Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 168 - Chương 95.2

trước
tiếp

Editor: Mẹ Bầu

May mắn, không có chuyện gì phát sinh cả. An Hồng mặc xong quần áo đi ra khỏi toilet, phát hiện ra Lộ Vân Phàm đã thay xong quần áo rồi. Tóc của anh cạo thật sự ngắn, nhìn cái đầu cũng thật không khác gì với hòa thượng ở trong chùa lắm. Nhưng hình dáng cái đầu của anh cũng không tệ, để kiểu tóc như vậy làm anh có vẻ thật có hương vị của đàn ông. Nhất là trên mặt còn mang theo một chút vết thương bị tím bầm, nơi khóe mắt của anh vẫn dán một cái băng keo cá nhân như trước.

“Em tắm xong rồi hả? Ra đi ăn cơm đi, anh thật là đói!” Nhìn đến cô, chàng thanh niên trẻ tuổi trẻ cười toe toét, liền lại kéo tay An Hồng một phen.

Ở nhà ăn gọi xong đồ ăn, Lộ Vân Phàm muốn uống rượu, An Hồng có chút bận tâm. Cô bảo anh uống ít một chút. Lộ Vân Phàm quơ quơ chai rượu cười: “Hiếm khi có được như thế này! Đi ra ngoài chơi lại không phải chạy xe, thời tiết lạnh như vậy, uống chút rượu còn có thể làm cho thân mình được ấm áp.”

An Hồng ủ rũ. Mấy ngày trước, cô còn thong dong tự đắc trải qua cuộc sống độc thân của mình. Hiện tại, mới vài ngày sau, cô vậy mà lại cùng với Lộ Vân Phàm, ở trong phòng ăn nhỏ nhắn của một huyện ngồi đối diện uống rượu rồi. Kinh khủng hơn nữa chính là, buổi tối bọn họ còn phải chung sống ở trong cùng một căn phòng. Đây là một sự kiện cỡ nào quỷ dị.

Cơm no rượu say trở lại phòng, Lộ Vân Phàm quả nhiên có chút uống nhiều quá. Bước chân của anh lảo đảo, ôm lấy bả vai của An Hồng, cúi đầu nói chuyện không ngừng ở bên tai cô. Vừa nói anh còn vừa cười hì hì thật ngốc nghếch. An Hồng dìu đỡ Lộ Vân Phàm đến bên giường, anh vừa đá rơi giày xuống liền đi đến trên giường, lao vào một cái gối ôm vào trong lòng.

An Hồng có chút hơi mệt, vừa định tránh ra, thì tay cô đã bị Lộ Vân Phàm kéo lại.

“An An, đừng đi. . .”

Bàn tay của chang trai trẻ hơi dùng sức, An Hồng bỗng chốc liền ngã vào trên giường. Lộ Vân Phàm thuận thế ôm cô vòng vào trong lòng mình.

Miệng Lộ Vân Phàm đầy mùi rượu, ánh mắt đã mê ly từ lâu, tìm được môi của An Hồng liền phủ lên trên, bàn tay cũng bắt đầu làm trò xấu.

An Hồng tức giận nói: “Lộ Vân Phàm! Dừng tay!”

“Không. . .” Anh lẩm bẩm, rồi bắt đầu cởi quần áo của cô.

An Hồng dùng sức giãy dụa, chỉ kém muốn hét to lên nữa mà thôi. Phải thật vất vả cô mới nhịn được cơn tức giận của mình xuống, bắt đầu dùng lời nói nhẹ nhàng ngọt ngào để khuyên nhủ anh: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn “Lộ Vân Phàm anh buông em ra, buông em ra! Anh đã uống nhiều quá rồi, anh trước buông em ra được không?”

Nhưng mà Lộ Vân Phàm có nơi nào nghe lọt. Dù sao sức lực của anh cũng là của một nam sinh, khỏe hơn sức lực của An Hồng rất nhiều. Không cần một lát sau, áo khoác, quần dài của hai người đều bị lấy xuống. . .

An Hồng cực kỳ tức giận, không sao nhẫn nhịn được nữa, liền hung hăng táp tới một cái trên cánh tay anh. Lộ Vân Phàm chính là cắn răng không lên tiếng, vẫn gắt gao đè cô ở dưới thân mình như trước, để cho An Hồng tùy ý quyền đấm cước đá, chặt chẽ nắm quyền chủ độn trong tay g. Tròng mắt của anh đều đỏ hết, trên khóe miệng còn mang theo ý cười, thỉnh thoảng anh lại hôn một chút lên môi của An Hồng. Tay của anh đến một khắc đều không ngừng…

Sự thực chứng minh, Lộ Vân Phàm đúng là một tên lường gạt!

An Hồng rốt cục tuyệt vọng.

An Hồng tỉnh lại ở trong vòng tay ôm của Lộ Vân Phàm. Nhìn thấy chàng trai nằm bên cạnh mình, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn cô áo não lại nhắm hai mắt lại.

Lộ Vân Phàm vẫn còn chưa tỉnh lại hẳn, nhưng hàng lông mày của anh đã giãn ra, khóe miệng hơi hơi cong lên. Hiển nhiên anh ngủ rất ngon, nói không chừng còn đang ở trong mộng đẹp gì đó. An Hồng vặn bung cánh tay của anh ra, chuẩn bị rời giường. Hàng lông mi của Lộ Vân Phàm hơi lay động, ánh mắt còn chưa mở ra, giọng nói mang theo ý cười bên trong cũng đã trôi giạt, từ từ xuất hiện ở bên tai An Hồng: “An An, buổi sáng tốt lành.”

An Hồng nghiến răng nghiến lợi nhìn Lộ Vân Phàm, hung hăng vò nắn cái đầu thô ráp của anh: “Tốt lành cái đầu của anh ấy!”

“Oa – -” Lộ Vân Phàm bỗng chốc xoay người ngồi dậy. Anh chớp chớp mắt, gãi gãi trên đầu, nhìn sang An Hồng lập tức liền nở nụ cười, “An An.”

An Hồng tức giận muốn xuống giường. Vừa vén chăn lên cô mới phát hiện mình không mặc quần áo. An Hồng hét lên một tiếng, dứt khoát kéo chăn lên che lại đầu.

Lộ Vân Phàm chỉ nhìn thấy một đống chăn co rút thành một cục ngồi ở trước mặt mình. Anh cười ra thành tiếng, cách chăn ôm lấy An Hồng, nói: “An An, rời giường, chúng ta đi ăn điểm tâm, rồi sau đô đi đến chùa để thắp hương.”

Lộ Vân Phàm trả phòng ở quầy lễ tân tại đại sảnh của khách sạn. An Hồng phát hiện tiểu thư lễ tân nói nói cười cười cùng anh, cô nhất thời khả nghi. Trên đường đi đến chùa, cô hỏi Lộ Vân Phàm: “Khách sạn thật ra là vẫn có phòng đúng không?”

“Hả? Cái gì?” Lộ Vân Phàm giả ngu.

“Có phải là anh đã thông đồng cùng với các cô ấy để cùng nhau nói gạt em hay không?”

“Ha ha, khà khà, ha ha ha ha ha. . .” Lộ Vân Phàm cười ha hả, “Bị em phát hiện ra rồi sao? An An, em thật sự là rất thông minh.”

“Lộ Vân Phàm, anh đúng là có tật xấu mà!” An Hồng thật sự đã bị chọc tức, liền đánh xuống “bốp” một cái ở phía sau lưng anh.

“Ái chà đau quá! Gì chứ, Sao em lại tức giận như vậy, không phải đêm qua em cũng rất vui vẻ hay sao!” Lộ Vân Phàm một bên cong lưng một bên chu miệng lên, cắn vào lỗ tai An Hồng nhỏ giọng nói, “Em ngang ngược như vậy, anh không ngẫm lại biện pháp thì làm sao có thể ăn em được đây! An An, anh đã nói với em rồi đó, trở lại bên cạnh anh đi.”

“Lộ Vân Phàm!”

“Anh biết, cũng có lẽ bây giờ em vẫn chưa đủ yêu thích anh, nhưng mà anh sẽ làm cho em yêu thích anh. Cũng không phải là em không có một chút cảm tình nào đối với anh, đúng không?”

“Lộ Vân Phàm, giữa chúng ta đã có quá nhiều vấn đề rồi, rốt cuộc anh có hiểu hay không hả?”

“Anh hiểu, anh đều biết hết.” Lộ Vân Phàm vẻ mặt đột nhiên trở nên rất chân thành, “An An, bất kể là đụng phải điều gì, có bao nhiêu khó khăn, anh đều sẽ nghĩ biện pháp vượt qua, chỉ cần hai chúng ta ở cùng bên nhau, không có khó khăn nào mà không vượt qua được. Em phải tin tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng vào anh.”

“Em. . .”

“Được rồi, trước không nói đến chuyện này nữa, chúng ta đã đến nơi rồi.” Anh toét miệng cười đến rất vui vẻ, chỉ chỉ về cửa chính của chùa ở phía trước cách đó không xa.

Lộ Vân Phàm thắp hương thỉnh nguyện ở trước tượng Phật, vẻ mặt của anh thật thành kính, quỳ ở trên bồ đoàn (*), dập đầu ba cái thật sâu.

(*) Bồ đoàn: Vật giống như một cái đệm hình tròn nhỏ, mỏng, dùng để quỳ khi tụng kinh niệm phật ở Trung Quốc.

An Hồng bái lạy Bồ Tát xong, cầm hương tới cắm vào trong lư hương. Lộ Vân Phàm lôi kéo tay cô lại đi đến trước mặt tượng Phật, anh ổn định lại định tâm thần, hướng mặt nhìn vào An Hồng, nói: “An An, ở Bồ Tát trước mặt anh lại nói với em một lần nữa, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, không có bất kỳ chuyện gì có thể chia cắt hai chúng ta ra. Thật sự là anh sẽ phải ra nước ngoài du học, nhưng mà anh sẽ cố gắng để cho em cùng đi với anh. Nếu như em không muốn đi, thì vào mỗi đợt nghỉ lễ, anh sẽ đều trở về trong nước để gặp em. Tốt nghiệp thạc sĩ xong, anh sẽ lập tức về nước, kết hôn với em. Anh sẽ không để cho em phải đợi quá lâu, anh lại càng sẽ không thay lòng! An An, anh đã nói rồi, anh chỉ thích một mình em, em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, cho hai chúng ta một cơ hội nữa đi, có được hay không?”

An Hồng trầm mặc, trước mặt là ánh mắt sáng ngời đen thẫm của Lộ Vân Phàm, bên tai cô, trừ bỏ lời nói của anh, chỉ còn lại có tiếng tim đập cuồng loạn của mình.

Cô biết mình bức tường trong trái tim của mình đang ở bị công hãm. Thậm chí, cô còn có thể nghe được tiếng sụp đổ của những viên gạch, trên bức tường trái tim của cô.

Cô không biết mình có nên lại dũng cảm thêm một lần nữa hay không. Tuy rằng cô biết rõ, chàng trai trẻ đang ở trước mặt mình đây, đã sớm khắc sâu vào trong lòng cô. Thế nhưng lúc này những vấn đề sớm tồn tại vẫn chưa được giải quyết như trước, cho dù Lộ Vân Phàm có sự hứa hẹn đối với cô, nhưng mà trong lòng cô vẫn còn có một chút hoài nghi.

Thấy cô cúi đầu không nói chuyện, Lộ Vân Phàm quyết định nhân dịp này thừa thắng truy kích. Anh nói: “An An, trở lại bên người anh đi, có được không?”

“Lộ Vân Phàm…” An Hồng ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt đã ướt át, “Chúng ta thật sự có thể vẫn một mực ở cùng một chỗ hay sao?”

“Đương nhiên!” Trong mắt của Lộ Vân Phàm nhấp nhoáng ánh sáng, “Đời này kiếp này, vĩnh viễn không phân li.”

An Hồng cắn môi, phút chốc trong đầu cô thoáng qua một cái ý niệm. Cô nghĩ, mình hãy đánh cuộc một lần đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.