“Đỗ Tiểu Tam, chẳng lẽ ngươi còn có chuyện gì muốn nói với ta sao? Muốn nói gì thì nói đi. ” Nhậm Thanh Phong nhìn bộ dáng của Đỗ Tiểu Tam, khẽ cười nói.
“Tiểu Tam muốn bái tiên sư làm thầy, muốn sau này có thể bay lượn trên trời, có thể hàng ma trừ yêu giống như tiên sư!” Đỗ Tiểu Tam vừa nghe lời này, lập tức quỳ xuống, hai mắt lóe lên hi vọng nhìn Nhậm Thanh Phong nói.
Người thiếu niên tự nguyện lưu lại dẫn đường này vốn ở một sơn trấn nhỏ, vị trí hết sức hẻo lánh. Hơn nữa, không có đệ tử của bảy đại môn phái tu chân dẫn tiến. Cho nên Đỗ Tiểu Tam lúc nhỏ cũng đã như các thiếu niên khác trong tiểu trấn, không có cơ hội tham gia thi kiểm tra linh căn tại sơn môn của các đại môn phái tu chân. Nguyện vọng muốn tu chân của bản thân cũng chỉ có thể xem như một loại ảo tưởng chôn ở trong lòng. Lần này gặp đươc một tiên sư tuổi trẻ dễ tính như Nhậm Thanh Phong, tâm tư đã ẩn tàng mười năm của hắn cũng dần dần sống lại.
“Ha ha, tên nhóc ngươi có chí khí. Nhưng việc ngự khí phi hành, muốn làm cũng không phải là việc dễ đâu. Hơn nữa chuyện ngươi muốn bái ta làm thầy cũng không thể được.”
Nhậm Thanh Phong nâng Đỗ Tiểu Tam dậy, vừa cười vừa nói. Kỳ thật lúc trước Nhậm Thanh Phong cũng đã mơ hồ đoán được Đỗ Tiểu Tam này sẽ nói như vậy, chỉ là không thể khẳng định mới hỏi Đỗ Tiểu Tam một câu. Nếu như đã xác thực được rồi, Nhậm Thanh Phong cũng sẽ không hỏi, đỡ phải từ chối phiền phức.
“Tại sao không được chứ? Chẳng lẽ Tiểu Tam không có linh căn?” Đỗ Tiểu Tam thấy thái độ của Nhậm Thanh Phong khá tốt, cho nên đánh liều tiếp tục truy vấn.
Về chuyện linh căn của tu tiên giả, Đỗ Tiểu Tam giống như hài tử khác trong tiểu trấn, lúc rất nhỏ đã nghe lão trưởng trấn uyên bác kể qua rồi.
“Ta cũng không nhìn ra gươi có linh căn hay không. Nhưng nếu ngươi có linh căn, ta cũng không thể giúp ngươi. Ta cũng chỉ là một đệ tử đời thứ hai bình thường của Huyền Dương môn mà thôi, nên không thể thu đồ đệ.” Nhậm Thanh Phong nhìn Đỗ Tiểu Tam chưa từ bỏ ý định, kiên nhẫn giải thích.
Cũng giống như Nhậm Thanh Phong nói, tại Huyền Dương môn, đệ tử bình thường sẽ không có tư cách thu đồ đệ. Trừ khi là đệ tử đời thứ nhất, tu vi đạt đến Linh Tịch Kỳ. Mà kể cả là như thế thì đại đa số đệ tử đời thứ nhất không thu đồ đệ. Bọn họ chỉ nhận được một ít linh thạch cùng đan dược từ tông môn, có thể cung ứng cho việc tu luyện của mình là tốt lắm rồi. Đâu còn mà phân ra một ít cung dưỡng đồ đệ chứ!
“Tiên sư, ngài không thể trợ giúp Tiểu Tam bái đến Huyền Dương môn tu tiên sao?” Đỗ Tiểu Tam vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
Đỗ Tiểu Tam biết, ở cái địa phương nhỏ này có thể gặp phải một vị tiên sư đã là việc rất khó, huống chi còn là một vị tiên sư có tính tình tốt.
“Việc này chỉ sợ ta cũng không giúp được ngươi rồi. Nếu như là tại mấy năm trước gặp phải ngươi, nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi.” Nhậm Thanh Phong nhìn vẻ mặt kiên định của thiếu niên này, bất đắc dĩ cười khổ nói.
“Vậy… .” Thiếu niên vẻ mặt thất vọng, tựa hồ còn chưa từ bỏ ý định muốn nói cái gì, bất quá cuối cùng mặt đỏ lên, không nói cái gì cả.
“Được rồi, trời sắp tối. Lại đây đi, ta tiễn ngươi trở về trước.” Nhậm Thanh Phong nhìn sắc trời, sau đó khe khẽ thở dài nói.
Ở trong mắt của Đỗ Tiểu Tam, có lẽ Tu Chân giới là một địa phương tốt, có thể ngự khí phi hành, có thể giúp thôn dân giết yêu quái. Nhưng Nhậm Thanh Phong lại thấy không phải vậy.
Đỗ Tiểu Tam nghe lời này của Nhậm Thanh Phong, mặc dù thất vọng, cũng không có biện pháp khác. Không thể làm gì khác hơn là lại cùng Nhậm Thanh Phong cưỡi Hoàng Chu pháp khí hướng về thôn trấn bay trở đi.
Một vệt ánh sang vàng dài hơn một trượng xẹt qua phía chân trời, sau một lát , hai người đã đi tới bên ngoài thôn trấn.
Hoàng Chu hạ xuống, nhìn tên thiếu niên này vẫn đang đứng tại nguyên chỗ, vẻ mặt không cam lòng, Nhậm Thanh Phong hơi trầm ngâm, sau đó lấy ra một lọ Bồi Nguyên Đan cùng một bản “Huyền Dương Ngưng Khí quyết” đưa tới nói:
“Ngươi cầm lấy hai thứ này đi. Nếu như ngươi thật sự có linh căn, có thể tu tiên, vậy thì sau này có duyên sẽ gặp lại. Nếu như không có linh căn, đan dược này cũng có thể cường thân kiện thể. Ta bây giờ phải đi Quỷ Khốc Lâm giết yêu quái rồi, sau này cũng không quay về sơn trấn nhỏ nữa. Nếu bắt không được yêu quái, ta cũng sẽ trở về hướng tông môn bẩm báo. Ngươi hãy trở về nói cho hương thân không cần chờ tin tức của ta nữa. Có trừ được yêu quái hay không, qua một thời gian ngắn tự nhiên là biết thôi.”
“Đa tạ tiên sư đại nhân, xin hỏi cao tính đại danh của tiên sư, Tiểu Tam sau này nhất định sẽ báo đáp tiên sư đại nhân.” Đỗ Tiểu Tam nghe được Nhậm Thanh Phong nói, lập tức mừng rỡ nhận lấy đồ vật quỳ xuống nói.
Đỗ Tiểu Tam từ nhỏ tại trong trấn nhỏ lớn lên, phụ mẫu trong nhà đều khỏe mạnh, chưa hề ra trấn nhỏ, chưa gặp qua mấy thứ này bao giờ. Bất quá nếu là đan dược tiên sư cho, tự nhiên là đồ tốt. Quyển sách này cũng đã nhất định là chứa pháp quyết tu luyện của tu chân giả.
Tuy Đỗ Tiểu Tam muốn theo Nhậm Thanh Phong gia nhập Huyền Dương môn, nhưng kỳ thật cũng không nỡ rời đi gia hương. Hiện giờ thu được đan dược cùng pháp quyết, có thể ở trong trấn tu luyện như vậy là tốt nhất rồi. Coi như mình không có linh căn, dựa vào bình tiên đan này, người một nhà bọn họ sống lâu trăm tuổi là không có vấn đề gì!
“Được rồi, ngươi không cần cám ơn ta. Hai thứ này đối với ta mà nói cũng không phải thứ quan trọng gì. Ngươi và ta xem như có quen biết một thời gian, còn có mấy khối linh thạch này ngươi cũng đã cầm đi đi. Khi đả tọa cầm ở trong tay hấp thu nó có thể đề cao tốc độ tu luyện. Mặt khác, nếu như ngươi thật sự có linh căn, có thể tu luyện, sau này còn có thể tìm cơ hội bái vào môn phái khác . Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, Tu Chân giới kỳ thật cũng không phải nơi tốt lành gì, tràn đầy kỳ ngộ, cũng đã tràn đầy hiểm nguy. Ngươi sau này sử dụng mấy thứ này cho tốt. Còn nữa, mấy thứ đồ ta đưa cho ngươi này, không nên tùy tiện để cho người khác thấy được để tránh phiền toái. Về phần tên của ta, dân chúng trong trấn cũng đã biết. Ngươi đi hỏi bọn họ là được rồi. Trở về đi thôi!” Nhậm Thanh Phong xem như làm người tốt cho trót, lấy ra chừng mười khối hạ phẩm linh thạch đưa tới nói.
Vốn chuyện tình của Đỗ Tiểu Tam, Nhậm Thanh Phong không nghĩ sẽ để ý nhiều. Dù sao loại chuyện này, muốn quan tâm sợ rằng cũng sẽ không làm nổi. Nhưng Nhậm Thanh Phong lại đột nhiên nhớ lại chuyện năm đó Lâm Kiếm dẫn tiến chính mình. Thế là thuận tay đem bản “Huyền Dương Ngưng Khí quyết” mà lúc đầu Lâm Kiếm đưa cho hắn tặng ra.
Lo lắng việc linh khí trong sơn trấn mỏng manh nên Nhậm Thanh Phong mới lấy ra chừng mười khối hạ phẩm linh thạch. Nhậm Thanh Phong cũng không thể cho nhiều hơn nữa. Dù sao bây giờ Nhậm Thanh Phong còn chưa sung túc đến mức cho linh thạch thoải mái.
Nhậm Thanh Phong trợ giúp Đỗ Tiểu Tam vốn chỉ có duyên gặp mặt một lần, cũng có một điểm dụng ý nhỏ. Đó chính là muốn nhìn xem, một hành động nhỏ của mình, rốt cuộc có thể thay đổi vận mệnh của người khác hay không. Mặc dù đối với loại thay đổi này, bây giờ hắn còn không biết là đúng hay sai!
Thấy Đỗ Tiểu Tam vẻ mặt khó tin tiếp nhận linh thạch, dùng áo ngoài bao lên, còn đang thừ người ra bởi chuỗi kinh hỉ liên tiếp quá lớn. Nhậm Thanh Phong cũng đã không để ý, chỉ là mỉm cười, sau đó vừa phất tay, thở dài một cái, ngự khởi pháp khí hướng Quỷ Khốc Lâm bay đi.
Sau khi Nhậm Thanh Phong rời đi, Đỗ Tiểu Tam rốt cuộc tỉnh người lại, hướng về phía Nhậm Thanh Phong rời đi lạy vài cái. Sau đó mới hưng phấn bò lên, xoay người chạy vào sơn trấn nhỏ.
“Ha ha, tại Thiên Thai đại lục chỉ sợ tu sĩ hảo tâm giống như ta, trừ ra tên tiểu tử Tiểu Kiếm kia cũng không có người thứ hai rồi. Hơn nữa lần này ta hình như so với Tiểu Kiếm còn hảo tâm hơn rất nhiều đây! Bạch Vân lão hòa thượng thường xuyên nói, gieo thiện nhân thu thiện quả. Chỉ là không biết lần này ta gieo là nhân gì, thu là quả gì rồi!”
Nhậm Thanh Phong ngồi trên Hoàng Chu pháp khí, nhìn sắc trời dần tối, tự giễu cười nói.
Trong mắt của Nhậm Thanh Phong, đôi khi lương thiện quá lại giống như một loại dối trá, sẽ gây cho người ta một loại cảm giác không thành thật.
“Nơi này chính là Quỷ Khốc Lâm? Quả nhiên khá quỷ dị. Cách xa như thế, không ngờ lại cũng đã có thể cảm giác được trận trận âm khí. Cũng khó trách dân chúng trong trấn nói yêu quái ở chỗ này.”
Nhậm Thanh Phong điều khiển Hoàng Chu dừng trên không phía trên một mảnh rừng cây rậm rạp u ám liên miên suốt vài chục dặm, nghĩ thầm.
“Nếu so với âm hàn chi khí phát ra trong âm mạch động huyệt lần trước thì âm khí rất khác biệt. Âm khí này mặc dù đồng dạng làm cho người ta cảm giác âm sâm sâm, nhưng không có âm hàn như âm mạch linh khí kia. Nhưng càng thêm quỷ dị, làm cho người ta cảm giác sởn cả gai ốc!”
Trầm ngâm một lát, Nhậm Thanh Phong liền nhận ra được sự khác biệt của hai loại âm khí này. Sau đó, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa mà điều chỉnh của Hoàng Chu hạ xuống mấy trượng, tiếp cận rừng cây phía dưới, chuẩn bị dùng thần thức điều tra một lần trước rồi nói sau.
“Không ngờ thần thức lại không thể dò xét vào! Chẳng lẽ có người bố trí trận pháp cấm chế gì ở nơi này? Hoặc là tại sương mù âm hàn kia?”
Nhậm Thanh Phong dùng thần thức tìm tòi, giật mình phát hiện. Thần thức mới vừa đến gần tầm nửa trượng bên bờ rừng cây liền tựa như gặp phải một tầng trở ngại vô hình, không có cách tiến thêm chút nào.
Sau khi kinh ngạc một lúc, Nhậm Thanh Phong lập tức bình tâm lại. Sau đó, hắn hơi trầm ngâm, rồi thu Hoàng Chu lại, thả Phá Kim Toa ra.
Đứng trên Phá Kim Toa, tiếp tục hạ xuống tiếp cận rừng cây thêm mấy trượng nữa. Sau đó một bên ổn định Phá Kim Toa, một bên vận khởi Thiên Nhãn Thuật quan sát.
“Thật không ngờ lại quỷ dị như vậy! Chẳng lẽ thật sự có sào huyệt yêu quái ở chỗ này.”
Nhậm Thanh Phong tán đi linh lực tụ lại ở mắt, đôi mắt màu bạc liền trở lại bình thường, nghi hoặc nói.
Theo mục lực quan sát của Nhậm Thanh Phong, mảng rừng cây này không ngờ có bộ dáng hết sức bình thường. Chỉ là càng bình thường, càng lại tỏ ra nó quỷ dị. Vốn Nhậm Thanh Phong cho rằng có âm vụ ngăn cản thần thức hoặc các thứ tương tự, nhưng dường như cũng không phải. Điều này cũng làm cho Nhậm Thanh Phong càng thêm khẳng định rằng có ma đạo tu sĩ hoặc là có yêu vật tu vi phi thường cao thâm ở trong rừng cây này .
—–o0o—–