Thánh Tâm Ma Ảnh

Chương 2 - Yêu Ma Quỷ Quái

trước
tiếp

Tần Lục ngẩn người, nhất thời chẳng nói được gì. Hắc y lão nhân lại cười nhạt và nói :

– Ngươi trở về chờ đấy, ta tìm hắn rồi sẽ tìm đến ngươi.

Nói đoạn, lão quay người cất bước theo ba lão kia xuống lầu.

Nhìn bóng dáng của lão này dần khuất mà Tần Lục cảm thấy có một luồng khí lạnh đột nhiên từ dưới xương sống chạy ngược lên rồi lan tỏa khắp người, khiến hắn không lạnh mà bất giác rùng mình một cái.

Hán tử mặt thẹo cười hì hì, nói :

– Lục ca, ngươi làm sao thế, không được khỏe chăng?

Tần Lục như người mới tỉnh mộng, hắn gượng cười và lắc đầu nói :

– Không có gì, không có gì, huynh đệ, ngươi ăn một mình nhé, ta phải trở về đây.

Nói đoạn, hắn đứng lên, đặt nén bạc xuống bàn rồi vội vàng bỏ đi.

Lần này đến lượt hán tử mặt thẹo ngẩn người.

Chừng nửa canh giờ sau thì bốn quái lão nhân đã đến trước Phu Tử miếu. Sau khi đến đây thì bốn lão chẳng đi nơi nào khác mà sánh vai tiến thẳng đến sòng bài trong ngôi lều cỏ to lớn.

Hai hán tử canh trước sòng bài thấy có người lạ đến thì định khai khẩu, nhưng Hắc y lão nhân có diện mục thâm trầm và lão mập lùn cũng phất tay một cái, hai hán tử lảo đảo lui mấy bước, suýt chút nữa thì té ngửa.

Khoảng cách giữa hai bên có đến hơn trượng, kình lực quả nhiên kinh thế hãi tục, hai hán tử nhất thời đứng phát ngẩn Bốn quái lão nhân cũng chẳng buồn nhìn bọn chúng từng lão lần lượt vén bức màn dày bước vào sòng bài.

Bốn lão vừa vào sòng thì tự nhiên có người mời gọi, nhưng lúc này hai hán tử vừa nếm mùi đau khổ cũưng chạy vào trong nên không ít con hạc tỏ ra ngạc nhiên. Trong địa bàn của mình mà bị người ta ức hiếp thì hai gã hán tử kia sao có thể cam tâm, vừa vào trong thì cả hai lập tức xắn táy áo lên, bộ dạng tỏ ra rất hung tợn.

Dường như hắc y lão nhân có mắt ở sau lưng, đột nhiên thấy lão cười nhạt và phất tay ra sau, đơn chưởng chụp trúng hai gã đại hán, quăng mạnh tới trước. Hai gã kia hỏng chân đứng, hai thân hình như một đôi hạc bay ào về phía mấy chiếc bàn. Người ngã, bàn ghế cũng ngã nhào, nhất thời sòng bài đại loạn, bài và xúc xắc văng tứ tung, nhiều tiếng kêu la ỏm tỏi vang lên, con bạc tranh nhau chụp lấy tiền rồi bỏ chạy sạch.

Nhìn lại thì thấy bàn ngã ghế nghiêng, quân bài, xúc xắc lẫn những nén bạc còn sót lại văng tứ tụng lên mặt đất, hai gã hán tử kia đứng lồm cồm bò đậy. Gã hán tử mời gọi tứ quái lão nhân liền biến sắc, gã vội cúi người rút chủy thủ dưới giày nhưng lập tức bị hắc y lão nhân đá văng ra xa hơi trượng.

Hắc y lão nhân quét mục quang lạnh lùng nhìn toàn trường rồi cười nhạt, nói:

– Kẻ nào không muốn sống thì cứ việc thử.

Thực ra đâu cần lão ta nói. Toàn trường đã sớm kinh khiếp, đứng lặng xuôi tay rồi.

Hắc y lão nhân chỉ hán tử vừa bị đá và nói :

– Ngươi đứng lên trả lời!

Một câu này còn hơn tiên đan linh dược, gã hán tử đó vội đứng lên, diện mục đầy vẻ đau khổ, gã nói :

– Tứ vị là đại gia của lộ anh hùng nào, ở bên nước sông…

Hắc y lão nhân phất tạy, nói :

– Bớt những lời thừa lại, nghe ta nói đây ngươi có biết Hầu Sơn Phong không?

Hán tử này nghe hỏi đến Hầu Sơn Phong thì bất giác “à” một tiếng rồi vội nói :

– Thì ra các vi là bằng hữu của Hầu Sơn Phong, vậy thì chẳng phải là người ngoài rồi.

– Câm miệng!

Hắc y lão nhân quát :

– Mau đi tìm Hầu Sơn Phong!

Hán tử kia vội gật đầu, nói :

– Được, được, được mời tứ vị ngồi, tiểu nhân đi gọi đây, tiểu nhân đi gọi đây.

Nói đoạn hắn phóng ra khỏi sòng bài như làn khói.

Hắc y lão nhân quét mục quang lạnh lùng nhìn qua hai hán tử gác cổng, hai gã này bất giác rùng mình từ từ lui bước ra sau.

Hắc y lão nhân cười nhạt, nói :

– Hai ngươi mau sắp xếp bàn ghế cho ngay ngắn lại.

Hai gã này như người chết đuối vớ được phao, vội vội vàng vàng ra tay thu dọn, chớp mắt bàn ghế đã được sắp đặt ngay ngắn trở lại. Bấy giờ tứ quái lão nhân mới vừa lòng thỏa ý ngồi xuống hai chiếc ghế dài.

Nhưng ngồi chưa nóng đít thì đã có bóng thanh y thấp thoáng, một người nữa tiến vào sòng bài, đó chính là người tự xưng là Hầu Sơn Phong song không thấy bóng dáng hán tử kia đâu cả, có lẽ gã không dám trở về.

Hầu Sơn Phong kẹp tay sau lưng, ngước mắt nhìn qua đương trường rồi đột nhiên khai khẩu :

– Là vị nào muốn tìm Hầu Sơn Phong?

Hắc y lão nhân có diện mục thâm trầm quan sát Hầu Sơn.Phong rất kỹ sau đó lão cười nhạt, nói :

– Ngươi là Hầu Sơn Phong?

Hầu Sơn Phong thản nhiên gật đầu, nói :

– Không sai!

Hắc y lão nhân nói :

– Vậy thì ta và ba vị huynh đệ này của ta tìm ngươi!

Hầu Sơn Phong ngạc nhiên nói :

– Cao tánh đại danh của tứ vị xưng hô thế nào?

Hắc y lão nhân nói :

– Bình sinh đôi bên không quen biết, chưa có duyên gặp mặt một lần, không cần thiết phải thông báo danh tính.

Hầu Sơn Phong nói :

– Tứ vị không cho biết danh tính thì thôi vậy, thế tứ vị có gì chỉ giáo?

Bỗng nhiên lão học cứu đưa tay sửa lại đôi mục kính, lão nhìn Hầu Sơn Phong một lúc lâu rồi chậm rãi nói :

– Thấy bậc trưởng giả mà không hành lễ là kêu bằng ngạo mạn, lão tam, trước tiên cho hắn khấu đầu rồi hãy nói.

Hầu Sơn Phong mỉm cười nói :

– Trưởng giả cũng có hạng đáng được người ta tôn kính nhưng cũng có hạng không đáng để người ta tôn kính, tựa như tứ vị vô cớ đại náo sòng bài, đánh đập người khác thì không đáng để tại hạ hành lễ.

Lão học cứu chớp chớp song mục và chậm rãi nói :

– Thiếu niên, ngươi to gan lắm, ngươi là kẻ đầu tiên dám nói như thế trước mặt bốn huynh đệ bọn ta, để ta xem thử xương cốt ngươi cứng đến cỡ nào.

Lão định hành động thì hắc y lão nhân vội khoát tay nói :

– Lão đại chờ lát nữa đã, đâu chỉ có một tên.

Lão học cứu “hừ” một tiếng rồi ngồi yên bất động

Hắc y lão nhân nhìn qua Hầu Sơn Phong và nói :

– Hầu Sơn Phong, nghe nói thư (sách vở), cầm (đàn), đổ (cờ bạc) tửu (rượu) đều có trình độ rất tinh thâm?

Hầu Sơn Phong buột miệng “à” một tiếng rồi mỉm cười, nói :

– Hóa ra là chuyện này, sao tứ vị không nói sớm? Không sai, Hầu Sơn Phong chẳng có sở trường gì khác, nhưng về bốn phương diện nàv thì có thể tự hào là cử thế vô song, thế nào, không lẽ tứ vị cũng có cùng sở thích?

Song mục của hắc y lão nhân lộ sắc thái dị dạng, lão nói :

– Bốn huynh đệ chúng ta không những có cùng sở thích mà mỗi người còn tinh thông một món….

Hầu Sơn Phong đưa ngón tay cái lên tán thưởng rồi chỉ từ trái sang phải :

– Vậy thì tứ vị phải thế này, thư, cầm, đổ, tửu.

Hắc y lão nhân biến sắc, lão vộ hỏi :

– Sao ngươi biết?

Hầu Sơn Phong thản nhiên cười cười, nói :

– Lão học cứu tự nhiên là tinh thông kinh luân sử sách, vị thứ hai có mười ngón tay dài, ngón ngón như ngọc nên cũng giống như người chơi đàn, vị thứ tư thân thể mập lùn sắc diện đỏ hồng, bụng to như trống nên thật là mẫu người thích uống, còn các hạ, thoạt nhìn là biết một tay tinh quái trong chiêu cờ bạc.

Hắc y lão nhân gật đầu, nói :

– Không sai ngươi nói rất chính xác!

Hầu Sơn Phong cười ha hả một tràng rồi nói :

– Nhân sinh khó gặp được tri kỷ, huống hồ là người cùng sở thích. Hầu Sơn Phong lấy tư cách là chủ nhân mời các vị đến Đệ nhất lâu uống vài chén.

Nói đoạn chàng đưa tat ra ý mời khách nhưng hắc y lão nhân liền khoát tay nói.

– Khoan đã ngươi biết bốn bọn ta đến đây làm gì không?

Hầu Sơn Phong mỉm cười, nói :

– Đương nhiên là đàm luận sách vở, luận đàn, nói chuyện đánh bạc và luận tửu.

Hắc y lão nhân lắc đầu nói :

– Ngươi sai rồi, bốn bọn ta đến là để tỉ thí với ngươi.

Hầu Sơn Phong ngạc nhiên đến ngẩn người chàng hỏi lại :

– Tỉ thí?

Hắc y lão nhân gật đầu, nói :

– Không sai, là tỉ thí!

Hầu Sơn Phong lắc đầu; nói :

– Không được, tại hạ không chơi, xin lượng thứ là tại hạ không bồi tiếp được.

Hắc y lão nhân nhướng mắt hỏi :

– Không chơi! Tại sao?

Hầu Sơn Phong chậm rãi nói :

– Hầu Sơn Phong này có ba lý do không tỉ thí, tứ vị đã chiếm một lý do không tỉ thí của tại hạ rồi, vì thế tại hạ không chơi.

Hắc y lão nhân hiếu kỳ hỏi :

– Không ngờ ngươi cũng có quy củ, ba lý do nào vậy?

Hầu Sơn Phong nói :

– Thứ nhất, không tỉ thí với quan binh quan phủ và bọn nha môn, vì tại hạ thắng rồi thì sẽ ăn cơm tù, thứ hai, không tỉ thí với bằng hữu thâm giao, vì tại hạ thắng thì sề đắc tội, thứ ba, không tỉ thí với nhân vật võ lâm, vì tại hạ thắng thì sẽ mất mạng.

Hắc y lão nhân, biến sắc, lão nói :

– Bốn huynh đệ bọn ta không phải là người trong quan phủ nha môn, cũng không phải là bằng hữu thâm giao của ngươi…

Hầu Sơn Phong cắt lời, nói :

– Nhưng bốn vị là hạng người thứ ba, là nhân vật võ lâm.

Mục quang thâm trầm lạnh lùng của hắc y lão nhân chợt chớp động, lão nói:

– Sao ngươi biết?

Hầu Sơn Phong nói :

– Rất đơn giản, bất kỳ người nào nhận ra được, luận niên kỷ thì tứ vị đều phải trên ngũ tuần, người thân thể suy yếu nhưng tứ vị chỉ cần giơ tay động chân là náo động sòng bài, đánh mấy hán tử trẻ tuổi khỏe mạnh u đầu mẻ trán, như vậy tất phải là người biết võ, mà người biết võ không phải là nhân vật võ lâm thì là gì?

– Nói hay lắm!

Hắc y lão nhân cười nhạt, nói :

– Nhưng sợ rằng sự việc không do ngươi quyết!

Hầu Sơn Phong nhướng mày và nói :

– Tại sao? Tại hạ không tỉ thí lẽ nào các vị miễn cưỡng tại hạ phải…

Vừa nói đến đây thì có người vừa thở hồng hộc vừa chạy vào sòng bài, thì ra đó là Tần Lục. Hắn chạy đến độ toát mồ hôi nhễ nhại, nhưng vừa thấy tình hình trong sòng bài thì hắn kinh hãi “a” một tiếng rồi bất giác ngẩn người:

Bấy giờ hắc y lão nhân chỉ tay về phía Tần Lục và nói :

– Ta không miễn cưỡng ngươi, nhưng nếu ngươi không chơi thì có nghĩa là ngươi tỏ ra khiếp sợ, mà ngươi khiếp sợ thì có nghĩa là hắn đã thổi phồng quá sự thật, ta phải đánh vỡ đầu hắn, phải lấy mạng hắn, chỉ có thế thôi.

Tần Lục rùng mình, bất giác lui ra sau một bước.

Hầu Sơn Phong chau mày, nói :

– Các hạ, Kim Lăng thành là nơi có vương pháp đấy.

Hắc y lão nhân cười nhạt, nói :

– Ngươi đã biết bốn bọn ta là nhân vật võ lâm thì cũng nên biết, đừng nói là thành Kim Lăng cỏn con này, dù là đương kim Hoàng thượng cũng không quản được bốn bọn ta.

Đây là lời nói thật, Hầu Sơn Phong lại chau mày nhất thời chưa biết nên nói gì.

Đột nhiên nghe Tần Lục kêu lên :

– Lão Hầu, không tỉ thỉ được, lão này biết phép chướng nhãn đấy, một con đại thập trong chớp mắt lão ta có thể biến thành Thiên Cửu Vương, ngươi tất sẽ thua thôi.

Hắc y lão nhân quét song mục lạnh lùng nhìn qua Tần Lục và nói :

– Ngươi rất có nghĩa khí, rất có tình nghĩa bằng hữu và cũng rất to gan.

Hầu Sơn Phong vội nói :

– Lục ca lẽ nào ngươi không nghe thấy? Lão muốn đánh vỡ đầu và muốn lấy trạng ngươi đấy. Ta đã ở vào thế cưỡi hổ rồi, tên đã lắp vào cung không thể không bắn, tất cả chỉ tại các ngươi ăn no rồi không có chuyện gì làm, đi khắp nơi đặt điều nói lung tung, bây giờ tạo ra phiền phức cho ta.

Lời này thật là mâu thuẫn, cần người giúp đỡ là Hầu Sơn Phong, bây giờ trách người ta đa sự cũng là Hầu Sơn Phong.

Tần Lục sững người, hắn định khai khẩu thì Hầu Sơn Phong đã quay sang nói với đối phương :

– Chơi, tại hạ đồng ý nhưng vì sự an toàn của tại hạ và sự công bằng thì tại hạ có một điều kiện, tứ vị phải hứa là không được lập tức giết hai người bọn tại hạ.

Hắc y lão nhân cười nhạt, nói :

– Bốn người bọn ta tuy hiếu sát nhưng giết hai kẻ như các ngươi thì chỉ tổn hại u danh nửa đời của bốn huynh đệ bọn ta và làm bẩn tám cánh tay mà thôi, điều kiện gì, nói mau đi.

Hầu Sơn Phong chậm rãi nói :

– Bất luận là tỉ thí môn nào, chúng tạ phải dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, không được ngầm thi triển võ công vào trong, nếu không may tứ vị đều bại thì cũng không được tỏ uy phong của nhân vật võ lâm.

– Ta hiểu rồi.

Hắc y lão nhân nói :

– Ta tiếp nhận điều kiện này, chỉ dựa vào bản lĩnh chân thật, không vận dụng võ công, đồng thời chỉ cần ngươi thắng thì bọn ta lập tức lên đường, tuyệt không động đến một sợi lông của ngươi.

Hầu Sơn Phong nói :

– Đây là lời các hạ nói đấy nhé!

Hắc y lão nhân cười nhạt, nói :

– Nhân vật võ lâm xem nhẹ cái chết, trọng lời hứa, xưa nay bốn huynh đệ bọn ta xuất ngôn như sơn, nói một là một tuyệt đối bất nhị ngôn.

Hầu Sơn Phong do dự một lát, nhất thời không nói gì.

Hắc y là nhân đảo mắt và nói :

– Ngươi còn chưa yên tâm điều gì?

Hầu Sơn Phong nhìn qua lão học cứu và nói :

– Không có điều gì chưa yên tâm cả, nhưng vị này là lão đại trong tứ vị, lão gật đầu một cái thì dễ tính sổ hơn, tại hạ muốn nghe lão nói một câu.

Sắc diện của hắc y lão nhân vừa biến thì lão học cứu đã lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi nói :

– Thiếu niên ngươi yên tâm ta gật đầu đồng ý đấy!

Hầu Sơn Phong liền cười lớn và nói :

– Không có gì quan trọng bằng sinh mạng, vì tính mạng của mình nên tại hạ không thể không làm thế, mong tứ vị bỏ qua cho.

Nói đoạn, chàng cất bước đến ngồi vào một bàn và mỉm cười, nói tiếp :

– Xin tứ vị cho biết, cách chúng ta tỉ thí như thế nào?

Dường như hắc y lão nhân là người phát ngôn, lão nói :

– Rất đơn giản, chúng ta tỉ thí lần lượt từng người.

Hầu Sơn Phong gật đầu, nói :

– Được, lần lượt từng vị, cứ làm thế.

Chàng nhìn qua lão học cứu nhưng không nói gì, tuy nhiên ánh mắt như có vẻ chờ đợi đối phương.

Hắc y lão nhân cười nhạt một tiếng, song mục đột hiện vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, lão nói :

– Khoan đã họ Hầu kia, đánh bạc thì không thể không đặt bạc.

Hầu Sơn Phong trầm ngâm một lúc rồi nói :

– Nói rất đúng, làm sao tại hạ quên được! Tứ vị muốn tại hạ đặt thứ gì?

Hắc y lão nhân đưa tay chỉ Hậu Sơn Phong và Tần Lục rồi nói :

– Hai sinh mạng của ngươi và hắn.

Tần Lục nghe vậy thì bất giác rụng rời không rét mà run.

Hầu Sơn Phong chau mày nói :

– Trước đây thắng thì mất mạng, bây giờ thua cũng mất mạng, tuy đặt thế này là quá lớn nhưng chẳng phải là không thể đặt, được, cứ thế. Dù sao thì Tần Lục cũng khó tránh khỏi cái chết nếu tại hạ thua, tại hạ đành xả mạng vì bằng hữu vậy chớ để bằng hữưu nói rằng tại hạ bất nhân bất nghĩa. Nhưng vạn nhất nếu tại hạ thắng thì sao?

Hắc y lão nhân cười nhạt, nói :

– Bốn bọn ta sẽ dốc hết những gì có trên người, ngay cả sinh mạng cũng tùy ngươi định đoạt.

Hầu Sơn Phong lắc đầu, nói :

– Tại hạ không dám định đoạt sinh mạng của tứ vị nhưng tại hạ cảm thấy hứng thú với câu dốc hết những gì có trên người mà các hạ vừa nói. Thế này nhé, bốn vị phải đặt hai cửa, thứ nhất, tại ha muốn đôi mục kỉnh của vị học cứu, muốn đàn của vị này, muốn quân bài trong tay các hạ và muốn hồ lô rượu dắt bên thắt lưng của vị kia.

Hắc y lão nhân đột nhiên cười nhạt rồi cắt lời, nói :

– Mục kỉnh, quân bài, hồ lô rõ ràng đều có trước mắt, chẳng có gì lạ, nhưng làm sao ngươi biết trên người lão nhị của ta có mang theo đàn?

Hầu Sơn Phong lắc đầu, nói :

– Có mang theo bên mình hay không thì tại hạ không biết, nhưng một người giỏi đàn, thích gảy đàn thì không thể không có đàn, các hạ nghĩ có đúng không?

Hắc y lão nhân cười nhạt, nói :

– Nói ra cửa thứ hai của ngươi đi?

Hầu Sơn Phong nói :

– Cửa thứ hai là thế này, nếu tứ vị thua thì xin để lại những món tại hạ vừa nói, rồi lập tức rời khỏi thành Kim Lăng vĩnh viễn không được phép trở lại lần thứ hai.

Hắc y lão nhân biến sắc, lão nói :

– Có đạo lý thế sao?

Hầu Sơn Phong mỉm cười, nói :

– Tất nhiên là có, chí cần tại hạ thắng thì tự nhiên là tại hạ có quyền quyết định chuyện đi ở của tứ vị, bởi lẽ Kim Lăng thành vốn dĩ là địa bàn của tại hạ. Hơn nữa, dù tại hạ không mời các vị lên đường thì các vị còn mặt mũi nào để ở lại thành Kim Lăng mà không đi?

Song mục của hắc y lão nhân bộc phát hàn quang, lão cười lớn một tràng rồi nói :

– Rất có lý, chỉ có điều, họ Hầu kia tại sao ngươi chỉ đặt một cửa mà bốn huynh đệ bọn ta phải đặt hai cửa? Hình như…

Hầu Sơn Phong cắt lời, nói :

– Các hạ đừng quên là bọn tại hạ có đến hai sinh mạng, mỗi mạng chọi với một cửa của các vị, tứ vị không thiệt đâu.

Hắc y lão nhân cười mấy tràng nữa rồi nói :

– Không ngờ thành Kim Lăng cũng có một kỳ tài như ngươi, bốn huynh đệ bọn ta đi chuyến này không uổng công rồi. Được, chúng ta quyết định như thế.

Hầu Sơn Phong mỉm cười, nói :

– Các hạ quá khen, sinh mạng còn đem ra chơi đùa được thì có gì lại không dám nói? Các hạ, chúng ta có thể bắt đầu chưa?

Hắc y lão nhân gật đầu, nói :

– Có thể rồi, mời ngươi!

Hầu Sơn Phong liền nhìn qua lão học cứu và nói:.

– Lão phu tử, chúng ta tỉ thí bằng cách nào đây?

Lão học cứu chớp chớp song mục và thản nhiên nói một cách chạm rãi :

– Luận về niên kỷ, chí ít thì lão phu cũng lớn hơn ngươi ba mươi tuổi, luận về thân phận thì lão phu cũng là nhân vật có tên có tuổi trong võ lâm, vậy thiếu niên ngươi cứ nói đi.

Hầu Sơn Phong mỉm cười, nói :

– Cung kính bất như tuân mệnh, lão phu tử, tại hạ xin cám ơn trước, chúng ta tỉ thí lần này quan trọng là ở sách chứ không quan trọng việc ai đọc sách nhiều, ai đọc ít. Mà đọc sách thì dường như mỗi người đều có thể thuộc lòng vài chương, do vậy chuyện này không kỳ lạ và cũng không gọi là cao. Do đó, tại hạ muốn chơi một trò thế này, cách tỷ thí có tân kỳ một chút, chúng ta sẽ lần lượt tỉ thí theo thứ tự nhiều, thuộc và nhớ thế nào?

Lão học cứu nói :

– Ta đã nhường ngươi nói thì chỉ cần ngươi nói ra là chẳng có gì mà ta không tán đồng.

Hầu Sơn Phong gật đầu và mỉm cười, hỏi :

– Xin hỏi lão phu tử, đây có gọi là sách không?

Nói đoạn, chàng lấy một cuốn sách ố vàng từ trong người rồi giơ ra ngoài.

Lão học cứu liếc nhìn qua và nói :

– Nó đã là sách thì đương nhiên phải gọi là sách rồi.

Hầu Sơn Phong đặt cuốn sách lên bàn rồi nói :

– Xin hỏi lao phu tử đây là sách gì?

Lão học cứu nhìn lại lần nữa và nói ngay:.

– Đây là Tố Nữ kinh.

Hầu Sơn Phong mỉm cười nói :

– Không sai, lão phu tử, đây là Tố Nữ kinh, lão đọc qua chưa?

Lão học cứu đưa tay nâng đôi mục kỉnh lên và nói :

– Đạo này là một trong những môn tinh thông của ta, kinh này ta đã thuộc nhuyễn như cháo.

Hầu Sơn Phong gật đầu, nói :

– Vậy thì tốt, xin hỏi lão phu tử, chữ thứ tư của “hàng thứ ba” trên trang mười sáu của kinh này là chữ gì?

Trời đất, ở đâu ra cách tỉ thí độc đáo thế này? Dù là bậc túc nho cũng khó lòng nói ra được trong nhất thời.

Nào ngờ lão học cứu chỉ trầm giọng giây lát rồi nói ngay :

– Anh bạn trẻ, đó là chữ Chân.

Hầu Sơn Phong hơi động sắc diện, chàng thở dài nói :

– Lão phu tử khiến người ta khâm phục, đích xác đó là chữ Chân, lão phu tử, đến lượt lão hỏi rồi.

Lão học cứu vẫn tỏ ra thản nhiên, lão từ từ lấy trong người ra một cuốn sách và nói :

– Thiếu niên ngươi biết đây là sách gì không?

Hầu Sơn Phong nói :

– Lão phu tử, song phương bình thủ rồi, đó là Nhục Bồ Đoàn.

Lão học cứu, hỏi tiếp :

– Đọc qua chưa?

Hầu Sơn Phong cười cười, nói :

– Cũng giống như lão, miễn cưỡng có thể gọi là nhuyễn như hồ.

Lão học cứu thản nhiên hỏi tiếp :

– Vậy thì chữ thứ tư của hàng thứ ba trên trang mười sáu của Nhục Bồ Đoàn là chữ gì?.

Hầu Sơn Phong mỉm cười, nói :

– Lão phu tử hỏi rất hay, đó cũng là chữ Chân.

Lão học cứu động sắc diện, lão tròn xoe mắt nhìn Hầu Sơn Phong, thần thái vừa ngạc nhiên vừa kinh dị, hồi lâu sau lão mới nói :

– Thiếu niên ngươi là kình địch đầu tiên mà bình sinh lão phu ta gặp phải.

Hầu Sơn Phong cười cười, nói:.

– Lão phu tử quá khen rồi.

Lão học cứu nói:.

– Ngươi và ta vẫn chưa phân thắng bại, làm sao…

Hầu Sơn Phong cắt lời, nói :

– Chữ Chân thứ tư của hàng thứ ba trên trang mười sáu trong Nhục Bồ Đoàn mà lão phu tử vừa nói đó, là viết như thế nào? Lão có nhớ không?

Lão học cứu ngớ người nhưng lão liền nói :

– Đương nhiên là nhớ, chẳng khác gì mọi chữ Chân bình thường.

Hầu Sơn Phong đưa tay ra và mỉm cười nói :

– Lão phu tử, xin lấy đôi mục kỉnh xuống giao cho tại hạ thôi!

Lão học cứu rùng mình, lão nói :

– Thế nào, lẽ nào không đúng?

Hầu Sơn Phong mỉm cười nói :

– Xin lỗi, sao lão không thử giở ra xem?

Lão học cứu không phục nên liền giở cuốn sách ra, lão nhanh chóng tìm được chữ thứ tư ở hàng thứ ba trang mười sáu, vừa nhìn vào thì lão lập tức biến sắc. Đích xác đó là chữ Chân, nhưng chữ Chân này thiếu một nét mác ở dưới chân bên phải.

Hầu Sơn Phong mỉm cười, nói :

– Thế nào, lão phu tử, có đúng không?

Trong tích tắc thì lão học cứu bình tĩnh lại ngay, lão thản nhiên cười rồi nói :

– Anh bạn trẻ, chúng ta vẫn bình thủ thôi.

Hầu Sơn Phong hỏi :

– Lão học cứu có gì thuyết giải chăng?

– Đương nhiên là có.

Lão học cứu gật đầu, nói :

– Ngươi nói sai rồi, đã thiếu một nét mác thì đó không thành chữ Chân được.

Lời này nghe ra cũng không vô lý, Hầu Sơn Phong cũng có biện thuyết của chàng, chàng nói :

– Tại hạ xin hỏi, trước khi tại hạ chỉ ra nét mác bị thiếu đó thì lão cho rằng đó là chữ gì, người trong thiên hạ đọc sách nào thì cho đó là chữ gì?

Lão học cứu buột miệng nói :

– Tất nhiên là chữ Chân.

Hầu Sơn Phong nói :

– Vậy tại hạ cho rằng, nó là chữ Chân thì có gì không đúng!

Lão học cứu á khẩu, nhưng lão lại xoay chuyển :

– Anh bạn trẻ, thắng bại vẫn chưa định, lão phu chưa hỏi ngươi.

Hầu Sơn Phong mỉm cười, nói :

– Sách này là sách của lão, tại hạ hỏi lão về chữ trong sách của lão, tại hạ biết mà lão không biết, lão thử nghĩ xem, có cần thiết phải hỏi tại hạ nữa không?

Lão học cứu trầm mặc không nói, một lát sau lão lấy đôi mục kỉnh đặt xuống bàn rồi nói.

– Anh bạn trẻ, ta chịu thua, nhưng làm sao ngươi biết?

Hầu Sơn Phong cười cười, nói :

– Lão phu tử, lẽ nào lão chưa nghe nói, khi mới dập in cuốn sách này thì hình dạng chữ Chân bị khuyết một góc và khuyết mãi cho đến ngày nay?

Lão học cứu lắc đầu, thở dài rồi nói :

– Tiêu Hồng ta ngông cuồng tự xưng là mọt sách rồi.

Thần sắc trầm mặc, lão bế khẩu không nói nữa!

Hầu Sơn Phong mỉm cười, nói :

– Tại hạ chỉ may mắn thôi, cám ơn lão phu tử đã tương nhượng.

Chàng dịch mục quang nhìn quanh nhưng chưa vội tìm đến bạch y văn sĩ giỏi gảy đàn mà tìm đến hắc y lão nhân tinh thông bài bạc.

Bạch y văn sĩ liền khai khẩu :

– Anh bạn trẻ, trận thứ hai đến lượt ta chứ?

Hầu Sơn Phong lắc đầu, mỉm cười và nói :

– Không, gảy đàn không giống như những ngón nghề khác, cần phải rửa tay sạch sẽ, xông hương rồi mới bắt đầu gảy. Chi bằng chờ hai trận cờ bạc và rượu chè xong thì chúng ta sẽ tỉ thí.

Bạch y văn sĩ gật đầu, nói :

– Có lý, ta nghe theo thiếu niên ngươi vậy!

Hầu Sơn Phong nhìn qua hắc y lão nhân diện mục thâm trầm và nói :

– Các hạ, chúng ta tỉ thí thế nào đây?

Hắc y lão nhân nói :

– Ta cũng giống như lão đại, tùy ngươi chọn.

Hầu Sơn Phong gật đầu, nói :

– Cung kính bất như tuân mệnh, tại hạ cũng cám ơn trước.

Chàng ngừng một lát rồi nói tiếp :

– Chơi bài phải dựa vào vận khí, nếu bách thắng bất bại thì thật lòng mà nói, đó phải dựa vào chơi gian rồi. Lúc đầu tại hạ đã nói, trường tỉ thí này phải dựa vào bản lĩnh chân chính, không được chơi gian lận, nếu chơi gian thì trường tỉ thí này sẽ mất ý nghĩ thật của nó. Đổ xúc xắc ngoài việc không thể gian lận ra thì phải dựa vào thủ pháp, mà dựa vào thủ pháp mới là bản lĩnh chân chính. Do đó, tại hạ muốn đổ xúc xắc với các hạ ba ván phân định thắng bại, thế nào?

Hắc y lão nhân cười nhạt, nói :

– Ngươi nói rất có lý, ta đồng ý.

Hầu Sơn Phong chỉ tay ra sau và nói :

– Tần Lục ca, lấy cho bọn ta mượn ba con xúc xắc.

Tần Lục như người tỉnh mộng, hắn đáp một tiếng rồi vội vàng tới giá gỗ lấy một bộ xúc xắc cùng một chiếc bát lớn mang lại. Hầu Sơn Phong nhận lấy bộ xúc xắc và chiếc bát, thuận tay chàng thả ba con xúc xắc xuống bát kêu lách cách, đoạn chàng đẩy chiếc bát tới trước và mỉm cười, nói :

– Các hạ, mời!

Hắc y lão nhân không khách sáo tương nhượng, lão quét mục quang lạnh lùng nhìn đối phương rồi cười nhạt một tiếng, đoạn lão xuất hữu thủ như quỷ trảo nhặt ba con xúc xắc lên rồi thuận tay thả xuống bát.

Một loạt tiếng lách cách vang lên, sau một hồi chuyển động thì ba con xúc xắc đứng yên, Tần Lục đứng bên cạnh liếc mắt nhìn và bất giác thở dài Hắc y lão nhân nói :

– Họ Hầu kia, ngươi nói xem, là gì thế?

Hầu Sơn Phong thản nhiên nói :

– Đều là mặt lục cả!

Không sai, ba con xúc xắc trong bát đều hiện mặt lục lên trên, đây là điểm số tối đa. Trừ phi Hầu Sơn Phong đổ được mười chín điểm, bằng không thì tuyệt đối không thể thắng đối phương. Nhưng điều đó hoàn toàn không có khả năng, vì tổng số lớn nhất của ba mặt xúc xắc chỉ là mười tám điểm.

Hắc y lão nhận cười nhạt nói :

– Thế nào? Họ Hầu kia, đến lượt ngươi rồi đấy!.

Hầu Sơn Phong bình thản mỉm cười, chàng đưa tay nhặt xúc xắc lên.

Tần Lục nhắm mắt, tim đập thình thịch mãi đến lúc nghe tiếng xúc xắc bất động thì hắn mới dám mở mắt. Nhưng vừa hé mắt nhìn thì suýt chút nữa hắn nhảy cẫng lên, ba con xúc xắc trong bát vẫn y như trước, tức cũng ba mặt lục.

Song phương đổ tiếp một lần nữa, nhưng vẫn bất phân thắng bại, cả hai đều mười tám điểm như nhau.

Hắc y lão nhân biến sắc, lão nói :

– Họ Hầu kia, thủ pháp của ngươi khá lắm, nhưng nếu tiếp tục thế này thì ngươi và ta làm sao phân thắng bại, theo ta thấy chi bằng chúng ta đổi sang trò khác thôi.

Hầu Sơn Phong mỉm cười nói :

– Tại hạ xin nghe theo tôn ý.

Hắc y lão nhân không nói thêm một câu nào nữa, lão đưa tay úp chiếc bát lại, ba con xúc xắc bị úp bên trong bát, lão dùng hai ngón tay nắm khu bát và không ngừng lay động trên bàn, tiếng xúc xắc chạm vào thành bát liên tục vang lên.

Hầu Sơn Phong bất giác chau mày thần sắc lộ vẻ ngạc nhiên. Còn hắc y lão nhân thì luôn miệng cười nhạt, đột nhiên lão ngừng tay mở chiếc bát ra.

Tần Lục ghé mắt nhìn vào, nếu không nhanh tay bụm miệng thì hắn đã bật kêu thất thanh vì kinh ngạc. Thì ra ba con xúc xắc nằm chồng lên nhau, bốn góc đối xứng không sai một phân, mặt trên của con trên cùng sáu điểm.

Hắc y lão nhân dùng ngón tay trỏ khẽ gõ xuống bàn một cái con xúc xắc trên cùng liền rơi “cách” xuống.

Tần Lục cảm thấy lạnh lòng, hai chân bất giác bủn rủn vô lực, suýt chút nữa thì khụy xuống. Hầu Sơn Phong lộ vẻ bất an, hai tay vô ý xoa vào nhau, lòng bàn tay xuất mồ hôi lạnh.

Hắc y lão nhân lại gõ ngón tay xuống bàn, con xúc xắc thứ hai lại rơi xuống Nhưng lần này thì nụ cười tắt hẳn trên môi hắc y lão nhân, lão ngước nhìn Hầu Sơn Phong bằng đôi mắt kinh ngạc pha chút hoang mang.

Còn Hầu Sơn Phong nhìn thẳng vào ba con xúc xắc đến độ xuất thần, căn bản không biết đối phương đang nhìn mình.

Tần Lục vui mừng nhưng niềm vui đó chỉ có ba phần mà thôi. Vì hắn không biết Hầu Sơn Phong có thể lắc được chừng đó điểm hay không?

Con xúc xắc thứ ba hiện mặt ngũ lên trên, tức năm điểm.

Đột nhiên nghe Hầu Sơn Phong thở vào một hơi.

Song mục của hắc y lão nhân lộ vẻ kinh ngạc và nghi hoặc, bỗng nhiên lão khai khẩu :

– Họ Hầu kia, ta thất thủ rồi, chờ xem ngươi thôi.

Hầu Sơn Phong không nói gì, chàng từ từ đưa tay ra, nhưng cánh tay hơi run run, điều này khiến hắc y lão nhân lại mỉm cười.

Hầu Sơn Phong cũng dùng chiếc bát úp ba con xúc xắc lại rồi xoay chuyển một hồi, tuy nhiên thủ pháp của chàng không linh hoạt bằng đối phương. Sau khi ngừng lại thì chàng mở chiếc bát ra ngay. Tần Lục ngưng thần thú tâm mà nhìn, còn hắc y lão nhân thì rùng mình kinh ngạc.

Ba con xúc xắc cũng chồng lên nhau, mặc trên của con trên cùng hiển nhiên cũng sáu điểm.

Tần Lục buột miệng kêu lên :

– Lão Hầu, không ngờ là ngươi cũng…

Hầu Sơn Phong chỉ hơi mỉm cười, dường như không nghe thấy tiếng reo mừng của Tần Lục, chàng đưa ngón tay run run gạt con thứ nhất xuống. Dường như vì quá khẩn trơng nên cái gạt của chàng hơi mạnh, con xúc xắc rơi xuống bàn lăn mấy vòng rồi rơi luôn xuống đất.

Cũng may là chưa rơi con thứ hai, và con này cũng sáu điểm Hắc y lão nhân lại biến sắc, Tần Lục vui mừng khôn tả, hắn vội nhắm mắt lại miệng lầm rầm cầu trời khấn phật.

Hầu Sơn Phong đưa tay gạt con thứ hai, thần sắc vẫn tỏ ra thản nhiên như không.

Hắc y lão nhân lại tỏ ra vô cùng khẩn trương, vì con cuối cùng này chẳng những có quan hệ đến thắng bại của lão mà còn quan hệ đến uy danh nửa đời của lão.

Tuy Hầu Sơn Phong đem hai sinh mạng ra đặt cược nhưng dưới cái nhìn của lão thì hai sinh mạng kia chẳng qua là một thứ chiêu bài mà thôi.

Tiếc rằng, Hầu Sơn Phong chẳng những đã gạt con thứ hai xuống mà cũng gạt bỏ luôn uy danh nửa đời của đối phương Hắc y lão nhân biến sắc rất thảm, lão rùng mình mấy cái rồi đứng lên.

Tần Lục mở choàng mắt ra nhìn, bỗng nhiên hắn nhảy cẫng lên ba thước, miệng há hoác ra mà cười, hai hai khóe mắt bất giác rơi lệ. Thì ra con thứ ba cũng vẫn sáu điểm.

Hầu Sơn Phong như người vô lực, thân hình lắc lư một tay chàng vội vàng giữ mép bàn, một tay kia đưa lên lau mồ hôi trán.

Hắc y lão nhân mặt mày xám xịt, lão ngồi “thịch” xuống mà không nói thêm một câu nào.

Có một điều kỳ quái là vừa rồi lão học cứu thua thì ba người còn lại đều thản nhiên như không, diện mục không biến sắc, bây giờ hắc y lão nhân thua thì ba người còn lại cũng vô tình như trước, tựa như chuyện không quan hệ gì đến bọn họ Hầu Sơn Phong trầm mặc một lúc rồi quay sang nói với lão mập lùn:

– Các hạ, chúng ta tỉ thí như thế nào đây?

Lão mập lùn chớp chớp hai mắt đồng thời ngoác chiếc miệng rộng ra cười và nói :

– Ngươi đã không cho phép vận đụng võ công thì đành phải thi triển bản lĩnh thật thôi, chúng ta sẽ uống thi một trận, thế nào?

Hầu Sơn Phong gật đầu, nói :

– Lời là do tại hạ nói ra nên tự nhiên tại hạ cũng vui vẻ tòng mệnh thôi…

Nói đoạn chàng vẫy tay định gọi Tần Lục lấy rượu.

Lão mập lùn vội lắc đầu và cười hì hì, nói :

– Không cần, anh bạn trẻ, chỉ cần ngươi uống hết hồ lô rượu của lão phu mà không say thì ta lập tức chịu thua, thế nào?

Hầu Sơn Phong cũng lắc đầu, chàng nói :

– Không được, tại hạ không muốn chiếm tiện nghi này của lão.

– Tiện nghi?

Lão mập lùn cười ha hả rồi nói :

– Anh bạn trẻ, ngươi sẽ không chiếm được một chút tiện nghi nào đâu, rượu trong hồ lô của lão phu không giống rượu thường, đây là rượu được ủ cất từ Tuyết Đào ở Trường Bạch sơn, người thường chỉ cần uống ba ngụm là say như bún, ngay cả người có tửu lượng cỡ như lão phu mà uống hết hồ lô này cũng phải bước đi lảo đảo.

Hầu Sơn Phong trầm ngâm mộl lúc rồl nói :

– Đã vậy thì tại hạ cũng đành cung kính bất như tuân mệnh, thử một lần xem sao.

Chàng vừa dứt lờt thì lão mập lùn cũng lấy hồ lộ rượu từ thắt lưng, đặt lên bàn.

Hầu Sơn Phong đẩy chiếc bát và mấy con xúc xắc qua bên, đoạn chàng kéo hồ lô rượu đế trước mặt rồi mở nắp ra. Lập tức hương rượu tỏa bay khắp sòng bài, chỉ ngửi thôi cũng là muốn say.

Hầu Sơn Phong buột miệng tán thưởng :

– Hảo tửu!

Đoạn chàng đưa hồ lô lên miệng, ngửa cổ tu ừng ực một hơi. Rượu vừa xuống tới bụng thì đôi mày kiếm chợt dựng đứng lên, vẻ âu lo trước đó bị quét sạch trong chớp mắt và chẳng mấy chốc thì hồ lô rượu cũng chổng đáy lên trời, quả nhiên là không còn một giọt.

Uống cạn bình rượu nhưng sắc diện vẫn bất biến, trông tựa như người vô sự, chàng cầm hồ lô lắc lắc và nói :

– Các hạ, còn nữa không? Tại hạ chưa tận hứng, con sâu rượu vẫn đang náo động.

Lão mập lùn tròn xoe hai mắt, lão buông, tiếng thở dài rồi nói :

– Đến hôm nay Đỗ Khang Thời ta mới biết cái gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi cao hơn, lão phu thua rồi.

Hầu Sơn Phong tỏ vẻ thất vọng, chàng lắc đầu và thở dài nói :

– Rượu chưa tận hứng thật khó chịu vô cùng, sao các hạ lại trêu người như thế.

Nói đoạn chàng đặt hồ lô rượu xuống bàn.

Chợt nghe bạch y văn sĩ nói :

– Họ Hầu kia, ngươi chớ thở dài, đến lượt chúng ta rồi đấy!

Hầu Sơn Phong gât. đầu nói :

– Chờ tại hạ rửa tay đã!

Nói đoạn chàng đứng dậy đi ra sau sòng bài, chớp mắt đã thấy chàng vừa lau vừa trở lại ngồi vào chỗ cũ.

Sau khi ngồi ngay ngắn thì Hầu Sơn Phong ngước nhìn đối phương và mỉm cười nói :

– Thế nào chúng ta tỉ thí ra sao!

Bạch y văn sĩ thò tay vào tay áo trái lấy ra một chiếc cổ cầm bằng ngọc, tuy hình dạng không mấy khác loại đàn thường nhưng kích thước thì nhỏ hơn rất nhiều.

Hầu Sơn Phong ngạc nhiên nói :

– Các hạ, bình sinh tại hạ chưa từng thấy loại đàn này, thậm chí nghe cũng chưa nghe, đây là…

Bạch y văn sĩ cắt lời, nói :

– Đàn này là do ta chế, vì để mang theo cho tiện nên phải thu nhỏ lại nhưng ngươi xem, có khác gì những chiếc cổ cầm khác đâu? Cũng có tất cả mười ba dây, mỗi dây thành một âm hẳn hoi.

Hầu Sơn Phong gật đầu, nói :

– Thủ nghệ của các hạ khiến người ta khâm phục, chuvện khác không cần nói chỉ đơn cử việc chế tạo chiếc đàn cũng có giá trị đủ lưu danh hậu thế rồi.

Bạch y văn sĩ mỉm cười, nói :

– Nhãn lực khá lắm, ngươi quả nhiên là nhân vật biết người biết của.

Lão đưa chiếc cổ cầm cho Hầu Sơn Phong và nói tiếp :

– Ngươi và ta mỗi bên gảy một khúc để phân cao thấp, mời ngươi gảy trước.

Hầu Sơn Phong cũng không cần khách sáo, chàng nhận lấy chiếc cổ cầm rồi cẩn thận đặt trước mặt mình, sau một lúc ngồi ngay ngắn tĩnh lặng, thần thái nghiêm túc thì chàng từ từ đưa tay lên, mười ngón tay lần lượt lướt qua các dây đàn.

Tiếng đàn tích tịch tình tang trỗi dậy thanh âm vang vang, bạch y văn sĩ chau mày sắc thái biến động. Chưa được nửa khúc thì ngay cả ba lão nhân còn lại cũng ngơ ngẩn đến xuất thần, dáng vẻ như tỉnh như mê mục quan nhìn ra ngoài đầy vẻ hồi tưởng.

Đột nhiên nghe “tưng” một tiếng, tiếng đàn dứt, Hầu Sơn Phong thu tay lại và ngồi im.

Tứ quái lão nhân như người vừa tỉnh mộng, bạch y văn sĩ kinh ngạc đứng lên và nói :

– Các hạ, đây là Tử Quy Dẫn, một trong cửu dẫn của Ngũ Khúc Cửu Dẫn, Thập Nhị Thao phải không?

Hầu Sơn Phong mỉm cười, nói :

– Các hạ lại khiến người ta khâm phục rồi, đúng thế!

Thân hình bạch y văn sĩ hơi lắc lư, lão thở dài rồi nói :

– Người khiến người ta phải khâm phục là các hạ, tâm tranh thắng đồ sát của bốn bọn ta bị quét sạch rồi.

Lão ngừng một lát rồi nói tiếp :

– Có câu danh mã tặng mỹ nhân, báu kiếm tặng anh hùng. Sư Bá Nha ta theo đuổi ngón đàn này mấy mươi năm, bình sinh lấy ngón nghề này để tự kiêu tự phụ, hôm nay mới biết trên đàn còn có cao nhân khác. Dao cầm này xin để lại, từ nay không dám nói đến một tiếng đàn nữa.

Lời chưa dứt thì lão đã ngồi “thịch” xuống, thần sắc ngẩn ngơ.

Hầu Sơn Phong vội nói :

– Thế nào, các hạ không tỉ thí à?

Bạch y văn sĩ lắc đầu nói :

– Cầm nghệ của các hạ quán tuyệt thiên hạ, vừa rồi nghe khúc Tư Quy Dẫn của các hạ thì tại hạ tự biết là khó vượt qua được nên tốt nhất là không cần tỉ thí nữa!

Hầu Sơn Phong kinh ngạc nói :

– Nói vậy là tại hạ thắng cả bốn trận tỉ thí rồi?

Bạch y văn sĩ gật đầu, nói :

– Đúng thế, ngươi thắng rồi, theo ta biết thì trong thiên hạ chỉ có một người có thể thắng và khiến bốn huynh đệ ta tâm phục khẩu phục đối với bốn ngón nghề này. Không ngờ huynh đệ bọn ta là ếch ngồi đáy giếng nhìn trời, trong thiên hạ còn có một người thứ hai.

Hầu Sơn Phong “à” một tiếng rồi nói :

– Thế người đó là ai?

Bạch y văn sĩ nói :

– Người này là đệ nhất kỳ tài trong đương kim võ lâm, mỹ hiệu là Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Hạ Hầu Lam, nhưng đáng tiếc…

Hầu Sơn Phong chau mày nói :

– Nghe danh hiệu thì hình như người này không phải là nhân vật chánh phái?

Bạch y văn sĩ nói :

– Cũng đúng mà cũng không đúng, rất khó nói đó là một nhân vật như thế nào, nhưng trăm người trong võ lâm thì hết chín mươi chín người cho rằng đó là một ác ma lòng lang thủ độc.

Hầu Sơn Phong kinh ngạc, chàng vội nói :

– Vậy thì xin tứ vị chớ tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài, nếu không thì người đó…

Bạch y văn sĩ lắc đầu nói :

– Các hạ yên tâm, chuyện mất mặt thế này thì ai đi nói ra ngoài? Mà dù có nói thì các hạ cũng không cần sợ người đó tìm tới, vì hắn đã chết ba năm rồi.

Hầu Sơn Phong nhẹ nhõm người, chàng “à” một tiếng và không nói gì nữa.

Bạch y văn sĩ tiếp lời :

– Đôi bên đã có giao ước trước, huynh đệ bọn ta đã thua rồi, những vật ngươi cần bọn ta cũng để lại, bây giờ sẽ lập tức rời Kim Lăng, cáo biệt!

Nói đoạn, lão cùng đứng lên với ba lão còn lại, nhưng khi sắp sửa đi thì hắc y lão nhân bỗng nhiên lên tiếng :

– Xưa nay huynh đệ bọn ta không cho phép có người thắng được mình, đối với Hạ Hầu Lam kia cũng không ngoại lệ, còn đối với họ Hầu ngươi thì, hì hì…

Tràng cười vừa cất lên thì lão học cứu đã phất tay nói :

– Lão tam, ngươi muốn ta tự hủy lời hứa để mất mặt với thiên hạ sao?

Hắc y lão nhân nói :

– Lão đại biết đấy, bốn ngón nghê này của chúng ta, ngoài Hạ Hầu Lam ra thì đương nhiên là thiên hạ vô địch, vậy bây giờ phải lui xuống đứng ở hàng thứ mấy đây?

Lão học cứu chậm rãi nói :

– Ta biết, nhưng chỉ trách học nghệ của chúng ta không tinh, tranh cường hiếu thắng, tự chuốc lấy thất bại mà thôi.

Hắc y lão nhân so vai, và nói :

– Lão đã là lão đại thì đành nghe theo lão vậy!

Lời này vừa dứt thì tứ quái lão nhân lập tức quay người cất bước.

Đột nhiên nghe Hầu Sơn Phong nói :

– Tứ vị hãy khoan!

Bốn lão nghe vậy thì cùng quay lại một lúc, bạch y văn sĩ hỏi :

– Các hạ còn gì muốn nói nữa chăng?

Hầu Sơn Phong chỉ bốn vật (dao, cầm, hồ lô rượu, quân bài bằng ngọc và mục kỉnh) trên bàn và nói :

– Xin tứ vị hãy giữ lấy vật của mình vậy!

Bạch y văn sĩ biến sắc, lão nói :

– Ý của các hạ là…

Hầu Sơn Phong cắt lời, nói :

– Tại hạ hiểu rồi, đây là vật bất ly thân nhiều năm của tứ vị và cũng là chiêu bài của tứ vị trong võ lâm, tại hạ giữ bốn vật này cũng chẳng làm gì và cũng không thể làm chuyện phá hỏng chiêu bài của kẻ khác. Đôi bên cứ xem như là bằng hữu sơ giao, chỉ cần tứ vị lập tức rời khỏi địa bàn của tại hạ, từ nay vĩnh viễn không bước vào thành Kim Lăng là được rồi.

Bạch y văn sĩ ngửa mặt cười khan một tràng, thân hình lão cũng lắc lư chao đảo, lão nói :

– Các hạ thật là một kỳ tài mà bình sinh bốn huynh đệ bọn ta gặp phải, nhưng đáng tiếc, các hạ không phải là người trong võ lâm, nếu không thì nhất định sẽ là một nhân vật anh hùng ghê gớm. Được rồi!

Lời vừa dứt thì lão phất hữu chưởng ra, ba lão còn lại cũng xuất thủ cùng lúc, nhưng không phải bọn họ lấy lại vật của mình mà vỗ chưởng lực vào.

Chỉ nghe “rắc rắc” mấy tiếng, mục kỉnh vỡ, dao cầm nát, quân bài biến thành nhiều mảnh, hồ lô rượu nát vụn vung vãi khắp bài.

Sau hồi sững sờ thì Hầu Sơn Phong dậm chân nói :

– Đáng tiếc! Đáng tiếc! Tứ vị làm thế là…

Bạch y văn sĩ cắt lời, nói :

– Lão phu chỉ có một câu thế nào, chỉ cần các hạ còn ở Kim Lăng một ngày thì huynh đệ bọn ta tuyệt đối không bước vào Kim Lăng thành nửa bước, nhưng nếu các hạ rời khỏi Kim Lăng thì địa bàn này không phải là của các hạ nữa rồi, hiểu chứ?

Lời dứt thì lão cười nhạt và quay người, ba lão còn lại cũng phóng bước ra khỏi sòng bài.

Hầu Sơn Phong ngớ người, nhất thời quên trả lời và cũng quên cả việc tiễn khách.

Tần Lục vui mừng muốn phát điên, hắn kêu lớn một tiếng rồi bổ nhào đến ôm Hầu Sơn Phong và nói :

– Lão Hầu, ngươi tuyệt lắm, ngươi tuyệt lắm…

Hầu Sơn Phong quay lại thản nhiên mỉm cười và nói :

– Thế nào, Tần Lục ca, ta không lừa ngươi đấy chứ?

Tần Lục lắc đầu nói :

– Không, không, ha ha, không lừa… Lão Hầu

Bỗng nhiên hắn tiu nghỉu, không cười không nhảy nữa mà nhìn thẳng vào mắt Hầu Sơn Phong và hỏi :

– Thế này… thế này có thể giải cứu được đại nạn của Đồng gia sao?

Hầu Sơn Phong nói :

– Thản nhiên là có thể, không tin thì ngươi cứ chờ mà xem.

Tần Lục là người đần độn, hắn không truy vấn thêm nữa mà lập tức cười hì hì, nói :

– Ta không dám không tin lời của ngươi, chỉ cần có thể là được rồi, đi… huynh đệ chúng ta đi uống một trận thôi.

Vừa nói hắn vừa kéo Hầu Sơn Phong đứng lên.

Hầu Sơn Phong mỉm cười nói :

– Thế nào, Tần Lục ca muốn uống rượu à?

Tần Lục cười hì hì nói :

– Không thời nào khắc nào là ta không muốn uống rượu, huống hồ là hôm nay càng đáng chúc mừng… chúc mừng.

Hầu Sơn Phong gật đầu, nói :

– Vậy thì Tần Lục ca hãy tự ra phía sau mà lấy, tại hạ đã chuẩn bị cho ngươi một bình rượu ngọn mà xưa nay ngươi chưa được uống bao giờ, đi mau đi.

Tần Lục nghe có rượu thì vui mừng, sáng mắt lên, hắn nói :

– Lão Hầu ngươi thật có tình nghĩa với bằng hữu.

Lời chưa dứt thì hắn đã chạy như bay ra phía sau sòng bài, một lát sau nghe hắn “a” lên một tiếng rồi chạy vù trở vào, tay trái hắn cầm một bình rượu, tay phải cầm một chén sứ, thần sắc đầy vẻ ngạc nhiên. Hắn nói :

– Lão Hầu, đây là rượu trong hồ lô vừa rồi?

Hầu Sơn Phong cắt lời, nói :

– Lục ca, ai nói thế?

Tần Lục nói :

– Ta là một con sâu rượu, mùi vị này há có thể qua mặt ta được sao?

Hầu Sơn Phong mỉm cười, nói :

– Chẳng cần biết nó là rượu gì, chỉ cần là rượu và là rượu ngon chưa từng được uống là được rồi.

Tần Lục nhìn chàng với vẻ nghi ngờ, hắn nói :

– Lão Hầu, thế rượu này từ đâu ra?

Hầu Sơn Phong nói :

– Tuyệt không phải là ăn trộm của người ta là được rồi, ta bỏ tiền ra mua đấy.

Tần Lục lắc đầu nói :

– Lão Hầu đừng lừa ta, ta không tin!

Hầu Sơn Phong mỉm cười, nói :

– Tin hay không tùy ngươi, lẽ nào ta thi triển phép chướng nhãn để lừa ngươi?

Tần Lục lắc đầu, nói :

– Quái sự năm nào cũng có, nhưng hôm nay đặc biệt hơn nhiều, ta cảm thấy sự xuất hiện của bình rượu này rất quái lạ, tuy nhiên, bất luận thế nào cũng có rượu uống rồi, đi thôi!

Nói đoạn hắn lại đưa tay kéo Hầu Sơn Phong.

Hầu Sơn Phong mỉm cười nói :

– Lục ca, uống thì được, nhưng bỏ ra một vạn lạng kim ngân cũng không đụng được loại rượu này, nếu uống ít lại một chút thì bình rượu này đủ để ngươi uống ba tháng đấy.

Tần Lục ngẩn người, hỏi lại :

– Sao lại nói thế, lão Hầu?

Hầu Sơn Phong nói :

– Bình rượu này do một vị bằng hữu của ta từ xa đem đến, hạng ma men bình thường không thể đụng đến được, vì loại rượu này rất mạnh. Tửu lượng như Lục ca ngươi chỉ cần uống một chung vào bụng là đầu nặng chân nhẹ, lâng lâng phiêu bồng rồi.

Tần Lục tròn xoe mắt, hắn nói :

– Có chuyện như thế sao? Ta không tin.

Hắn kề miệng vào bình tu ừng ực mấy hơi rồi chùi mép, nói :

– Lão Hầu, sao ngươi cũng thích khoác lác thế? Có gì đâu nào?

Hầu Sơn Phong chau mày, nói :

– Chờ một lát sẽ thấy.

Lời chưa dứt thì một làn hương phong bay vào, một bóng tuyết bạch vô cùng đẹp dấy động, có hai người tiến vào sòng bài, một vị cô nương là Đồng Uyển Nhược của Kim Lăng Đồng gia, một vị kia là Tổng quản Thiết Diện Sát Thần Mạc Tử Kinh của Kim Lăng Đồng gia.

Vừa vào sòng bài thì Đồng Uyển Nhược liền kêu lên :

– Hầu gia, Đồng Uyển Nhược đến khấu đầu tạ ơn Hầu gia đây!

Nói đoạn, nàng quỳ xuống và khấu đầu thật.

Mạc Tử Kinh cũng phất trường bào và quỳ xuống sau lưng nàng.

Hầu Sơn Phong vội né sang một bên và nói :

– Đồng cô nương làm gì thế này?

Đồng Uyển Nhược nói :

– Đồng Uyển Nhược nghe nói Hầu gia dùng tuyệt kỹ chế ngự Tứ ma tại sòng bài, đuổi bọn chúng ra khỏi Kim Lăng, giải cứu đại nạn cho hàn gia, đại ân này không dám dùng lời cảm tạ.

Hầu Sơn Phong ngạc nhiên nói :

– Cô nương, chuyện này có quan hệ gì đến việc giải cứu đại nạn cho quý phủ?

Đồng Uyển Nhược nói :

– Đó là Thư Yêu, Cầm Ma, Đổ Quỷ và Tửu Quái, chính là những kẻ do cừu nhân của hàn gia phái đến.

Hầu Sơn Phong “à” một tiếng rồi nói :

– Hóa ra là như vậy chuyện này thật là khéo, nhưng cô nương hiểu lầm rồi, bọn họ nghe tại hạ tinh thông Thư, Cầm, Đổ, Tửu nên tìm tại hạ tỉ thí, tuyệt không phải tại hạ tìm bọn họ để giải cứu đại nạn cho quý phủ. Tại hạ chỉ là một kẻ lăn lộn chốn Tân Hoài giang – Phụ Tử Miếu thì làm sao dám tìm đến bọn họ? Nếu vừa rồi không có trời già giúp đỡ với vạn phần may mắn thì tại hạ suýt bị mất mạng rồi.

Đồng Uyển Nhược nói :

– Bất luận nói thế nào, thì hôm nay Đồng Uyển Nhược cũng đã hiểu rõ. Hầu gia ngoài mặt lạnh lùng vô tình nhưng bên trong đầy nhiệt huyết nên mới ngầm ra tay giúp đỡ. Đại ân đại đức này, hàn gia không dám lấy lời cảm tạ.

Hầu Sơn Phong chau mày nói :

– Xin cô nương và Mạc đại tổng quản hãy đứng lên rồi nói có được không.

Đồng Uyển Nhược nói :

– Hầu gia có lệnh thì Đồng Uyển Nhược không dám bất tuân.

Nói đoạn, nàng gật đầu ra hiệu cho Mạc Tử Kinh, cả hai lập tức đứng dậy. Râu tóc của Mạc Tử Kinh đều lay động, thần sắc đầy vẻ hổ thẹn, lão cung kính nói với Hầu Sơn Phong :

– Mạc Tử Kinh bôn tẩu võ lâm, vọng xưng là lão giang hồ, nào ngờ có mắt mà không tròng, không biết Hầu gia là cao nhân ẩn thế ở trước mặt, hổ thẹn… hổ thẹn.

Hầu Sơn Phong liền nói :

– Mạc đại tổng quản, căn cứ vào đâu mà lão nói thế, Tần Lục ca tại đương trường trông thấy rõ ràng, Mạc đại đổng quản cũng thử nghĩ xem, Thư – Cầm – Đổ – Tửu nào phải là môn võ học gì đâu? Hai món trước là tại hạ học ở nhà, hai món sau là do gia cảnh của tại hạ bị gia phá nhân vong nên buồn chán mà sinh ra đam mê. Chỉ cần đam mê thì ai ai cũng có được thành tựu đối với những môn này, một kẻ lăn lộn ở Kim Lăng thành như tại hạ thì gọi là cao nhân gì?

Mạc Tử Kinh mỉm cười nói :

– Kim Lăng Đồng gia đời đời nhân nghĩa, Mạc Tử Kinh nửa đời hành sự cũng đoan chính, Hầu gia hà tất phải quá khiêm tốn mà ẩn giấu đối với chủ bộc tại hạ.

– Ẩn giấu?

Hầu Sơn Phong bật cười rồi nói :

– Mạc đại tổng quản thử nhìn xem, tại hạ có chỗ nào giống người biết võ công không?

Mạc Tử Kinh nói :

– Đó là vì Hầu gia tu luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, nên tinh anh khí chất tự thu vào bên trong.

Hầu Sơn Phong lắc đầu và cười cười nói :

– Mạc đại tổng quản, lão khiến tại hạ dở khóc dở cười rồi đấy?

Mạc Tử Kinh chưa kịp nói tiếp thì đã nghe Đồng Uyển Nhược lên tiếng :

– Hầu gia, gia phụ gia mẫu cũng sắp đến nơi rồi, xin Hầu gia…

Hầu Sơn Phong chau mày, nói :

– Cô nương cho rằng đại nạn của quý phủ là do tại hạ giải cứu thật sao?

Đồng Uyển Nhược mặc nhiên gật đầu, nàng nói :

– Hầu gia, Đồng gia không phải là kẻ không biết tri ân.

Hầu Sơn Phong lại chau mày, chàng nói :

– Cô nương cho rằng đây là ân?

Đồng Uyển Nhược nói :

– Đúng vậy, Hầu gia, đây là đại ân.

Hầu Sơn Phong nghiêm túc nói :

– Vậy thì cô nương còn nhớ những lời mình nói không?

Đồng Uyển Nhược không biến sắc, và cũng không chút e thẹn, nàng nghiêm giọng nói :

– Hầu gia, Đồng Uyển Nhược đã nói ra thì tuyệt không thay đổi, nguyện theo hầu hạ Hầu gia suốt đời

Hầu Sơn Phong nhướng mày hỏi :

– Thật chứ?

Đồng Uyển Nhược nói :

– Hầu gia, Đồng Uyển Nhược này không phải là tiện nữ nhân gian.

Hầu Sơn Phong nói :

– Cô nương, theo một kẻ lăn lộn giang hồ chẳng ra gì như tại hạ e rằng sẽ mất mặt cho Kim Lăng Đồng gia đấy. Thiên hạ sẻ nhìn vào mà chê cười, cô nương không dám ngẩng đầu nhìn ai, như thế cũng rất khổ.

Đồng Uyển Nhược chậm rãi nói :

– Hầu gia, Đồng Uyển Nhược nói một câu như trước là không phải hàng tiện nữ nhân gian.

Hầu Sơn Phong ngửa mặt cười rồi nói :

– Cô nương là kỳ nữ đáng kính đáng phục, bất luận thế nào thì Hầu mỗ cũng không dám kể công và cũng không cho rằng đây là ân, càng không dám làm khổ cô nương.

Nói đoạn chàng cất bước đi ra ngoài sòng bài.

Chàng không gọi Tần Lục vì Tần Lục đã nằm sóng soài úp mặt xuống bàn say mềm như cọng bún Nhưng vừa thấy Hầu Sơn Phong bỏ đi thì Đồng Uyển Nhược vội đưa tay vẫy lại và định truy theo.

Mạc Tử Kinh lên tiếng :

– Cô nương, để cho hắn đi thôi, loại kỳ nhân này không ngăn cản được đâu dù sao thì Kim Lăng Đồng gia cũng không lo không tìm được hắn. Chờ nhị vi lão nhân gia tới rồi hãy tính Đồng Uyển Nhược nghe vậy thì trầm mặc đứng xuôi tay, nàng đứng bất động tựa như người thất thần lạc hồn.

Mạc Tử Kinh lại nói :

– Cô nương chớ phát sầu, lão nô bảo đảm là sẽ tìm được hắn mà.

Nói đoạn, lão kéo một chiếc ghế và mời Đồng Uyển Nhược ngồi xuống.

Đồng Uyển Nhược vẫn không nói gì, nàng lặng lẽ ngồi xuống. Nhưng ngồi chờ khá lâu mà vẫn không thấy song thân của nàng tới.

Mạc Tử sinh không nhịn được nên khai khẩu :

– Cô nương, sao nhị vị lão nhân gia vẫn chưa đến nhỉ?

Đồng Uyển Nhược lắc đầu, nói :

– Ai biết được có thể là có chuyện gì đó cản trở.

– Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này nữa?

Mạc Tử Kinh chau mày nói :

– Cô nương có nói với nhị vị lão nhân gia là nơi này

Đồng Uyển Nhược gật đầu, nói :

– Ta đã nói với nhị vị láo nhân gia là sòng bài cạnh Phu Tử miếu.

Mạc Tử Kinh tiếp lời :

– Thế tại sao… Cô nương, lão nô muốn quay về xem thử.

Đồng Uyển Nhược đứng lên và nói :

– Cũng được, ta cùng trở về với lão.

Nói đoạn, nàng lập tức theo sát phía sau.

* * * * *

Trên một chiếc thuyền hoa trên sông Tần Hoài, sau khoang có giăng một bức màn lụa, bên trong có một người say nằm ngủ. Người này nằm xoay mặt vào trong vách khoang thuyền, từ trước khoang có tiếng khóc lóc nguyền rủa truyền lại, tiếng khóc này nghe ra như nỉ như non, như mật ngọt rót vào tai, thật là dễ nghe vô cùng :

– Đồ quỷ chết, ngươi chỉ biết đói là tìm đến ta ăn no rồi ngủ, khi thật sự cần ngươi thì ngươi lại giống như một tượng gỗ đáng giết vạn đao.

Người nằm trên giường bông vẫn chưa ngủ nên phá ra cười và nói:

– Vậy thì có cách nào khác, đây là nghiệt duyên, ai bảo kiếp trước nàng nợ ta chi?

Giọng nỉ non lại cất lên :

– Đại đầu quỷ như ngươi thì kiếp trước ai thèm nợ ngươi chứ

Người nằm bên rong nói :

– Vậy à! Nếu không thì tại sao nàng cam tâm cung phụng cho ra ăn uống?

Cửa khoang thuyền chợt mở ra, một nữ nhân bước vào, người này tóc tai rối bời, xiêm y chệch choạng, thậm chí còn chưa cài cúc để lộ nửa phần thân thể bên trên nõn nà như tuyết, song cũng khá dung tục Nếu trong cảnh xa hoa trụy lạc của đêm hồng đăng lục tửu thì nhan sắc mặn mà của nàng, cộng thêm thủ pháp đối phó với khách phàm phu suồng sã, hoặc giả có thể khiến người ta ý loạn tình mê.

Nhưng lúc này khuôn mặt nàng vàng vọt tiều tụy, môi nhợt nhạt thất sắc, tuy xiêm y nửa khép nửa mở để lộ cặp tuyết lê nỏn nà song vẫn khiến người ta trông thấy là phát tởm, lui xa mấy thước Kỹ nữ này bước vào khoang thuyền với vẻ mặt tức giận nhưng vừa thấy chiếc lưng dài của người nằm trên giường thì tựa như thấy ma vậy.

Vẻ tức giận biến mất, mỹ mục tươi hẳn lên, nàng quăng chiếc lược sừng và kêu :

– Oan gia!

Một lời chưa dứt thì nàng dang rộng hai tay và bổ nhào lên giường, trông có vẻ giống một con hổ đói Nhưng thân thủ của người trên giường lại nhanh nhẹn dị thường, người này lập tức trở người ngồi bật dậy, khiến kỹ nữ bổ vào hư không.

Người này chính là Hầu Sơn Phong, chàng chau mày, nói :

– Giữa ban ngày ban mặt mà nàng muốn làm gì thế?

Kỹ nữ quay lại trừng mắt hạnh và nói :

– Ta muốn ăn tươi nuốt sống ngươi.

Nàng cười tít mắt và chậm rãi tiến về phía Hầu Sơn Phong.

Hầu Sơn Phong mỉm cười nói :

– Phía sau còn có người chèo thuyền, nàng không sợ người ta cười cho sao để ta ngủ yên một chút, tối nay ta còn có chuyện.

Bầu lửa nhiệt tình bị dội thêm thùng nước lạnh, kỹ nữ chau mày và bất chợt chỉ tay mắng chửi :

– Quỷ chết, ban ngày thì ngươi nói là thanh thiên bạch nhật, tối đến thì đêm nào ngươi cũng có chuyện, bao giờ ngươi mới có thể nhàn hạ ở yên trên thuyền này?

Hầu Sơn Phong lắc đầu nói :

– Sợ rằng vĩnh viễn không có thời gian như vậy, trời sinh số mạng lao đao thì biết làm thế nào khác?

Kỹ nữ không cam tâm chịu thua, nàng định nói thì chợt nghe bên ngoài có tiếng mái chèo khua nước, dường như có thuyền nhỏ lướt đi bên cạnh thuyền hoa.

Theo đó là một giọng thô khàn cất lên :

– Hôm nay đại gia không có hứng thú, Kim Lăng Đồng gia bị người ta giết sạch chỉ còn lại hai mạng.

Hầu Sơn Phong chau mày và bật đứng dậy.

Lại nghe giọng thô khàn nói tiếp :

– Cô nương của Đồng gia khóc đến nỗi chết đi sống lại. Mạc tổng quản cũng chạy khắp nơi tìm người lo tang sự, ngày thường các bằng hữu đều nhận được sự chu cấp của Đồng đại gia nên ta há có thể không quản chuyện này.

Song mục của Hầu Sơn Phong đột hiện hàn quang lấp lánh như điện, chàng cười nhạt rồi nói :

– Xem ra giấc ngủ này của ta cũng không thành rồi!

Chàng đưa tay đẩy kỹ nữ đang dang tay muốn ôm mình sang một bên rồi lách người ra sau đuôi thuyền. Sau lưng chàng vẫn văng vẳng tiếng chửi mắng nguyền rủa kinh thiên động địa của kỹ nữ kia Chiếc thuyền nhỏ cập vào bờ, một hắc y đại hán neo thuyền xong là phóng bước đi ngay Nhưng đột nhiên có người từ khóm liễu bước ra cản đường hắn và hỏi :

– Thiết Ngưu, đi đâu vậy?

Hắc y đại hán chú mục nhìn và nói :

– Là ngươi à, lão Hầu, ta đi tới chỗ Đồng gia đây.

Người vừa xuất hiện chính là Hầu Sơn Phong, chàng nói :

– Ta cũng đi theo ngươi một chuyến, ngươi nói rất đúng, bình nhật các bằng hữu đều được Đồng đại gia chiếu cố, bây giờ người ta có chuyện thì không thể không quản.

Hắc y đại hán ngạc nhiên nói :

– Thế nào, vừa rồi người ở trên thuyền Tiểu Thúy Hồng phải không?

Hầu Sơn Phong gật đầu, nói :

– Đúng vậy nhưng ta chỉ nghe ngươi nói một câu nên không rõ sự tình thế nào.

Hắc y đại hán lắc đầu và nói :

– Đi, lão Hầu chúng ta vừa đi vừa nói.

Hầu Sơn Phong khẽ gật đầu rồi sánh vai cùng đi với hắc y đại hán.

Đi được vài bước thì hắc y đại hán khai khẩu :

– Ngươi có nghe gì không? Kẻ thù của Đồng gia đã tìm đến cửa rồi đấy.

Hầu Sơn Phong nói :

– Ta nghe Tần Lục nói rồi, chẳng biết cô nương của Đồng gia nghe ai mà nói là ta biết võ công, còn đến sòng bài quỳ gối cầu xin ta giúp đỡ. Ngươi nghĩ xem, Thiết Ngưu, chuyện này làm sao ta giúp được chứ? Đừng nói là ta không biết võ công, dù biết chú ít cũng không thể sánh với bất kỳ người nào trong Đồng gia võ lâm thế gia. Còn nữa ngươi nói xem có quái không chứ? Vừa rồi ta dùng thủ pháp đánh lừa hù bốn quái khách giang hồ tại sòng bài, nào ngờ Đồng cô nương lạt tìm đến, nói rằng đó là kẻ thù của Đồng gia, rồi quỳ gối tạ ơn rối rít, khiến ta rơi vào cảnh thật là dở khóc dở cười.

Hắc y đại hán nói :

– Còn nói nữa, lần này thì lão Hầu ngươi danh tiếng vang lừng truyền ra tứ phương bát hướng rồì, nhưng lão Hầu, lẽ nào ngươi không biết võ công thật?

Hầu Sơn Phong chau mày nói :

– Thiết Ngưu, người khác không biết đã đành, lẽ nào ngươi cũng không biết ta? Ta sống ở vùng Tần Hoài giang – Phu Tử miếu này bao lâu rồi? Suốt ngày chỉ biết cờ bạc, ăn uống và tìm lạc thú với bọn kỹ nữ, nếu ta biết võ công thì đã sớm ra ngoài bôn tẩu với thiên hạ rồi, việc gì phải ở chốn xúi quẩy này.

Hắc y đại hán gật đầu nói :

– Nói cũng phải nhưng người ta vẫn nói ngươi là đại hiệp khách mai danh ẩn tích.

Hầu Sơn Phong trừng mắt hỏi lại :

– Ai nói thế?

Hắc y đại hán lắc đầu nói :

– Không biết, một truyền mười, mười truyền trăm, bây giơ ai ai cũng nói thế.

Hầu Sơn Phong gượng cười, nói :

– Chuyện này dựa vào. đâu mà nói thế nhỉ? Nếu mai danh ẩn tánh thì phải tìm nơi yên tĩnh trong thâm sơn đại thạch, can cớ gì ta phải chạy đến nơi quỷ quái này?

Hắc y đại. hán nói :

– Bất luận là nói thế nào, chỉ biết bây giờ lão Hầu ngươi đã nổi danh rồi.

Hầu Sơn Phong lắc đầu, nói :

– Không nói chuyện này nữa, Thiết Ngưu rốt cuộc chưyện của Đồng gia là…

Hắc y đại hán thở dài, nói :

– Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là khi Đồng cô nương và Mạc tổng quản trở về thì thấy lão phu phụ Đồng đại gia cùng mấv chục người trong nhà đều nằm trong vũng máu.

Hầu Sơn Phong truy vấn :

– Thiết Ngưu, ngươi có nghe nói là ai ra tay không?

Hắ y đại hán chậm rãi nói :

– Ngoại kẻ thù tìm đến cửa thì còn ai nữa? Cũng may là Đồng cô nương và Mạc tổng quản ra ngoài, nếu không thì cũng không còn, Đồng gia tất sẽ tuyệt tự, phu phụ Đồng đại gia là đại thiện nhân nổi danh, nào ngờ trời già khộng có mắt, khiến bọn họ gặp phải cơn tai bay vạ gió này. Con bà nó, bọn người kia cũng thật quá độc, dù phu phụ Đồng đại gia có thù với chúng, nhưng lớp tiểu bối cũng có thù hận với chúng sao? Vậy mà giết sạch không chừa một người, Thiết Ngưu ta chỉ hận là không có được bản lĩnh cao cường, bằng không thì mẹ kiếp, ta khộng lột da róc xương bọn chúng, thề không làm người.

Hầu Sơn Phong lắc đầu, nói :

– Thiết Ngưu, tốt nhất là không biết võ, chuyện trên giang hồ không nên đụng vào, động đến là bạch đao kề cổ, hồng đao kề bụng, oan oan tương báo, thù hận chồng chất, khó tránh khỏi chuyện kẻ thù diệt cỏ tận gốc.

Nói đến đây thì hai người đã nhập vào đại đạo phía bắc, trước đại môn của Đồng gia nguy nga khí phái có không ít người vây quanh, tuy nhiên tất cả đều yên lặng như tờ Nơi bậc cấp trước cổng còn có mấy tên quan binh mang đao đi đi lại lại, có lẽ đại họa này đã làm kinh động quan phủ?

Quả nhiên không sai, Hầu Sơn Phong và Thiết Ngưu vừa đến nơi thì thấy có một chiếc kiệu từ trong khuôn viên Đồng gia đi ra, người đưa tiễn là tổng quản Thiết Diện Sát Thần Mạc Tử Kinh.

Lão tổng quản này đưa tiễn quan nhân đi xong thì chẳng buồn nhìn ai khác, lão lặng lẽ quay người đi vào.

Thiết Ngưu vội vẫy tay kêu lớn :

– Mạc gia, Thiết Ngưu và lão Hầu đến đây.

Mạc Tử Kinh nghe vậy thì vội vàng quay lại, sức diện lộ vẻ vui mừng, lão bước nhanh xuống bậc tam cấp nghênh tiếp. Lúc này Thiết Ngưu đã dạt đám đông tránh ra, rồi cùng Hầu Sơn Phong vào đến trước bậc tam cấp Hàng trăm ánh mắt nhìn hai người và không ngừng nói khẽ :

– Đại hiệp đến rồi. Đại hiệp đến rồi!

Mấy lời này khiến Hầu Sơn Phong bất giác chau mày.

Còn Mạc Tử Kinh thấy Sơn Phong đến thì buột miệng kêu lên :

– Hầu gia!

Trên mặt lão đầy ngấn lệ, song mục đỏ như máu, nhất thời giọng nói bị tắt nghẽn nơi cổ họng.

Hầu Sơn Phong vội nói :

– Mạc tổng quản, tại hạ nghe nói nên vội vàng đến xem thử, chúng ta có thể vào trong nói chuyện không

Mạc Tử Kinh vội đưa tay mời khách và đi trước dẫn đường.

Qua khỏi đại môn thì thấy nước chảy lênh láng, trong nước còn có vết máu loang lổ, bảy tám thi thể vốn nằm ở phía trước đã được dời vào trang.

Hầu Sơn Phong chau mày nói :

– Mạc tổng quản, tại hạ đã nói những kẻ bị tại hạ lừa không phải là kẻ thù của quý phủ.

Mạc Tử Kinh lắc đầu, nói :

– Hầu gia, bốn kẻ đó chính là người do kẻ thù của Đồng gia phái đến, kẻ thù của Đồng gia là một đại ma đầu trong võ lâm, kêu bằng Trường Bạch Ông Lãnh Thiên Trì. Tứ quái kia chính là Tứ đại hộ pháp của hắn, người trong võ lâm kêu bằng Thư Yêu, Cầm Ma, Đổ Quỷ và Tửu Quái.

Hầu Sơn Phong nói :

– Tại hạ nghe nói nhân vật võ lâm trọng lời hứa xem nhẹ cái chết, một lời đã xuất thì nặng như thái sơn cửu đỉnh, mà bốn lão kia đã hủy chiêu bài và tự hứa rời khỏi Kim Lăng trước mặt tại hạ, nói rằng tại hạ còn ở Kim Lăng một ngày thì bọn họ tuyệt đối không trở lại, thế tại sao…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.