Hắc Tiểu Hầu mắng:
– Ngươi ngu xuẩn thật, câu này nói ra hắn không chạy mới là lạ.
Tiết Quân phản bác:
– Ta cũng muốn tốt cho hắn thôi.
Đến bên ngoài động Tân Nguyệt cư ngụ, Thiên Lân lòng đầy tâm sự bất chấp tất cả đi thẳng vào trong tìm nàng.
Ai ngờ Tân Nguyệt cảm ứng được hắn đến, chủ động xuất hiện, hai người gặp nhau ở đường hầm vào động.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người ai cũng không nói gì, một năm xa cách khiến bọn họ xa lạ trở lại.
Cười cười, Tân Nguyệt bình thản nói:
– Ngươi đến rồi.
Thiên Lân nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng nói:
– Đúng thế, ta đến rồi. Nhưng nàng lại thay đổi rồi.
Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm:
– Thay đổi rồi? Đúng thế, ngươi cũng không thay đổi gì.
Thiên Lân gào nhẹ:
– Ta nói không phải tu vi mà là biến hóa, nàng không cần phải chuyển sang chuyện khác.
Tân Nguyệt nhìn hắn, một lúc sau mới quay mặt đi nhẹ nhàng nói:
– Một năm không gặp, ngươi lại học chuyện phát giận.
Thiên Lân hơi tức giận chất vấn:
– Tiết Quân nói với ta, Từ Tĩnh nhờ sư phụ hắn cầu hôn với sư phụ nàng, chuyện này có đúng vậy không?
Tân Nguyệt sửng sốt một lúc, sau đó cười cười.
– Ngươi ghen à?
Thiên Lân hơi giận dữ, nghiêm mặt nói:
– Nàng hãy trả lời trước đã.
Tân Nguyệt dĩ nhiên hiểu được chữ biến hóa của hắn, điềm nhiên nói:
– Đúng thế, nửa canh giờ trước, Đại sư bá có đến một chuyến, sư phụ không cự tuyệt mà bảo mọi thứ đều do cốc chủ quyết định.
Thiên Lân vẻ mặt tốt lại một chút, hỏi:
– Thế còn nàng?
Tân Nguyệt cười dịu dàng hỏi lại:
– Ngươi hy vọng ta trả lời như thế nào?
Thiên Lân bị nàng nhìn đến đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
– Không được cười, hy vọng nghe là không có.
Tân Nguyệt cười y như cũ, than nhẹ:
– Thật ra bộ dáng thẹn thùng của ngươi rất thú vị.
Thiên Lân thấy nàng như vậy, xấu hổ làm một hành động kinh người khiến khuôn mặt Tân Nguyệt đang cười lập tức sượng cứng lại.
Trong sát na đó, Thiên Lân đột nhiên tiến lên một bước, lập tức ôm lấy Tân Nguyệt vào lòng, không chờ nàng tỉnh lại được, liền trực tiếp dùng miệng trùm lên hai môi nàng, hôn thân mật.
Lúc này, thân thể hai người run lên, nụ hôn đầu tiên cảm giác khiến trống ngực bọn họ tăng tốc, trong não xuất hiện một chút trống rỗng.
Sau đó, Thiên Lân tỉnh táo lại trước, kích động mà hưng phấn ôm chặt thân thể Tân Nguyệt, nồng nhiệt tham lam hít lấy hít để mùi thơm của nàng.
Tân Nguyệt sửng sốt nhìn hắn, một lúc sau mới đẩy hắn ra, trên mặt mờ hiện một ráng đỏ, không la một tiếng nghiêng mình rời đi.
Thiên Lân thấy vậy, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng kêu gọi đuổi theo, mãi đến ra ngoài cốc mới có thể ngăn Tân Nguyệt lại.
Lúc này, Tân Nguyệt đã khôi phục lại bình thường, xấu hổ nổi giận trừng trừng nhìn hắn không nói lời nào.
Thiên Lân hơi xấu hổ, chầm chậm bước tới nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói:
– Tân Nguyệt, ta … ta … thật … ra…
Ấp a ấp úng cả nửa ngày, Thiên Lân đột nhiên giọng nói biến chuyển, đầy bá đạo nói:
– Ta thật ra là cố ý, ta vẫn luôn mong được hôn nàng, không để nàng rời khỏi bên ta.
Tân Nguyệt không hề tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn Thiên Lân, thấp giọng nói:
– Ngươi quả thật lớn rồi chăng?
Thiên Lân nghiêm túc đáp:
– Ta tự nhiên trưởng thành rồi. Từng lời nói ra đều hoàn toàn không phải vui đùa. Đời này nàng đã vào tay ta rồi, cho ta rồi, ai cũng không đoạt lấy được.
Nói rồi lại kéo Tân Nguyệt vào trong lòng.
Nép vào lòng hắn, Tân Nguyệt lắng nghe tiếng tim hắn đập, giọng bình thản nói:
– Tình cảm giữa chúng ta thật ra quá thuận lợi rồi. Chưa trải qua kinh nghiệm khắc cốt ghi tâm thì không cách nào đi hết cả cuộc đời. Đợi tương lai ta cảm giác được đoạn tình cảm này không có gì tiếc nuối, ta sẽ giao chính mình cho ngươi. Bây giờ, hãy để chúng ta tiếp nhận sự khảo nghiệm của vận mệnh.
Thiên Lân hơi bất ngờ, chần chừ nói:
– Thế chuyện cầu hôn của Từ Tĩnh…
Tân Nguyệt trả lời:
– Nếu như có duyên thì ngươi sợ chuyện gì chứ? Nếu như vô duyên hà tất phải khổ sở cưỡng cầu?
Thiên Lân không vui nói:
– Nhưng mà …
Tân Nguyệt đưa tay ra, ngón tay ngọc ngà áp nhẹ lên môi hắn, lẩm bẩm khe khẽ:
– Tình cảm chân chính cần phải trải qua khó khăn, nếu như ngươi không có niềm tin với chuyện này, sao phải khổ sở ở cùng.
Kéo tay ngọc của Tân Nguyệt xuống, rồi nắm chặt lại, Thiên Lân trịnh trọng nói:
– Nàng yên tâm, tình này không thay đổi, trời già đất lão, bất cứ chuyện gì cũng không ngăn trở được.
Tân Nguyệt cười cười, đang muốn nói chuyện gì, thì đột nhiên vẻ mặt hơi biến, vội vàng rời khỏi lòng Thiên Lân, nhỏ giọng nói:
– Có người đến rồi.
Thiên Lân gật đầu trả lời:
– Chính là Phi Hiệp…, hắn chắc là đến đây tìm nàng.
Dứt lời, hướng Đằng Long cốc xuất hiện một bóng người, chỉ giây lát đã đến bên hai người, đó chính là Phi Hiệp.
– Thiên Lân cũng ở đây, vừa hay. Cốc chủ nói có chuyện gấp, muốn chúng ta đến thương lượng.
Tân Nguyệt cau đôi mày đẹp, hỏi dò:
– Chuyện gấp? Băng Nguyên trước giờ luôn an bình, không biết có xuất hiện cao thủ thần bí nào không?
Phi Hiệp cười khổ đáp:
– Không tính là cao thủ thần bí, nhưng lại có rất nhiều nhân sĩ tu chân từ bốn phương tám hướng cùng tề tụ về Băng Nguyên.
Thiên Lân ánh mắt hơi động, mơ hồ dự cảm được gì đó, lập tức nói:
– Đi thôi, về rồi sẽ biết thôi mà.
Nói rồi bay lên thẳng về phía Đằng Long cốc.
Trong Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh gọi tất cả mọi người chủ chốt tụ họp lại, cùng nhau đàm luận tình hình.
Lúc này, chỉ nghe Lý Phong nói:
– Theo tình hình mới thu thập được mà xem xét, những nhân sĩ tu đạo đó dường như nghe được phong thanh gì đó, mới tiến về phía Bắc với quy mô lớn, rõ ràng đến đây có mục đích.
Trương Trọng Quang nghi hoặc nói:
– Băng Nguyên trước giờ luôn vắng lặng, có điều gì đáng giá mà những người đó theo đuổi vậy?
Đinh Vân Nham nói:
– Chuyện này cũng không nói rõ được, có lẽ có quan hệ đến Băng Tuyết thịnh hội lần này của chúng ta.
Tiễn Vân Hạc nghe vậy, lo lắng nói:
– Như vậy, Băng Tuyết thịnh hội lần này chúng ta phải hết sức cẩn thận mới được.
Chu Kiệt nói:
– Hiện nay chỉ còn cách Băng Tuyết thịnh hội có năm ngày, trong thời gian này chúng ta vừa bắt tay truy xét ra mục đích của những người đó, vừa chuẩn bị đại hội, mà những người này không có khả năng vì chuyện những người này đến mà chậm trễ chuyện chính được.
Tam sư huynh Vương Chí Bằng tán đồng:
– Ngũ sư đệ nói rất đúng, chúng ta phân người hai đường, sớm đề phòng cho kịp. Bây giờ, trước hết hãy thương nghị danh sách những người thi đấu để an bài nhân thủ điều tra chuyện kia.
Triệu Ngọc Thanh nghe xong ý kiến mấy người, nhẹ giọng nói:
– Chia binh hai đường song song làm việc là biện pháp không tồi. Bây giờ mọi người đều ở đây, ai muốn tham dự thi đấu hãy chủ động nói rõ trước hết.
Trượng Trọng Quang nói trước hết:
– Cho dù những người đó đến ý gì, Băng Tuyết đại hội có ý nghĩa đủ sức nặng với ba phái Băng Nguyên. Vì thế, ta quyết định cho Từ Tĩnh chuyên tâm tham gia thi đấu để làm vẻ vang cho Đằng Long cốc.
Lý Phong không đồng ý nói:
– Đại sư huynh nói có đạo lý nhất định, nhưng Băng Tuyết thịnh hội cứ mười năm cử hành một lần, ba phái đã cử hành nhiều lần rồi, ta thấy nên coi sự an nguy của Băng Nguyên là quan trọng. Vì thế, ta dự tính cho Phi Hiệp lần này không thi đấu, tập trung tinh lực trên những người kia.
Đinh Vân Nham nói:
– Đại sư huynh và Tứ sư huynh nói đều có đạo lý, chúng ta không thể chỉ coi trọng một phương, cùng tiến hành song song mới tốt.
Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:
– Ý tứ của các con ta đã hiểu rồi, bây giờ tình thế có biến, chuyện đại hội chúng ta không thể không cố gắng, nhưng cũng phải phân ra một bộ phận nhân thủ đi điều tra và đề phòng. Trước mắt, ta muốn hỏi suy nghĩ của mấy đứa tuổi trẻ. Từ Tĩnh bắt đầu đi.
Thấy cốc chủ nêu đích danh mình, Từ Tĩnh tiến lên một bước nói:
– Chuyện có nhanh có chậm có nhẹ có nặng, người có ngắn dài khác nhau. Theo tình hình hiện nay, đồ tôn cũng dự tính tham gia so tài, hy sinh một phần sức mạnh cho danh dự của Đằng Long cốc.
Từ Tĩnh nói rồi, Tuyết Xuân nghiêm túc tiến ra lên tiếng:
– Đệ tử cũng có suy nghĩ giống như vậy, quyết định tham gia thi đấu.
Huyền Vũ nói:
– Đệ tử cũng chọn tham gia thi đấu.
Phi Hiệp nói:
– Đệ tử nghe theo sự an bài của sư phụ, không tham gia thi đấu.
Tân Nguyệt trầm ngâm một lúc, liếc sư phụ Chu Kiệt, điềm nhiên nói:
– Đệ tử muốn đi truy xét tình hình của những nhân sĩ tu đạo kia.
Chu Kiệt hơi bất ngờ, thất kinh la lên:
– Tân Nguyệt, con …
Triệu Ngọc Thanh thấy vậy nhỏ giọng nói:
– Suy nghĩ của Tân Nguyệt không sai, ta tán thành.
Chu Kiệt ngẩn ra, Tân Nguyệt có thể nói là người chiến thắng kiệt xuất nhất trong mười năm trước, vì sao cốc chủ lại tán thành để nàng không tham gia? Chuyện này không chỉ ông không hiểu mà những người khác cũng đều khó hiểu như vậy.
Lâm Phàm liếc sư phụ, thấy vẻ mặt chờ đợi của ông, lập tức trầm giọng nói:
– Đệ tử muốn tham gia!
Ngữ điệu như chém đinh chặt sắt, không một chút nghi ngờ khiến nhiều người nhìn lại. Nghe xong sáu người nói, Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên nói:
– Như vậy, cứ y như sở nguyện của các con. Tân Nguyệt và Phi Hiệp phụ trách lưu ý đến động tĩnh của những nhân sĩ tu đạo trung thổ kia, bốn người còn lại tập trung chuẩn bị. Mọi chuyện sửa sang liên quan đến Băng Tuyết thịnh hội đều do Trương Trọng Quang làm, Lý Phong và Chu Kiệt lại phối hợp với Tân Nguyệt, Phi Hiệp, tập trung tinh lực vào những chuyện kia. An bài như vậy, mọi người có ý kiến thế nào đây?
Đinh Vân Nham nói:
– Sư phụ, về phía Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông, có cần thông báo trước một tiếng không.
Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:
– Chuyện này chút nữa ta sẽ giao cho Lý Phong và Chu Kiệt đi làm, mọi người nếu không còn chuyện gì khác thì hãy về trước đi.
Mọi người nghe vậy, đưa mắt cho nhau rồi sau đó xoay người bỏ đi.
Ngay lúc này, Thiên Lân đột nhiên đứng lại, ánh mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh trầm giọng hỏi:
– Con có một chuyện nhưng không tiện nói trước mặt mọi người.
Triệu Ngọc Thanh nhìn hắn một lúc, mỉm cười nói:
– Thế thì con thấy những người nào thích hợp ở lại nghe đây?
Thiên Lânn suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên cười nói:
– Thật ra con chỉ cần nói với một mình cốc chủ là được rồi, còn chuyện cho bao nhiêu người biết thì để người quyết định tốt hơn.
Triệu Ngọc Thanh hơi biến sắc, thôi không cười nói:
– Như vậy con hãy nói đi.
Thiên khóe miệng khẽ động đậy, sau đó nói:
– Chuyện là như vậy, sớm nay con mới phát hiện được.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt thất kinh, khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh toát ra một vẻ kỳ dị, khiến Thiên Lân nhìn không rõ ràng được.
Hàn Hạc lại mơ hồ phát hiện một chút khác thường, nhẹ giọng hỏi:
– Sư huynh, người thế nào rồi?
Triệu Ngọc Thanh nhìn lão, rồi lại đưa mắt cho Điền Lỗi, than nhẹ:
– Chuyện cũ sáu trăm năm trước lại tái hiện trở lại.
Hàn Hạc thân thể run lên, đứng dậy la hoảng:
– Cái gì? Vật đó lại xuất hiện rồi?
Hỏi rồi, lão đột nhiên ngồi rầm xuống, khuôn mặt toát ra thương cảm nồng đậm.
Điền Lỗi phản ứng chậm hơn, nhưng lúc này đại khái cũng đoán được, khuôn mặt đau thương nói:
– Sáu trăm năm rồi, lần này sẽ là ai đây?
Trương Trọng Quang mấy người vẻ mặt mơ hồ, không biết được thật ra Thiên Lân đã nói chuyện gì với Triệu Ngọc Thanh khiến bọn ba người đó bộ dạng như vậy.
Từ Tĩnh mở miệng nói:
– Sư tổ, có phát sinh đại sự nào không?
Triệu Ngọc Thanh phất tay nói:
– Không sao, các con đi đi. Đợi sau khi kết thhúc Băng Tuyết thịnh hội, ta sẽ cho các con biết.
Thấy ông nói như vậy rồi, mọi người cũng không dám hỏi thêm, ai nấy đều mang theo nghi ngờ rời đi.
Băng Nguyên vốn bình an lại nghênh đón một trận phong ba.
Những nhân sĩ tu đạo kia đột nhiên xuất hiện, bọn họ có mục đích thế nào? U Mộng Lan trong truyền thuyết lần này sẽ giáng xuống đầu của ai đây?
Băng Tuyết thịnh hội mười năm một lần thiếu đi sự tham gia của Tân Nguyệt thì ai sẽ là người cười ngạo thiên hạ đây?
Chuyện cầu hôn của Từ Tĩnh, cốc chủ Triệu Ngọc Thanh sẽ đồng ý hay không?
Tân Nguyệt và Thiên Lân, tình cảm giữa hai người sẽ thuận buồm xuôi gió không?
Ước định mười năm chớp mắt đã đến, một trận phong ba từ Băng Nguyên thổi sạch thiên hạ, cuối cùng sẽ mang đến tai nạn như thế nào cho Tu Chân giới đang an bình đây?
Sự xuất hiện của Thiên Lân sẽ mang đến chấn động thế nào cho nhân gian đây?