Rốt cục, thế giới hoàn toàn dừng lại.
Lúc An Hồng tỉnh lại, đầu đau kịch liệt, thân thể tựa như tan rã. Rất nhanh, cảm giác đau đớn đã truyền đến đầu óc của cô. An Hồng bắt buộc bản thân mình phải mở to mắt, xoay chuyển tư duy một lần nữa, rốt cục cô đã hiểu rõ kết quả xảy ra chuyện gì.
Trước mặt cô là túi khí an toàn văng ra. An Hồng ngọ nguậy thân mình, phát hiện trên thân thể cô còn có một cánh tay.
Cái tay kia chặt chẽ áp sát vào thân thể của cô, tựa như muốn dùng sức một mình đem cô cố định ở trên ghế ngồi.
An Hồng quơ quơ đầu, quay đầu hướng bên cạnh nhìn lại, đêm đã khuya, chỉ có ánh sáng mỏng manh ở ngoài cửa kính xe lóe lên. Lộ Vân Phàm nghiêng thân mình dựa người vào trên ghế ngồi, túi khí an toàn trước mặt anh cũng đã văng ra, nhưng khi An Hồng nhìn kỹ, liền phát hiện có cái gì đó không đúng.
“Lộ Vân Phàm, Lộ Vân Phàm…” Cô nắm giữ bàn tay phải của anh đang áp ở trên người mình, nỗ lực dời thân mình qua để sờ vào mặt anh, “Lộ Vân Phàm, Lộ Vân Phàm, anh tỉnh lại, Lộ Vân Phàm anh tỉnh lại, Lộ Vân Phàm. . .”
Sắc mặt của Lộ Vân Phàm trắng bệch một mảnh, ánh mắt anh nhắm lại gắt gao, giống như là đã mất hơi thở đi rồi. An Hồng đột nhiên có một loại cảm giác thật kỳ quái. Bàn tay của cô áp ở trên má trái của anh, cảm nhận thấy bị thấm ướt một mảnh.
An Hồng cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang run run của mình. Một mảng màu đỏ sẫm chói mắt . Trong đầu của cô nổ tung “ầm” một tiếng. Nước mắt rơi xuống không sao khống chế được: “Lộ Vân Phàm anh tỉnh lại đi! Lộ Vân Phàm anh tỉnh lại, tỉnh lại đi! Lộ Vân Phàm, Lộ Vân Phàm… Cứu mạng với! Cứu mạng với! Có người nào hay không…”
An Hồng nghĩ muốn tìm người hỗ trợ, muốn gọi xe cứu thương, nghĩ muốn báo nguy. Cô bắt đầu mở cửa xe, nhưng mà xe trải qua sự va chạm kịch liệt đã bị thay đổi hình dạng, nên cửa xe rất khó mở ra.
Có rất nhiều bóng người xuất hiện tại trước mặt cô, bọn họ có gương mặt xa lạ, đang vây quanh xe nhìn vào.
“Cứu mạng với… cứu mạng với…” An Hồng dùng lực vỗ mạnh vào cửa xe. Mấy người đàn ông lập tức vọt lên, giúp đỡ cô kéo cửa xe bên tay lái phụ.
An Hồng cũng cắn răng dùng sức đập, rốt cục “cạch” một tiếng, cửa xe mở được ra rồi.
“Chúng tôi đã báo cảnh sát, cũng gọi đã gọi xe cứu thương. Mấy người như thế nào rồi?” Một người đàn ông ở bên ngoài xe hỏi.
“Tôi không sao. Nhưng anh ấy bị thương!” Có người hỗ trợ, An Hồng cảm giác an tâm một ít, nhưng mà Lộ Vân Phàm vẫn còn đang hôn mê như trước đã khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, Lộ Vân Phàm đột nhiên có một chút động tĩnh. Anh kêu lên một tiếng nho nhỏ, gần như không thể nghe thấy được “An An”. An Hồng nắm chặt tay anh một phen, giọng nói run run: “Lộ Vân Phàm, anh có sao không? Anh như thế nào rồi? Lộ Vân Phàm! Lộ Vân Phàm!”
Lộ Vân Phàm khó khăn mở to mắt, thần trí của anh vẫn còn chưa được tỉnh táo, đầu vừa hơi động đậy một chút chính là cảm thấy đau đớn khó có thể chịu được.
“An An… Em… Có chuyện gì hay không…” Lộ Vân Phàm thét lớn một tiếng, “Ái… Chân anh đau quá, An An… em mau… đi ra ngoài… đi ra ngoài…”
“Em không sao! Anh trước chớ nói chuyện. Xe cứu thương lập tức tới ngay rồi.” Thấy anh còn có thể nói chuyện, trong lòng An Hồng thoáng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cô cúi đầu xem đùi của anh, phát hiện thấy không rõ. Chỗ điều khiển đã bị biến hình rất lợi hại. Chân của Lộ Vân Phàm đã bị đè ép trong buống xe, hoàn toàn bị mắc kẹt.
Cô lại quay đầu lại nhìn chỗ ngồi phía sau, trong óc đột nhiên trống rỗng.
Hàn Hiểu Quân. . . Không thấy đâu nữa.
“Hiểu Quân!” An Hồng trợn tròn mắt, “Lộ Vân Phàm, Hiểu Quân đâu mất rồi? Anh ấy… không phải là anh ấy vẫn ngồi ở ghế phía sau hay sao?” An Hồng lục lọi cởi bỏ dây an toàn của bản thân, “Có người đến hỗ trợ, em trước đưa anh đi ra ngoài đã. Lộ Vân Phàm, em đưa anh đi ra ngoài!”
“Không…” Lộ Vân Phàm không còn chút sức lực nào, chau mày, “Đùi của anh… có khả năng bị chặt đứt rồi… Anh không đi được đâu… Em đi ra ngoài… Đi ra ngoài…”
An Hồng biết lúc này không thể kéo dài, cô leo ra khỏi ghế tay lái phụ, đứng ở trong mưa nhìn ra xa khắp bốn phía.
Chung quanh đã có rất nhiều chiếc xe dừng lại, ào ào bật sáng hai đèn pha. Có rất nhiều người tự động đi tới để hỗ trợ, có người chỉ huy giao thông, có người bảo vệ hiện trường, xa xa cũng truyền đến tiếng còi xe báo động của cảnh sát.
Rốt cuộc An Hồng đã phát hiện ra Hàn Hiểu Quân – Anh nằm ở trên đất bên ngoài, cách khoảng hơn mười thước, bên cạnh anh còn có vài người đang đứng.
Nhìn bóng người mơ mơ hồ hồ nằm đó, làm tim An Hồng đập nhanh hơn, máu đều xông lên đỉnh đầu.
Cô nhìn vào trong xe, Lộ Vân Phàm vẫn duy trì tư thế cũ như trước. An Hồng cầm tay anh, nói: “Xe cứu thương lập tức tới ngay rồi, Lộ Vân Phàm, anh hãy kiên trì một lát, em đi xem Hiểu Quân thế nào.”
An Hồng không biết, đây là câu nói sau cùng mà Lộ Vân Phàm nghe được một lần nữa, trước khi anh lâm vào hôn mê.
An Hồng nghiêng ngả chao đảo đi đến về phía Hàn Hiểu Quân. Khoảng cách ngắn ngủn hơn mười thước, nhưng lại làm cho cô cảm thấy đi được vạn phần gian nan.
Đi đến bên người Hàn Hiểu Quân, có người mở ô che mưa cho Hàn Hiểu Quân. Những người vây quanh đứng xem, nói: “Cậu ta bị văng ra từ trên xe của các người. Chúng tôi cũng chưa từng chạm vào cậu ta đâu. Xe cứu thương lập tức tới ngay rồi.
An Hồng quỳ trên mặt đất xem Hàn Hiểu Quân. Anh tựa như không có bị thương, quần áo cũng không hề bị xé rách, chính là toàn thân đã bị mưa to xối ướt đẫm.
Mặt anh không có chút huyết sắc nào, cũng đồng dạng lâm vào hôn mê. An Hồng không dám động đến thân thể của anh, chỉ dám dùng tay xoa lên gương mặt anh, gọi anh: “Hiểu Quân, Hiểu Quân, Hiểu Quân. . .”
Điều làm cho cô không nghĩ tới chính là, khi ngón tay của cô nhẹ nhàng phủ lên bên má của anh, thì miệng của Hàn Hiểu Quân liền ộc ra máu tươi.
Máu tươi chảy ra ồ ồ, giống như nước suối phun trào còn mang theo bọt máu, làm cho chân tay An Hồng luống cuống, gần như hỏng mất: “Hiểu Quân! Hiểu Quân, anh làm sao vậy? Hiểu Quân…” Cô ngẩng đầu hướng tới mọi người chung quanh hô to, “Anh ấy làm sao vậy? Anh ấy làm sao vậy? Cứu mạng với… mọi người hãy mau cứu anh ấy, cứu anh ấy… cứu anh ấy đi…”
Có người cởi áo khoác đưa cho An Hồng. Cô mở rộng chiếc áo ra che ở trên người Hàn Hiểu Quân, che trận mưa to tầm tã đang rơi xuống người anh. Cô gắt gao nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, trong lòng thê lương, cả người run rẩy lắc lư giống như cái sàng. Cô cứ lải nhải không ngừng: “Hiểu Quân, anh không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì. . .”
Xe cảnh sát cùng xe cứu thương rốt cục đã chạy tới. An Hồng đứng ở một bên, nhìn cảnh sát cùng nhân viên cứu hộ chia ra làm hai bên để cứu chữa cho Lộ Vân Phàm cùng Hàn Hiểu Quân. Hàn Hiểu Quân được đưa lên cáng trước rồi đưa đi bệnh viện. Hai chân Lộ Vân Phàm bị mắc kẹt ở trong buồng xe đã bị biến hình. Nhân viên đội phòng cháy cũng đã chạy tới, bọn họ nhanh chóng dỡ ghế ngồi xuống, mới đưa Lộ Vân Phàm ra được. Lúc này, anh đã hôn mê.
Rốt cuộc An Hồng đã nhìn thấy được chân của Lộ Vân Phàm. Chiếc quần dài của anh đã sớm bị xé rách, hai cái đùi của anh máu thịt lẫn lộn mơ hồ. An Hồng chạy theo bên cáng của anh, nhưng lại bị nhân viên cứu hộ giữ xe cứu thương ngăn lại bên ngoài.
Không biết là ai đã choàng chiếc áo khoác ở trên người An Hồng. Cô đứng chết lặng nhìn hết thảy mọi chuyện đang xảy ra. Hiện trường ồn ào, đám người huyên náo. Trên mặt mỗi người đều là biểu tình vô cùng lo lắng và khẩn trương. Cảnh sát lớn tiếng la lên, cánh tay càng không ngừng đưa lên chỉ huy. Các bác sĩ mặc quần áo màu trắng chạy tới chạy lui ở trước mặt An Hồng. Dần dần, An Hồng tựa như không còn nghe thấy được bất kỳ thanh âm gì, trước mặt cô chỉ còn lại những hình ảnh giống như ác mộng vậy.
Cô đứng ở trong mưa, mái tóc dài rối bời dán sát ở trên mặt. Không có ai biết được, trong lòng cô đang tuyệt vọng như thế nào.
An Hồng cúi đầu nhìn bàn tay của chính mình. Vết máu trên tay cô đã bị nước mưa cọ rửa mất không ít. Cô đột nhiên phát hiện, chuỗi Phật châu trên cổ tay trái của cô đã không thấy đâu nữa.
Không biết nó đã rơi ở nơi nào.
Giang Bội đang ngủ bị chuông điện thoại làm cho bừng tỉnh. Cô bắt máy điện thoại, sắc mặt của cô lập tức phát ra trắng bệch.
Giang Bội cùng Lộ Kiến Vũ chạy tới bệnh viện, An Hồng đang ngồi phát ngốc ra ở trên ghế tựa ngoài phòng mổ.
Mẹ Hàn ba Hàn đã sớm tới rồi, đều là do An Hồng gọi điện thoại.
Đối mặt với cảnh tượng vội vàng, vẻ mặt sốt ruột của bốn người trung niên, An Hồng hoàn toàn không biết nên mở miệng thế nào.