Cũng một vầng trăng khuyết, cùng ánh trăng lờ mờ lạnh lẽo đó soi chiếu Thê Hà sơn – Một dãy núi cách không xa Kim Lăng, cũng đang chìm trong êm đềm tĩnh mịch. Thê Hà sơn nguyên danh là Nhiếp Sơn, đỉnh núi cao nhất có tên gọi là Tản Sơn. Thê Hà sơn nằm trong sự bao bọc của quần sơn, rừng cây rậm rạp, mỗi khi đến mùa thu thì khắp núi đỏ rực, một màu lấp lánh như ráng chiều, suối nguồn đá núi nơi đây đều có sử tích.
Đường thi có câu :
“Đình xa tọa ái phong lâm vãn.
Sương điệp hồng vu nhị nguyệt hoa”.
Tạm dịch :
“Rừng phong mến cảnh dừng xe ngắm.
Lá thắm hơn hoa tiết tháng hai”.
Đã không ít tao nhân mặc khách từng say đắm nơi này.
Tại một nơi thâm sâu của Thê Hà sơn có một ngôi Thê Hà cổ tự, đây là ngôi chùa có lịch sử lâu đời.
Tuy đêm đã khuya nhưng trong ngôi Thê Hà cổ tự này vẫn còn thấp thoáng vài ánh đèn, trong số đó, có một ánh đèn chiếu ra từ một gian tịnh xá ở hậu tự. Trong tịnh xá có ánh đèn nhưng không nghe tiếng người, núi non chìm trong tịch lặng, tứ bề hoang vắng thâm u!
Đột nhiên một bóng người lướt trên không, vạch ngang bầu trời đêm tĩnh mịch rồi hạ xuống hậu viện của Thê Hà cổ tự, bóng người này chính là Lam y lão nhân!
Lão ta vừa chạm chân xuống đất thì từ trong bóng tối có một hắc y nhân cao to diện mục thâm trầm bước ra, người này cúi người cung kính nói :
– Lão chủ nhân về rồi à?
Lam y lão nhân khẽ gật đầu “ừ” một tiếng rồi nói :
– Cô nương ngủ rồi chăng?
Hắc y nhân kia nói :
– Bẩm lão chủ nhân, thuộc hạ vừa thấy cô nương còn đi lại trong phòng…
Lam y lão nhân khoát tay rồi cất bước đi đến gian tịnh xá có ánh đèn hắt bóng qua cửa sổ! Lúc này hắc y nhân cũng cúi chào rồi lui bước.
Đến bên cửa gian tịnh xá, Lam y lão nhân đưa tay khẽ gõ cửa và cất giọng thân mật nói :
– Hài nhi, ngủ rồi à?
Trong gian tinh xá có giọng lạnh lùng của thiếu nữ cất lên :
– Vẫn chưa, lão muốn làm gì?
Lam y lão nhân vội nói :
– Không làm gì cả. Ta vừa trở về nên muốn xem thử ngươi đã ngủ chưa thôi!
Giọng thiếu nữ càng lạnh lùng như băng nàng nói :
– Vẫn chưa ngủ, nhưng ta phải đi ngủ ngay đây!
Rõ ràng là nàng không hoan nghênh!
Nhưng Lam y lão nhân chằng quan tâm, lão cười cười nói :
– Hài nhi, ngươi vẫn chưa ngủ thì…
Thiếu nữ lạnh lùng nói :
– Lão muốn vào chăng?
– Đúng vậy, hài nhi!
– Có chuyện gì chăng?
– Đúng thế, hài nhi?
– Vừa rồi chẳng phải lão nói là không có gì đó sao?
Lam y lão nhân bật cười rồi nói :
– Hài nhi là ta vừa nhớ ra một chuyện…
Giọng thiếu nữ vẫn lạnh lùng, nàng nói :
– Có gì thì vào nói đi, cửa không khóa!
Lam y lão nhân vội “ừ” một tiếng rồi đẩy cửa bước vào.
Đây là gian tinh xá được bài trí rất hoa lệ, góc tường có một chiếc giường đệm bông, cạnh đó có một bạch y thiếu nữ đang ngồi trên ghế, dáng vẻ nàng thanh nhã và có phần hơi gầy, trông như hàn mai trong tuyết!
Lam y lão nhân ngồi xuống chiếc đôn gỗ đối diện, lão ngước nhìn nàng và nói:
– Hài nhi, sao ngươi vẫn chưa ngủ?
Bạch y thiếu nữ càng tỏ ra lạnh lùng, nàng chẳng buồn nhìn Lam y lão nhân một lần, giọng lạnh như băng :
– Có chuyên gì, nói đi?
Lam y lão nhân ngập ngừng một lát rồi tươi cười nói :
– Hài nhi ta đã bị cường địch nhận ra…
Bạch y thiếu nữ nói :
– Thủy chung ta chưa từng nghe lão nói cường địch là ai?
Lam y lão nhân nói :
– Nhưng đêm nay có thể nói cho ngươi biết rồi, đó là La Sát phu nhân Bạch Như Băng!
Bạch y thiếu nữ “à” một tiếng rồi nói :
– Thì ra là bà ta? Tại sao trước đây lão không nói cho ta biết.
Lam y lão nhân mỉm cười nói :
– Hài nhi, đó là do ta sợ ngươi lo lắng.
– Vậy tại sao đêm nay lão lại nói cho ta biết?
– Chuyện đến nước này họa đã gần trút xuống đầu, ta phải cho ngươi biết cường địch của chúng ta…
– Không phải chúng ta mà là của lão!
– Phải, phải là cường địch của ta, là thù nhân của ta được chưa? Thực ra hài nhi, cường thù của ta và cường thù của ngươi có gì khác nhau chứ?
Bạch y thiếu nữ cười nhạt nói :
– Không những có khác nhau mà còn khác nhau rất lớn, vì phàm là cường thù của lão thì đều phải là bằng hữu của ta, lão hiểu chưa?
Lam y lão nhân hơi biến sắc lão nói :
– Hài nhi…
– Đừng gọi ta! – Bạch y thiếu nữ lanh lùng nói – Vậy bây giờ lão định thế nào?
Lam y lão nhân nói :
– Nơi này đã không thể trú thân được nữa…
Bạch y thiếu nữ cắt lời nói :
– Ta vừa mới ở đây yên ổn được mấy ngày, lão lại muốn ta đi chăng?
Lam y lão nhân nói :
– Hài nhi, ta biết nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ không còn cách nào khác, ta nào muốn trốn đông tránh tây nam di bắc dịch, nhưng ta sợ sớm muộn gì bà ta cũng phát hiện ra nơi này…
Bạch y thiếu nữ nói :
– Vậy cái cảnh trốn đông tránh tây thế này rốt cuộc đến ngày nào mới thôi, đây là biện pháp sao?
Lam y lão nhân xoa tay nói :
– Ta cũng biết đây không phải là biện pháp, ta càng không muốn để ngươi phải chịu cái khổ bôn ba, nhưng hài nhi, ngươi biết đấy ta không phải là đối thủ của bà ta…
Bạch y thiếu nữ cười nhạt nói :
– Nói tới nói lui thì lão cũng muốn Ngọc Thiềm Thừ đó, đúng không?
Lam y lão nhân gượng cười nói :
– Hài nhi ta không phủ nhận nhưng…
– Nhưng cái gì? – Bạch y thiếu nữ lạnh lùng nói – Ta chẳng nói với lão rồi sao? Ngọc Thiềm Thừ là bùa hộ mệnh của ta, nếu ta trao nó cho lão thì không những không báo được mối thù của phụ mẫu mà ngay cả tính mạng ta cũng…
– Hài nhi – Lam y lão nhân cắt lời nói – Ngươi vẫn cho rằng ngươi không phải là cốt nhục do ta sinh ra sao?
Bạch y thiếu nữ thản nhiên nói :
– Trừ phi mặt trời mọc hướng tây, bằng không lão đừng mong làm cho ta tin lão!
Thân hình Lam y lão nhân hơi run run lão nói :
– Hài nhi, rồi sẽ có một ngày ngươi phải hối hận.
Bạch y thiếu nữ hỏi :
– Ta hối hận cái gì?
Lam y lão nhân lắc đâu và cười bi thương, lão nói :
– Hài nhi chờ lúc ngươi hiểu ra ngươi là cốt nhục của ta thì e rằng mọi sự đã muộn rồi!
Bạch y thiếu nữ trầm ngâm một lát rỏi chợt nói :
– Lão thật sự không thể không cần Ngọc Thiềm Thừ đó chăng?
Song mục Lam y lão nhân lóe hàn quang lão vội nói :
– Hài nhi, nếu không vì đại địch cường thù kéo đến, tai họa sắp trút xuống đầu thì ta cần nó làm gì?
Bạch y thiếu nữ do dự một lát rồi gật đầu nói :
– Thôi được, ta đồng ý với lão.
Lam y lão nhân vui mừng ra mặt, lão đứng lên và nói :
– Hài nhi ngươi…
Bạch y thiếu nữ lạnh lùng nói :
– Lời của ta vẫn chưa nói hết?
Lam y lão nhân vội nói :
– Hài nhi ngươi nói đi, nói đi!
Bạch y thiếu nữ nói :
– Ta có một điều kiện, nếu lão đồng ý thì ta sẽ nói ra chỗ giấu Ngọc Thiềm Thừ, nếu lão không muốn đồng ý thì lão dừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa…
Lam y lão nhân vội nói :
– Hài nhi, ngươi cứ nói đi, xưa nay ta đối với ngươi trăm sự đều yêu chiều, hận là không hái được trăng trên trời xuống cho ngươi, vậy còn có điều kiện gì mà không thể đồng ý với ngươi?
Bạch y thiếu nữ nói :
– Vậy ta xin đa tạ trước, lão hãy giao vị Thượng Quan cô nương đó cho ta…
Lam y lão nhân biến sắc, lão làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại :
– Vị Thượng Quan cô nương nào?
Bạch y thiếu nữ thản nhiên nói?
– Nếu lão không chịu thì thôi vậy!
Lam y lão nhân vội nói :
– Hài nhi, ta chỉ muốn hỏi…
Bạch y thiếu nữ nói :
– Không lẽ trong tay lão có đến hai vị Thượng Quan cô nương?
Lam y lão nhân gượng cười, lão nói :
– Hài nhi, ngươi cần cô ta làm gì?
– Đó là chuyện của ta không cần lão quản đến, theo ta thấy, dùng một Thượng Quan cô nương chẳng có chút liên quan gì đến lão để đổi lấy Ngọc Thiềm Thừ thì phải là chuyện quá hời đối với lão rồi!
– Hài nhi, giữa phụ tử sao có thể so đo như vậy, chỉ có điều ta phải nói cho ngươi biết, Thượng Quan Phụng là đồng bọn của cường địch nếu ngươi cứu cô ta…
– Ai nói là ta muốn cứu cô ta?
– Nói vậy, hài nhi ngươi không phải muốn cứu cô ta…
Bạch y thiếu nữ cười nhạt nói :
– Ta cũng chẳng nói là không cứu cô ta?
Lam y lão nhân vội hỏi :
– Vậy là hài nhi muốn…
Bạch y thiếu nữ cắt lời nói :
– Ta không nói, đó là chuyện của ta, sau khi lão giao Thượng Quan cô nương cho ta thì cô ta là người của ta, vạn sự tự nhiên là do ta làm chủ!
Lam y lão nhân chau mày trầm ngâm một lát rồi đột nhiên gật đầu, nói :
– Được rồi, hài nhi ta đồng ý…
Bạch y thiếu nữ nói :
– Ta nói rõ trước nhé nếu Thượng Quan cô nương bị thương tổn một sợi tóc thì ta cự tuyệt không tiếp nhận, cả đời lão cũng đừng mơ đến Ngọc Thiềm Thừ.
Lam y lão nhân biến sắc, lão nói :
– Hài nhi, ngươi cho rằng ta là người thế nào vậy, ngươi yên tâm nếu Thượng Quan cô nương bị tổn hại một sợi tóc thì ngươi cứ hỏi một mình ta.
Lão cười hì hì rồi nói tiếp :
– Hài nhi, Ngọc Thiềm Thừ giấu ở đâu?
Bạch y thiếu nữ lạnh lùng nói :
– Hiện giờ Thượng Quan cô nương đang ở đâu?
Lam y lão nhân gượng cười nói :
– Hài nhi xem ra cả ngươi và ta đều không tin lẫn…
Bạch y thiếu nữ cắt lời nói :
– Lão nói sai rồi, đối với bất kỳ người nào ta cũng đều tin, chỉ duy nhất không tin một mình lão!
Lam y lão nhân mỉm cười, nói :
– Được, được, hài nhi ta sẽ đưa cô ta đến giao cho ngươi…
Lão ngừng lại rồi quay ra ngoài gọi :
– Người đâu?
Bên ngoài có người lướt đến như chớp vì nói :
– Có thuộc hạ!
Lam y lão nhân nói :
– Đi mời Thượng Quan cô nương đến đây!
Người bên ngoài “vâng” một tiếng rồi bỏ đi, một lát sau có tiếng chân từ xa đến gần, theo đó là giọng nói của người vừa rồi :
– Bẩm lão chủ nhân, đã đưa người đến.
Lam y lão nhân nói :
– Vào đi!
Người bên ngoài đáp một tiếng rồi bước vào, đó là một hắc y nhân cao to diện mục thâm trầm, hai tay hắn đỡ lấy Thượng Quan Phụng, Thương Quan Phụng đang trong hôn mê, rõ ràng là nàng bị khống chế huyệt đạo!
Tuy bị khống chế huyệt đạo nhưng y phục vẫn chỉnh tề, thần sắc vẫn như thường, ngoài đầu tóc xổ tung ra thì trông cứ như người đang ngủ say! Từ đó có thể thấy Thượng Quan Phụng không bị bất kỳ sự giày vò tra tấn nào?
Bạch y thiếu nữ hơi nhẹ nhõm, giọng lạnh lùng nói :
– Đỡ Thượng Quan cô nương lên giường?
Hắc y nhân hơi do dự, hắn nhìn qua Lam y lão nhân chờ lệnh!
Lam y lão nhân liền quát :
– Ngươi không nghe thấy lời của cô nương sao?
Hắc y nhân vội đáp một tiếng rồi đỡ Thượng Quan Phụng tới chiếc giường đệm bông rồi đặt nàng nằm xuống!
Bạch y thiếu nữ phất tay nói :
– Không còn chuyện của ngươi, ngươi đi đi.
Lần này, hắc y nhân không chút do dự, hắn đáp một tiếng rồi cúi người lui ra ngoài!
Bạch y thiếu nữ nhìn Thượng Quan Phụng trên giường một lát rồi quay sang nói với Lam y lão nhân :
– Cô ta là Thượng Quan Phụng?
Lam y lão nhân gật đầu, nói :
– Đúng vậy, hài nhi, cô ta là Thượng Quan Phụng!
– Không phải lão phái người giả mạo đấy chứ?
– Hài nhi, thuật dịch dung của ta tuy độc bộ thiên hạ nhưng không qua mặt ngươi được, bây giờ cô ta đã ở bên cạnh ngươi, nếu ngươi không yên tâm thì có thể…
– Điều đó không cần, dù sao thì ta cũng chưa từng gặp Thượng quan cô nương…
– Hài nhi, không lẽ ta còn có thể…
Bạch thiếu nữ cắt lời nói :
– Đã là cô ta thì tốt rồi, lão có cho cô ta uống dược vật gì không?
Lam,y lão nhân gượng cười nói :
– Hài nhi, ngươi biết đấy, ta ngồi đây căn bản không động đậy!
Bạch y thiếu nữ nói :
– Điều đó không phải là hiện tại, lão chỉ trả lời một câu là có hay không?
Lam y lão nhân nói :
– Không!
Bạch y thiếu nữ gật đầu nói :
– Không thì tốt nếu cô ta đã uống dược vật gì thì ta cũng không cần…
Lam y lão nhân vội nói :
– Hài nhi yên tâm, giữa cha con không có lừa đối bây giờ có thể nói cho ta biết…
Bạch y thiếu nữ lắc đầu nói :
– Vẫn chưa đến lúc, lão ra ngoài đi ta muốn nói với Thượng Quan cô nương mấy câu.
Lam y lão nhân vội kêu lên :
– Hài nhi ngươi…
Bạch y thiếu nữ lạnh lùng nói :
– Chuyện riêng của nữ nhi, lão cũng muốn nghe sao?
Lam y lão nhân lắc đầu, nói :
– Ta không muốn nghe chỉ có điều, hài nhi, ta đã giao Thượng Quan Phụng cho ngươi…
Bạch y thiếu nữ cắt lời nói :
– Làm sao ta biết lão giao cho ta là Thượng Quan Phụng? Làm sao ta biết lão giao cho ta Thượng Quan Phụng như thế nào? Ta cũng phải hỏi cho rõ, rồi sau đó mới có thể nói cho lão biết nơi giấu Ngọc Thiềm Thừ!
Lam y lão nhân biến sắc, lão nói :
– Hài nhi, chuyện này không khỏi…
– Không khỏi cái gì? – Bạch y thiếu nữ lạnh lùng nói – Nếu lão không chịu thì thôi vậy!
Trong mắt Lam y lão nhân thoáng hiện dị sắc, lão vội cười cười nói :
– Ta không nói là không đồng ý, ta muốn nói là hài nhi ngươi không khỏi quá đa nghi thôi.
Bạch y thiếu nữ cười nhạt nói :
– Điều đó tự lão phải biết là tại sao!
Lam y lão nhân chẳng biết làm thế nào nên đành buông tay lắc đầu và gượng cười, nói :
– Được rồi chờ hài nhi ngươi hỏi xong rồi hãy tính vậy!
Nói đoạn lão uể oải đứng lên.
Bạch y thiếu nữ chăm chú nhìn lão rồi đột nhiên phá ra cười, vẻ cười khá lạnh người, nàng nói :
– Có lẽ lúc này trong lòng lão đã hận ta thấu xương thấu cốt, một khi Ngọc Thiềm Thừ đến tay thì sợ rằng lão tuyệt đối không tha ta một cách dễ dàng, đúng không?
Lam y lão nhân biến sắc, lão nói :
– Hài nhi, ngươi nói gì vậy? Hổ dữ không ăn thịt con, nhiều năm qua ta đối với ngươi…
Bạch y thiếu nữ cắt lời nói :
– Đó là vì Ngọc Thiềm Thừ còn trong tay ta?
Lam y lão nhân lại biến sắc nhưng lão liễn lắc đầu cười bi thương và nói:
– Hài nhi, nếu ngươi nghĩ vậy thì ta cũng chẳng biết làm thế nào, chờ ngươi giao Ngọc Thiềm Thừ cho ta xong thì ngươi sẽ biết là ta không phải như ngươi tưởng tượng.
– Đúng vậy! – Bạch y thiếu nữ tiếp lời – Ngọc Thiềm Thừ tựa như đá thử vàng, đến lúc đó nhất định ta sẽ biết!
Lam y lão nhân run người, tựa như trong lòng đang rất đau khổ, lão nói :
– Hài nhi, tạm thời ta tránh ra ngoài một lát, ngươi cứ việc hỏi cô ta đi!
Nói đoạn, lão quay người cất bước ra ngoài!
Bạch y thiếu nữ nói với theo :
– Ta nói trước nhé, trong khi ta và Thượng Quan cô nương nói chuyện thì không cho phép bất kỳ kẻ nào ở gần nơi này trong phạm vi mười trượng, bằng không đừng trách ta nói mà không làm. Đương nhiên nếu có kẻ nào tự tin là sẽ không bị ta phát giác thì cứ việc rình nghe!
Bạch y thiếu nữ dứt lời thì Lam y lão nhân đã ra khỏi tịnh xá lão quan lại nói :
– Hài nhi yên tâm, không có ai dám đến nghe lén đâu.
Tiếng chân càng lúc càng đi xa, cuối cùng là chìm vào bóng đêm tĩnh mịch!
Bạch y thiếu nữ ngưng thần lắng nghe một lúc rồi đột nhiên xuất thủ điểm vào người Thượng Quan Phụng nằm trên giường. Thượng Quan Phụng giật mình kinh tỉnh, nàng trở mình ngồi dậy, cảnh tượng trước mặt vừa lọt vào mắt thì nàng lập tức biến sắc quát lớn :
– Ngươi…. ngươi là ai?
Bạch y thiếu nữ mỉm cười nói :
– Cô nương cứ bình tĩnh nói chuyện!
Thượng Quan Phụng nhảy xuống khỏi giường, trên mặt nàng lạnh lùng như có một lớp băng sương, song mục xạ sát quang, thần sắc kinh người, nàng nói :
– Hãy trả lời ta, ngươi là ai?
Bạch y thiếu nữ nhỏ nhẹ nói :
– Cô nương, lát nữa ta sẽ nói cho cô nương biết ta là ai, điều quan trọng là bây giờ ta phải nói cho cô nương biết, ta tuyệt đối không có một chút ác ý, là bằng hữu chớ không phải thù địch của cô nương.
Thượng Quan Phụng cười nhạt, nói :
– Nhân tâm hiểm trá, bây giờ ta không thể tin bất kỳ người nào?
Bạch y thiếu nữ cười cười nói :
– Hạ Hầu đại hiệp tất phải ngoại lệ phải không?
Thượng Quan Phụng chấn động tâm thần, nàng ngạc nhiên nói :
– Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai?
Bạch y thiếu nữ nói :
– Ta chẳng nói rồi sao. Một lát nữa tự nhiên sẽ nói cho cô nương biết, bây giờ xin mời cô nương ngồi xuống nói chuyện. Cô nương, nếu ta có tâm hại cô nương thì không thể khai huyệt đạo cho cô nương, đúng không?
Thượng Quan Phụng nói :
– Không phải ta sợ các ngươi hại ta mà lấy làm hổ thẹn vì ở chung với các ngươi!
Bạch y thiếu nữ thản nhiên cười rồi nói :
– Cô nương nhầm rồi, ta đã không phải đồng bọn với bọn họ và cũng chẳng phải người hợp với bọn họ!
Thượng Quan Phụng hỏi :
– Vậy ngươi là ai?
Bạch y thiếu nữ ngước mắt nhìn lên, nàng vỗ tay xuống giường và nói :
– Cô nương, mời ngồi rồi hãy nói!
Thượng Quan Phụng do dự một lát, cuối cùng nàng cũng ngồi xuống!
Bạch y thiếu nữ nhìn qua nàng và hỏi :
– Cô nương là Thượng Quan Phụng?
Thượng Quan Phụng ngạc nhiên nói :
– Không sai, ta chính là Thượng Quan Phụng, ngươi cho rằng ta là…
Bạch y thiếu nữ lắc đầu, nói :
– Đừng hiểu lầm, cô nương, chỉ có điều ta chưa từng gặp cô nương nên sợ bị người ta lừa!
Thượng Quan Phụng buột miệng hỏi :
– Ai?
Bạch y thiếu nữ nói :
– Đó là người bắt cóc cô nương!
– Ngươi muốn chỉ Cuồng hòa thượng đó chăng?
– Lão ta không phải Cuồng hòa thượng, cô nương, lão ta chỉ giả mạo Cuồng hòa thượng.
– Vậy lão ta là ai?
– Cô nương đừng vội, chờ lát nữa ta sẽ nói cho biết!
– Bây giờ lão ta ở đâu!
Bạch y thiếu nữ nói :
– Đi ra ngoài rồi…
Nàng chỉ vào chiếc đôn gỗ và nói tiếp :
– Vừa rồi lão còn ngồi ở chiếc đôn đó!
Thượng Quan Phụng biến sắc, nàng lạnh lùng “hừ” một tiếng và nói :
– Ta phải đi tìm lão ta…
Nàng định đứng lên nhưng bạch y thiếu nữ vội giữ lại và nói :
– Cô nương không phải là đối thủ của lão ta, vả lại ngoài gian tịnh thất này mười trượng, nói ít cũng có hai mươi cao thủ canh giữ, xin cô nương hãy nhẫn nại!
Thượng Quan Phụng đành ngồi yên bất động, bạch y thiếu nữ lại nói tiếp :
– Cô nương chúng ta đều là nữ nhi, đã là nữ nhi với nhau thì chẳng có gì là không tiện nói, cô nương, lão ta có từng đối với cô nương…
Thượng Quan Phụng rất thông minh, nàng hiểu thấu ngay nên bất giác đỏ mặt, nàng lắc đầu nói :
– Không!
Bạch y thiếu nữ nhẹ nhõm người, nàng nói :
– Thế thì tốt, đây cũng xem như đại may trong bất hạnh…
Ngừng một lát nàng nói tiếp :
– Cô nương, bây giờ ta nói cho cô nương biết ta là ai, cô nương từng nghe nói đến một người có tên là Đồng Uyển Nhược chưa?
Thượng Quan Phụng rùng mình, nàng vội nói :
– Không lẽ cô nương là Đồng…
Bạch y thiếu nữ gật đầu nói :
– Đúng vậy, cô nương ta chính là Đồng Uyển Nhược.
Thượng Quan Phụng vô cùng kinh ngạc, nàng nói :
– Võ lâm thiên hạ ai ai cũng đang tìm cô nương, Hạ Hầu đại hiệp cũng vì vậy mà mấy phen giao đấu với người ta, thì ra cô nương cũng bị Cuồng hòa thượng…
Đồng Uyển Nhược cắt lời nói :
– Cô nương, lão ta không phải Cuồng hòa thượng!
Thượng Quan Phụng vội hỏi :
– Vậy lão ta là ai?
Đồng Uyển Nhược nói :
– Cô nương từng nghe nói về một người kêu bằng Thiên Diện thư sinh Kim Ngọc Dung chưa?
Thượng Quan Phụng càng kinh ngạc, nàng buột miệng kêu thất thanh :
– Kim Ngọc Dung, ta biết, lão ta là kẻ hại Hạ Hầu tiền bối…
Đồng Uyển Nhược gật đầu nói :
– Đúng vậy, cô nương, là chính Kim Ngọc Dung đó!
Trong mắt Thượng Quan Phụng lấp lánh sát quang, nàng lạnh lùng nói :
– Giỏi cho một kẻ mặt người dạ thú, thì ra lão ta vẫn chưa chết
– Không, cô nương! – Đồng Uyển Nhược lắc đầu nói – Kim Ngọc Dung đã chết rồi, nhưng sau đó trong võ lâm lại xuất hiện một Đồng Thiên Hạc…
Thượng Quan Phụng buột miệng hỏi :
– Không lẽ Đồng Thiên Hạc là…
Đồng Uyển Nhược gật đầu, nói :
– Đúng vậy, Đồng Thiên Hạc là hóa thân của Kim Ngọc Dung.
Thượng Quan Phụng vô cùng kinh ngạc, nàng nói :
– Nói vậy, Đồng Thiên Hạc cũng chưa…
Đồng uyển Nhược nói :
– Không, cô nương, Đồng Thiên Hạc cũng đã chết, nhưng sau đó trong võ lâm lại xuất hiện một Cuồng hòa thượng…
– Ta hiểu rồi! – Thượng Quan Phụng gật đầu nói – Thì ra Khoái Bán Thiên là…
Đồng Uyển Nhược cắt lời nói :
– Cô nương, ngàn vạn lần chớ nghi oan cho Khoái Bán Thiên, Khoái Bán Thiên đã bị lão ta giết hại rồi buột vào một tảng đá dìm xuống đáy Hồng Trạch hồ, đó là chuyện trước đây lâu rồi. Nhẩm tính phải vào khoảng thời gian Hạ Hầu đại hiệp giả chết và Khoái Bán Thiên sau khi tự tay mai táng Hạ Hầu đại hiệp…
Thượng Quan Phụng càng nghe càng chấn động tâm can, nàng nói :
– Giỏi cho tên thất phu bỉ ổi vô sỉ, chẳng bằng loài cầm thú, thì ra kẻ mưu hại Hạ Hầu đại hiệp trong nhiều năm qua là lão ta, chỉ hận là Hạ Hầu đại hiệp không biết…
Nàng chăm chú nhìn Đồng Uyển Nhược rồi nói tiếp :
– Nói như vậy cô nương cũng không phải họ Đồng mà phải là họ Kim?
Đồng Uyển Nhược gật đầu nói :
– Ta không phải Đồng nhưng cũng chẳng phải họ Kim!
Thượng Quan Phụng ngạc nhiên nói :
– Vậy cô nương họ gì, là…
Đồng Uyển Nhược thản nhiên nói :
– Cô nương, ta phải là người mang ho Hạ Hầu!
Thượng Quan Phụng càng kinh ngạc, nàng buột miệng nói :
– Vậy cô nương là…
Đồng Uyển Nhược nói :
– Ta là Hạ Hầu Trinh, cô nương hiểu rồi chứ?
Thượng Quan Phụng kêu thất thanh :
– Ta hiểu cô nương, vậy năm xưa…
– Ba thi thể năm xưa đều do Kim Ngọc Dung dùng người khác giả tạo ra!
– Thì ra là như vậy, thế làm sao cô nương biết…
– Chuyện này do gia mẫu nói cho ta biết trước lúc lâm chung!
– Thế Kim Ngọc Dung có biết cô nương là…
Đồng Uyển Nhược lắc đầu, nói :
– Rất khó nói, có thể lão ta biết, cũng có thể lão ta không biết!
Thượng Quan Phụng ngạc nhiên hỏi :
– Cô nương nói vậy nghĩa là sao?
Đồng Uyển Nhược nói :
– Vì lúc gia mẫu bị lão ta cưỡng chiếm thì người đã hoài thai ta trong bụng, lão ta luôn nghĩ ta là cốt nhục của lão, nhưng sau đó ta nói cho lão ta biết…
Thượng Quan Phụng hỏi :
– Lão ta có tin không?
Đồng Uyển Nhược lắc đầu, nói :
– Lão ta nói lão ta không tin, lão ta kiên quyết cho rằng ta là cốt nhục của lão, mỗi lời mỗi tiếng đều gọi ta là hài nhi, đối với ta yêu thương rất mực. Lão ta còn nói rằng, đó là vì gia mẫu hận lão ta nên mới lừa dối ta để giá họa, tạo thành bi kịch nhân luân!
Thượng Quan Phụng gật gật đầu, nhất thời không nói gì!
Đồng Uyển Nhược nói tiếp :
– Nhưng ta lại cho rằng đó là vì ta là kẻ duy nhất biết chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ.
Thương Quan Phụng nói :
– Điều này cũng có khả năng…
Đồng Uyên Nhược nói :
– Ta cho rằng sở dĩ lão ta tốt đối với ta, và luôn kiên quyết cho rằng ta là cốt nhục của lão, chỉ vì một nguyên nhân thật sự này, một khi ta nói cho lão ta biết chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thứ thì e rằng lão ta sẽ lập tức giết ta ngay!
Thượng Quan Phụng buột miệng nói :
– Vậy thì ngàn vạn lần cô nương chớ nói cho lão ta biết!
Đồng uyển Nhược lắc đầu mỉm cười, nói :
– Đúng vậy, nhưng bây giờ ta định nói cho lão ta biết!
Thượng Quan Phụng cả kinh nàng vội hỏi :
– Cô nương, vì sao vậy?
– Nếu ta không hứa nói cho lão ta biết chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ thì lão ta đâu chịu giao cô nương cho ta?
– Nói vậy, cô nương dùng Ngọc Thiềm Thừ để đổi ta?
– Đúng vậy cô nương?
Thương Quan Phụng biến sắc, nàng kêu lên :
– Không được cô nương, điều đó tuyệt đối…
Đồng Uyển Nhược cắt lời, nói :
– Cô nương có biết hậu quả của việc rơi vào tay lão ta không?
Thượng Quan Phụng gật đầu nói :
– Ta biết nhưng cô nương có biết một khi giao Ngọc Thiềm Thừ cho lão ta thì hậu quả sẽ như thế nào không, chẳng những sự an nguy của cô nương rất mong manh, huyết thù khó báo mà võ lâm thiên ha cũng sẽ ngộ đại nạn ta làm sao có thể…
Đồng Uyển Nhược nói :
– Cô nương, sự thanh bạch của nữ nhi là quan trọng hơn cả!
Thượng Quan Phụng đỏ mặt, đôi mày liễu đột nhiên dựng lên, nàng nói :
– Cô nương như thế người bị hại chỉ là một mình Thượng Quan Phụng này thôi.
Đồng Uyển Nhược vô cùng cảm động nàng nói :
– Cô nương khiến người ta khâm phục, nói vậy cô nương định hy sinh bản thân mình à?
Thượng Quan Phụng lắc đầu nói :
– Cô nương, ta biết tự mình phải làm thế nào!
– Nhưng ta không thể để cô nương làm như vậy!
– Không lẽ cô nương muốn hãm Thượng Quan Phụng này vào chỗ bất nghĩa?
Đồng Uyển Nhược trầm ngâm một lát lồi bỗng nhiên nói :
– Cô nương ta nghe nói Hạ Hầu đại hiệp là nghĩa tử và là cao đồ của tiên phụ!
Thượng Quan Phụng gật đầu nói :
– Đúng vậy cô nương!
Đồng Uyển Nhược nói :
– Vậy ta phải kêu Hạ Hầu đại hiệp một tiếng đại ca rồi!
Thượng Quan Phụng nói :
– Chàng cũng lớn hơn cô nương mấy tuổi.
Đồng Uyển Nhược mỉm cười nói :
– Có được một vị đại tẩu tương lai như cô nương thì Đồng Uyển Nhược này cảm thấy rất vinh hạnh.
Thượng Quan Phụng đỏ mặt nàng vội nói :
– Cô nương nói chuyện nghiêm túc thôi
Đồng Uyển Nhược nói :
– Thiên hạ còn chuyện gì nghiêm túc hơn hôn nhân đai sự?
Thượng Quan Phụng lại đỏ mặt nàng định nói thì Đồng Uyển Nhược đã tiếp lời:
– Cô nương xin yên tâm ta cũng biết thế nào là lợi hại và đã có kế sách vẹn toàn, nếu không ta há có thể giao Ngọc Thiềm Thừ cho lào ta một cách dễ dàng?
Thượng Quan Phụng nói :
– Cô nương có kế sách vẹn toàn gì?
Đồng Uyển Nhược mỉm cười nói :
– Thì ra cô nương không tin chăng?
Thượng Quan Phụng gật đầu nói :
– Chuyện có quan hệ trọng đại, ta không thể không hỏi cho rõ ràng!
Đồng Uyển Nhược nói :
– Nếu cô nương rất mãn ý với kế sách vẹn toàn của ta thì sao?
Thượng Quan Phụng do dự một lát rồi gật dầu nói :
– Thì ta đồng ý với cô nương và lập tức đi ngay!
Đồng Uyển Nhược lại hỏi :
– Nói vậy, nếu cô nương không vừa ý với kế sách vẹn toàn của ta thì cô nương sẽ không đi?
– Đúng thế, cô nương, sự thật là như vậy!
– Thế thì tốt, xin cô nương nghe xem nhé, sau khi cô nương rời nơi này, xin nhanh chóng tìm vị đại ca đó của ta, bảo hắn đến mai phục gần chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ, tự ta sẽ đưa Kim Ngọc Dung đến đó. Như vậy chẳng những bảo vệ được Ngọc Thiềm Thừ mà còn có thể ra tay bắt Kim Ngọc Dung, cô nương, đây có phải là kế sách vẹn toàn không?
– Đích thị là kế sách vẹn toàn, nhưng còn có mấy chỗ khó thực hiện.
– Cô nương cho rằng những chỗ nào khó thực hiện?
– Thứ nhất, ta không biết Hạ Hầu đại hiệp đang ở đâu nên rất khó tìm.
Đồng Uyển Nhược tiếp lời :
– Theo ta biết rất có khả năng là đang quanh quẩn ở Kim Lăng.
Thượng Quan Phung hỏi :
– Làm sao cô nương biết?
Đồng Uyển Nhược đáp :
– Ta nghe bọn chúng nói!
Thượng Quan Phụng lại hỏi :
– Vạn nhất chàng không quanh quẩn ở Kim Lăng thì sao?
Đồng Uyển Nhược nói:
– Kim Ngọc Dung giả tạo vết thương trí mạng Nhất Tàn chỉ để giá họa, bây giờ ai ai cũng cho rằng hắn bắt cóc ta đi, trong võ lâm cũng xảy ra không ít phong ba bão táp. Dù hắn không quanh quẩn ở Kim Lăng thì việc tìm hắn thiết nghĩ cũng không phải chuyện khó!
Thượng Quan Phụng nói :
– Cho dù không khó nhưng trong khoảng thời gian ngắn thì sợ rằng không làm được!
Đồng Uyển Nhược gật đầu, nàng trầm ngâm một lúc rồi nói :
– Xin cô nương nói tiếp chỗ khó thứ hai?
Thượng Quan Phụng nói :
– Cô nương chỉ thả ta đi chứ không phải đưa ta đi, dưới tay Kim Ngọc Dung có rất nhiều cao thủ, bất cứ lúc nào lão cũng có thể sai người đi bắt ta về!
Đồng Uyển Nhược nói :
– Lẽ nào sở học của cô nương không đối phó nổi bọn thuộc hạ của Kim Ngọc Dung?
Thượng Quan Phụng nói :
– Cô nương, ta không nắm chắc là tất thắng mà chuyện này chỉ cho phép thành công chứ không cho phép thất bại, huống hồ song thủ nan địch tứ thủ, một nữ lưu như ta làm sao địch lại…
Đồng Uyển Nhược mỉm cười, nói :
– Cô nương xin yên tâm điều này ta có cách, ta có con bồ câu đưa thư rất thông minh, cô nương giấu nó trong người, chờ lúc cô nương đến chỗ tự tin là an toàn thì mới thả nó ra, ta thấy con bồ câu đó trở về thì mới đưa lão ta đi lấy Ngọc Thiềm Thừ!
Thương Quan Phụng suy nghĩ một lát rồi nói :
– Cách này cũng có thế miễn cưỡng gọi là được chỉ có điều, cô nương vẫn còn một chỗ khó nữa!
– Xin cô nương cứ nói!
– Làm sao cô nương biết ta có tìm được Hạ Hầu đại hiệp hay không, vạn nhất ta chưa tìm được Hạ Hầu đại hiệp mà cô nương đã đưa Kim Ngọc Dung đi lấy Ngọc Thiềm Thừ thì há chẳng…
– Điều này cũng chẳng sao, chúng ta hẹn nhau ba ngày, trong ba ngày đó vạn nhất cô nương vẫn tìm không ra đại ca của ta thì xin cô nương truyền tin tức này ra ngoài, khiến người khác đến đối phó lão ta cũng vậy thôi!
– Nhưng Ngọc Thiềm Thừ cũng sẽ bị rơi vào tay người khác…
– Ta thà để nó rơi vào tay người khác chứ tuyệt đối không để Kim Ngọc Dung chiếm đoạt!
Thượng Quan Phụng nói :
– Đến lúc đó sợ rằng bản thân cô nương…
Đồng Uyển Nhược nói :
– Điều này xin cô nương yên tâm, trước khi ta nói ra chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ thì lão ta tuyệt không dám động đến ta, vả lại đến lúc đó vị đại ca của ta cũng sẽ nghe tin này mà đến, chỉ cần ta nói rõ mọi chuyện thì lo gì hắn không cứu ta…
Thượng Quan Phụng gật đầu, nói :
– Cô nương có một câu nhưng ta không biết có nên nói hay không?
Đồng Uyển Nhược thản nhiên nói :
– Ý cô nương muốn nói, vạn nhất lão ta là phụ thân thật sự của ta thì phải làm thế nào chứ gì?
Thượng Quan Phụng giật mình, nàng nói :
– Cô nương cao trí quả đúng như vậy!
Đồng Uyển Nhược cũng rùng mình nhưng nàng liền nói :
– Cô nương bất kỳ người nào cũng không thể vì có một vị phụ thân như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo, vả lại nợ người ta thì cũng phải trả, cô nương nghĩ đúng không?
Thượng Quan Phụng lại giật mình, nàng trầm ngâm một lúc rồi mới nói :
– Cô nương, lão ta có chịu thả ta đi trong tình hình thế này không?
Đồng Uyển Nhược nói :
– Điều đó rất khó nói, con người lão cơ trí cao đến độ khiến người ta kinh sợ, ta cho rằng lão ta không thể không biết tính toán của ta, nhưng cô nương…
Nàng mỉm cười rồi nói tiếp :
– Có câu: “Người vì tham mà chết, chim vì mồi mà sa bẫy”, huống hồ đây là bảo vật mà người trong võ lâm đều thèm thuồng? Trước một chữ “tham” sai khiến, ta cho rằng đáng đánh một canh bạc và bằng lòng với canh bạc này?
Thượng Quan Phụng nói :
– Cũng mong là như vậy
Đồng Uyển Nhược tiếp lời :
– Cô nương, vậy thì xin nhớ kỹ nội trong ba ngày địa điểm tại đại viện của Kim Lăng Đồng gia?
Thượng Quan Phụng gật đầu nói :
– Được ta nhớ rồi!
Đồng Uyển Nhược khẽ gật đầu rồi cao giọng gọi :
– Người đâu!
Chỉ nghe tiếng y phục lất phất trong gió đêm từ xa đến gần, cuối cùng có người bên ngoài tịnh xá nói :
– Có thuộc hạ, xin cô nương sai bảo!
Đồng Uyển Nhược lạnh lùng nói :
– Mời lão chủ nhân!
Người ngoài tịnh xá đáp một tiếng rồi đi, chớp mắt lại có tiếng chân vang lên ngoài tịnh xá, một người đẩy cửa bước vào, đó chính là Lam y lão nhân!
Thượng Quan Phung mặt lạnh như băng, song mục xạ sát quan nhưng nàng không nói gì!
Lam y lão nhân liếc nhìn nàng mỉm cười nói :
– Thượng Quan cô nương, vất vả cho cô nương quá!
Thượng Quan Phụng vẫn không nói gì, Lam y lão nhân lại quay sang mỉm cười với Đồng Uyển Nhược và nói :
– Hài nhi, ngươi gọi ta phải không?
Đồng Uyển Nhược lạnh lùng nói :
– Không sai, là ta gọi lão!
Lam y lão nhân cười cười nói :
– Đã nói chuyện với Thượng Quan cô nương xong chưa?
– Nếu chưa nói xong thì ta không thể gọi lão?
– Hài nhi nói cũng phải, ngươi gọi ta đến là…
– Ta nói với lão một tiếng, ta muốn phóng thích Thượng Quan cô nương…
Lam y lão nhân trầm ngâm một lúc rồi nói :
– Thượng Quan cô nương đã là người của hài nhi, hài nhi thích làm thế nào thì làm thế ấy vậy?
Đồng Uyển Nhược nói :
– Lão không cảm thấy bất ngờ sao?
Lam y lão nhân lắc đầu mỉm cười, nói :
– Ta không cảm thấy bất ngờ chút nào, hài nhi đòi Thượng Quan cô nương thì tự nhiên là chỉ có một đường phóng thích!
Đồng Uyển Nhược lại hỏi :
– Nói vậy là lão không có ý kiến.
Lam y lão nhân nói :
– Xưa nay ta đối với hài nhi ngươi là trăm sự đều chiều chuộng mà!
Đồng Uyển Nhược cười nhạt, nàng nói :
– Ta nói rõ trước, ta muốn thả Thượng Quan cô nương đi rồi mới đưa lão di lấy Ngọc Thiềm Thừ, chuyện quan hệ đến chính lão, lão hãy suy nghĩ cho kỹ!
Lam y lão nhân hơi chau mày, lão nói :
– Điều này vốn nằm trong tiên đoán của ta, nhưng hài nhi, ngươi làm thế là hại ta rồi!
Đồng Uyển Nhược hỏi :
– Sao lại nói vậy?
Lam y lão nhân nói :
– Thượng Quan cô nương là hồng nhan tri kỷ của Hạ Hầu Lam, sau khi rời nơi này thì nhất định cô ta sẽ đem toàn bộ sự tình nói cho Hạ Hầu Lam biết, khi đó…
Thượng Quan Phụng không nói gì nhưng sắc diện của nàng liên tục biến đổi.
Đồng Uyển Nhược bình tĩnh nói :
– Lão nghĩ ta có thể đem chuyện lấy bảo vật nói cho Thượng Quan cô nương biết chăng?
Lam y lão nhân nói :
– Ta cho rằng sở dĩ hài nhi muốn thả Thượng Quan cô nương là vì điều này, tuyệt không có dụng ý gì khác…
Đồng Uyên Nhược cười nhạt nói :
– Lão đoán đúng rồi, ta nhờ Thượng Quan cô nương đi tìm vị đại ca đó của ta, bảo hắn đến mai phục trước ở chỗ giấu Ngọc thiềm Thừ, chờ bắt lão và báo thù!
Lam y lão nhân nói :
– Hài nhi, đó là ngươi tự tay giết chết phụ thân của ngươi rồi!
Đồng Uyển Nhược nói :
– Nợ người thì phải trả, nếu lão không đồng ý thì thôi vậy!
– Không! – Lam y lão nhân lắc đầu, nói – Để cho sự thực chứng minh tất cả, ta đồng ý.
Thượng Quan Phụng không cảm thấy ngạc nhiên vì điều này vốn nằm trong tiên đoán của Đồng Uyển Nhược!
Đồng Uyển Nhược cười nhạt nói :
– Lão đồng ý thì tốt nhưng ta nói trước cho lão biết, ta có biện pháp để biết Thượng Quan cô nương có an toàn rời nơi này hay không, nếu giữa đường lão phái người chặn lại thì…
– Hài nhi? – Lam y lão nhân khoát tay nói – Ngươi đã thả cô ta thì ta tuyệt không thể ngăn chặn cô ta lại nữa.
Đồng Uyển Nhược nói :
– Có thể hay không thể là chuyện của lão, ta chỉ nói cho lão biết rằng, ta tự có biện pháp để biết Thượng Quan cô nương an toàn hay không, nếu lão không giữ lời hứa phái người chặn lại giữa đường thì cả đời này lão đừng mơ đến Ngọc Thiềm Thừ nữa!
Lam y lão nhân nói :
– Hài nhi, ta nói rồi, tuyệt đối không ngăn chặn cô ta mà!
Đồng Uyển Nhược nói :
– Còn nữa, bây giờ Thượng Quan cô nương rời khỏi nơi này nhưng giờ này ngày mai ta mới đưa lão đi lấy Ngọc Thiềm Thừ.
Lam y lão nhân lắc đầu thở dài rồi nói :
– Hài nhi xem ra ngươi quá không tin ta rồi, được thôi, ta đồng ý?
Đồng Uyển Nhược nói :
– Vậy bây giờ lão ra ngoài hạ lệnh đi.
Dường như Lam y lão nhân rất đau khổ, lão lặng lẽ gật đầu rồi quay người đi ra ngoài!
Nhe tiếng chân đã đi xa, Thượng Quan Phụng lắc đầu, nói :
– Cô nương, nếu lão ta không phải là phụ thân của cô nương thì quả thật là một người rất giỏi giả vờ…
Đồng Uyển Nhược cười nhạt, nói :
– Đúng vậy, lão ta là nhân vật đa mưu túc trí quỷ kế đa đoan…
Thượng Quan Phụng chau mày, nói :
– Ta rất kỳ quái lão thừa biết đây là chiếc tròng mà tại sao vẫn đồng ý chui đầu vào…
Đồng Uyển Nhược nói :
– Chẳng phải ta đã nói rồi sao, người vì tham mà chết, chim vì mồi mà vong, Ngọc Thiềm Thừ là võ lâm chí bảo, dù liều mạng cũng dáng thử một chuyến, lão ta phải nghĩ như vậy thôi!
Thượng Quan Phụng trầm mặc không nói, Đồng Uyển Nhược tiếp lời :
– Cô nương, trời sắp sáng rối, cô nương sớm rời khỏi nơi này một khắc là có thêm một khắc để tìm Hạ Hầu Lam, ta không giữ cô nương nữa xin cô nương sớm lên đường thôi!
Nói đoạn nàng quay ra sau bức rèm lấy một túi gấm, bước lại đưa cho Thương Quan Phụng và nói :
– Trong túi gấm này là con bồ câu đưa thư rất thông minh của ta, ta đã cho nó uống dược vật. Sau hai canh giờ nó sẽ tự tỉnh lại. Như vậy nó sẽ nằm yên cho cô nương mang đi, nhưng xin nhớ túi gấm này quý giá vô cùng, cô nương phải bảo quản cẩn thận, tuyệt không được để mất!
Thượng Quan Phụng cũng không hỏi nhiều nàng nhận lấy túi gấm cất vào thắt lưng cẩn thận rồi nói :
– Xin cô nương nghỉ ngơi, ta đi đây!
Đồng Uyển Nhược đưa Thượng Quan Phụng ra đến cổng Thê Hà cổ tự thì thấy có Lam y lão nhân và mấy hắc y nhân đứng đợi ở đó. Lam y lão nhân liền mỉm rời nói :
– Hài nhi, ta đã hạ lệnh rồi, Thượng Quan cô nương thông hành một đường, tuyệt không có cản trở gì!
Đồng Uyển Nhược thản nhiên nói :
– Thế thì tốt, cám ơn lão!
Lam y lão nhân ngớ người, sau một hồi xúc động, lão nói :
– Hài nhi, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên ta nghe ngươi nói với ta lời này!
Đồng Uyển Nhược nói :
– Nếu lão không thích thì ta vẫn…
Lam y lão nhân vội nói :
– Thích, thích có lý nào ta lại không thích?
Đồng Uyển Nhược không nói với lão nữa, nàng quay sang chỉ đường cho Thượng Quan Phụng rồi cuối cùng nói :
– Cô nương nghe rõ chứ? Có cần ta nói lại lần nữa không?
Thượng Quan Phụng khẽ lắc đầu nói :
– Đa tạ cô nương, không cần nữa ta đã nhớ rồi?
Đồng Uyển Nhược nói :
– Vậy chúc cô nương thượng lộ bình an!
Thượng Quan Phụng :
– Đa tạ cô nương, xin cô nương khá bảo trọng, ta đi đây!
Nàng nắm chặt hai tay Đồng Uyển Nhược một lúc rồi đột nhiên tung người lướt đi!
Chợt nghe Lam y lão nhân lớn tiếng nói :
– Thượng Quan cô nương đi đường bình an nhé, thứ lỗi cho lão khiếu không tiễn.
Thượng Quan Phụng không đáp lời, thân hình nàng như một vệt mây hồng, loáng thoáng nhập vào rừng cây bao la của Thê Hà sơn!
Đồng Uyển Nhược chờ bóng hình Thượng Quan Phụng dần khuất rồi mới quay người trở vào, Lam y lão nhân vội bước theo và nói :
– Hài nhi, khi nào chúng ta lên đường?
Đồng Uyển Nhược nhìn thẳng phía trước mà không nhìn qua lão ta, nàng thản nhiên nói :
– Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Giờ này ngày mai!
Lam y lão nhân gật đầu mỉm cười, nói :
– Được, được, giờ này ngày mai, giờ này ngày mai!…
Đồng Uyển Nhược đi thẳng vào tịnh xá rồi khóa cửa lại!
Lam y lão nhân chau mày dừng bước, lão lắc đầu rồi lập tức mỉm cười quay người mà đi…
* * * * *
Sáng hôm sau trong thành Kim Lăng có một hồng y thiếu nữ diễm tuyệt xuất hiện, tất nhiên nàng là Thượng Quan Phụng, nàng đến thành Kim Lăng rồi thì chẳng đi nơi nào khác mà lập tức tìm đến vùng Phu Tử miếu – Tần Hoài giang. Nàng vốn là người thông minh nên muốn tìm Tần Lục hoặc Thiết Ngưu để hỏi thăm Hạ Hầu Lam, như vậy dễ dàng và nhanh chóng hơn tự thân nàng chạy đây chạy đó tìm lung tung!
Nàng vừa bước vào vùng Phu Tử miếu náo nhiệt thì đột nhiên có một hắc y đại hán tách khỏi đám đông chạy băng tới, đó là Thiết Ngưu! Hắn đến trước mặt Thượng Quan Phụng và chỉ tay, nói ngay :
– Vi… vị cô nương chẳng phải là…
Đang lo là khó tìm, không ngờ đối phương tự đưa thân đến, Thượng Quan Phụng vui mừng nói :
– Người kêu bằng Thiết Ngưu phải không?
Thiết Ngưu gật đầu nói :
– Đúng vậy, đúng vây, thì ra cô nương vẫn còn nhớ tại hạ, cô nương đến đây là…
Thượng Quan Phụng vội nói :
– Là tìm ngươi và Tần Lục!
Thiết Ngưu “à” một tiếng rồi nói :
– Cô nương tìm bọn tại hạ có chuyện gì chăng?
Thượng Quan Phụng liền hỏi :
– Ngươi có biết Hạ Hầu Lam đại hiệp đang ở đâu không?
Thiết Ngưu sững người giây lát rồi bật cười, nói :
– Cô nương muốn nói lão Hầu chăng?
Thượng Quan Phụng gật đầu nói :
– Đúng thế ngươi có biết…
Thiết Ngưu bật cười rồi nói :
– Sao lại không biết, mấy ngày nay lão Hầu rất nổi tiếng ở đất Kim Lăng này.
Thượng Quan Phụng ngạc nhiên hỏi :
– Nổi tiếng về chuyện gì?
Thiết Ngưu cũng tỏ ra ngạc nhiên hắn hỏi lại :
– Thế nào? Cô nương không biết sao?
– Đúng vậy ta chẳng biết chuyện gì cả!
– Cô nương cũng không biết đại hội thuyền hoa đăng trên sông Tần Hoài à?
– Ta từ xa mới đến, một chút cũng không biết ngươi nói thử xem!
Thiết Ngưu “à” một tiếng rói nói :
– Thế thì chả trách cô nương đã không biết một chút gì thì tại hạ nói cho cô nương nghe vậy, chuyện này phải nói từ đầu, lão Hầu từ Hồng Trạch hồ trở về…
Hắn bắt đầu từ chuyện ở Loạn Thạch sơn – Hồng Trạch hồ, nói đến đoạn Hạ Hầu Lam cứu nguy La gia thì dừng lại, cuối cùng hắn mỉm cười nói :
– Lão Hầu này cũng thật lạ, chuyện này phải chờ đến khi sự việc kết thúc thì tại hạ và Tần Lục mới biết Giả Thiếu Du là hắn…
Thượng Quan Phụng nghe đoạn cố sự này thì chấn động tâm can, sắc điện liên tục biến đổi, nàng chau mày nói :
– Thì ra Tiểu Thúy Hồng cũng là… Cũng may là ả vẫn còn chút lương tâm, ngũ đại môn phái thật đáng chết vậy rốt cuộc hắn ở đâu?
Thiết Ngưu nói :
– Lão Hầu đã truy theo bọn cẩu tặc đó, hắn nói…
Thượng Quan Phụng vội nói :
– Truy theo bọn cẩu tặc đó à? Hắn truy theo hướng nào?
Thiết Ngưu lắc đầu, nói :
– Không biết, điều này hắn không nói, nhưng hắn nói nội trong một hai ngày hắn sẽ trở về!
Thượng Quan Phụng cảm thấy nhẹ nhõm, nàng nói :
– Một hai ngày sẽ trở về, nhất định sẽ trở về chứ?
Thiết Ngưu gật đầu nói :
– Nhất đinh, nhất định là hắn sẽ trở về, trước khi đi hắn đã nói như vậy, con người hắn thế nào có lẽ cô nương biết rõ hơn tại hạ, xưa nay hắn nói một câu là chắc một câu!
Thượng Quan Phụng gật đầu, nói :
– Thế thì tốt rồi…
Nàng ngưng giây lát rồi nói tiếp :
– Ngươi nói La gia…
Thiết Ngưu vội nói :
– Đúng vậy, đúng vậy nhưng sau chuyện này thì người của La gia đều tránh đi xa, chẳng biết lánh đi đâu, hiện nay La gia chỉ là một trang viên trống không!
Thượng Quan Phụng cảm thấy thất vọng, nàng “à” một tiếng rồi gật gật đầu mà không nói gì!
Thiết Ngưu liền hỏi :
– Cô nương tìm lão Hầu có chuyện gì chăng?
Thượng Quan Phụng nói :
– Ta có chuyện rất quan trọng phải tìm gặp Hạ Hầu Lam trong một hai ngày tới!
Thiết Ngưu lại hỏi :
– Chuyện gì vậy cô nương?
Thượng Quan Phụng ngập ngừng giây lát rồi nói :
– Chuyện trong võ lâm, cũng lẩn quẩn trong vòng ân oán thôi!
Thiết Ngưu không hỏi thêm nữa, hắn nói :
– Vậy cô nương cứ yên tâm, một vài ngày tới nhất định hắn sẽ quay về!
Thượng Quan Phụng nói :
– Thế thì tốt, cám ơn ngươi nhé.
Thiết Ngưu cười hì hì nói :
– Tại hạ là bằng hữu của lão Hầu, cô nương hà tất phải khách khí như vậy…
Hắn ngừng giây lát rồi hỏi :
– Cô nương trú tại đâu xin nói cho tại hạ biết một tiếng chờ khi lão Hầu trở về, tại hạ cũng tiện thông báo cho hắn bảo hắn đi tìm cô nương.
Thượng Quan Phụng nói :
– Ta vừa đến đây, vẫn chưa có chỗ ở nhất định!
Thiết Ngưu nói :
– Vậy để tại hạ tìm khách điếm gần đây cho cô nương.
Thượng Quan Phụng vội nói :
– Không cần đâu, cám ơn ngươi, tự ta có thể.
Thiết Ngưu tiếp lời :
– Hay là tại hạ đi với cô nương vậy, như thế cô nương sẽ khỏi phải tìm tại hạ và tại hạ cũng biết được cô nương ở khách điếm nào?
Thượng Quan Phụng nghĩ cũng phải nên liền gật đầu, nói :
– Cũng được, phiền ngươi vậy?
Thiết Ngưu vội cười cười nói :
– Tại hạ vừa nói rồi cô nương đừng khách khí với tại hạ.
Thượng Quan Phụng muốn cắt lời, nhưng Thiết Ngưu đã nói tiếp :
– Mời cô nương theo tại hạ!
Nói đoạn, hắn quay người cất bước.
Thượng Quan Phụng cũng không nói gì thêm nàng chỉ thầm nghĩ :
– Lam ca xưng ma trong võ lâm nhưng không ngờ lại giao kết với mấy bằng hữu đầy nhiệt huyết ở vùng Tần Hoài giang – Phu Tử miếu này?
Thiết Ngưu đưa Thượng Quan Phụng đến một khách điếm kêu bằng Bát Phương khách điếm, nơi này cách Phu Tử miếu không xa nhưng rất sạch sẽ yên tĩnh?
Thu xếp cho Thượng Quan Phụng xong thì Thiết Ngưu cáo biệt mà đi, trước khi đi hắn còn bảo Thượng Quan Phụng chớ khẩn trương lo lắng vì nội trong một vài ngày tới Hạ Hầu Lam tất sẽ trở về!
Sau khi Thiết Ngưu đi rồi thì Thượng Quan Phụng vào hậu viện của khách điếm và thả con bổ câu đưa thư Bồ câu bay vút lên trời cao hai cánh xoè rộng, chớp mắt chỉ còn là một chấm trắng trong không trung. Nó mang tin tức Thượng Quan Phụng bình an đến Kim Lăng chuyển cho Đồng Uyển Nhược đang chờ hồi âm ở Thê Hà cổ tự. Trên thực tế, đích thị là Thượng Quan Phụng đã đến Kim Lăng một cách an toàn mà không có chút ngăn trở nào, Lam y lão nhân quả nhiên giữ đúng lời hứa.
Chờ đến lúc không còn trông thấy bóng chim bồ câu, Thượng Quan Phụng mới trở vào phòng trọ của minh. Vì một vài ngày tới, Hạ Hầu Lam nhất định sẽ quay về nên đương nhiên nàng không tung tin có người muốn đến đại viện của Đồng gia lấy bảo vật ra ngoài.
Một ngày nhẹ nhàng trôi qua, chớp mắt đã qua ngày thứ hai rồi ngày thứ hai cũng qua nhưng nàng vẫn không thấy chút động tĩnh gì, chẳng những không thấy Hạ Hầu Lam tìm đến mà Thiết Ngưu cũng không xuất đầu lộ diện!
Thượng Quan Phụng vô cùng khẩn trương nàng không thể bình tĩnh được nữa, cũng không thể nhẫn nại chờ đợi tiếp, tính thời gian thì Lam y lão nhân đến đại viện của Đồng gia lấy bảo vật là đêm nay, đêm này là thời đêm quan hệ đến an nguy của Đồng Uyển Nhược!
Không được, nàng phải đi tìm Thiết Ngưu thôi!
Nhưng nàng định ra ngoài thì đột nhiên có tiếng chân vang lên trong hậu viện và chạy thẳng đến cửa phòng nàng. Thượng Quan Phụng hồi hộp ra mở cửa.
Vừa nhìn ra thì nàng có chút thất vọng, song trong lòng cũng nhẹ đi rất nhiều! Người đến chính là Thiết Ngưu!
Thượng Quan Phụng vội hỏi :
– Có tin tức gì không?
Thiết Ngưu lắc đầu nói :
– Vẫn không thấy bóng dáng lão Hầu đâu cả, tại hạ sợ cô nương sốt ruột nên đến thăm!
Thượng Quan Phụng chau mày hỏi :
– Sao lại như thế, hai ngày trôi qua rồi, tại sao chàng vẫn chưa trở về?
Thiết Ngưu nói :
– Điều đó ai biết được, có thể là có chuyện gì ngăn trở!
Thượng Quan Phụng nói :
– Chàng bị cản trở thì không sao, chỉ sợ làm lụy đến Đồng cô nương…
Thiết Ngưu tròn xoe mắt, hắn vội nói :
– Cô nương nói ai?
Thượng Quan Phụng chợt nhận ra mình lỡ lời nên ngập ngừng một lúc rồi nói:
– Chuyện đã đến nước này thì ta cũng không cần giấu ngươi nữa, sự tình là thế này.
Thế là nàng nói một lượt những gì nên nói!
Thiết Ngưu im lặng nghe, sắc diện luôn biến đổi, nghe xong hắn dậm chân nói:
– Hỏng bét, hỏng bét, thế này thật là chết đi được, vạn nhất đến lúc đó lão Hầu không về kịp thì há chẳng liên lụy đến tính mạng của Đồng cô nương sao?
Hắn ngừng lại cắn chặt môi rồi nói :
– Thì ra Đồng Thiên Hạc là lão tặc đó, Đồng gia của lão cũng chẳng chết một người mà lão Hầu lại suýt mất mạng vì chuyện này, thì ra là chuyện như vậy.
Hắn ngước mắt nhìn lên và vội hỏi :
– Cô nương thấy phải làm thế nào bây giờ?
Lúc này Thượng Quan Phụng lại rất bình tĩnh, nàng trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Chàng nói nội trong một hai ngày nhất định trở về phải không?
Thiết Ngưu đáp :
– Cô nương, trước khi đi đích thị là hắn từng nói như vậy?
Thượng Quan Phụng lại hỏi :
– Chàng còn có chuyện gì chưa làm xong ở Kim Lãng này không?
– Chuyện này… – Thiết Ngưu ngẩn người một lúc rồi nói – Trang viện của La gia cũng không thể để trống không, có lẽ…
Thượng Quan Phụng vội hỏi :
– Chàng nói thế chăng?
Thiết Ngưu đáp :
– Hắn không nói, đây là tại hạ phán đoán…
Thượng Quan Phụng nói :
– Lẽ ra ngươi nên nói sớm cho ta biết!
Thiết Ngưu gượng cười nói :
– Tại hạ chỉ biết xưa nay lão Hầu nói một câu là chắc như đinh đóng cột, tại hạ đâu ngờ…
Thượng Quan Phụng lắc đầu nói :
– Đừng nói nữa, bây giờ có trách ai cũng chẳng ích gì, quan trọng là nhanh chóng nghĩ ra biện pháp cứu Đồng cô nương, ta không thể đợi chàng được nữa rồi…
Thiết Ngưu vội hỏi :
– Cô nương có biện pháp gì không?
Thượng Quan Phụng nói :
– Không chừng đành phải dùng biện pháp của Đồng cô nương…
Thiết Ngưu liền hỏi :
– Cô nương dùng biện pháp gì của Đồng cô nương?
Thượng Quan Phụng thở dài nói :
– Có lẽ phải phiền ngươi một chuyến…
Thiết Ngưu nói :
– Cô nương, chớ khách khí với tại hạ, chỉ cần dùng được tại hạ vào việc gì thì cô nương cứ sai bảo!
Thượng Quan Phụng nói :
– Ngươi tìm mấy người nữa, đi khắp thành Kim Lăng nói một câu thế này, tối nay có người đến đại viện của Đồng gia lấy Ngọc Thiềm Thừ, chỉ nói đúng như vậy là được rồi!
Thiết Ngưu nói :
– Cô nương như thế là được chăng? Chỉ nói một câu này thôi sao?
Thượng Quan Phụng gật đầu, nói :
– Đó là biện pháp duy nhất trong lúc chẳng biết làm thế nào!
– Hữu dụng không?
– Phải hữu dụng, một khi tin tức này truyền ra thì võ lâm hào kiệt trong thiên hạ tất sẽ nghe tin mà kéo đến tranh đoạt, như vậy Ngọc Thiềm Thừ sẽ không dễ dàng rơi vào tay Kim Ngọc Dung.
– Cô nương ai là Kim Ngọc Dung?
– Là lão tặc Đồng Thiên Hạc đó!
Thiết Ngưu như hiểu ra hắn “à” một tiếng rồi gật đầu nói :
– Cô nương như vậy có thể cứu được Đồng cô nương không? Người đoạt ngọc đông như vậy.
Thượng Quan Phụng nói :
– Trước khi Đồng cô nương nói ra chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ thì bất kỳ kẻ nào cũng không dám động đến cô ta.
Thiết Ngưu nói :
– Vậy là có thể cứu được Đồng cô nương rồi, cô nương còn chuyện gì nữa không?
Thượng Quan Phụng khẽ lắc đầu, nói :
– Không nhưng xin ngươi nhớ kỹ là phải nhanh chóng tin tức này truyền ra càng sớm càng tốt, nếu chậm sẽ không kịp…
Thiết Ngưu vội nói :
– Cô nương yên tâm, tại hạ đi ngay đây!
Nói đoạn hắn cúi người chào rồi quay người bỏ đi!
Thượng Quan Phụng nhìn theo bóng Thiết Ngưu dần khuất mà lòng không khỏi lo lắng, đôi mày liễu bất giác chau lại Đêm xuống, vầng trăng khuyết đã treo lệch đỉnh đầu, không gian tĩnh mịch vắng vẻ.
Trong đại viện của Đồng gia càng thâm u tĩnh mịch, không một ánh đèn, không một bóng người và cũng không có một chút tiếng động! Tuy nhiên trên mái ngói đại sảnh của Đồng gia có một bóng hồng y nghênh phong mà đứng, hình ảnh tuyệt mỹ vô hạn!
Tất nhiên đó là Thượng Quan Phụng! Nàng đợi ở đây từ đầu canh đến canh hai rồi từ canh hai đến bây giờ đã là canh ba nửa đêm. Thế nhưng nàng không thấy một bóng võ lâm quần hào nào nghe tin đến đoạt ngọc và cũng chẳng thấy Đồng Uyển Nhược đưa Lam y lão nhân – Kim Ngọc Dung đến!
Nàng sốt ruột lo lắng nhưng không để lộ ra trên mặt. Đó là vì nàng biết, dù có khẩn trương đến mấy cũng chẳng ích gì.
Đột nhiên có một loạt tiếng xa mã vang lên làm tan biến sự tĩnh mịch của màn đêm.
Thượng Quan Phụng phấn chấn tinh thần nàng vội quét mục quang nhìn ra xa thì thấy một cỗ xe đơn mã đen sì sì đang chạy về phía Đồng gia đại viện. Xa mã đều nhanh, chớp mắt đã đến gần, bây giờ Thượng Quan Phụng càng thấy rõ hơn đó là một cỗ xa mã có rèm đen buông kín do vậy mà không thể biết trong xe có ai ngồi, nhưng người đánh xe ngồi trên cao phía trước là một lão nhân gầy gầy thân hình mặc hắc y!
Chớp mắt xe đã đến trước cổng Đồng gia, lão nhân đánh xe khẽ quát một tiếng, ngựa dừng, xe dừng? Tiếp theo đó là bức rèm khẽ động, một người từ trong xe bước xuống, Thượng Quan Phụng vừa trong thấy thì bất giác chấn động toàn thân, song mục lộ sát quang!
Thì ra người này là Lam y lão nhân – Kim Ngọc Dung!
Kế đó Kim Ngọc Dung lại đỡ một người khác xuống xe, đó là một vị bạch y thiếu nữ – nàng chính là Đổng Uyển Nhược.
Sau khi hai người này xuống xe thì không còn thấy ai xuống nữa!
Thượng Quan Phụng thầm cảm thấy kinh ngạc, nàng vận mục lực nhìn tứ phía nhưng không thấy một bóng người, lẽ nào Kim Ngọc Dung không đưa nhân thủ đến? Điều này dường như không thể bởi lẽ Kim Ngọc Dung biết rõ đây là cạm bẫy! Nhưng sự thực rành rành trước mắt, đích xác là Kim Ngọc Dung không đưa thuộc hạ đến, ngoài lão nhân đánh xe.
Xem ra chẳng phải lão ta to gan, mà là đang định giở trò gì đây!
Chợt nghe “cách” một tiếng khẽ vang lên, hai cánh cổng to lớn của Đồng gia bị Kim Ngọc Dung mở toang, kế đó nghe lão cười ha ha một tràng rồi nói :
– Rốt cuộc thì nhà của mình cũng vẫn tốt hơn! Vừa vào cửa là lòng cảm thấy thư thái rồi, hài nhi, ngươi có cảm thấy như vậy không?
Không nghe Đồng Uyển Nhược trả lời lại nghe Kim Ngọc Dung nói tiếp :
– Không ngờ chuyện sách nhiễu ngày mà phần sản nghiệp này vẫn là của ta, sao không khiến người ta cao hứng chứ? Hài nhi đi, trước tiên chúng ta đi một vòng thăm lại các nơi nhé!
Liền sau đó là một loạt tiếng bước chân vang lên.
Thượng Quan Phụng biết Kim Ngọc Dung đang đi vào nên lập tức tung người hạ thân xuống khoảng sân rộng lớn trước đại sảnh. Nàng vừa đặt chân xuống đất thì Kim Ngọc Dung và Đồng Uyển Nhược cũng vừa tới nơi. Kim Ngọc Dung hơi sững người, lão dừng bước và bật cười nói :
– Thật là “Nhân sinh hà xứ bất tương phùng”. Không ngờ lại gặp Thượng Quan cô nương ở nơi này, gót ngọc đến hàn xá thật là vinh hạn, nào nào, xin mời vào trong…
Lão chưa dứt lời thì Đồng Uyển Nhược đã bước lên trước hỏi :
– Thượng Quan cô nương, vị đại ca đó của ta có…
Thượng Quan Phụng cắt lời, nói :
– Ha Hầu đại hiệp đang ở gần quanh đây thôi?
Đồng Uyển Nhược vui mừng, nàng quay lại định nói thì Kim Ngọc Dung đã lên tiếng :
– Vậy phiền Thượng Quan cô nương gọi Hạ Hầu Lam ra gặp lão khiếu, nợ người phải trả, lão khiếu muốn trả cả vốn lẫn lời trước mặt hắn!
Đồng Uyển Nhược lạnh lùng nói :
– Sợ rằng đêm nay lão không thể không trả!
Kim Ngọc Dung nói :
– Hài nhi, chờ ta hết nợ rồi ngươi mới phát hiện ra ta là phụ thân của ngươi thì e rằng đã quá muộn!
Đồng Uyển Nhược nói :
– Trả nợ và lão có phải là phụ thân của ta hay không, hai chuyện này khác nhau!
Kim Ngọc Dung gượng cười, nói :
– Cứ cho là như vậy, phiền Thượng Quan cô nương
Thượng Quan Phung lạnh lùng nói :
– Không cần gọi, đến lúc đó hắn sẽ tự ra tìm lão!
Kim Ngọc Dung nói :
– Cô nương nói đến lúc đó là đến khi nào?
Thượng Quan Phụng nói :
– Chờ đến lúc lão bức Hạ Hầu cô nương nói ra chỗ cất giấu bảo vật!
Kim Ngọc Dung lắc đầu nói :
– Thượng Quan cô nương nhầm rồi, cô ta không phải họ Hạ Hầu cô ta họ Kim, ta cũng chẳng bức ép cô ta, đây là chút lòng hiếu thuận của cô ta đối với ta!
Thượng Quan Phụng nói :
– Ta nói cô ta là Hạ Hầu cô nương…
Kim ngọc Dung cắt lời, nói :
– Thượng Quan cô nương ta nói rồi, cô ta không phải họ Hạ Hầu!
Thượng Quan Phụng kiên quyết nói :
– Ta cho rằng cô ta phải là họ Hạ Hầu…
Kim Ngọc Dung định nói nữa nhưng Đồng Uyển Nhược đã lên tiếng :
– Ta cũng cho rằng ta là họ Hạ Hầu!
Kim Ngọc Dung xuống nước, lão nói :
– Được rồi hài nhi, ta chiều theo ý của ngươi vậy!
Đồng Uyển Nhược lạnh lùng nói :
– Sợ rằng lão không thể không chiều!
Kim Ngọc Dung biến sắc nhưng lão không tiếp lời mà quay sang nói với Thượng Quan Phụng :
– Thượng quan cô nương, Hạ Hầu Lam nên ra đi thôi, tiểu nữ sắp nói ra chỗ giấu bảo vật rồi!
Đồng Uyển Nhược vừa nhướng mày thì Thượng Quan Phụng vội nói :
– Hạ Hầu cô nương không thể nói!
Đồng Uyển Nhược sững người, Kim Ngọc Dung lại bật cười rồi nói :
– Thượng Quan cô nương, Hạ Hầu Lam đã ở đây thì cô nương còn sợ gì nữa!
– Sợ ư? Nực cười! – Thượng Quan Phụng cười nhạt, nói – Ta nói thật cho lão biết nhé, bây giờ Hạ Hầu cô nương đã không phải là người của lão rồi, lão không có quyền buộc cô ta nói ra chỗ cất giấu bảo vật, cô ta cũng không thể đối với một kẻ thù…
Kim Ngọc Dung cắt lời nói :
– Thượng Quan cô nương nói tiểu nữ đã không phải là người của ta là muốn ám chỉ vị đại ca Hạ Hầu Lam của cô ta đang ở đây đúng không?
Thượng Quan Phụng lạnh lùng gật đầu, nàng nói :
– Không sai, sự thật là như vậy!
Kim Ngọc Dung nói :
– Vậy cô nương gọi Hạ Hầu Lam ra đi để ta xem tiểu nữ có phải là hậu nhân của nghĩa phụ hắn không, nếu quả đúng như vậy thì ta sẽ giao tiểu nữ cho hắn ngay tại đây!
Thượng Quan Phụng nói :
– Không cần Hạ Hầu Lam ra, mọi chuyện ta đều có thể thay mặt hắn!
Kim Ngọc Dung lắc đầu nói :
– Nhưng chuyện này thì cô nương không thể thay mặt hắn rồi!
Thượng Quan Phụng nói :
– Ta có thề… Nói tóm lại Hạ Hầu cô nương đã không phải là…
– Thượng Quan cô nương! – Kim Ngọc Dung cắt lời nói – Ta không thấy Hạ Hầu Lam thì tuyệt không thả tiểu nữ!
Chợt nghe Đồng Uyển Nhược nói :
– Cô nương, phiền cô nương gọi đại ca của ta thôi?
Thượng Quan Phụng nói :
– Hạ Hầu cô nương chẳng biết lão ta định giở trò gì…
Đột nhiên Kim Ngọc Dung phá lên cười rồi nói :
– Thượng Quan cô nương, có lẽ căn bản cô nương không tìm được Hạ Hầu Lam rồi, đúng không?
Thượng Quan Phụng kinh động trong lòng, nàng nói :
– Tin hay không tùy lão…
Kim Ngọc Dung cười cười, nói :
– Cô nương, ta không nói là không tin, nhưng nếu tiểu nữ…
Thượng Quan Phụng cắt lời, nói :
– Nếu ta căn bản không tìm được Hạ Hầu Lam đại hiệp thì lão cho rằng Hạ Hầu cô nương chịu nói cho lão biết chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ chăng? Lão đừng có nằm mơ…
Kim Ngọc Dung nói :
– Cô nương sai rồi, bất luận Hạ Hầu Lam có ở đây hay không thì tiểu nữ cũng sẽ nói cho ta biết chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ, không ai có thể hiểu rõ tiểu nữ của ta hơn ta. Cô ta nói một câu là chắc một câu, ta tôn trọng lời hứa thả cô nương, cô ta dùng Ngọc Thiềm Thừ đó đổi cô nương thì sao có thể không nói cho ta biết chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ?
Thượng Quan Phụng nói :
– Lão đừng quên rằng lão là kẻ thù của cô ta!
Kim Ngọc Dung nói :
– Thượng Quan cô nương, điểm này hiện vẫn chưa có biện pháp xác định.
Thượng Quan Phụng cười nhạt, nói :
– Nhưng bao nhiêu năm qua Hạ Hầu cô nương luôn cho rằng lão là kẻ thù của cô ta!
Kim Ngọc Dung nói :
– Đó là cách nghĩ của tiểu nữ, còn cơ may không phải, cuối cùng sẽ được rõ ràng, nhưng bây giờ ta phải nói cho cô nương biết rằng cho dù ta là kẻ thù của tiểu nữ, ta đã tuân thủ lời hứa đối với cô ta thì tự nhiên cô ta cũng không thể bội tín đối với ta!
Thượng Quan Phụng nói :
– Vậy lão cứ chờ xem Hạ Hầu cô nương sẽ nói cho lão biết chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ hay không!
Kim Ngọc Dung mỉm cười, lão quay sang hỏi Đồng Uyển Nhược :
– Hài nhi, thế nào?
Đồng Uyển Nhược trầm mặc không trả lời.
Thượng Quan Phụng cười nhạt, nói :
– Thế nào, Kim Ngọc Dung?
Kim Ngọc Dung thản nhiên cười và nói :
– Xưa nay tiểu nữ hay mềm lòng, vi Thượng Quan cô nương nên nhất định cô ta sẽ nói!
Thượng Quan Phụng biến sắc, nàng nói :
– Lão định dùng ta để uy hiếp Hạ Hầu cô nương chăng?
Kim Ngọc Dung lắc đầu, nói :
– Đó không gọi là uy hiếp, đó là điều kiện trao đổi!
Thượng Quan Phụng nói :
– Nói vậy, nếu Hạ Hầu cô nương không chịu nói ra thì lão sẽ thu hồi trở lại cái giá mà lão đã xuất ra?
Kim Ngọc Dung gật đầu và cười cười, nói :
– Điều đó là tự nhiên, thế chẳng phải rất công bằng sao?
Thượng Quan Phụng cười nhạt, nói :
– Lão nên hiểu rằng nếu lão động đến ta thì đó là không đánh mà tự khai đấy!
Kim Ngọc Dung chau mày nói :
– Lời này của cô nương khiến người ta khó hiểu rồi!
Thượng Quan Phụng nói :
– Chỉ vì Ngọc Thiềm Thừ mà lão làm khó cho Hạ Hầu cô nương, điều đó biểu thị cô ta không phải là nữ nhi do lão sinh ra và lão cũng không phải là phụ thân của cô ta…
Kim Ngọc Dung mỉm cười, nói :
– Cô nương sai rồi, dù ta làm khó cô ta đến mấy cũng là vì cô ta, da không còn thì lông há có thể tồn tại, có lẽ cô nương cũng hiểu đạo lý này. Vả lại ta cũng không thể ngồi nhìn cô ta nhất thời hồ đồ giao Ngọc Thiềm Thừ vào tay người khác.
Thượng Quan Phụng cười nhạt, nói :
– Quả nhiên lão là kẻ đa mưu túc trí, lại rất biết nói chuyện, nếu lão tự tin có thể động đến ta được thì lào cứ việc xuất thủ, xem thử Hạ Hầu cô nương có nói hay không?
Kim Ngọc Dung cười cười, nói :
– Ta chẳng nói rồi sao? Tất cả là đều vì cô ta!
Nói đoạn, lão cất bước chậm rãi đi về phía Thượng Quan Phụng!
Thượng Quan Phụng biến sắc, nàng ngầm vận công lực chuẩn bị liều mạng một phen.
Nào ngờ lúc đó Đồng Uyển Nhược đột nhiên kêu lên :
– Khoan đã!
Kim Ngọc Dung dừng bước, lão quay lại mỉm cười, nói :
– Hài nhi, ngươi có gì muốn nói chăng?
Đồng Uyển Nhược lạnh lùng nói :
– Lão để cho Thượng Quan cô nương đi đi, ta sẽ giao Ngọc Thiềm Thừ cho lão!
Song mục Kim Ngọc Dung thoáng hiện dị sắc, lão mỉm cười nói :
– Hài nhi, ta đâu có ý không cho cô ta đi, ngươi nói thật không?
Đồng Uyển Nhược nói :
– Đối với ai cũng vậy, xưa nay ta nói một câu là tính sổ một câu, chỉ cần lão thả cô ta đi thì ta sẽ lập tức nói cho lão biết chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ!
Kim Ngọc Dung nói :
– Hài nhi, ta nghe theo ngươi vậy…
Lão nhìn qua Thượng Quan Phụng và phất tay, nói :
– Ta thả cô nương lần nữa đấy, điều này cô nương phải cảm kích tấm lòng nhân hậu của tiểu nữ của ta, mời!
Thượng Quan Phụng vẫn chưa đi, nàng nhìn qua Đồng Uyển Nhược và nói :
– Cô nương, sao có thể…
Đồng Uyển Nhược cắt lời, nói :
– Cô nương không cần nói nữa, ta hiểu rồi, cô nương không tìm được vị đại ca đó của ta thì coi như vận khí của lão ta tốt vậy, ta không thể thất tín với lão ta, mời cô nương!
Thượng Quan Phụng nói :
– Cô nương, có thể Hạ Hầu đại hiệp sắp đến…
Đồng Uyển Nhược lạnh lùng nói :
– Cô nương không cần phải nói nữa, tâm ý của ta đã quyết…
Đột nhiên Thượng Quan Phụng phá lên cười một tràng lanh lảnh rồi nói :
– Tuy biết là nan địch nhưng ta không thể thấy nguy mà không cứu…!