Thanh Xuân Năm Ấy Mang Tên Em

Chương 18 - Gặp Nạn

trước
tiếp

Tôi chạy đuổi không kịp nữa rồi. Ai za! Tôi không biết con lùn này nó lại chạy nhanh đến thế!

Cố đuổi theo mà cảm giác bồn chồn…

Từ đâu ra một cái ngõ, có vẻ hoang vắng lắm! Cơ mà nó chạy như vậy có khi lại nguy hiểm không chừng ! *

Trong giờ phút này, nó không biết mình đang đi đâu, về đâu nữa, cảm giác muốn gặp hắn để ở trong lòng hắn bỗng chốc lại xông lên. Nhưng sao bây giờ, nếu đi ra thực sự không nhớ đường nữa rồi! Không chỉ quẹo vào cái ngõ là chạy thẳng, trong đây còn lắm đường rẽ ngang dọc rất nhiều!

Đang đứng chôn chân ở đây, từ đâu vọng giọng nói…

– Cô em, đi đâu thế? – một gã dê đang đứng ở trước đôi mắt sợ sệt như chưa từng có của nó!

Đôi chân của gã bước dần, bước dần… Về phía nó.

“Không, không thể nào mình phải chốn ” suy nghĩ chạy qua cũng là lúc hành động nên làm. Nhưng nào ngờ, vừa định toan chạy đi thì cánh tay của gã nắm lại.

– Sao mà phải chốn? Ở đây anh cho em xướng hơn! – sau câu nói đó, gã vật nó ra sát bờ tường.

” Không, không thể nào. Mình không muốn! ” Gã cố gắng giữ chặt nó để thôi dãy dụa.

– Dừng lại! – nó cố gắng.

Trong đầu nó lúc này là hình ảnh của hắn, phải chắng hắn sẽ đến cứu chứ!?

” A Thiên! Cứu em ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.