Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 230 - Chương 116.4

trước
tiếp

Sau khi An Hồng vọt vào trong đại sảnh cấp cứu, cô quay đầu xung quanh tìm người loạn xạ giống như một con ruổi không đầu. Cô túm lấy một người mặc áo blu dài màu trắng liền hỏi: “Nơi này có một người nào có tên gọi là Lộ Vân Phàm bị thương hay không? Tôi là người nhà của hành khách Lộ Vân Phàm đi trên tàu hỏa số D301. Anh ấy có nằm ở nơi này hay không? Có hay không?”

Người y tá kia nêu lên ý kiến, cô đi đến bàn phục vụ đăng ký, tên của tất cả những người bị thương trong bệnh viện này đều có ở trong đó. Cô có thể lưu lại tên của bản thân cùng tên của hành khách đó, đợi người ghi nhận một chút rồi sau đó sẽ phát lên thông báo cho từng trường hợp.

Cô y tá khuyên giải an ủi An Hồng: “Cô không phải lo lắng đâu. Tất cả những người bị thương đều được chúng tôi cấp cứu điều trị. Ở các bệnh viện khác cũng như vậy, nhất thời có khả năng không tìm thấy người. Chờ đến khi trời đã sáng từ danh sách những người bị thương đã được cấp cứu điều trị của từng bệnh viện có thể tra ra được! Lại nói, bây giờ vẫn còn có rất nhiều người bị thương vẫn đang bị vây hãm ở trong các toa tàu, chưa được đưa tới đây đâu.”

Nghe thấy y ta nói như vậy, trong đầu An Hồng liền như bị nổ tung “ầm” lên một tiếng.

Cô nới tay buông áo người y tá kia ra, đi luẩn quẩn lòng vòng ở trong đại sảnh cấp cứu. Đột nhiên, bên cạnh vang lên một hồi gào thét thê lương. Hóa ra là bác sĩ thông báo với một người thanh niên tuổi còn trẻ rằng, người vợ của anh ta do thương thế quá nặng, hiện đã qua đời.

An Hồng ngơ ngác nhìn người thanh niên kia. Người thanh niên kia bỗng chốc liền khuỵu xuống đến trên mặt đất, bụm mặt khóc không thành tiếng. Nhìn sống lưng của anh ta run run không thôi, An Hồng vã mồ hôi trán, thân mình lay động, dường như bầu trời đã sắp sụp xuống vậy.

Lúc này, trong đám người nhốn nha nhốn nháo, đột nhiên truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng: “An An…”

Giọng nói kia rất nhẹ, chung quanh thật ầm ĩ, có vô số người đang qua lại như con thoi bên người An Hồng, nhưng mà thoáng cái cô vẫn liền nhận ra được giọng nói kia.

Cô mạnh mẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy ở một góc cách đó khoảng hai, ba mươi thước, có bóng dáng đứng thẳng cao ngất của một người đàn ông.

Lướt qua vô số người, lướt qua vô số âm thanh, lướt qua thời gian vừa giống như dài dằng dặc lại vừa tựa như chỉ trong nháy mắt kia, An Hồng chạy nhanh về phía anh.

Thoáng cái cô liền nhào vào trong lòng anh. Lộ Vân Phàm đứng một chân, thiếu chút nữa thì không đứng vững nổi. Tay phải của anh phải chống đỡ ở trên tường một phen, thì thân thể của anh mới đứng vững được.

An Hồng dùng hết cả sức lực của mình để ôm lấy Lộ Vân Phàm.

Cô không sao ngừng khóc được, quát lên: “Lộ Vân Phàm! Anh đi nơi nào vậy? Vì sao anh không gọi điện thoại cho em! Anh có biết là em đã lo lắng cho anh biết bao hay không! Anh có biết hay không, thiếu chút nữa là em đã bị anh hù chết rồi đó! Rốt cuộc thì anh đã đi nơi nào vậy?”

Lộ Vân Phàm cũng ôm chặt lấy An Hồng, để đầu của cô dựa vào ở trong ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì rồi! Điện thoại di động của anh đã bị rơi mất rồi, không thấy đâu nữa. Thực xin lỗi, đã để cho em phải lo lắng rồi! Anh thật sự không có việc gì, An An, đừng khóc. . .”

An Hồng rốt cục ngẩng đầu lên nhìn anh, run rẩy đưa tay sờ lên tóc của anh, sờ lên mặt anh, sờ lên cổ của anh, lại nắm tay anh lên xem đi xem lại: “Anh có bị thương nơi nào hay không? Có hay không?”

“Không có mà! Em xem, chỉ là trầy da một chút, đã băng bó rồi.”

Ở trong lòng An Hồng hò hét: Thật thần kỳ! Cảm tạ trời xanh! Anh ấy đã không có việc gì! Anh ấy còn sống!

Cô cúi đầu nhìn đến đùi phải không trọn vẹn của Lộ Vân Phàm, chỉ thấy ống quần buông lơi, cả kinh nói: “Chân của anh đâu?”

“Bị mắc kẹt ở trong toa xe rồi! Anh không sao mà, thật sự không có việc gì đâu, hãy tin tưởng anh.”

Trán của anh và gò má đều có bị trầy da, lúc này cũng đã được thoa một chút cồn i ốt, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Trên cằm của anh cũng có chút bầm tím, giống như là bị cái gì đó nện vào vậy. Chỉ là ánh mắt của anh lại rất sáng, rất sáng, thật dịu dàng thật mềm mại. Anh lau đi nước mắt của An Hồng, nói, “Thế nào, sao lại khóc thành cái dạng này, em không nhìn thấy sao, anh vẫn tốt mà.”

An Hồng hãy còn nức nở không thôi. Có trời mới biết mới vừa rồi cô đã có bao nhiêu tuyệt vọng, có trời mới biết lúc này nhìn thấy anh còn sống, trong lòng cô có tư vị như thế nào.

Đường dài lái xe mệt nhọc, mắt cá chân bị trật thương, lo lắng đến mức trong lòng giống như đã phát điên lên rồi. Tất cả lúc này đều đã tan thành mây khói rồi. Cô dựa dẫm vào ở trong lòng anh, An Hồng đã thực sự xác định quyết định như vậy rồi. Người đàn ông này, người đàn ông đã làm bạn với cô từ nhỏ đến khi cô lớn lên, đối với cô mà nói, rốt cuộc có ý vị như thế nào.

“Lộ Vân Phàm. . .” An Hồng ngẩng đầu lên nhìn anh. Quần áo Lộ Vân Phàm bị rách, trên người bị thương, nhìn rất là chật vật. Nhưng chính cô cũng không khá hơn chút nào, tóc tai bù xù, đầy người mồ hôi, váy áo rách nát, ánh mắt khóc sưng đỏ đến mức giống như hai quả đào, chóp mũi đỏ bừng, môi cũng đã khô khốc lại.

Đến lúc này Lộ Vân Phàm mới phát hiện ra chân An Hồng để trần trụi, anh nhăn mày lại, hỏi: “An An, giày của em đâu?”

“Lộ Vân Phàm. . .”

“Giày của em đâu? Chân của em cũng đã bị cắt vỡ rồi! Đang chảy máu kia kìa!” Lộ Vân Phàm có chút sợ hãi, “Mau gọi người tới băng bó lại cho em.”

“Lộ Vân Phàm!”

Lộ Vân Phàm rốt cục nhìn vào ánh mắt của cô.

An Hồng khịt khịt mũi, nghiêm túc nói: “Em yêu anh!”

“. . .”

Lộ Vân Phàm choáng váng.

“Em yêu anh! Lộ Vân Phàm, em luôn luôn chỉ có yêu một mình anh thôi! Những lời này, em từ rất sớm đã nghĩ muốn nói với anh rồi, từ sáu năm trước. . . Không! Còn sớm hơn nữa kia, từ rất sớm, ngày trước em đã yêu anh. Mới vừa rồi thật sự em rất sợ, em sợ bản thân rốt cuộc không còn có cơ hội nào để nói ra với anh những lời này nữa! Em thật sự rất sợ, rất sợ. . .”

Cô níu chặt lấy cổ áo của Lộ Vân Phàm, lại bắt đầu nỉ non. Lộ Vân Phàm ngây dại ra một lát, sau đó liền mạnh mẽ ôm An Hồng vào trong ngực mình. Lúc này đây, vòng tay ôm ấp của anh, nếu so với ngày trước còn nóng bỏng gấp trăm ngàn lần. Rồi sau đó, anh cúi đầu, hôn lên môi của cô.

Một nụ hôn thật dài thật lâu, lại vô cùng dịu dàng, một nụ hôn thay ngàn lời anh muốn nói.

Thật lâu về sau, Lộ Vân Phàm mới nới môi ra khỏi môi An Hồng. Hốc mắt anh ẩm ướt, ngực anh cũng phập phồng kịch liệt bởi vì kích động. Anh nói: “An An, anh cũng vậy, anh cũng muốn nói với em một câu này.”

“Câu gì vậy?” An Hồng mặt đỏ hồng nhìn anh.

“Bây giờ, gả. . .”

Lộ Vân Phàm vừa nói, một bên đưa tay vào sờ bên trong túi quần bên phải, trong nháy mắt, mặt anh cứng ngắc lại rồi.

Sắc mặt hồng đổi thành xanh, xanh biến trắng, trắng lại thành hồng.

An Hồng nhìn anh chờ mong, chờ anh nói hết lời.

Lộ Vân Phàm cúi đầu xuốngg, lộn ngược túi quần ra ngoài. An Hồng nhìn anh vẻ khó hiểu.

Ngữ khí của anh sa sút, vẻ mặt buồn bực: “Anh chuẩn bị nhẫn rồi, bất quá hình như. . . đã bị rơi mất ở trong toa xe rồi.”

An Hồng cười, kiễng chân lên, lại hôn lên đôi môi của anh, cô nói: “Em đồng ý với anh!”

“Hả?”

“Chúng ta kết hôn! Trở về liền kết hôn! Lộ Vân Phàm, em muốn được gả làm vợ của anh!”

Ánh mắt của Lộ Vân Phàm lóe sáng. Anh nhẹ nhàng mềm mại đáp lại nụ hôn của cô.

Lúc này anh chỉ cảm thấy, tất cả sự hoang mang bối rối, sự bất an, nghi vấn, những rối rắm trong lòng trước kia, toàn bộ đều đã biến mất.

Anh nói: “An An, anh yêu em!”

Anh biết, cái vấn đề đã quấy nhiễu anh suốt sáu năm, giờ đây đã không cần phải hỏi ra miệng nữa rồi.

Bởi vì, anh đã có được câu trả lời của cô rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.