Thất Giới Hậu Truyện

Chương 1039 - Chung Cực Chi Chiến - Cuộc Chiến Cuối Cùng - Phần 4

trước
tiếp

Thiện Từ tức giận rống lên:

– Ta không tin, điều này không thể nào.

Thiên Lân trầm giọng đáp:

– Ta nói qua rồi, ngươi hoàn toàn không hiểu gì ta cả. Ta tu luyện vô số pháp quyết, Phong Thần quyết cũng khiến ta lĩnh hội được sức mạnh phong, Lôi Thần quyết khiến ta có thể điều khiển được sức mạnh lôi điện, Băng Thần quyết phối hợp với Huyền Thủy Tinh Châu khiến ta có được sức mạnh của thủy, gặp Xích Viêm mà có được tinh túy của huyền hỏa, hiểu được chân lý sức mạnh của hỏa. Thần Tàm Cửu Biến khiến ta chết đi sống lại, có được sức mạnh bất tử, lại thêm từ ngươi mà mượn được sức mạnh hắc ám, ta đã tập trung đủ sáu đại thần lực, có thể xây dựng được phép tắc trời đất.

Thiện Từ gằn giọng nói:

– Cho dù ngươi hội tụ đủ sáu đại thần lực, không khi đã mất đi phối hợp pháp khí, ngươi vẫn không cách nào cải tạo phép tắc.

Thiên Lân lạnh lẽo đáp trả:

– Ngươi làm sao biết ta không đủ phối hợp vớp pháp khí cực mạnh?

Trong tiếng chất vấn, Thiên Lân tay phải giơ cao, lòng bàn tay hào quang hội tụ, một khối ngọc trong suốt tự động hiện ra.

Thiện Từ điên cuồng gằn giọng gào lên:

– Ngươi chỉ có nội dung, không có được bên ngoài, căn bản không làm gì được ta.

Thiên Lân khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng, tàn khốc nói:

– Ai nói ta chỉ có nội dung mà không có được hình thức?

Dứt lời, Thiên Lân toàn thân hào quang hội tụ, trên trán xuất hiện một bánh xe ánh sáng xoay tròn, trước sau bắn ra sáu luồng sáng chia ra đại biểu cho sáu loại sức mạnh thủy hỏa phong lôi, bất tử, hắc ám, hoàn toàn bị khối ngọc kia hấp thu mất đi. Khối ngọc phát xuất ra sáu luồng sáng che phủ tất cả ánh sáng thế gian, hình thành sáu cánh cửa luân hồi giữa bầu trời, phát ra uy nghi vô cùng.

Thiện Từ kinh hãi giận dữ vô cùng, xoay mình muốn thoát chạy, lại bị ánh sáng của cửa luân hồi phát ra bao trùm lấy, căn bản không sao thoát thân được.

Thiên Lân thân thể xoay tròn giữa không trung, toàn thân phát ra hào quang rực rỡ chói mắt, hệt như kén tằm tự động bóc ra, ngưng tụ thành một cái búa ánh sáng rực rỡ, bay thẳng đến cửa luân hồi trên cao.

Thiện Từ dường như ý thức được chuyện gì đó, miệng gào thét không thôi, thân thể điên cuồng vặn uốn, muốn thoát khỏi sự trói buộc kia. Nhưng mọi thứ đã quá trễ rồi, khi búa sáng đó bay vào trong cửa luân hồi, giữa trời đất xuất hiện một luồng sức mạnh mênh mông vô cùng, có cả sức mạnh uy nghiêm của trời không thể chống cự, hóa thành một luồng chớp điện đỏ rực, chỉ trong chớp mắt đã đánh trúng thân thể Thiện Từ.

– Á! Ta không tin, ta không cam tâm, ta hận!

Tiếng gào thét rung trời từ miệng Thiện Từ vang lên, vô số sắc đen từ trong cơ thể hắn tuôn ra, ngưng tụ thành một bóng hình đen ngòm ở bên ngoài cơ thể hắn, mở to đôi mắt đỏ rực tà ác, chăm chú nhìn lên cửa luân hồi trên không.

Chớp điện gào thét không ngừng, uy nghiêm của trời không thể nào chống lại được, cửa luân hồi xoay tròn ánh sáng rực lên, đang liên tục không ngừng truyền ra sức mạnh hủy diệt tác dụng lên bóng đen đó, từ từ đánh tan sức mạnh hắc ám quanh mình của hắn.

Thiên Lân nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt quái dị vô cùng, cảm khái rất lớn nói:

– Thần khí cực mạnh, khai trời mở đất, Thiên Tâm chỉ thiện lương, hắc ám đuổi đi xa.

Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:

– Đây chính là Khai Thiên phủ, đứng đầu trong hai mươi bốn thần khí của Đại La Chư Thiên phải không?

Thiên Lân gật đầu đáp:

– Đây chính là mục đích thật sự mà cha đệ bảo đệ đi Ảo Thú Động Thiên.

Hải Mộng Dao cảm khái nói:

– Té ra sư phụ đã sớm thấy được thiên cơ.

Thiên Lân than thở đáp:

– Đây là định mệnh của đệ, khi đệ trao đổi với Thiện Từ, đã lấy đi vận may cả đời của hắn, đệ phải bù lại phần khuyết điểm này.

Hải Mộng Dao an ủi:

– Không cần phải tự trách, ý trời là như vậy, đệ bất quá chỉ thuận theo lòng trời thôi.

Do chủ nhân hắc ám oán khí đầy lòng, không cam tâm chịu mạng, tuy ở trong tình cảnh tuyệt vọng, lại ngoan cường chống cự, vững vàng khống chế lấy thân thể Thiện Từ, dự tính cùng chết chung với hắn. Như vậy, cửa luân hồi xoay tròn mạnh mẽ, chớp điện càng lúc càng sắc bén, triển khai thêm công kích đáng sợ hơn nữa.

Theo sức mạnh luân hồi càng lúc càng mạnh mẽ, chủ nhân hắc ám dần dần chống cự không lại, nhưng không chịu buông bỏ Thiện Từ, triển khai phòng ngự toàn diện.

Thiên Lân lóe lên ập đến, đem Thiện Từ đã hôn mê bất tỉnh giao cho Vũ Điệp, sau đó quay ngược lại trời cao, thúc động sức mạnh bản thân, dung hợp sức lực thủy hỏa phong lôi cùng với bất tử, phối hợp với cửa luân hồi phát động một chiêu hủy diệt. Cửa luân hồi ánh sáng rực hẳn lên, Khai Thiên phủ từ hư biến thành thực, phát xuất một luồng sáng kỳ lạ, chỉ trong chốc lát đã đánh tan thần kiếm kia của chủ nhân hắc ám, lập tức hủy diệt đi sức mạnh hắc ám.

– Không! Ta sẽ không tha cho ngươi, ta nhất định sẽ quay lại thế gian.

Theo tiếng kêu lê thê và bất cam trôi đi xa, cửa luân hồi trên bầu trời tự động biến mất, Khai Thiên phủ và khối ngọc kia đồng thời không còn thấy nữa, không để lại chút dấu tích nào, chỉ còn lưu lại bầu trời xanh thẳm, kể lại tất cả mọi thứ đã từng phát sinh ở đây.

Khẽ thở dài thườn thượt, Thiên Lân gương mặt không để lộ chút nào vui vẻ, kết quả như vậy không coi là hoàn mỹ, nhưng cũng coi như kết thúc trận tai ách này.

Lúc này, Thái Huyền Hỏa Quy đã áp chế được sức mạnh của Xà Thần, có được quyền khống chế thân thể, thừa lúc mọi người không phòng bị nên xoay mình muốn thoát chạy. Tình hình như vậy lại bị Vũ Điệp thấy được, lập tức phát xuất nhắc nhở.

– Mọi người chú ý, ngăn Thái Huyền Hỏa Quy lại, chớ để nó chạy thoát.

Tiếng nói của Vũ Điệp lập tức khiến mọi người chú ý đến, Hải Mộng Dao lóe lên ập đến ngăn Thái Huyền Hỏa Quy lại.

Thấy không có chỗ chạy thoát được, Thái Huyền Hỏa Quy gầm giận một tiếng, đánh thẳng một chưởng đến Hải Mộng Dao, kết quả bị Hải Mộng Dao đánh lại một chưởng phải lùi lại. Tung mình bay lên, Thái Huyền Hỏa Quy ổn định thân thể, còn chưa kịp mở miệng, Tân Nguyệt, Liệt Phong, Ngô Viện Viện đã vây bọc tầng tầng lớp lớp, bịt kín lối thoát của y.

Lúc này, Thiên Lân đến trước mặt của Thái Huyền Hỏa Quy, ánh mắt nhìn Xà Thần, điềm nhiên nói:

– Ta đã từng hứa với ngươi, phải trả lại tự do cho ngươi, hôm nay ta sẽ thỏa mãn cho ngươi.

Hai tay đẩy ra trước, Thiên Lân dùng sức mạnh thủy hỏa, dùng tu vi cảnh giới Kim Tiên của bản thân, mạnh mẽ phân chia nguyên thần của Thái Huyền Hỏa Quy và Xà Thần, khiến bọn họ thoát khỏi lời nguyền Huyền Vũ.

Thu được tự do, Xà Thần vẻ mặt đầy cảm kích, liếc Thái Huyền Hỏa Quy tinh thần mệt mỏi bên cạnh, cất tiếng hỏi:

– Thiên Lân, ngươi dự tính xử trí hắn thế nào?

Thiên Lân điềm nhiên đáp:

– Tai ách do chính nó khơi lên, tự nhiên phải do nó kết thúc. Ta phải dùng máu của nó để cúng tế những linh hồn đã chết đi kia.

Tay phải múa lên, Thiên Lân đỡ lấy Thái Huyền Hỏa Quy ra giữa không trung, sau đó cong ngón tay búng ra, một chùm lưỡi sáng đỏ rực phá không ập đến, chỉ trong chớp mắt đã cắt Thái Huyền Hỏa Quy làm tám khối, máu tươi rơi đầy như mưa cùng với tiếng kêu thảm thiết, tạo nên sự trừng phạt nghiêm khắc nhất cho Thái Huyền Hỏa Quy.

Xà Thần thở dài u oán, có phần thương cảm khẽ lẩm nhẩm:

– Tâm nguyện đã xong, ta cũng phải về thôi. Các vị bảo trọng!

Lóe lên biến mất.

Vũ Điệp ôm Thiện Từ đến bên cạnh Thiên Lân, vẻ mặt phức tạp lên tiếng:

– Thiên Lân, Thiện Từ huynh ấy …

Nhìn Vũ Điệp, Thiên Lân trong mắt toát ra vài phần đau thương nhàn nhạt, đỡ lấy thân thể Thiện Từ, êm ái đáp:

– Thiện Từ chỉ hôn mê đi thôi, ta sẽ lay tỉnh hắn dậy.

Còn đang nói, Thiên Lân truyền một luồng linh khí to lớn vào, lập tức đả thông những kinh mạch ách tắc của Thiện Từ, khiến hắn ý thức tỉnh táo trở lại.

Thiện Từ nhìn Thiên Lân, trong ánh mắt có vài phần kinh ngạc, vọt miệng nói:

– Thiên Lân, ngươi quay về rồi? Ta làm sao lại ở trong lòng của ngươi, thật ra đã phát sinh chuyện gì?

Thiên Lân cười trả lời:

– Không gì cả, ngươi chỉ chút thương tích, mọi thứ đều đã qua đi rồi.

Thiện Từ rời khỏi lòng của Thiên Lân, liếc mọi người bên cạnh, sau đó ánh mắt dừng lại ở Vũ Điệp, nắm lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, cất tiếng hỏi:

– Sao vậy, vì sao lại nhìn ta như vậy?

Vũ Điệp trong mắt lấp lánh ánh lệ, nhỏ giọng nói:

– Không, không có gì, muội chỉ cao hứng mà thôi.

Thiện Từ nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, lập tức ôm lấy Vũ Điệp vào trong lòng.

Hải Mộng Dao cười nói:

– Tai ách qua rồi, chúng ta phải ăn mừng mới được.

Trần Ngọc Loan lên tiếng:

– Chuyện này cứ giao cho liên minh, hôm nay mọi ngời phải không say không nghỉ.

Vừa bước vào trong đại điện, mọi người chợt sửng mình. Hải Mộng Dao là người tỉnh lại phản ứng trước hết, kinh hãi la lên:

– Sư phụ, sư nương, các người đã đến rồi.

Té ra, Lục Vân, Ngọc Vô Song, Diệp Tâm Nghi đã sớm ngồi trong đó rồi. Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng, Càn Nguyên chân nhân mấy người đang hàn huyên với bọn họ. Nhìn Lục Vân, Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, đây chính là lần đầu sau hai mươi năm chia cắt mà cha con được gặp nhau, trong mắt cả hai đều toát ra ánh mắt tán dương. Bật cười làm quen, Thiên Lân bị Lâm Y Tuyết kéo đi đến trước mặt Lục Vân, cha con ngồi cùng với nhau.

Ngọc Vô Song nhìn hai cha con này, gương mặt nở nụ cười mỉm. Đây chính là hai người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mạng của nàng, hiện nay lại yên yên lặng lặng ngồi cùng với bản thân nàng, điều này không phải là hạnh phúc sao? Diệp Tâm Nghi rất thích náo nhiệt, kéo tay Hải Mộng Dao hỏi này hỏi kia, nhìn đến Tân Nguyệt một lúc, lại nhìn Tử Hàn, rồi lại theo Lâm Y Tuyết gặp gỡ cha mẹ, thoáng cái lại quay về bên Lục Vân.

Trần Ngọc Loan bận rộn tối tăm mặt mày, vừa dặn dò mọi người chuẩn bị tửu yến, vừa an bài người chiếu cố những thương binh, liên minh trên dưới bận rộn như nhau, vui mừng náo nhiệt, cùng chúc bình an.

Lục Nga, Vô Tâm cả nhà đoàn tụ, Vũ Điệp Thiện Từ nắm tay kết bạn. Quý Hoa Kiệt tìm tới Ngô Viện Viện, Khiếu Thiên đỡ lấy Dạ Mộ Bạch, Dao Quang kéo tay Giang Thanh Tuyết, Bạch Hạc tiên tử đứng cùng với Đao Hoàng Lãnh Vân.

Cảnh tượng như vậy náo nhiệt vô cùng, ma tâm đã hóa kiếp, tình đầy nhân gian.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.