trang chủ vẫy tay bắn ra một đóa kim hoa vọt lên không, đóa kim hoa vọt lên cao bốn năm trượng liền nổ “Đoàng” một tiếng phát ra một chùm sánh sáng, sánh sáng tỏa ra nháy mắt trên không trung. Đó là dấu hiệu của Lữ trang chủ ra lệnh mở cửa ngục thất. Diệp Từ Huy nhìn thẳng vào mặt mặt Vân Hạc đạo trưởng, đạo trưởng hơi cúi đầu cung kính:

– Xin mời Diệp thiếu hiệp, bần đạo ở ngoài này chờ thiếu hiệp.

Chàng mỉm cười ung dung bước vào cửa ngục thất. Bốn bức vách ngục thất đều bằng đá tảng cao hơn tám thước, chui vào cửa như chui vào một cửa động, thảo nào người ngoài ky vào đây bằng con đường nào khác và tù nhân bên trong muốn thoát thân khó chẳng khác lên trời. Phần trung gian của thạch thất là một đại sảnh, hai bên đại sảnh có bốn cánh cửa thông qua bốn gian phòng ngục.

Hiện tại trong sảnh chỉ có bốn tên thủ vệ giữ cửa và một tên lãnh ban. Diệp Từ Huy thấy tên lãnh ban nhận ra liền hắn chính là người lúc nãy đá mẹ chàng một cước.

Lữ trang chủ ra lệnh:

– Mở cửa phòng ngục ra.

Tên lãnh ban đáp “vâng” một tiếng bước tới một cửa phòng ngục. Diệp Từ Huy nhìn vị trí phòng ngục này hiển nhiên không phải là phòng ngục nơi chàng vừa lén nhìn vào cửa sổ liền xua tay :

– Khoan đã. Tại hạ muốn vào phòng bên kia trước.

Tên lãnh ban cung kính:

– Thưa thiếu hiệp, phòng ngục ấy đâu có giam ai.

Chàng gắt:

– Không giam ai ta không được vào xem ư ?

Lữ trang chủ quát nhỏ:

– Hãy mở cửa theo ý của Diệp thiếu hiệp.

Tên lãnh ban không dám nói một câu bước qua cánh cửa do chàng chỉ, mở toang cửa nhấc cái đèn bước vào. Lữ trang chủ là người thứ hai bước theo, Huyền Diệu đạo trưởng bước nối theo và cuối cùng là Diệp Từ Huy. Gian phòng ngục vẫn y như lúc chàng từ trên cửa sổ cao nhìn xuống, chỉ khác trong phòng ngục bây giờ chẳng thấy bóng thân mẫu chàng đâu cả.

Diệp Từ Huy cười gằn một tiếng :

– Người ở trong phòng giam này đâu rồi?

Tên lãnh ban đáp:

– Bẩm thiếu hiệp, tiểu nhân vừa mới nói trong phòng giam này không có ai.

Chàng “hừ” một tiếng :

– Ngươi nói không có ai, nhưng tại hạ rõ ràng nhìn thấy gia mẫu ở trong này.

Tên lãnh ban cúi gằm mặt:

– Có lẽ thiếu hiệp hoa mắt chăng ?

Tình hình này thực là coi thường chàng, chàng dựng cặp lông mày giận dữ :

– Nói bậy, vừa rồi trong này rõ ràng có người, các ngươi định làm trò quỷ gì thế ?

Lữ trang chủ nhân vì con trai đang bị trọng thương, trong lòng chẳng vui vẻ gì tuy ngoài mặt hòa hoãn để yên đẹp cố nhịn đau thương, bây giờ không thể nhịn được nữa bật một tiếng cười lạnh lẽo:

– Toàn bộ khu ngục thất này chỉ giam giữ một người duy nhất là Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương, lệnh đường ở đâu vào đây được ? Phải chăng thiếu hiệp cố ý tìm lý do để náo loạn ?

Diệp Từ Huy lửa giận đang bốc, tâm thần không thể khống chế, trừng mắt nhìn lại lão:

– Ai tìm lý do náo loạn, tại hạ cho rằng các ngươi đã ngầm di chuyển người đi rồi.

Lữ trang chủ cười ha hả:

– Thiếu hiệp không nghe lão phu là loại người thế nào ư ? Cần gì lão phu phải làm việc đê tiện dối trá ấy?

Chàng cười gằn:

– Bọn đê tiện dối trá thường hay làm ra vẻ ngoài thanh cao lắm.

Nét mặt Lữ trang chủ trắng bạch vì giận. Huyền Diệu đạo trưởng thở dài quay sang Diệp Từ Huy :

– Thiếu hiệp, xin bớt cơn lôi đình nghe một lời của bần đạo.

Chàng vẫn chưa nén được giận gắt liền:

– Nói gì thì nói đi !

Huyền Diệu đạo trưởng là sư đệ của chưởng môn nhân Võ Đang, địa vị trong võ lâm rất cao được mọi người tôn kính đã quen lần này là lần đầu tiên bị một người trẻ tuổi khinh mạn, nét mặt đạo trưởng biến sắc. Cuối cùng, cố dằn lửa giận thở dài một tiếng nhẹ:

– Thiếu hiệp có thể kể cho bần đạo nghe tất cả tình hình mà thiếu hiệp thấy tận mắt chăng ?

– Có gì không được ?

Liền đó chàng đem chuyện nhìn thấy tận mắt ra kể lại, sau cùng chàng chỉ vào mặt tên lãnh ban:

– Tên này lúc ấy đá gia mẫu một cước.

Tên lãnh ban hết sức kinh ngạc, không đợi Huyền Diệu đạo trưởng hỏi liền cướp lời biện bạch:

– Trời ơi ! Tiểu nhân nào dám làm chuyện như thế ?

Còn Huyền Diệu thì chỉ biết lắc đầu :

– Thiếu hiệp, như lời thiếu hiệp nói thì quả là có lý, nhưng chuyện này thật khó có thể xảy ra vì gian ngục thất này người ngoài không thể vào, người trong không thể ra do đó làm sao tin lời kể của thiếu hiệp cho được ?

Chàng cười gằn:

– Tin hay không tin là việc của các người, tại hạ chỉ cần gặp gia mẫu.

Huyền Diệu đạo trưởng :

– Trong này sự thực không có lệnh đường, thiếu hiệp cứ việc tra xét.

Chàng “hừ” lạnh tanh:

– Không cần tra xét gì nữa vì các ngươi đã chuyển gia mẫu tại hạ đi rồi.

Lữ trang chủ quát lớn:

– Thiếu hiệp nhất định vu cho chúng ta làm chuyện ấy ư ?

Huyền Diệu đạo trưởng lắc đầu than thở:

– Thiếu hiệp, điều lầm lẫn này nếu không làm rõ được thực bất hạnh cho giới võ lâm ta.

Chàng lạnh lùng buông một câu:

– Tất cả là do quý phái gây nên cả.

Rồi chuyển thân đi ra phía ngoài. Đến cánh cửa bốn tên thủ vệ đã hoành thân tới chận ngang lối ra. Hai mắt Diệp Từ Huy ẩn diện sắc máu, chàng quát:

– Với mấy tên vụng về các ngươi mà đòi ngăn cản bản thân…

Sau lưng chàng Huyền Diệu đạo trưởng ra lệnh:

– Tránh đường, không được ngăn cản Diệp thiếu hiệp.

Diệp Từ Huy quay đầu nhìn lại đạo trưởng, đe dọa một câu:

– Tại hạ mà ra khỏi đây, coi như các người hết cơ hội đó.

Huyền Diệu đạo trưởng vội nói:

– Võ Đang phái quang minh chính đại không bao giờ làm việc hại người.

Diệp Từ Huy cười gằn bước chậm ra ngoài cửa ngục thất… Đột nhiên, sau lưng chàng vọng tới tiếng hô hoán:

– Thiếu hiệp xin chậm lại một bước.

Thanh âm ấy không phải của Lữ trang chủ, cũng không phải của Huyền Diệu đạo trưởng, hoàn toàn xa lạ với chàng. Diệp Từ Huy xoay thân lại:

– Ngươi là người nào ?

Thanh âm ấy từ trong phòng ngục vọng ra:

– Lão phu Hướng Đông Dương.

Chàng hỏi tiếp:

– Ngươi có chuyện gì ?

Tiếng Hướng Đông Dương:

– Lão phu biết lệnh đường hiện ở đâu.

Diệp Từ Huy sáng mắt:

– Lời ấy thật chăng ?

– Thiếu hiệp, thiên vạn chớ nghe nó nói bậy nói bạ.

Nhân ảnh chuyển động, Huyền Diệu đạo trưởng và Lữ trang chủ đồng thời phiên thân đến trước mặt Diệp Từ Huy. Mắt chàng bắn ra tia hung quang dán chặt vào mặt họ, chàng lạnh giọng:

– Buồn cười thật, các ngươi nói bậy nói bạ lại bảo người khác nói bậy nói bạ ?

Huyền Diệu đạo trưởng khổ sở:

– Thiếu hiệp lầm rồi.

Chàng vặn lại:

– Nếu nói tại hạ lầm các vị còn lầm lớn hơn. Với thanh danh của Võ Đang phái mà lại làm chuyện vô sỉ như thế.

– Thiếu hiệp quá thành kiến. Ôi…

– Gia mẫu do tại hạ nhìn thấy tận mắt, sao gọi là thành kiến ?

Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương thêm dầu vào lửa cười ha hả:

– Võ Đang là đồ trâu chết đâu biết gì là liêm sỉ đại trượng phu dám làm dám chịu.

Việc đã đến thế này còn cố lấy vải thưa che mắt thánh sao được?

Trong tiếng cười Hướng Đông Dương vận dụng nội công của “Huyết thủ thần công”, lão ấy và Diệp Từ Huy cùng luyện một loại “Huyết thủ thần công”, khí chất tương đồng, nên khiến Diệp Từ Huy nghe tiếng cười rất sảng khoái.

Loại công phu “Huyết thủ thần công” này thật là kỳ quái, hiện tại chàng đã biết loại công phu này là tà đạo, lúc nào cũng phải tự cảnh giác, không nên tùy tiện triển khai nó nhưng khi lửa giận bốc lên lại bị “Huyết thủ thần công” chinh phục che lấp ý chí của chàng. Hiện giờ bị Huyết thủ ác sát hiển lộ công lực, tâm linh chàng như bị khống chế.

Huyền Diệu đạo trưởng và Lữ trang chủ nghe tiếng Hướng Đông Dương nói liền biến hẳn sắc mặt, Huyền Diệu hoảng hốt nói với họ Lữ:

– Lữ sư huynh, công lực của lão ma này khôi phục từ bao giờ vậy ?

Lữ trang chủ ngượng ngùng lắc đầu:

– Tiểu huynh rất thẹn vì hoàn toàn không biết.

Huyền Diệu vội vàng:

– Sư huynh hãy ra báo cho Vân Hạc sư thúc biết, để tiểu đệ ứng phó trong này cho.

Lữ trang chủ và Huyền Diệu đạo trưởng là tục gia đệ tủ ngang bối phận với nhau, kể về tuổi tác họ xưng với nhau là sư huynh đệ nhưng kể về chức vị trong môn phái Lữ trang chủ lại thấp hơn Huyền Diệu đạo trưởng, do đó phải vâng lệnh của đạo trưởng.

Lữ trang chủ gật nhẹ đầu đang định bước ra bỗng Diệp Từ Huy cười gằn một tiếng nói:

– Hiện tại, không ai được bước ra khỏi đây một bước.

Vừa nói chàng vừa đề công lực lên, mắt phát ra hung quang sát khí. Lữ trang chủ thầm giật mình cũng vội đề công lực tiếp tục cử bộ bước ra. Diệp Từ Huy hoành thân chận ngang người họ Lữ gầm lên:

– Ngươi đứng lại ngay cho ta.

Trong giang hồ Lữ trang chủ cũng là nhân vật có tên tuổi, từ khi xuất đạo đến nay chưa hề bị người quát tháo vô lễ. Lần này họ Lữ không thể chịu nhịn được, sắc mặt biến đổi “hừ” một tiếng:

– Ngươi hãy tránh ra cho ta.

Cùng với câu nói song thủ múa len đánh liền một chưởng. Diệp Từ Huy vẫn sừng sững án ngữ trước mặt lão đưa cao chưởng thế “Huyết thủ thần công” ra nghênh chưởng.

Lữ trang chủ đánh ra chính là nội công cản chưởng tối nhu của Võ Đang phái, xem như nhẹ nhàng nhưng thực là có uy lực kinh người. Hai bên chưởng lực chạm nhau phát ra “ùm” một tiếng, Diệp Từ Huy vẫn đứng vững như núi không động mảy may.

Còn thân hình Lữ trang chủ bất giác lùi lại liên tiếp ba bước mới ổn định thân hình, nhưng khí huyết nội tạng nhộn nhạo, sắc mặt tức thì ửng đỏ. Tiếp đó, chỉ thấy lão hơi rung thân mấy cái phải ngồi hẳn xuống đất nhắm hai mắt lại vận công điều tức.

Một chưởng Diệp Từ Huy đã đả thương Lữ trang củ, chàng bèn không lý gì đến lão, cất bước nhắm hướng thanh âm trong ngục phòng của Hướng Đông Dương bước tới.

Huyền Diệu đạo trưởng hoành thân ngang đầu chàng thái độ cương quyết không cho chàng tiến bước. Diệp Từ Huy bị ngăn trở liền dừng chân:

– Đạo trưởng hy vọng đạo trưởng nhường đường cho tại hạ.

Huyền Diệu đạo trưởng:

– Thiếu hiệp còn nhớ đã hứa với bần đạo những gì không?

– Tại hạ không quên nhưng các người đã làm mất lòng tin của tại hạ rồi, các người cứ giao gia mẫu cho tại hạ, tại hạ sẽ quay ra liền, còn không tại hạ phải làm cho ra lẽ.

Trong ngục phòng lại vọng ra âm thanh của Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương:

– Thiếu hiệp hứa với chúng những gì ?

Chàng đáp:

– Ta hứa không cứu thoát ngươi.

Hướng Đông Dương nói ra:

– Đại trượng phu nói ra một lời tứ mã nan truy, ngươi đã hứa hãy giữ lấy lời.

Chàng kinh ngạc:

– Lão tiền bối, sao… ?

Hướng Đông Dương nói:

– Nếu lão phu hứa với ngươi tất cũng phải giữ lời.

Chàng mê hoặc:

– Thế còn…

Tiếng Hướng Đông Dương gầm lên:

– Ta tự ra được rồi…

Vừa dứt tiếng bỗng nghe trong ngục vang lên một tiếng kim loại chấn động, tiếng vang ngân vừa dứt cửa ngục đổ “ầm” xuống, một lão nhân tóc dài quét đất sừng sững bước ra, trên cổ tay lão vẫn còn đeo sợi xích sắt dài hơn ba tấc. Huyền Diệu đạo trưởng tái mặt:

– Ngươi… ma đầu này làm cách nào bứt được sợi hàn thiết kim tỏa này ?

Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương nói mau:

– Các ngươi hãy nghĩ kỹ mà xem.

Tiếp đó, lão quay lại Diệp Từ Huy gật đầu ra lệnh:

– Chạy, lão phu dẫn ngươi tìm lệnh đường.

Thân hình Huyền Diệu đạo trưởng động liền, lời nói của lão ma đầu vừa hết, lão múa liền hữu chưởng, tiếng gió rít lên, sợi xích sắt trong tay quét tới Huyền Diệu đạo trưởng.

Huyền Diệu đạo trưởng vội thi triển cước pháp “Thất tinh chuyển đầu” cuốn thân tránh xích. Bộ pháp Thất tinh của Võ Đang diệu tuyệt nhất thiên hạ, lúc nãy Lữ trang chủ cũng thi triển Thất tinh bộ pháp tránh chiêu thế nhanh như điện của Diệp Từ Huy, nhưng lần này Huyền Diệu đạo trưởng không hoàn toàn tránh được thế quét của Hướng Đông Dương. Chỉ nghe đạo trưởng kêu lên “ối chà” hai tiếng, xích đã quét lão lăn xuống đất.

Hướng Đông Dương quát to:

– Tiểu đạo sĩ, hôm nay ta tha chết cho đó.

Lão ma đầu vượt qua Diệp Từ Huy chạy ra ngoài. Lúc này mấy tên thủ vệ thấy Lữ trang chủ và Huyền Diệu đạo trưởng đều thụ thương nào dám ngăn trở thi nhau chạy mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.