Lộ Vân Phàm dùng ngón tay gãi gãi đầu, đi dạo qua một vòng tại chỗ. Anh nhìn An Hồng vẻ khó có thể tin được, nói: “Hiện tại, trước hết anh không nói với em về việc này, anh chỉ hỏi em, em ở cùng với Hàn Hiểu Quân như vậy là có ý gì? Anh muốn hỏi em về chuyện này, em hãy trả lời đàng hoàng tử tế cho anh!”
“Không có ý gì hết! Anh ấy yêu thích tôi, tôi cũng thích anh ấy. Vì thế hai chúng tôi liền ở cùng một chỗ.” Ngữ khí của An Hồng thật bằng phẳng, ánh mắt cũng bình tĩnh trở lại, “Lộ Vân Phàm, anh không cần cứ phải rối rắm về việc này đâu, hãy vui vẻ trải qua cuộc sống của bản thân mình đi. Những ngày tháng tôi ở cùng với anh, tôi rất vui vẻ! Thật cám ơn anh! Chỉ có điều là, thật xin lỗi, hai chúng ta không thích hợp để ở cùng nhau.”
Lộ Vân Phàm lại kéo tay An Hồng một phen, lớn tiếng kêu: “An An! Không nên nói những lời như thế! Không nên!”
An Hồng hung hăng hất tay anh ra: “Lộ Vân Phàm, anh đừng như vậy!”
Lộ Vân Phàm cúi đầu xuống, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của bàn tay trái An Hồng, ánh mắt anh bỗng chốc trợn thật lớn, trong ánh mắt nhìn tựa như đều muốn phun ra lửa vậy. Anh chỉ vào tay của An Hồng, hỏi: “Cái này là… Anh ta đưa cho em sao?”
An Hồng gật đầu, còn lui về phía sau mấy bước.
Thần sắc (thần thái sắc mặt) của Lộ Vân Phàm trở nên tuyệt vọng. Anh cắn răng, ngón tay trỏ chỉ vào An Hồng, trong giọng nói đã bắt đầu nổi lên sự run rẩy: “Em có biết không? An Hồng, em là một người không có trái tim!”
Lộ Vân Phàm rốt cục xoay người lại, rời đi. Lúc mới đầu thì anh chỉ sải bước đi, dần dần liền thành bỏ chạy, anh càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, gần như điên cuồng.
An Hồng mệt mỏi đứng trên còn đường mòn xuyên qua rừng, nhin theo bóng lưng của anh, nghe thấy tiếng hét đầy phẫn nộ của Lộ Vân Phàm từ xa xa truyền đến:
“A…”
Lộ Vân Phàm đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Đầu tiên anh thay đổi tác phong khiêm tốn của dĩ vãng, bắt đầu thường xuyên tham gia các hoạt động của trường học. Trước kia rất nhiều lần các đoàn thể xã hội có nói đến rách môi vỡ mồm ra cũng thể nào mời được anh tham gia vào hoạt động của mình. Giờ hiện tại, bóng dáng của anh đã xuất hiện trong đội bóng. Anh là đại biểu của đại học Z tham gia giải bóng đá league trường cao đẳng của thành phố J. Ở trong trận đấu, anh chạy tựa như phát điên, chiến đấu, đã bóng mà giống như ăn phải thuốc nổ vậy, phong cách thi đấu của anh khiến cho các cầu thủ khác cũng không dám trêu chọc anh,chỉ sợ bị anh đá gãy chân.
Anh là đại biểu của đại học Z tham gia đại hội thể dục thể thao mùa thu. Vẫn là chạy 5000 thước, rồi thi đấu thể thao cùng với các sinh viên khoa thể dục trong trường, anh không hề có chút bị rơi vào thế hạ phong. Không có người nào biết, mỗi sáng sớm anh đều sẽ chạy mấy chục vòng, vòng quanh sân thể dục, bộ dạng giống như không biết tư vị mệt mỏi là như thế nào.
Anh tham gia thi hùng biện trong trường, cùng một nhóm bạn học giương thương múa kiếm. Anh từ nhỏ đã hay nói, lượng tri thức lại phong phú, lúc này lời nói sắc bén nói có sách, mách có chứng, không để chút nể tình nào cho đối thủ. Có một lần, thậm chí anh còn làm cho đối phương hùng biện là một nữ sinh trong trường phải phát khóc lên.
Thậm chí Lộ Vân Phàm còn cùng Trình Húc, cộng thêm với hai nam sinh khác thành lập nên một ban nhạc. Lộ Vân Phàm phụ trách Bass, ở mỗi buổi tối cuối tuần, cùng với một vài sinh viên khác trong trường điên cuồng đàn hát ở tiểu trong lễ đường, thu hút vô số nữ sinh đến vây quanh để xem.
Nhất nhất những việc làm của Lộ Vân Phàm đã làm cho người ta phải kinh ngạc. Lộ Vân Phàm đã nhuộm mái tóc đen nhánh của chính mình thành màu nâu nhạt, còn uốn thành những lọn loăn xoăn bồng bềnh, khiến thoạt nhìn đầu tóc của anh giống một con sư tử nhỏ đang phẫn nộ.
Lộ Vân Phàm mỗi ngày đều diễu võ dương oai đi trong trường học. Anh nhanh chóng biến thành một ngôi sao lớn trong vườn trường, lôi cuốn một đám sinh viên mới vừa vào trường. Một số các cô gái trẻ học năm nhất, không biết tình sử giữa anh và An Hồng, hưng phấn không thôi, ào ào tìm cơ hội để làm quen với anh, thổ lộ đối với anh.
Từ những cuộc nói chuyện phiếm cùng các bạn ở trong phòng, An Hồng đều được biết hết thảy những chuyện đó. Trong thời gian này, cô chỉ gặp mặt Lộ Vân Phàm có hai lần. Nhìn thấy bộ dáng tạo hình mới đầy khoa trương và quỷ dị kia của anh, An Hồng thật sự liền cảm thấy phát hoảng. Thế nhưng Lộ Vân Phàm cũng chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua.
Có một lần, Hàn Hiểu Quân đến đại học Z tìm An Hồng cùng đi ăn cơm Sau khi ăn xong hai người cùng đi tản bộ trong trường học, An Hồng đột nhiên liền cảm thấy có chút bất an. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy phía đối diện có hai người đang đi tới.
Hàn Hiểu Quân vẫn nắm tay cô như trước, tầm mắt của An Hồng lại đọng lại ở trên từng tứ chi động tác của hai người kia.
Lộ Vân Phàm nghênh ngang đi tới, cánh tay gắt gao ôm lên bờ vai của Hồ Đan Ny. Anh cúi đầu cười đến đặc biệt vui vẻ, cười đến mức, mái tóc màu nâu nhạt uốn loăn xoăn kia đều rung hết cả lên. Khi đi đến trước mặt An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân ở một khoảng cách không xa lắm, Lộ Vân Phàm đưa tay vuốt ve lên gò má của Hồ Đan Ny, dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói: “Nini, lát nữa chúng ta đi xem phim nhé!”
“Hay quá!” Hồ Đan Ny thật là cao hứng, ngượng ngùng gật đầu.
Lộ Vân Phàm lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy Hàn Hiểu Quân cùng An Hồng đang nhìn mình, anh nhếch môi cười, tiêu sái phất phất tay, nói: “Ôi, anh Hàn, đã lâu không gặp, đến gặp bạn gái à?”
Hàn Hiểu Quân cảm nhận được sự xấu hổ của An Hồng. Anh cười nói: “Vâng, chúng tôi phải đi có việc rồi, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại, lần sau có cơ hội cùng nhau tụ tập nhé!” Lộ Vân Phàm nhếch miệng cười đến thật vui mừng. Đợi đến lúc hai đôi nam nữ gặp nhau, rồi đi lướt qua nhau rồi, nụ cười trên mặt anh mới dần dần thu lại.