Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 172 - Chương 96.3

trước
tiếp

Ban học Công trình bằng gỗ thường xuyên phải suốt đêm ngồi vẽ thủ công những đồ án lớn. An Hồng hiểu rõ điều này, nói vài câu xong liền cúp điện thoại.

Khi cô mang theo điểm tâm đi vào trong phòng học chuyên môn họa hình lớn, Lộ Vân Phàm vẫn chưa phát hiện ra. Anh vẫn như trước, nằm phục ở trên bàn lớn nghiêm túc vẽ. Mãi cho đến khi An Hồng đi đến bên người anh, thân mình chặn ngang ánh sáng của ngọn đèn huỳnh quang, thì anh mới ngẩng đầu lên, tiếp theo liền mở to hai mắt nhìn đầy sự kinh ngạc.

“An An! Sao em lại tới đây?” Lộ Vân Phàm đứng lên, vẻ mặt thật vui vẻ.

“Nhỏ giọng một chút. Vẽ rất mệt, nên em mang đến cho anh chút đồ ăn.” An Hồng nhìn chung quanh, sinh viên trong lớp đang vẽ cũng không nhiều lắm, cả đám đều im lặng. An Hồng ngồi xuống ở bên người Lộ Vân Phàm, nhìn nhìn những bản họa đồ mà anh vẽ: “Những bản vẽ này phải vẽ đến mấy giờ nữa mất.”

“Đúng vậy đó. Không phải là anh đã nói với em phải tới hừng đông hay sao.” Lộ Vân Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, “Trời đã tối rồi, một lát nữa em làm sao trở về nhà được? Buổi tối nơi này không thuê được xe đâu.”

“Em không quay về.” An Hồng cười, “Em sẽ ở lại đây cùng với anh.”

“Ha! Muốn kiểm tra sao?” Lộ Vân Phàm hôn một cái vào trên má An Hồng, “Thật vất vả, em mệt nhọc phải làm sao bây giờ?”

“Em đã từng rất nhiều lần ngồi vẽ suốt đêm như vậy rồi, không có chuyện gì đâu, em ở đây cùng với anh.”

“Được, anh sẽ làm mau chóng thôi.” Lộ Vân Phàm cười. An Hồng từ trên trời giáng xuống như vậy, đối với anh mà nói, chuyện này thực sự là quá kinh ngạc và vui mừng. Hồi An Hồng học đại học năm 3, anh cũng đã từng cùng cô ngồi vẽ, mãi cho đến lúc người gác phòng ngủ ký túc xá đến đuổi, anh mới rời đi. Lúc đó anh đã từng tưởng tưởng đến một hình ảnh tuyệt đẹp, chờ anh học đại học năm 3, có phải An Hồng cũng sẽ tới để cùng anh vẽ hay không. Nhưng mà, thật sự lúc anh học lên đến đại học năm 3, An Hồng đã không ở bên cạnh anh nữa rồi. Anh và các bạn học trong ban thức đêm để vẽ, có một số người yêu của bạn học cũng sẽ đến làm bạn, mỗi lần Lộ Vân Phàm nhìn thấy như vậy, trong lòng anh đều có sự mất mát không sao dừng lại được.

Cho nên, khi mà An Hồng thật sự ngồi ở bên cạnh anh, Lộ Vân Phàm cảm thấy thật thỏa mãn, phảng phất mộng đẹp đã trở thành sự thật vậy.

Anh lại bắt đầu nghiêm cẩn ngồi vẽ lần nữa, An Hồng cũng không quấy rầy anh, chính là ở bên cạnh lẳng lặng ngồi xem.

Gương mặt nhìn nghiêng khi cúi xuống của Lộ Vân Phàm nhìn rất đẹp mắt. Ánh mắt của anh thật chuyên chú, một lát đứng lên, một lát ngồi xuống, cây bút chì cầm trong tay nhanh chóng vẽ dọc vẽ ngang theo thước đo xẹt qua ở trên bản vẽ siêu cấp lớn. Lộ Vân Phàm viết rất quyết đoán thuần thục, cách hành văn liền mạch lưu loát, hiển nhiên là đã trải qua nhiều lần luyện tập, trên tay thật có cảm giác.

Vẽ một trận, anh lại ngẩng đầu lên nhìn An Hồng cười một cái, tiếp đó lại vùi đầu vào can vẽ.

An Hồng nghe tiếng bút viết loạt xoạt loạt xoạt loạt xoạt trên giấy, nhìn Lộ Vân Phàm cầm lấy một cây bút chì cắn ngang ở trong miệng, nhanh chóng thay đổi một cây bút chì khác, cô liền mỉm cười không sao dừng được.

Hai tay của An Hồng xếp chồng lên nhau, đầu đặt trên cánh tay, nghiêng đầu nhìn anh. Dần dần, cô cảm thấy mí mắt nặng trĩu, trong mắt cô, bóng dáng của Lộ Vân Phàm càng ngày càng mơ hồ. Rốt cuộc An Hồng đã mất ý thức, ngủ thiếp đi mất rồi.

Khi An Hồng…tỉnh lại, Lộ Vân Phàm đang ở giai đoạn kết thúc.

An Hồng phát hiện trên người mình đang khoác chiếc áo khoác của anh. Lúc này đã là cuối tháng ba, ban đêm phòng học có chút hơi lạnh, Lộ Vân Phàm lại mặc áo đơn, tay áo dài đều xắn đến tận khuỷu tay.

An Hồng ngồi thẳng người dậy, đưa lại áo khoác cho anh: “Mau mặc vào đi, đừng để bị cảm.”

Cô nhìn nhìn chung quanh, chỉ còn lại có độ bốn, năm bạn học của anh. Cô nhìn thăm dò bản vẽ của Lộ Vân Phàm, không khỏi cảm thán một câu đầy kinh ngạc: “Wow! Anh vẽ thật đẹp, có khi vượt qua cả Computer làm rồi.”

Lộ Vân Phàm nở nụ cười: “Bình thường thôi, không đến nỗi tệ lắm. Anh vẽ sắp xong rồi, em cũng mệt mỏi rồi, chờ anh vẽ xong hoàn chỉnh liền thuê xe đưa em trở về.”

“Tự em thuê xe về là được.”

“Trời vẫn còn chưa sáng đâu. Một mình em đi như vậy anh rất lo lắng, anh cũng dứt khoát đi về nhà ngủ một giấc, dù sao sáng mai cũng không có giờ học.”

“Được rồi.” An Hồng phủ tay lên gò má Lộ Vân Phàm, đau lòng nói, “Mắt anh đã thâm quầng hết rồi.”

Lộ Vân Phàm bắt được tay cô, ánh mắt nghi hoặc: “An An, em làm sao vậy? Hôm nay anh thấy em cứ là lạ thế nào ấy.”

“Làm gì có chuyện đó?”

“Cũng đã lâu lắm rồi, em không có dịu dàng đối với anh như vậy!” Lộ Vân Phàm thấp giọng cười, “Anh đã sắp không có thói quen như vậy nữa rồi.”

“Đồ ngốc ạ.” An Hồng dứt khoát sờ lên đầu của anh. Đã hơn một tháng rồi, tóc của Lộ Vân Phàm đã dần dần dài ra, sờ lên tóc đã có chút đâm vào tay. Mái tóc hơi dài nhưng cũng không ngắn này, khiến cho anh cũng không thể cắt ra cái hình dáng gì, đã làm anh cảm thấy rất là buồn rầu. Nhưng mà An Hồng lại cảm thấy này cái đầu lông xù này phi thường đáng yêu.

“Ha ha ha, như vậy mới giống anh chứ sao.” Lộ Vân Phàm cười, tiếp theo liền cầm lấy đồ điểm tâm mà An Hồng đã mang đến, “Anh đói bụng, có cái gì ăn ngon không? Wow! Lòng đỏ trứng xốp mềm, anh rất thích!”

An Hồng nhìn anh cầm lên một cái lòng đỏ trứng xốp mềm, chỉ hai ba miếng liền nuốt vào hết, cô buồn cười lắc đầu lia lịa. Ở trên cái thế giới này, dường như chỉ có Lộ Vân Phàm là sung sướng như vậy, không có phiền não.

Lộ Vân Phàm thật sự không có phiền não sao?

Đương nhiên là không phải rồi.

Anh thật sự có nhiều, rất nhiều phiền não, hơn nữa khó có thể giải quyết.

Sự phiền não thứ nhất của Lộ Vân Phàm là – An Hồng không đồng ý xuất ngoại cùng anh một chỗ. Cô nói sẽ ở lại trong nước để chờ anh.

Chuyện này làm cho Lộ Vân Phàm bó tay không biết phải làm thế nào. Anh đã khuyên cô rất nhiều lần, nhưng An Hồng chính là không đồng ý. Cô đã nêu cho anh rất nhiều lý do: Lo lắng cho Tiêu Lâm còn đang tuổi vị thành niên, không đủ tiền, thành tích không tốt, tiếng Anh không được… Lộ Vân Phàm đau đầu vô cùng. Tuy rằng anh đã từng nói với An Hồng nếu cô không muốn đi, anh sẽ trở lại để gặp cô. Nhưng đây chẳng qua chỉ là lời thổ lộ khi dưới tình thế cấp bách mà thôi. Đương nhiên là Lộ Vân Phàm rất hi vọng An Hồng sẽ đi cùng với anh ra nước ngoài. Hai người ở nước ngoài sẽ cùng trải qua cuộc sống vô ưu vô lự… Một tình cảnh tươi đẹp như vậy, chỉ cần tưởng tượng ra quang cảnh ấy thôi đã khiến cho anh hưng phấn không thôi.

Nhưng mà An Hồng chính là không đáp ứng, cô nói rất chân thành: “Em nhất định sẽ chờ anh trở về.”

Lộ Vân Phàm bị cô đánh bại, quyết định tạm thời không đề cập tới chuyện này nữa.

Chuyện phiền não thứ hai của Lộ Vân Phàm là – An Hồng dự định sau khi tốt nghiệp ở lại làm việc ở chính công ty mà cô đang thực tập.

Đó là công ty mà Hàn Hiểu Quân đang công tác và giới thiệu cho An Hồng thực tập. Trong lòng Lộ Vân Phàm cực kỳ không thoải mái. Anh khuyên An Hồng đi đến công ty Vũ Hoa làm việc: “Vũ Hoa cũng có bộ phận dự toán. Chỉ biết quy mô của công ty này lớn hơn công ty em đang làm. Em vào làm ở Vũ Hoa, sẽ có rất nhiều người giúp đỡ em, hướng dẫn cho em. Chờ đến khi anh trở lại chúng ta là có thể đi làm ở cùng một công ty, như vậy có phải tốt đẹp bao nhiêu không!”

“Em không cần.” An Hồng lắc đầu, “Chờ đến khi anh trở về rồi hãy nói sau. Làm việc ở dưới quyền của ba anh, em sẽ rất căng thẳng.”

“Em căng thẳng cái gì?” Lộ Vân Phàm tỏ vẻ không hiểu, “Ba anh không hề hung dữ mà.”

An Hồng cúi đầu không nói. Cô nghĩ rằng, đối với đứa con trai của mình, đương nhiên là ông sẽ không dữ tợn. Nhưng mà An Hồng tinh tường nhớ được mỗi lần cô đi đến nhà Lộ Vân Phàm, khi ánh mắt của Lộ Kiến Vũ nhìn cô, cô biết mình làm Lộ Kiến Vũ bị thất vọng rồi. Cô cũng biết Lộ Kiến Vũ đã miễn cưỡng đồng ý để Lộ Vân Phàm kết giao với cô. Bởi vì Giang Bội từng đã hỏi kỹ càng tình hình trong nhà An Hồng, cùng với những dự định về tương lai của mình. Giang Bội đã cho An Hồng rất nhiều lời đề nghị, mỗi một lời đề nghị đều có liên quan đến tương lai của Lộ Vân Phàm. Giang Bội cùng Lộ Kiến Vũ như là đang bồi dưỡng bà chủ tương lai của Vũ Hoa vậy. Nhận thức này làm cho An Hồng cảm thấy hoảng sợ vạn phần.

Cho nên, mấy năm Lộ Vân Phàm đi du học ở nước ngoài này, cô làm sao dám làm nhân viên ở công ty Vũ Hoa được.

An Hồng cắn chặt răng không buông miệng, vì thế, một lần nữa Lộ Vân Phàm lại bị đánh bại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.