Quay về đến Đằng Long cốc, năm người Tân Nguyệt biết được bọn Từ Tĩnh đã về trước, liền lập tức chạy đến Đằng Long phủ, phát hiện mọi người đang ở đó, chỉ có điều sắc mặt ai cũng khó nhìn.
Trên mặt đất, thi thể của Nạp Tây Mộc đang nằm ở đó.
Từ Tĩnh, Huyền Vũ, Tuyết Xuân ba người chia thành hai bên, vẻ mặt đầy tự trách và bi thương.
Cốc chủ Triệu Ngọc Thanh cùng với những người khác nhìn thi thể mơ hồ có chút than thở và thương cảm.
Đi thẳng tới bên cạnh Từ Tĩnh, Tân Nguyệt dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng:
– Khải bẩm sư tổ, chuyện ở Tuyết Lang cốc đã được điều tra rõ.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ trả lời:
– Được, các con hãy đứng qua một bên trước đi, chuyện này chút nữa hãy bàn đến.
Tân Nguyệt vâng lời cùng bốn người Thiên Lân đứng một bên, quan sát tình hình phát triển.
Thấy Tân Nguyệt quay về, Lý Phong mở miệng nói:
– Sư phụ, người hiện tại đã về đủ, có nên …
Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:
– Bắt đầu đi, trước hết từ Chí Bằng nói đi.
Tam đồ đệ Vương Chí Bằng nghe vậy, lập tức đi ra giữa, trầm giọng nói:
– Khải bẩm sư phụ, chuyến đi đến Ly Hận thiên cung, Thiên Tôn biết được chuyện này lập tức đồng ý phái cao thủ Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngữ dẫn đầu đi truy xét chuyện này.
Triệu Ngọc Thanh không hề nói gì, ánh mắt nhìn đến Đinh Vân Nham hỏi:
– Còn phía con thì sao?
Đinh Vân Nham đáp lời:
– Về phía Thiên Tà tông, Tông chủ đồng ý phái môn hạ cao đồ Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc ra tay.
Gật nhè nhẹ, Triệu Ngọc Thanh quay sang nhìn mọi người nói:
– Đối với tình hình hai phía, mọi người thấy thế nào?
Lý Phong lên tiếng trước tiên:
– Theo đệ tử thấy, từ mặt tốt suy tính, bọn họ gia nhập có thể nâng cao tiến độ dò xét của chúng ta một cách hữu hiệu. Nhưng về mặt không tốt, ân oán môn hộ giữa bọn họ rất có thể đẩy cho sự tình biến hóa quá mức.
Trương Trọng Quang nói:
– Như vậy phải xem chúng ta dẫn hướng bọn họ thế nào. Chỉ cần nắm vững chừng mực thật tốt, hẳn không có vấn đề gì lớn.
Chu Kiệt bổ sung:
– Còn phải xem sự tình phát triển thế nào. Đây chính là điểm mấu chốt nhất.
Triệu Ngọc Thanh có vẻ vui mừng lên tiếng:
– Không sai, tính toán cân nhắc thật chu đáo. Bây giờ, chúng ta hãy để Từ Tĩnh và Tân Nguyệt chia nhau tường trình qua quá trình và kết quả của hành động lần này.
Mọi người gật đầu, quay qua nhìn hai người.
Ngửng đầu, Từ Tĩnh thản nhiên lên tiếng:
– Để sớm có thu hoạch, lần này con dẫn bốn vị sư đệ chạy thẳng đến Thiên Dực phong, lúc đó … Đến khi con phát hiện không ổn, liền bảo Huyền Vũ đi tìm Nạp Tây Mộc thì đệ ấy đã chết trong tay Thanh Trúc cư sĩ. Sau đó … giao chiến kịch liệt, tự tay con đâm chết địch nhân … Ngọc Kiếm thư sinh xuất hiện… Mọi thứ đều như vậy. Lần này cái chết của sư đệ chính là lỗi lầm của con, con nguyện chịu bất kỳ trừng phạt nào của sư tổ và các vị sư thúc.
Không hề che đậy, Từ Tĩnh nói từng chi tiết đã trải qua, chủ động thừa nhận trách nhiệm.
Huyền Vũ lên tiếng giải thích:
– Chuyện này hoàn toàn ngoài ý muốn, không thể đổ hết cho Từ sư huynh được.
Tuyết Xuân tán đồng:
– Đúng thế, khi đó chúng con đều đồng ý với quyết định của huynh ấy, nếu trách phạt cũng nên trách phạt cả ba người chúng con.
Thấy hai người chủ động chia sẻ trách nhiệm, Triệu Ngọc Thanh rất vui mừng lên tiếng:
– Chuyện này là phát sinh, trách các con cũng không được. Sau này nhớ cân nhắc suy tính hơn, không được lỗ mãng hành sự như vậy nữa.
Từ Tĩnh ba người nghe vậy rất mừng, kích động trả lời:
– Đa tạ sư tổ khoan hồng đại lượng.
Mỉm cười lắc đầu, Triệu Ngọc Thanh nói:
– Tông chỉ của Đằng Long cốc lấy nhân làm căn bản, hỗ trợ hỗ ái, các con lúc nào cũng phải nhớ kỹ điểm này. Bây giờ, trước hết hãy nghe qua chuyện của Tân Nguyệt, chuyện khác sau này mới bàn tiếp.
Từ Tĩnh ba người vâng một tiếng, đồng thời bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về Tân Nguyệt bên cạnh.
Lạnh lùng bình tĩnh, Tân Nguyệt vẻ mặt điềm nhiên nói:
– Chuyến hành trình đến Tuyết Lang cốc, chúng con ngoại trừ phát hiện được gấu Bắc Cực ra, còn phát hiện một cao thủ Ma môn là Diêu Vân. Người trước đến tìm Lang Vương báo thù, người sau để tìm kiếm bí mật của Lang cốc. Sau này chúng con dò ra được, trong Tuyết Lang cốc có một huyệt động tên là Cửu Trọng Thiên, Lang Vương nhiều năm qua … Tiến vào tầng huyệt động thứ tám, chúng con thấy một Thiên Tàm hình dáng to lớn … Sau đó, núi băng sụp đổ, Tuyết Lang cốc bị hủy, Thiên Tàm đó biến ra hình dạng Diêu Vân bỏ đi mất.
Nghe xong Tân Nguyệt tường thuật, mọi người có mặt đều khiếp hãi, rõ ràng hai chữ Thiên Tàm có sức chấn động rất mạnh.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình tĩnh, liếc mọi người, giọng nặng nề nói:
– Nghe qua mọi chuyện, mọi người có suy nghĩ như thế nào?
Đinh Vân Nham mở miệng trước hết:
– Về chuyện Thiên Tàm, các đệ tử đều không hiểu rõ lắm, không dám phát biểu ý kiến nào cả. Còn chuyện Thiên Dực phong xuất hiện mấy cao thủ Tu Chân giới, theo cá nhân đệ tử, bọn họ rất có khả năng uy hiếp đến an nguy của Băng Nguyên, phá hoại hòa bình của chúng ta nơi này.
Trương Trọng Quang nói:
– Lo lắng của tiểu sư đệ rất hợp lý, những người đó không thể nào vô cớ chạy rong đến nơi này, rõ ràng bọn họ có một mục đích nào đó chúng ta còn chưa biết được.
Tiễn Vân Hạc lên tiếng:
– Những cao thủ này chúng ta bình thường ít nghe nói đến, nếu muốn biết về bọn họ hẳn trước hết phải làm rõ lai lịch bọn họ.
Vương Chí Bằng nói:
– Trong sáu sư huynh đệ chúng ta, chỉ có Tứ sư đệ tiếp xúc người ta nhiều nhất, mấy cao thủ này không biết đệ có từng nghe qua chưa.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều quay lại nhìn Lý Phong.
Cảm nhận được sự chú ý của mọi người, Lý Phong trầm ngâm trả lời:
– Theo như những người Từ Tĩnh vừa mới kể lại, đệ đúng là có biết tình hình những người khác. Nhưng những điều đệ biết cũng chỉ nghe lại từ người khác mà thôi, chuẩn xác hay không còn phải suy nghĩ kỹ.
Chu Kiệt thúc giục:
– Cho dù thật hay giả, trước hết huynh hãy nói ra cho chúng ta nghe đi.
Lý Phong đáp:
– Được, theo như đệ biết, năm người bọn Từ Tĩnh gặp phải thì U Vô Thường chưa từng nghe qua, Thôi Linh Cô cũng không biết rõ ràng lắm, còn lại ba người thì đệ biết một chút. Ngọc Kiếm thư sinh trước đây đệ đã từng gặp qua ở Dịch viên, hắn đúng là cao thủ của Trừ Ma liên minh, hơn nữa thân phận rất kỳ dị đặc biệt, nghe nói là sư đệ của Tư Đồ Thần Phong, tu vi vô cùng kinh người. Thanh Trúc cư sĩ nghe nói đến từ Tây Nam, hai mươi năm trước khi thiên hạ hỗn loạn, đúng lúc lão đang bế môn khổ luyện, thực lực nghe nói rất mạnh mẽ. Tây Bắc Cuồng Đao thành danh chừng mười ba năm trước, phạm vi hoạt động của hắn là một dải thảo nguyên phía Tây Bắc. Năm xưa hắn dùng một thanh chiến đao cổ xưa tiêu diệt Tây Bắc Hùng Ưng, trận chiến đó thảm liệt và chấn động thiên hạ vô cùng.
Trương Trọng Quang vẻ mặt biến hẳn, kinh ngạc nói:
– Tây Bắc Hùng Ưng xuất đạo đã hơn ba trăm năm, nghe nói là một kỳ tài, tu vi sắp tới cảnh giới Quy Tiên, không ngờ bị Tây Bắc Cuồng Đao sát hại được?
Lý Phong cười khổ đáp:
– Tây Bắc Cuồng Đao này thần bí vô cùng, thanh chiến đao cổ của hắn nghe nói là một thần binh thượng cổ, ẩn chứa huyền bí người cho người biết được. May mà người này chưa gọi là xấu, nếu không đã sớm khiến thiên hạ náo nhiệt rồi.
Đinh Vân Nham chuyển sang chuyện khác:
– Lai lịch những người này chúng ta đại khái đã biết một chút. Bây giờ còn phải phân tích qua mục đích bọn họ đến Băng Nguyên.
Câu này phát ra, mọi người liền trầm ngâm suy tính, thật ra những người này đến Băng Nguyên ý đồ chính là gì đây?
Thấy mọi người không mở miệng, Lâm Phàm đột nhiên nói:
– Sư phụ, đệ tử cho là những người này không biết có phải cũng đi tìm Thiên Tàm hay không.
Đinh Vân Nham trầm ngâm một lúc, đưa mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh, hỏi lại:
– Sư phụ, về chuyện của Thiên Tàm…
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, khẽ lẩm bẩm:
– Truyền thuyết Thiên Tàm vốn từ thượng cổ, theo bí sử của Đằng Long cốc chép lại, hơn ba ngàn năm trước đây, trên Băng Nguyện có một người bất ngờ gặp Thiên Tàm, hơn nữa còn có cơ duyên xảo hợp thu được sức mạnh của Thiên Tàm, từ đó hắn biến hóa mạnh mẽ, tuy luyện thành bản lĩnh thần không biết quỷ không dò được, tung hoành trên Băng Nguyên tám trăm năm không hề thất bại, được người ta xưng tụng là Thiên Tàm lão tổ. Sau đó, Thiên Tàm lão tổ xuất hiện dã tâm, muốn thống nhất Băng Nguyên để phát quân Nam hạ, Đằng Long cốc liền trở thành trở ngại của hắn. Như thế, hắn và bổn cốc liền không thể tránh được phát sinh kịch chiến.
– Sau đó kết quả như thế nào vậy?
Mọi người cùng cất tiếng nói, ai cũng không nhịn được hiếu kỳ hỏi rõ.
Triệu Ngọc Thanh cười đáp:
– Sau đó, trận chiến kéo dài vài năm. Ban đầu Thiên Tàm lão tổ chiếm hết thượng phong, nhưng cuối cùng Đằng Long cốc xuất hiện một vị thiên tài, tu luyện được pháp quyết cực cao của bổn cốc là Đằng Long Cửu Biến, cuối cùng khổ chiến ba ngày, rồi phong ấn được Thiên Tàm lão tổ. Cho đến lúc ấy Băng Nguyên khôi phục lại an bình, nhưng Thiên Tàm lại trở thành một mối họa ngầm khiến người bất an. Theo di huấn của vị thiên tài tổ sư để lại, nhắc nhở Thiên Tàm biến hóa đa đoan, là một loại tồn tại cơ hồ bất diệt, một khi xuất hiện, không phải là tạo phúc cho thiên hạ mà là một họa loạn cho nhân gian.
Đinh Vân Nham lo lắng nói:
– Như vậy, lần này Thiên Tàm đó ảo hóa hình người trốn thoát không thấy tung tích, không phải dự báo thiên hạ sẽ gặp phải tai ương sao?
Triệu Ngọc Thanh cau mày trả lời:
– Phúc hay họa mọi thứ đều do ông trời, chúng ta lo lắng quá cũng chỉ uổng công mà thôi.
Tân Nguyệt nghe vậy, trầm giọng nói:
– Sư tổ, Thiên Tàm do bởi đệ tử mới có thể xuất hiện, nếu như tương lại nó trở thành họa của nhân gian, đệ tử dù đi đến cùng trời cuối đất cũng phải chém chết nó.
Chu Kiệt nghe vậy quát lên:
– Chớ có nói lung tung! Thiên Tàm có thể nói là thần vật, làm sao con có thể chém chết được.
Lý Phong khuyên bảo:
– Sư đệ chớ nóng nảy, Tân Nguyệt không sợ cường địch rất đáng tán thưởng. Còn về có được thực lực hay không, sau này hãy tính đến chuyện đó.
Chu Kiệt hừ khẽ nói:
– Sư huynh chớ yêu thương nó quá, đệ chỉ muốn tốt cho nó, không muốn nó đi chết uổng phí.
Sự quan tâm toát ra từ những lời nói nghiêm khắc.
Triệu Ngọc Thanh nhìn Tân Nguyệt, trong mắt thoáng hiện thần sắc, mỉm cười nói:
– Được rồi, không cần tranh luận nữa, câu Tân Nguyệt nói nghe ra tuy có phần cuồng vọng, bất quá chưa thử chưa chắc không thành hiện thực.
Chu Kiệt hơi bất ngờ, không hiểu lên tiếng:
– Câu này của sư phụ đệ tử không hiểu rõ.
Triệu Ngọc Thanh cười đáp:
– Sau này con sẽ hiểu rõ. Được rồi, tiếp tục nói đi, Từ Tĩnh, Thiên Lân, mấy đứa trẻ tuổi các con có ý nghĩ thế nào, đừng ngại nói ra đi.
Thấy sư tổ nhắc tên, Từ Tĩnh nghĩ một lát, mở miệng nói:
– Đệ tử cho rằng, những người này không phải đi tìm Thiên Tàm, bọn họ rất có khả năng không biết có sự tồn tại của Thiên Tàm. Còn vì sao lại như vậy, tạm thời còn nghĩ chưa đến.
Thiên Lân trầm giọng nói:
– Con đang nghĩ, những người đó đến Thiên Dực phong là vô tình hay cố ý. Nếu như vô tình, thế thì không suy đoán rõ được gì, nhưng nếu là cố ý đến đó, hẳn bên trong còn có huyền cơ rồi.
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt hơi biến đổi, kinh ngạc nói:
– Suy nghĩ của Thiên Lân không hề sai, mọi người có thể cẩn thận cân nhắc một chút.