Dạng sáng, dinh thự của hắn đã bắt đầu lùng sục.
– Bảo bối , em xong chưa nào!
– Đã bảo đừng gọi em là bảo bối rồi mà ! – Nó nhăn nhó, chẳng phải như này là sến xúa?
– Không gọi em là bảo bối nữa, gọi em là cục cưng đi – Hắn vẫn thôi trêu chọc nó.
– Tí nữa lên máy bay không cho ngồi cạnh nữa! – Cô giận giỗi .
– Em không ngồi với anh thì ngồi với ai? – Hắn lấp lửng.
– Không thiếu gì người!
– Thôi ! Đừng giận anh nữa mà, anh hứa không chọc em nữa! – Nó quay lại, lườm tên yêu nghiệt này một cái. Chẳng phải hắn đang vừa đấm vừ xoa sao?
– Anh bớt linh tinh đi!
– Vậy hết giận rồi nhé – Hắn cười hì hì rồi vòng ta qua eo nó.
Ra xe…..
– Hai đứa chúng mày làm bọn tao đợi lâu đấy.
– Ông bạn à! Người ta là người có mảnh tình, tất nhiên là bận rộn hơn với cậu mà. – Hắn nói nhưng không quên cho nó ngồi vào chỗ , tiện thể đấu võ mồm với Thượng Mạc Khương.
Chiếc xe dần chở nên im lặng , chỉ nghe thấy tiếng chơi game của Dương Trí Hào.
————sân bay
– Chúng mày có xuống không ? – Hân nổi giận với Khuynh Thường và Thượng Mạc Khương, hoặc nói cách khác là hai con sâu ngủ.
– Xuống! Xuống! Xuống ngay! – Khuynh Thường luống cuống, vỗ vai Thượng Mạc Khương dạy.
– Khương ! Khương! Dậy đi, đến rồi!THẰNG THIÊN đang nhìn kìa! – Khuynh Thường nói, cố ý nhấn mạnh chữ ” Thàng Thiên ” .
– Bớt đùa đi ! Nó đang chơi với con ghệ nó rồi! Làm gì để ý đến anh em mình- Thượng Mạc Khương như sâu đo, vẫn lăn ra ngủ.
– Không nhanh sẽ trễ chuyến bay của hai đứa nó đấy ! – Thượng Mạc Khương bật dậy, như hiểu phần nào.
– Được rồi! Hao anh em mình đi rửa mặt, ha? – Thượng Mạc Khương không thể không nhìn thấy ánh mắt hình vien đạn đang nhắm vào mình liền lấy cớ rửa mặt.
– Ừ! – Không mhanh không chậm, Khuynh Thường liền đồng ý.
– Đừng làm tao phải ra gọi! – Lâm Hoàng Thiên gầm gừ.
– Ok, Ok! – Hai đứa nó vội vàng trả lòi rồ tránh ánh mắt của hắn.
——–15p
-Em có mệt không?
– Dạ không, em vẫn ổn. – Nó nhắm mắt, tuy mồm nói ổn nhưng đôi mắt nghiền lại .
– Em nên tập nói đúng sự thật đi!
– Ơ ! Anh hai! – Khuynh Thường hô to, chạy về phía cửa. 3 đôi mắt kia cũng nhìn theo hướng chạy của Khuynh Thường.
Không nhanh không chậm, tiến về phía của ba đứa kia đang ngồi.
– Mấy đứa còn mấy phút nữa thôi đấy!
– Anh vẫn chu đáo nhỉ? – Thượng Mạc Khương hỏi. Chơi với Khuynh Quốc cũng đã lâu, biết rằng con người anh ấy ” Giang sơn khó đổi ” nhưng không ngờ mấy năm ấy, anh vẫn không đổi.
– Tất nhiên, anh không thay đổi ! – Nhakn được câu trả lời chắc nịch của anh, Thượng Mạc Khương như có thêm một câu tả lời khác…
” Chuyến bay từ Washington đến Bắc Kinh – Trung Quốc chuẩn bị cất cách sau 30p nữa ”
– Mấy đứa vào làm giấy tờ đi! – Khuynh Quốc giục.
– Vâng! Gặp lại anh sau nhé! – Lâm Hoàng Thiên nhã nhặn . Bên cạnh là một nụ cười của Tuyền Nhi thay cho lời tạm biệt.
– Ừm! – Kèm thêm cái gật đầu.
– Anh hai, em đi đây. – Khuynh Thường
– Ừm, em đi nhé.
– Em đi, anh nhé!
– Ừm, mấy đứa đi bảo trọng nhé . Chuyển lời hỏi thăm sức khỏe đến các cô chú hộ anh nhé. – Bốn đứa trẻ gật đầu .
——–30p
– Em cài dây chưa? – Hắn ân cần hỏi
-Em cài rồi!
– Ừm, thế bây giờ muốn ăn gì nào !
– Em không muốn ăn gì đâu!
– Sao mà không muốn ăn?
– Em không thấy đói!
-Ừm! Vậy thì ngủ không? – Hắn vigng tay qua người nó sau khi nhận được cái gật đầu.
– Em sợ….
– Sợ gì?
– Em sợ về mẹ và bố sẽ phạt em!
– Không sao! Xó anh, em không phải lo ! Cứ tin anh đi! – Thôi thì nó cũng đặt niềm tin lên hắn lần nữa vậy.
– Ngủ đi!
———-1 tiếng sau.
– Bải bối, đến ròi! – Hắn hẹ nhàng nâng người nó dậy. Nó ưm a một tí ròi cũng dạy.
Đã đến sân bay rồi. Lại gặp lại Bắc Kinh .
Không mấy chốc, họ đã làm xong giấy tờ…
– Cậu chủ! Chào mừng cậu về nước!
– Ừm!
Chiếc xe chuyển bánh về dinh thự Lâm gia.