Thanh Phong Tu Tiên Lục

Q.2 - Chương 53 - Diệt Sát Ma Tu

trước
tiếp

Sau đó chỉ nghe một tiếng động rồi ánh lửa bốc lên, kèm theo đó là tiếng thét chói tai trong sương mù dày đặc.

Sương mù dày đặc dần dần tan biến một phần, trong đó phần lớn là bị hỏa long thiêu đốt, một phần nhỏ còn lại thì biến thành khí đen nhàn nhạt, tiêu tán dần vào trong không khí. Sau khi sương mù dày đặc thu nhỏ lại, nó hơi ngưng lại một chút, rồi lại tiếp tục đánh về phía Nhậm Thanh Phong.

Nhưng mà khi phiến sương mù kia bị hỏa long ngăn cản, dù chỉ hơi hơi tạm dừng trong nháy mắt, Nhậm Thanh Phong đã vận khởi Ngự Phong Quyết hướng sang bên cạnh bay xa gần năm mươi trượng rồi.

“Ngay cả hỏa long tam giai cũng không đối phó được với sương mù này, Tụ Hồn Phiên của ma đầu kia quả nhiên lợi hại, bây giờ rốt cuộc nên làm gì cho phải đây?”

Nhậm Thanh Phong vừa nhanh chóng thi triển Ngự Phong Thuật né tránh sự truy đuổi của đám sương mù, đồng thời suy nghĩ chiến lược đối phó.

Vốn Nhậm Thanh Phong chứng kiến tên tu sĩ áo lam kia khẽ vung tay lên liền tùy ý đánh ra một đạo phong nhận đánh tan một đoàn sương mù, vì vậy mới vô ý đánh giá thấp uy lực của đám sương mù. Hơn nữa vốn hắn tính toán dùng một tấm tam giai hỏa long phù để tiêu diệt đoàn sương mù. Lấy tốc độ đuổi theo của ma đầu trước mắt, toàn lực ngự sử Thanh Phong kiếm, trợ giúp tu sĩ áo lam này giết địch. Nhậm Thanh Phong lại không ngờ, hiện tại dùng hết hỏa long phù rồi mà không có hiệu quả gì. Còn phạm vi công kích của Thanh Phong kiếm lại quá nhỏ, đối phó với sương mù này chỉ sợ cũng sẽ không có hiệu quả.

Chỉ là lúc này mặc dù Nhậm Thanh Phong đang chạy trốn, nếu không phải lưu tâm đến đồng đạo bị ma đầu kia tiếp tục vây khốn lâm trận bỏ chạy. Cho dù đang tránh né hắc vụ, cũng chỉ luẩn quẩn vây quanh trận tranh đấu này, đồng thời có ý định tìm thời cơ thích hợp, ra tay bất ngờ một phen.

Hắc ảnh nọ thấy Nhậm Thanh Phong với tu vi thấp như vậy sử dụng Ngự Phong Quyết lại có thể chạy nhanh như thế! Ngay cả hắc vụ đắc ý nhất của hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể đuổi theo kịp, không khỏi giận dữ! Đồng thời lại phát hiện tu sĩ áo lam kia vẫn như cũ tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn cũng không có lực phản kích. Vì thế đành hừ lạnh một tiêng, Tụ Hồn Phiên vừa động, lại đánh ra một đoàn hắc vụ lớn nhanh chóng hướng tới Nhậm Thanh Phong.

“A! Không ngờ lại xuất ra một đoàn hắc vụ nữa, nhìn bộ dáng của ma đầu kia hẳn là ngày chết không xa. Kế tiếp phải coi tu sĩ áo lam kia rồi!”

Nhậm Thanh Phong vẫn chưa quay đầu lại, thần thức vừa động, trong lúc đó liền phát hiện một đoàn hắc vụ khác đang đuổi theo, liền gia tăng cước bộ, nhưng là trong lòng cũng không lo lắng, trái lại bắt đầu vui mừng.

Hắc vụ của ma đầu kia có vẻ như chỉ có thể sử dụng số lượng có hạn, hiện tại xuất ra hai luồng đuổi theo mình, hắc vụ để vây công tu sĩ áo lam tự nhiên sẽ thiếu mất hai luồng. Mà chút điểm khác biệt này, lại giúp cho trung niên tu sĩ áo lam một cơ hội phản công tuyệt hảo, chỉ cần nắm bắt được cơ hội này, ma đầu kia còn không chết chắc?

Chỉ là Nhậm Thanh Phong tính toán mặc dù không sai, bất quá cũng không thể như nguyện.

Chỉ thấy trên mặt tu sĩ áo lam kia lộ vẻ do dự, sau đó vẫn là tiếp tục thi triển Ngự Phong Thuật bay về phía trước, không nhanh không chậm ngăn cản chung quanh hắc vụ, không hề có chút ý muốn động thủ nào, có vẻ như hắn cho rằng thời cơ còn chưa đủ chín muồi.

Vì thế Nhậm Thanh Phong cũng chỉ rất buồn bực cắn răng, mà tiếp tục trốn tránh hai đoàn hắc vụ đánh tới. Bất quá trong lòng ít nhiều có chút nghi ngờ hành động tiếp viện lỗ mãng của bản thân. Đồng thời cũng sử dụng một số Phong Nhận phù quyết định hướng cánh rừng bên ngoài chạy trốn.

Nhưng vào lúc này,bước ngoặt rốt cuộc cũng đã xảy ra!

Hắc ảnh hình người vì thấy mình xuất ra hai đoàn hắc vụ, đồng thời đuổi theo Nhậm Thanh Phong, lại vẫn không đem lại hiệu quả, tự nhiên là tức giận muốn nổ phổi. Lại thêm trung niên tu sĩ đối diện, tựa hồ linh lực quá ít không đủ để tiến hành phản kích hữu hiệu. Dưới cơn kích động, cư nhiên hét lớn một tiếng, Phá Hồn Phiên vừa động, lại xuất ra một đoàn hắc vụ, rất nhanh hướng về Nhậm Thanh Phong đón đầu đánh tới.

“Ma đầu, chớ có càn rỡ!”

Ngay khi đoàn hắc vụ thứ ba mới vừa bay ra mười trượng, tên tu sĩ áo lam vẫn một mực chờ đợi rốt cuộc gào to một tiếng, bắt đầu phản kích rồi.

Chỉ thấy tu sĩ áo lam này, vốn là hai tay rất nhanh vũ động linh quyết, tiếp theo liền thấy mấy đạo Phong Nhận màu xanh đậm, xen lẫn tiếng rít chói tai nháy mắt đánh tới. Theo sau một trân tiếng kêu thê lương truyền đến, chung quanh có mấy đoàn hắc vụ nháy mắt đã bị đánh tan thành hắc khí nhàn nhạt, dần dần phát tán ra không khí.

Khi hắc khí nhàn nhạt còn chưa có phát tán ra, hai đạo thanh mang dài nửa xích, rất nhanh hiện lên. Mà hắc ảnh ma tu ở ngoài mười trượng kia, lúc này cũng từ trong phẫn nộ chạy tới. Hai tay huy động rất nhanh, mấy tảng đá lớn màu đất vàng trong phạm vi ba thước rất nhanh nghênh đón lưỡng đạo thanh mang kia.

Ngay sau đó, chỉ nghe mấy tiếng nổ “ầm ầm ầm”, hai đạo thanh mang ngắn kia, rất nhanh liền đánh nát tảng đá lớn, tiếp tục đâm rất nhanh tới hắc ảnh hình người.

Cuối cùng! Kèm theo một tiếng buồn bực, từ trong bóng đen kia hiện ra một gã thanh niên tu sĩ thân mặc hắc bào, sắc mặt tái nhợt, trên trán có ba lỗ máu từ từ rơi xuống một mảnh hỗn độn trên mặt đất. Mà từ ngón tay gấp lại của thanh niên tu sĩ này, có thể biết lúc bị giết, hắn đang chuẩn bị đánh ra một pháp thuật không rõ tên.

Cùng lúc đó tên trung niên tu sĩ áo lam, dưới sự bảo vệ của phiến hỏa vân cỡ bàn tay xoay chung quanh, hình như quỷ mị chợt hiện tới. Chộp lấy Tụ Hồn Phiên màu đen trong tay cỗ thi thể kia, quay lại phía sau đuổi theo mấy chục đoàn hắc vụ vung mạnh lên.

Chỉ thấy những hắc ảnh này cũng ngừng lại không đuổi theo nữa, tựa hồ hết sức e ngại hắc kỳ này, theo sau một trận tiếng kêu thảm không cam lòng, giống như bị một bàn tay vô hình bắt được, hút vào trong Tụ Hồn Phiên màu đen.

Tu sĩ áo lam thấy vậy, thần tình khẩn trương trên mặt, rốt cuộc cũng hiện lên vẻ đắc ý. Sau đó lại liếc mắt về phía Nhậm Thanh Phong một cái, rồi duỗi một tay ra, bắt lấy lưỡng đạo thanh mang dài nửa xích bay trở về. Thanh mang này nhập vào trong tay hắn, thì ra nguyên lai là hai cây phi đao tinh xảo cổ phác, lóe ra thanh quang.

Thu hồi phi đao, hắc kỳ, trung niên tu sĩ này xoay người duỗi tay, cách không đem túi trữ vật bên hông thi thể kia vào trong tay. Sau đó cũng rõ là động tác gì, một đoàn hỏa vân lớn màu đỏ cực nóng, lóe ra thanh quang nhàn nhạt, đột nhiên xuất hiện giữa không trung, sau đó rất nhanh rơi vào trên thi thể.

Chỉ nghe “hô” một tiếng, ánh lửa rực rỡ sau đó nháy mắt tắt, lại thấy thi thể kia dĩ nhiên bị thiêu hủy hầu như cả tro tàn cũng đều không còn. Mà tại chỗ vẫn còn để lại một bộ nhuyễn giáp nửa thân màu trắng. Nhuyễn giáp này chính là một kiện pháp khí phòng thân của thanh niên tu sĩ, mặt trên không ngừng có quang mang màu trắng lưu chuyển, liền biết không phải pháp khí bình thường của tu sĩ. Ít nhất cũng có thể tính là pháp khí cao cấp của tu sĩ.

Lúc này trung niên tu sĩ áo lam thấy bộ nhuyễn giáp, tự nhiên là lộ vẻ vui mừng, chỉ bất quá không có lập tức đi tới nhặt nó lên. Mà là nhào tới hắc ảnh hình người nhàn nhạt nhạt phía trước. Sau đó hắc kỳ đã bị thu hồi lúc trước, hiện ra trong bàn tay của tu sĩ áo lam. Hắn mạnh mẽ di chuyển vẽ một cái, đạo hư ảnh phía trước kia giống như hắc vụ bị bắt lên lúc trước, phát ra thanh âm giãy dụa thảm thiết liền bị thu vào trong hắc kỳ.

Nghe tiếng thét chói tai của hư ảnh kia, tựa hồ đang nói điều gì đó. Bất quá cụ thể là nói cái gì, lại mơ hồ rất khó nghe rõ được.

“Đạo hữu! Ngươi có nghe rõ hắn nói cái gì không?”

Khi tu sĩ áo lam vẻ mặt mừng rỡ thu hồi lại hắc kỳ cùng nhuyễn giáp, thanh âm trong trẻo không chút cảm tình nào của Nhậm Thanh Phong từ rất xa truyền tới.

“Ha ha, tại hạ cũng không có nghe rõ!”

Trung niên tu sĩ này hơi kinh hãi, khóe miệng giật giật, hai thanh pháp khí phi đao màu xanh chẳng biết từ lúc nào đã giấu ở trong lòng bàn tay phải. Đồng thời theo đó là mấy đám hỏa vân xung quanh người hắn cũng đột nhiên xoay nhanh hơn, sau đó chậm rãi quay đầu lại cười nói. Hiển nhiên lúc nãy hắn đang cao hứng rất nhiều, lại theo bản năng xem nhẹ sự tồn tại của Nhậm Thanh Phong.

Lúc này Nhậm Thanh Phong cũng không thèm nhắc lại, chính là lẳng lặng đứng ở ngoài mười trượng, chăm chú đề phòng nhìn về phía trung niên tu sĩ áo lam trước mặt.

“Không biết cao danh đại tánh của đạo hữu là gì, xuất thân từ môn phái nào? Lần này tại hạ có việc đi qua khu rừng này, cảm thấy tương đối quỉ dị, nên hạ xuống dò xét một chút, thật không ngờ lại bắt gặp tên ma đầu ghê tởm kia, cho nên mới xuất thủ vì dân trừ hại, mà lần này có thể thuận lợi chém giết ma đầu, ít nhiều cũng nhờ có đạo hữu tương trợ. ”

Trong mắt trung niên tu sĩ lúc này hiện lên một tia sát khí, thế nhưng vẻ mặt lại tỏ ra chính khí nói.

Đang nói chuyện đồng thời trong tay tên tu sĩ áo lam này lại cầm lấy một khối linh thạch trung phẩm, rất nhanh bổ sung hơn phân nửa linh lực hao tổn.

Hiển nhiên tên tu sĩ áo lam này, cũng đã sớm động sát tâm với Nhậm Thanh Phong. Bất quá Nhậm Thanh Phong có thể đánh tan ba đoàn hắc vụ kia, hơn nữa lúc này còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh đứng ở đó, lại làm cho trong lòng hắn hoài nghi, nên mới không dám mạo muội động thủ.

“Một khi đã như vậy, không biết lời này của đạo hữu là ý gì?”

Lúc này Nhậm Thanh Phong cũng không cùng tên tu sĩ vô sỉ này nói chuyện, mà nhìn mấy đám hỏa vân xoay rất nhanh quanh người hắn, sắc mặt bình tĩnh nói. Vừa nói chuyện, đồng thời Thanh Phong kiếm cũng tự động lóe ra thanh mang nhàn nhạt, chậm rãi xoay quanh trên đỉnh đầu.

—–o0o—–


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.