Tuyết Nhân vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng thu lại không gian ngưng đọng, chất vấn:
– Tiểu tử, pháp quyết vừa rồi của ngươi là thế nào?
Thiên Lân lạnh lùng đáp:
– Ngươi vừa rồi thi triển mấy phần thực lực?
Tuyết Nhân né tránh ánh mắt hắn, hừ giọng nói:
– Ba phần thực lực tương đương với hai trăm năm tu luyện, ta chỉ cần sử dụng pháp quyết tu luyện trước khi ta trăm tuổi cũng đủ để đấu với ngươi rồi.
Thấy lão xảo biện, Thiên Lân cười lạnh đáp:
– Tu vi mạnh yếu không quan trọng, chúng ta so tài chỉ là sức khống chế đối với băng tuyết, ngươi quên mất rồi.
Tuyết Nhân nói:
– Chuyện này ta không hề quên, nhưng theo tình hình vừa rồi, chúng ta còn chưa phân ra được cao thấp.
Thiên Lân lãnh đạm đáp:
– Tốc độ đóng băng và làm tuyết tan của chúng ta không phân cao thấp, giờ chúng ta so tài trận cuối cùng, xem thử phạm vi khống chế của ai lớn hơn? Dùng việc này để phân thắng bại.
Tuyết Nhân tự phụ nói:
– Được, ngươi thua rồi đừng nghĩ đến chuyện bày trò.
Thiên Lân phản bác lại:
– Nếu ngươi thua thì sao đây?
Tuyết Nhân không cười đáp:
– Ta sẽ thua? Không có khả năng.
Thiên Lân lạnh lùng nói:
– Mặc kệ thắng thua, nói trước cho rõ.
Tuyết Nhân thấy hắn cố tình truy hỏi, lập tức không thèm để ý nói:
– Ta nếu như thua, mọi chuyện hôm nay cứ bỏ hết đi.
Trầm tư một lúc, Thiên Lân gật đầu nói:
– Được, cứ như thế. Bây giờ chúng ta ra khỏi cốc so tài, như vậy mới phát huy tốt được.
Tuyết Nhân không ý kiến, lập tức phi thân bay thẳng ra ngoài cốc.
Tân Nguyệt và Lâm Phàm đến bên Thiên Lân quan tâm hỏi:
– Ngươi có nắm chắc không?
Thiên Lân thôi lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Ta không khẳng định được, nhưng chắc sẽ không thua lão đâu. Đi thôi.
Thiên Lân bay thẳng ra ngoài cốc, vào sát na ra khỏi cốc, trong não đột nhiên phát hiện một chút khí tức kỳ quái.
Thời khắc đó, Thiên Lân từng ngóng lại phía sau nhưng băng cốc yên tĩnh, vì sao lại có dị thường?
Trên mặt tuyết bằng phẳng rộng rãi, Tuyết Nhân và Thiên Lân cách nhau ba trượng, mọi người lơ lửng giữa không trung chung quanh, chăm chú quan sát tình hình hai người.
Quay đầu nhìn chung quanh, Thiên Lân cười cười, vẻ mặt lạnh lùng có vài phần phức tạp, sau đó tùy tiện phất tay trái để lại trên mặt tuyết một vết sâu dài đến chục trượng vừa hay tách hẳn Tuyết Nhân.
– Chúng ta dùng dấu này để phân giới tuyến, mỗi người tự thi triển khả năng khống chế băng tuyết sau lưng để mọi người chứng kiến, xem thử phạm vi khống chế của người nào lớn hơn.
Tuyết Nhân lạnh lùng ngạo nghễ nói:
– Được, cứ như lời của ngươi, chúng ta cùng nhau thi triển. Bắt đầu thôi.
Nói rồi bay thẳng lên, khi đến cách mặt đất chừng năm trượng thì dừng lại, hai tay đong đưa, toàn thân phát ra khí thế to lớn cùng với làn sáng trắng như tuyết.
Sát na đó, trong phương viên vài dặm nhiệt độ hạ xuống, một bầu không khí nặng nề áp bức bao trùm cả vùng tuyết của Băng Nguyên, khiến hơi thở của những người đang quan sát dồn dập, cảm giác cơ hồ không thở nỗi.
Trên mặt đất, hoa tuyết tung bay như mưa, băng đọng tan ra, cơn gió lốc mạnh mẽ gào thét khắp nơi, kề với đường phân giới xuất hiện vài chục đến hàng trăm cột gió mang theo mảnh băng đang nhanh chóng khuếch tán ra phía sau.
Ngoại trừ việc này ra, trên mặt đất tuyết đóng dày vài thước, vô số mảnh băng nhỏ bé hệt như bụi đất bị sức mạnh do Tuyết Nhân phát ra cuốn lên, hóa thành một vùng băng tuyết hỗn hợp, lơ lửng cách mặt đất cả trượng, chớp mắt đã kéo dài đến ngoài chục dặm.
Tình cảnh này xem ra thật nhanh, người đang quan sát kinh hãi trong lòng, không ai không bị tu vi của Tuyết Nhân làm cho rung động.
Thiên Lân vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng nhìn Tuyết Nhân, ngay khi đối phương thi triển cũng không chậm hơn chút nào, hai tay chắp sau lưng, thân thể không nhanh không chậm chạy quanh co tới lui tại chỗ, để lại một hàng dấu chân liên tục.
Thời khắc này, Thiên Lân thi triển Băng Thần quyết nhưng hắn lại dùng thân pháp đẹp mắt để che dấu sự thần diệu của Băng Thần quyết.
Băng Thần quyết Thiên Lân tu luyện vốn ẩn chứa một bộ thân pháp quỷ thần không lường được. Theo Băng Mị trong Băng Hồn nguyên giới cho biết, nếu tu luyện Băng Thần quyết, thì trước hết phải từ đơn giản trở thành phức tạp, lại từ phức tạp thành đơn giản.
Hiện nay, Thiên Lân đã tu luyện Băng Thần quyết đến một giới hạn cùng cực, thiếu một chút cũng chính là cơ duyên tối hậu.
Lúc này, bộ thân pháp Thiên Lân đắc ý thi triển, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến ai cũng cảm thấy kinh ngạc.
Đến lúc này, mặt tuyết sau lưng Thiên Lân có biến hóa, ban đầu không hề có một người lưu ý được.
Mãi tới khi mặt tuyết bắt đầu rung động, vô số băng tuyết xông thẳng lên trời, người quan sát mới ý thức được, Thiên Lân đã thi pháp không biết từ lúc nào.
Cảnh tượng ấy kỳ diệu, nhưng tốc độ di động của Thiên Lân càng lúc càng nhanh, không bao lâu đã không còn thấy bóng người, chỉ có thể nhìn thấy một luồng ánh trắng không ngừng co rút hoặc bành trướng trên mặt tuyết hệt như một quả cầu ánh sáng.
Phía sau, băng tuyết từng mảnh hỗn hợp như sóng dâng trào, từng lớp từng lớp liên tục, theo sự điều khiển của một sức mạnh nhìn không rõ đang vọt tới giữa.
Giữa không trung, hoa tuyết quanh quẩn, mưa đá rơi xuống, vài trăm cột gió từ đất dựng lên, phạm vi kéo dài mãi đến vài chục dặm, đến hết cả tầm mắt vẫn còn.
Đồng thời, mỗi một cột gió đường kính hơn năm trượng, cao độ hơn hai trăm trượng khiến những người quan sát cực kỳ kinh hãi khi nhìn thấy.
Tuyết Nhân nhìn thấy cảnh này, lập tức rống lên giận dữ, cũng không ẩn giấu thực lực, chớp mắt đã bộc phát khí thế đáng sợ, thúc động cột gió băng tuyết phía sau nhanh chóng khuếch tán.
Đến lúc này, cảnh tượng băng tuyết kỳ lạ phạm vi chục dặm chớp mắt đã khuếch tán ba lần.
Nhưng cho dù là vậy, phương pháp khống chế của Tuyết Nhân còn chưa hơn được Thiên Lân. Dù sao Băng Thần quyết thiên hạ vô song, chỉ cần chỗ nào có băng tuyết che phủ liền thuộc phạm vi quản lý của nó.
Bật cười lạnh, Thiên Lân thân thể di động chợt dừng lại, ngay cả cột gió mang theo cả mảng băng tuyết sau lưng cũng nhanh chóng dừng lại.
Nhìn về phía trước, Thiên Lân lạnh lùng ngạo mạn nói:
– Còn muốn tiếp tục nữa chăng?
Tuyết Nhân giận vô cùng, không thể xuống đài trước mặt mọi người, lập tức giận dữ quát to:
– Tiểu tử, lần này ngươi có dự mưu, trước đây ngươi cười nhạo ta đã có tính toán rồi. Nhưng ngươi giữa đường nhúng tay vào, chuyện Tuyết Hồ bỏ chạy ta còn phải tính toán với ngươi.
Nói dứt hạ mình xuống, băng tuyết sau lưng thiếu đi sức mạnh duy trì lập tức rơi xuống ầm ầm.
Tân Nguyệt lắc mình đến bên Thiên Lân, nhìn Tuyết Nhân cười lạnh nói:
– Uổng cho ngươi còn tự phụ bất phàm, sống ngu ngốc đến tám trăm tuổi. Bây giờ thua rồi không ngờ dở trò, ngươi còn mặt mũi nào đâu.
Tuyết Nhân giận dữ nói:
– Câm miệng, các ngươi ai không phục thì cứ tiến lên. Xem Tuyết Nhân ta thu thập các ngươi được không.
Lâm Phàm và Linh Hoa nghe vậy, cùng đi đến bên Thiên Lân, đồng thanh nói:
– Đến thì đến, chúng ta cũng không sợ ngươi.
Trương Trọng Quang và Tiễn Vân Hạc đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lo lắng tiến lên ngăn mấy người Lâm Phàm đang kích động lại, giọng nhu hòa nói:
– Tiền bối, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm. Người đức cao vọng trọng hà tất phải chấp nhất với mấy đứa nhỏ. Ta xem như vậy đi, ta sai bọn chúng nói hết những chuyện bọn chúng đã truy xét được trong kết giới. Việc này coi như xong. Ngươi thấy thế nào?
Tuyết Nhân cả giận đáp:
– Không được, hôm nay ta không giáo huấn tên tiểu tử này không được.
Trương Trọng Quang hơi khó xử nói:
– Tiền bối, người vậy không phải là …
Ngọc Kiếm thư sinh tiến lên cắt lời ông:
– Tình hình này lão đã quyết tâm, chúng ta nói cái gì cũng chỉ là uổng công, hay là nghĩ biện pháp khác.
Trương Trọng Quang nghi hoặc nói:
– Ngươi tính thế nào?
Ngọc Kiếm thư sinh trầm ngâm đáp:
– Đổi sang nơi khác các ngươi có nắm chắc không?
Trương Trọng Quang trước hết không hiểu, nhưng lập tức tỉnh ngộ lại, hơi khó xử nói:
– Chuyện này ta cũng không nói chính xác được, nếu làm lớn chuyện, dường như …
Thấy ông chần chừ, Ngọc Kiếm thư sinh thở dài nhè nhẹ, ánh mắt nhìn Thiên Lân, nhỏ giọng hỏi:
– Trước đây ngươi làm sao thoát được truy sát của lão trọc đầu?
Thiên Lân điềm nhiên trả lời:
– Ta và Tân Nguyệt ẩn trong băng tuyết thoát được sự truy sát của lão.
Ngọc Kiếm thư sinh nghi hoặc hỏi:
– Thương thế các ngươi thì sao?
Thiên Lân trả lời:
– Chuyện chữa thương liên quan bí ẩn, ta tạm thời không tiện nói ra. Đa tạ ý tốt của ngươi, chuyện này ta tự có biện pháp ứng phó.
Thiên Lân đưa mắt nhìn mọi người bên cạnh cười cười, sau đó tiến lên một bước, đến cách Tuyết Nhân một trượng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Đây là ân oán giữa chúng ta, ta không muốn dính dáng đến những người khác, hay là chúng ta vào trong băng cốc để giải quyết.
Tuyết Nhân hừ lạnh nói:
– Chỉ cần những người khác không nhúng tay vào, ta có thể mặc kệ.
Thiên Lân nói:
– Cái này dễ làm, chúng ta sau khi tiến vào băng cốc rồi, ta bố trí kết giới huyền băng để ngăn cản toàn bộ bọn họ ở bên ngoài.
Tuyết Nhân nghe vậy thấy không dở, lập tức đồng ý.
Tân Nguyệt nghe vậy phản đối:
– Không được, chuyện này ta không đồng ý.
Thiên Lân nhìn nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, một tình cảm kỳ diệu dâng trào trong lòng mỗi người.
Sát na đó, khi nguy hiểm sắp ụp xuống đầu Thiên Lân, Tân Nguyệt ngang nhiên dứt khoát ra mặt, muốn chia sẻ với hắn.
Cười cười, Thiên Lân trong lòng kích động vô cùng, vừa áp chế sự vui mừng lộ ra mặt, vừa truyền âm nói: “Không cần lo lắng, ta tự có biện pháp.”
Nói rồi dời mắt đi, nở nụ cười bảo mọi người an tâm, sau đó thân thể nhoáng lên liền biến mất.
Lâm Phàm và Linh Hoa không yên lòng, cùng bay về băng cốc muốn hỗ trợ hắn.
Những người khác có tâm tình khác nhau, hoặc tò mò, hoặc quan tâm, cùng đi theo sát muốn xem thử cuối cùng thế nào.
Nhưng khi mọi người đến ngoài băng cốc liền phát hiện, cả băng cốc đã bị một ngọn núi băng thay thế, hoàn toàn không nhìn được Tuyết Nhân và Thiên Lân ở nơi nào.
Thấy vậy, người ba phái Băng Nguyên vẻ mặt kinh ngạc, Ngọc Kiếm thư sinh lại than nhẹ:
– Thiên Lân quả thật là kỳ tài, chỉ chớp mắt đã làm thành một ngọn núi băng, quả thực như thần trên vùng Băng Nguyên!
Cảm xúc nhất thời lại tạo nên tên gọi Băng Nguyên Chi Thần cho Thiên Lân, chuyện này Ngọc Kiếm thư sinh chưa từng nghĩ đến.
Trong không gian rộng lớn của ngọn núi băng, địa thế của băng cốc chưa hề biến hóa chút nào, chỉ thêm cái xác núi băng bên ngoài mà thôi.
Thiên Lân và Tuyết Nhân cách nhau hai trượng, đứng yên trên mặt tuyết, không khí giữa hai người khẩn trương.
Lần này không có người ngoài, hai bên ai cũng không còn cố kỵ gì nữa, một trận so tài chân chính mới bắt đầu triển khai.
Nhưng có một điểm rất kỳ quái, Thiên Lân rõ ràng biết tu vi của Tuyết Nhân còn mạnh hơn lão trọc đầu, hắn vì sao còn muốn ứng chiến, hơn nữa còn cự tuyệt sự hỗ trợ của mọi người có mặt?
Đây có phải là đi tìm cái chết không?
Ủng hộ BLH chỉ với 1 click và 5s! ()