An Hồng nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện, cô đã không thể suy xét gì được nữa. Ở trong gian phòng kia, cô không thể nào tiếp tục ngồi đợi thêm được một giây nào nữa.
Nguyên nhân, hóa ra là vì cô.
Hóa ra, đều là do cô, hết thảy tất cả những chuyện này, đều là vì cô!
An Hồng lớn tiếng khóc òa lên. Cô chạy như điên cuồng ở đầu đường. Trời vẫn đang mưa như trước. Hạt mưa rơi cũng không lớn, nhưng cũng đã khiến cho toàn thân An Hồng bị ướt đẫm.
Dưới chân bị vấp một cái, An Hồng nặng nề ngã ra ở trên mặt đất. Cô cắn răng lại, lập tức lại bò lên, tiếp tục chạy nhanh đi. Toàn thân cô đều rất đau, nhưng mà cô lại không hề có cảm giác. Xuyên qua màn mưa ở trước mắt, cô nhìn lại thế giới này. An Hồng chỉ cảm thấy đau đơn đến tê tâm liệt phế. Cô vừa chạy, vừa để cho nước mắt tùy ý trút xuống. Cô gào to lên:
“Vì sao…”
“Vì sao…”
“Vì – – – cái gì – – – – – – vậy – – – – – – – – a a a – – – – – – ”
Không biết đã chạy bao lâu, rốt cuộc An Hồng đã xông ào vào trong tiểu khu Hòa Bình. Cô ba chân bốn cẳng chạy đến cửa nhà, lúc này cô mới phát hiện ra, trên người mình thật sự không hề mang một thứ gì, không có chìa khóa, không có điện thoại di động, không có tiền. Cô bắt đầu đập cửa nhà của chính nhà, một bên đập cửa, một bên lớn tiếng kêu gào. Mãi cho đến lúc dì Du ở cách vách nhô đầu ra.
“Hồng Hồng? Cháu làm sao vậy?” Nhìn thấy bộ dạng An Hồng, dì Du thật giật mình.
Trên tay trên đùi An Hồng vẫn còn quấn băng vải, quần áo dơ bẩn rách nát, tóc tai bù xù, cả người ướt đẫm, trên mặt tràn đầy biểu cảm sắp hỏng mất rồi.
Quay đầu nhìn thấy dì Du, An Hồng đẩy mạnh dì ra, vọt vào trong nhà của dì, lao về phía điện thoại.
Lúc Tiêu Lâm đi xe taxi về đến nhà, nhìn thấy An Hồng đang ngồi ôm đầu gối ở trên đất, ngay trước cửa nhà mình để đợi cô . An Hồng không chịu ngồi ở trong nhà của dì Du, chính là ngơ ngác ngồi đó. Nhìn thấy Tiêu Lâm, cô lập tức đứng bật dậy.
“An… An Hồng, chị làm sao vậy? Tại sao lại phải gọi em mang theo chìa khóa trở về nhà?” Tiêu Lâm không hiểu ra làm sao.
“Chị cần tiền, chị cần tiền! Tiêu Lâm, em nhanh mở cửa cho chị, chị muốn đi đến ngân hàng để lấy tiền. Mở cửa nhanh lên! Mở cửa!”
An Hồng mang mười vạn đồng tiền vừa lấy trong ngân hàng ra, chạy thẳng đến bệnh viện số 2 thành phố J. Cô vọt vào trong văn phòng của Trần Hàng, đặt tiền lên trên bàn làm việc của anh: “Bác sĩ Trần, đây là tiền phẫu thuật của Tần Nguyệt. Nơi này chỉ có mười vạn, số còn thiếu, xin anh hãy cho tôi thư lại hai ngày. Tôi nhất định nghĩ biện pháp để mang đến. Xin nhờ cả vào anh, hôm nay hãy giúp Tần Nguyệt làm phẫu thuật. Tôi van cầu anh, cầu xin anh đó!”
“An Hồng! Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Hàng nắm lấy bả vai của An Hồng, phát hiện cô cả người đều có gì đó không thích hợp, ánh mắt tan rã, thân mình phát run, hai tay khua loạn ở trong không trung. Trần Hàng hỏi, “Hàn Hiểu Quân đâu? Tiếp theo đây, chỉ có mấy giờ nữa là cuộc giải phẫu sẽ phải tiến hành rồi. Tần Nguyệt vẫn luôn luôn đang tìm Hàn Hiểu Quân, gọi điện thoại đến máy cơ quan, gọi điện thoại đến trong nhà của cậu ta, đều không có người nhận. Cậu ta đã đi nơi nào rồi?”
Nghe được ba chữ “Hàn Hiểu Quân” kia, cả người An Hồng chấn động. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo loạn nhìn xung quanh, tầm nhìn giống như là không có tiêu cự vậy.
Lúc này, từ cửa có một cô gái nhỏ độ mười sáu mười bảy tuổi chạy xông vào. Cô bé vừa chạy đến thở hổn hển: “An Hồng! Chị chạy nhanh như vậy để làm gì chứ? Mệt chết em rồia!”
Trần Hàng ngẩng đầu lên nhìn đến cô gái nhỏ, sửng sốt. Tiêu Lâm nhìn thấy anh cũng ngẩn người rara: “Anh. . .”
Trần Hàng buông An Hồng ra, tiếp tục hỏi: “An Hồng, đến cùng cô làm sao vậy? Hàn Hiểu Quân đâu?”
Lỗ mũi của An Hồng đau xót, nước mắt liền rớt xuống: “Bác sĩ Trần, anh trước hãy nhận lấy mười vạn đồng này đã. Tôi cầu xin anh, trước hãy làm phẫu thuật cho Tần Nguyệt đi. Cô ấy thật vất vả mới đợi đến ngày có thận để ghép. Tôi, cầu xin anh. . . Cầu xin anh. . . Anh hãy tin tưởng vào tôi, trong hai ngày nữa tôi nhất định sẽ mang đủ tiền đến để giao cho anh. Xin anh hãy tin tưởng tôi, tin tưởng tôi. . .”
“. . .” Trần Hàng gật đầu, “Được được được! Tôi tin tưởng cô! Tôi sẽ làm phẫu thuật cho Tần Nguyệt. Chính là. . . Hàn Hiểu Quân đi đâu rồi?”
An Hồng mấp máy môi, nhưng làm thế nào cô cũng không thể nói ra miệng được.
Tiêu Lâm đi lên phía trước vài bước, trầm giọng nói: “Hàn Hiểu Quân đã chết, buổi sáng hôm nay. Ngày hôm qua bọn họ từ nơi này về nhà, đã xảy ra tai nạn xe cộ.”
Trần Hàng sợ đến ngây người, lại nhìn An Hồng trước mặt. Bước chân của cô lảo đảo, vẻ mặt hỗn loạn. Sau khi nghe được lời nói kia của Tiêu Lâm, cả người cô liền giống như bị điện giật vậy, run lên kịch liệt, rồi sau đó thân mình liền mềm nhũn đi, đổ sụp xuống.
Trần Hàng liền phát hoảng, vội vàng ôm lấy An Hồng. Tiêu Lâm gấp đến độ nước mắt bỗng chốc liền tràn ra hốc mắt. Cô bé bổ nhào vào trên người An Hồng kêu to: “Chị! Chị à! Chị làm sao vậy? Chị ơi – – – – ”
Tiêu Lâm canh giữ ở bên cạnh giường bệnh của An Hồng, một mặt lo lắng nhìn người ở trên giường mồm miệng đang nói gì đó không rõ. An Hồng chau mày, hai tay ngón tay cầm lấy tấm drap giường, có vẻ vạn phần bất an. Tiêu Lâm cẩn thận nghe ngóng, mới nghe thấy rõ An Hồng đang gọi hai cái tên: “Hiểu Quân. . . Lộ Vân Phàm. . . Hiểu Quân. . . Lộ Vân Phàm!”
Đột nhiên, An Hồng mở to mắt.
“Lộ Vân Phàm!” Cô ngồi vọt dậy, nhìn khắp bốn phía, “Mấy giờ rồi? Hiện tại đã mấy giờ rồi?”
Tiêu Lâm nhìn điện thoại di động: “Bây giờ mới hơn ba giờò chiều một chút. Vừa mới rồi chị đã bị té xỉu đó. Bác sĩ nói, đại khái là bởi vì chị luôn luôn không nghỉ ngơi lại không ăn uống gì, hơn nữa tinh thần quá mức căng thẳng.”
“Tần Nguyệt. . . Tần Nguyệt phẫu thuật… Hiểu Quân. . . Lộ Vân Phàm. . .” Suy nghĩ của An Hồng có chút hỗn loạn,cô gần như ở đó lầm bầm lầu bầu.
“Chị, chị yên tâm đi, Tần Nguyệt đã được tiến hành làm phẫu thuật rồi.”
“Cô ấy. . . Cô ấy có biết chuyện hay không. . . Có biết hay không. . .”
“Chị ấy không biết, nhưng mà mẹ chị ấy thì đã biết rồi.” Tiêu Lâm bắt lấy tay của An Hồng, “Bác sĩ Trần nói, lúc này không thể để cho chị ấy biết, trước làm phẫu thuật vẫn quan trọng hơn.”
“Ờ. . .” An Hồng nắm nắm lấy tóc, vội vàng xuống giường, “Chị muốn về bệnh viện!”
Tiêu Lâm giữ chặt lấy chị gái: “Chị muốn trở về cái bệnh viện nào vậy? Chị vẫn còn đang truyền dịch đó!”
An Hồng một phát, kéo luôn kim tiêm trên mu bàn tay mình xuống: “Việc giải phẫu của Lộ Vân Phàm vẫn còn chưa làm xong, chị phải đi đến đó.”
Tiêu Lâm thở dài, biết căn bản không thể lay chuyển được chị gái, đành phải đi đến bệnh viện với An Hồng.
Chạy tới bệnh viện lúc trước, An Hồng chạy thẳng về phía tầng lầu có phòng giải phẫu, mới phát hiện đèn của phòng giải phẫu đã tối đen rồi. Trái tim của An Hồng đập cực kỳ nhanh, không biết là bởi vì là do khẩn trương hay là do bị sợ hãi. Cô giữ chặt lấy một người y tá đi ngang qua: “Này cô, bệnh nhân lúc trước nằm trong phòng giải phẫu này đã đi đâu rồi? Anh ấy. . .”
“À, phẫu thuật của anh đã làm xong rồi, đã chuyển đi phòng ICU (*) rồi.”
(*) Phòng ICU: ICU là từ viết tắt Tiếng Anh của Intensive Care Unit; tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực. Trọng tâm chính của ICU là cung cấp chăm sóc liên tục cho những bệnh nhân nặng đang trong tình trạng bị đe dọa tính mạng.
“Phòng ICU?”
“Đúng đấy phòng ICU.” Y tá chỉ rõ phương hướng cho An Hồng, An Hồng lập tức liền liền xông ra ngoài, Tiêu Lâm gắt gao đi theo ở sau lưng cô.